Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 92


Mà đoàn đội thực lực yếu kém đã bị cưỡng bức rời khỏi khảo hạch không ít.

Có người cố chấp không muốn rời đi, bị đánh chỉ còn lại nữa cái mạng, cuối cùng chịu không nổi cũng bóp nát ngọc bài rời đi.

Cũng có người thừa cơ hội lần này, ra ám chiêu để kẻ đối đầu với mình thi thể vĩnh viễn lưu tại nơi đây.

Còn khôn khéo người cũng bắt đầu tìm thêm đoàn đội thực lực ngang nhau hợp thành một đoàn đội sẽ càng có bảo đảm hơn.

Nhưng các có các cùi thai, ai bảo linh ngạch chỉ có một.
Lúc này một đoàn đội mười tám người có chút chật vật đang đi về phía trước.


Thanh niên thanh âm nghiêm khắc trách cứ, nhưng trong mắt đều là lo lắng nhìn thiếu nữ xinh đẹp trách cứ nói.
" San San, huynh đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, không được như vậy lổ mảng hành sự, muội đã quên lời đại ca nói rồi sao?"
"Muội....." thiếu nữ ủy khuất nói." Ai bảo bọn họ sau lưng nói đại ca lời không phải, còn nói đại ca huynh cóc ghẻ mà đồi ăn thịt thiên nga, rõ ràng Sở học tỷ...."
Chưa chờ Thôi San San nói dứt lời, thì Thôi Dật đã nghiêm giọng quát lên.
" Muội nói bậy gì vậy?"
Thôi San San thấy đại ca tức giận quát mình, nàng cắn cắn môi, trong mắt nước mắt rưng rưng đầy ủy khuất.

Nàng không phải là vì đại ca bị bọn họ nói lời khó nghe nên mới cùng đám người Tôn Hiếu cải nhau sao? Nàng cũng là nhịn không được mà.
Nàng cũng biết bản thân quá kích động, nên liên lụy mọi người như vậy chặt vật.

Nhưng đại ca cũng không nên như vậy trước mặt mọi người quát mắng nàng a.


Nàng giận rỗi xoay mặt đi không thèm để ý đến đại ca mình nữa.
Thôi Dật biết muội muội là vì bản thân mình bất bình, nên mới như vậy kích động cùng đám người Tôn Hiếu tranh chấp.

Mà hắn lại quát nàng, hắn biết mình có chút quá đáng, hắn ái nái nói.
" San San, đại ca xin lỗi, đại ca không nên tức giận quát muội, đại ca chỉ là....!chỉ là..." Hắn cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Ngụy Bình đi bên cạnh thấy San San như vậy cũng nói.

" San San, đội trưởng cũng đã nói tạ lỗi, muội cũng đừng cùng đội trưởng nháo tính tình nữa." Hắn có chút trách cứ nói." Vừa rồi nếu muội không như vậy xúc động, thì chúng ta cũng sẽ không cùng với đám người Tôn Hiếu chiến đấu rồi, chúng ta hai đội thực lực không sai biệt lắm, nói không chừng cũng có thể cùng nhau hợp tác đâu, bây giờ thì tốt rồi."
Thôi Dật không tiếng động nhìn Ngụy Bình nhíu mày, đôi mắt cũng lạnh xuống, nhưng rất nhanh thì đã trở lại bình thường, hắn không nói gì, còn Thôi San San nghe được Ngụy Bình lời nói, nàng đang đi thì đứng lại, cười mỉa hỏi.
" Ngụy học trưởng, ta tới hôm nay mới biết được, Ngụy học trưởng ngươi lại như vậy đại khí đâu? Có người sau lưng nhục mạ người thân mình, cũng có thể tâm bình khí hòa xem như không thấy, thật thứ lõi, học muội ta làm không được." Nói xong nàng không thèm để ý đến Ngụy Bình đi rồi.
" San San, muội..."

