Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 1

*Doraemon: Đa Lạp A Mộng theo tiếng Trung Quốc.

Mùa thu ẩm ướt, hai bên đường lá khô bắt đầu rụng. Cửa sổ còn ám hơi sương, mành vải Doraemon nhẹ nhàng lay, đèn ngủ bên trong phòng vẫn chưa tắt. Đồng hồ trên bàn lần thứ bảy kêu vang, người trên giường xoay chuyển một cái để lộ quần đùi nhỏ in hình Doraemon. Mớ tóc hỗn loạn tứ tán trên gối đầu, hai chân mày hơi nhăn lại, tựa hồ bất mãn với tiếng đồng hồ ồn ào.

“Hiểu Hiểu, đừng ngủ nữa, trễ giờ rồi.”

Loáng thoáng nghe tiếng gọi, bất quá Hạ Trọng Hiểu vẫn giả điếc, tiếp tục cuộn người vào chăn.

“Gọi nàng làm gì, dù sao nàng cũng không dạy, tảo thiện hôm nay đúng lúc có món hồn đồn ta thích ăn nhất.”

Vừa nghe hai chữ ‘hồn đồn’, Hạ Trọng Hiểu đang mơ màng liền bật dậy. Trên tóc còn dính lại bịt mắt Doraemon dùng tối hôm qua, chẳng biết ngủ thế nào miếng bịt mắt nằm trên đỉnh đầu.

“Chị hai?”

“Chịu dậy rồi sao?” Hạ Phượng Vũ kéo lại chăn bị nàng đạp loạn: “Đêm hôm qua thức khuya như vậy đủ xem hết hai bộ phim rồi.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi: “Chỉ xem được bảy tập, mệt đến ngủ quên.”

“Ngươi lớn rồi phải biết chú ý sức khỏe, đừng lúc nào cũng thức khuya.”

“Chị hai, kệ nàng đi, có nói nàng cũng không nghe.” Hạ Ly Cơ dựa lưng vào tường, chỉ tay vào Hạ Trọng Hiểu mà mỉa mai: “Xem nàng mắt thành gấu trúc rồi vẫn còn xem phim, ngươi biết nội dung phim nàng xem là gì không? Chính là nữ chính cùng nam chính yêu nhau, được hai năm nam chính bị ung thư, nữ chính mỗi ngày khóc đến thiên hôn địa ám, chó ngáp phải ruồi mà nam chính hết bệnh.”

“Người ta gọi đó là sức mạnh của tình yêu!!” Hạ Trọng Hiểu trợn mắt lên muốn cãi nhau: “Chị ba, ngươi xem trộm phim của ta còn có tư cách gì nói ta?”

“Ta còn cần xem trộm sao? Ở bên này phòng còn nghe ngươi hu hu khóc cả đêm, nói nam chính đáng thương, ta còn không biết hắn đáng thương chỗ nào.”

Hạ Trọng Hiểu trừng trừng mắt, đồ vô lương tâm!

Hạ Phượng Vũ nhịn không được nhướn mày giáo huấn: “Ngươi biết nàng cả đêm xem phim sao không khuyên nàng đi ngủ?”

“Ta quản nàng làm gì?”

Nói xong, Hạ Ly Cơ lưu loát xoay người rời khỏi phòng, còn cố ý đóng cửa lại.

“Tiểu khí!”

“Được rồi, đừng ồn ào, ngươi mau thay đồ rồi xuống ăn sáng.”

Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, leo xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Lúc này đại tỷ sẽ giúp nàng xếp chăn màn, quay ra thì người cũng đã đi mất, chắc là chuẩn bị hồn đồn.

Lại nói Hạ