Ngụy Bình nghe San San như vậy chăm biếm mình, mặt trầm xuống dưới, hắn thật không rõ, San San muội ấy tại sao lại thai đổi thành như vậy đanh đá, muội ấy lúc trước cũng có giận rỗi hắn lúc, nhưng mà, muội ấy cũng chưa bao giờ dùng như vậy lời nói chăm biếm hắn, mà hắn thì chỉ cần hống nàng vài ngày là tốt rồi, nhưng từ lúc gặp được tên tiểu tử kia, muội ấy cũng đã thai đổi, không cùng với hắn như trước thân cận, nói chuyện cười vui, cử chỉ xa cách của muội ấy càng lúc càng rõ ràng, hắn lúc trước cũng là vì an toàn của ba người họ sao, nên mới giao ra tên tiểu tử đó sao? Vả lại tên tiểu tử đó không phải cũng bình an sao? Hắn cuối đầu, che đi đôi mắt âm lãnh, đôi tay xiết thành nắm đấm, ngân xanh trên tay cũng nổi lên, nghiến răng nói." Vân Phong Nhã." Ba chữ.
______ ______ ______
"Đội trưởng, cũng may mắn chúng ta nhanh chân chạy trước, nếu không chúng ta cũng bị đám Linh thú đó đã thương rồi?" Thanh âm có chút nịnh nọt của thanh niên trong rừng vang lên.
Một đội bảy tám người chạy hổn hển một lúc lâu, mới dừng lại, vài người đi cùng, nghe được tên nịnh nọt như vậy nói, trong lòng đều khinh bỉ không thôi, đường đường là đội trưởng, cứ nhiên gặp nguy hiểm, không đứng phía trước chống đỡ cho đồng đội, mà tự mình lui về sau, bọn họ thấy như vậy, bọn họ lại không phải ngốc, cũng tự mình tìm đường lui, để lại mấy kẻ ngốc còn ở đó chiến đấu, cũng không biết bọn họ có bóp nát ngọc bài truyền tống ra ngoài hai không? Bọn họ trong lòng tuy xem thường tên đội trưởng này, nhưng bọn họ không phải cũng là như vậy sao? Đều là ít kỹ người.
(Mùi thơm của thịt nướng trong không khí càng ngày càng thơm)
"Thơm quá, là thịt nướng a, đội trưởng, mùi thơm hình như là từ phía trước bay đến." Hắn ta nuốt một ngụm nước miếng hét lên.
Mấy người họ không lâu phía trước cùng đám Linh thú chiến đấu, rồi bỏ chạy như vậy xa, trong bụng cũng sớm đối rồi, mà mùi thịt nướng này như vậy đúng lúc, có một loại cảm giác, buồn ngủ có người đưa ngối nằm ảo giác, nhưng bọn họ cũng rất cẩn thận xem người đưa ngối đầu này thực lực nữa, bọn họ nhìn nhau, không cần nói ra cũng đã hiểu ánh mắt ý tứ.
Xế chiều dưới cây cổ thụ, một thân ảnh cao gầy, đỉnh bạc thất lưng ngồi trên cục đá bên cạnh đống lửa đỏ, trên đống lửa đỏ cái giá, là một con ma thú Thảo Thỏ, lớn bằng con dê hình thể, mở vàng kim óng ánh trên lớp da dưới mặt trời xế chiều càng trở nên óng ánh lên, có một đôi tay xinh đẹp, trên tay cầm một truỷ thủ sắc bén đang lát thịt trên giá nướng, tay còn lại là một cái thìa dày làm bằng nhánh cây, đè lại lát thịt nướng, không cho nó rơi xuống đất, tiếp theo đưa trước đôi môi đỏ thổi vài cái, rồi há miệng đưa miếng thịt Thảo Thỏ thơm ngon vào miệng, nhu nhã ăn lên, làm thành một cảnh đẹp ý vui, cho người ta có một loại ảo giác, thiếu niên này là đi giả ngoại, không phải đi rèn luyện khảo hạch.
Mà bên trong không gian vòng tay là một cảnh vật khác, bốn con Linh thú đều biến thành hình thú tự vệ, mà trước mặt mỗi con là một cái đùi thịt nướng lớn cùng thân thể của nó không sai biệt lắm, chúng nó từng ngụm từng ngụm vùi đầu thỏa mãn ăn lên, lúc đầu Tuyết Sư không hiểu vì sao phải biến hình tự vệ để ăn, về sau mới hiểu được, bọn họ chỉ cần là thân hình tự vệ, như vậy có thể ăn rất nhiều khẩu, mà không phải một ngụm đi xuống, ai kêu chủ nhân nướng thịt như vậy ăn ngon làm chi, mà với sức ăn của chúng nó, muốn ăn thịt chủ nhân nướng đến no là không có khả năng, chủ nhân không biết phải hoa bao nhiêu thời gian để nướng a, cho nên muốn ăn no chỉ có thể tự làm, ví dụ như con mồi nằm đó, Bạch Hổ một ngọn lửa đi xuống là thành món thịt nướng rồi, cho nên lựa chọn ăn sống còn ngon hơn Bạch Hổ một ngọn lửa đi xuống a.
Vân Phong Nhã lúc này đôi tai chợt rụt rịt, tay cầm truỷ thủ xẻo thịt dừng lại một cái chớp mắt, rồi như cũ xẻo thịt xuống dưới, nhưng nụ cười thích ý vừa rồi đã không còn, mà thay thế là nụ cười không đạt đái mắt.
" Ha ha, đội trưởng xem ra hôm nay chúng ta không cần động thủ nướng thịt rồi." Tên thanh niên nịnh nọt nuốt một ngụm nước miếng cười nói, hắn không chút để ý ngồi trước mắt Vân Phong Nhã.
" Thịt nướng ít như vậy làm sao đủ chúng ta ăn?" Một thanh niên gửi được mùi thịt nướng như vậy thơm, cũng nuốt một ngụm nước miếng hỏi.
Những người ở đây cũng không ngoại lệ, đều nuốt một ngụm nước miếng, vài ngày mệt mỏi chạy chốn, hoạt tranh đoạt làm bọn họ không có thời gian hảo hảo ăn một đốn thịt, chỉ có thể ăn một ít hoa quả, bây giờ trước mắt có như vậy một con thỏ nướng thơm lừng, làm sao nhịn xuống được, tên đội trưởng thấy Vân Phong Nhã chỉ lo ăn không để ý đến mấy người họ, hắn âm trầm sắc mặt, lạnh lùng quát.
" Tiểu tử, ngươi không nghe thấy chúng ta nói gì ư? Đi, cho chúng ta nướng thịt đi, nếu không đừng trách học trưởng ta không khách sáo."

Nói xong, hắn vung tay lên, trước mặt Vân Phong Nhã xuất hiện một con heo ma thú thi thể, gã chỉ ngón tay vào thi thể ma thú Heo kêu ngạo nói.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, về sau ngươi có thể kêu học trưởng ta là lão đại, thế nào?" Đoàn đội của hắn đang thiếu người nấu nướng đâu.
Gã cho rằng bản thân cho phép tên tiểu tử này đi theo gã, trên mặt tên tiểu tử này nhất định sẽ rất hưng phấn, nhưng gã thất vọng rồi, tên tiểu tử này cái gì biểu tình cũng không có, không phải, tên tiểu tử này từ lúc bọn họ xuất hiện, đôi mắt vẫn chưa từng xem qua bọn họ a, hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng, một tân sinh nội môn cũng dám như vậy kêu ngạo làm ngơ gã, gã không giáo huấn tên tiểu tử này, trong học viện có ai còn để gã vào mắt.
Những người khác cũng như vậy tưởng, một tiểu tử không biết lượng sức mình, nên giáo huấn một chút, tên nịnh bợ tức giận vọt về hướng Vân Phong Nhã đang ngồi trên tảng đá, hắn trên chân quán chú linh lực, không chút do dự muốn đạp vào ngực Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã trong chớp mắt nhìn lên trên, thiếu niên khoé môi nở ra một nụ cười tà mị, tên nịnh bợ lúc này chân cũng đã đến Vân Phong Nhã trước mặt, nhưng tên nịnh bợ còn chưa kịp hoàn hồn với nụ cười tà mị kia, thì lòng bàn chân đã kịch liệt đau đớn, gã chưa kịp hét lên thì Vân Phong Nhã cũng đã một cước đạp vào ngực hắn bay ra mười mét xa.
" A.....!phịch....ọc."
Tên nịnh bợ một tay ôm ngực, học ra một ngụm máu, một tay còn lại ôm chặt lên đùi phải đang run rẩy vì đau đớn, trên lòng bàn chân của hắn không biết khi nào đã cấm vào một cây sắc nhọn vừa rồi thiếu niên dùng để ăn thịt.
Đám người còn chưa kịp đắc ý lên, thì tên nịnh nọt, hoa lệ lệ rơi trên mặt đất run rẩy, miệng phun máu tươi, dưới chân lại cấm sắc bén nhánh cây, lưu trên mặt đất, như để chứng minh bọn họ không nhìn lầm, bọn họ thật sự không thấy rõ thiếu niên này là như thế nào ra tay a, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì nghe được tiếng quát tức giận của tên đội trưởng.
" Tiểu tử, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì là cường giả."
Hắn Linh Vương nhất cấp uy áp không ngừng hướng Vân Phong Nhã đè ép qua đi, nhưng uy áp của gã giống như ngọn gió lướt qua mà đi, không một chút hiệu quả gì, thì nghe được thanh âm lười biến của thiếu niên vang lên.
" Cái kia cái gì? À học trưởng phải không? Ngươi muốn đánh thì trực tiếp lên đi, đừng làm khổng tước xè đuôi nữa, thật là.....!ta còn chưa ăn no đâu."
_________________________________.

Bình Luận (0)
Comment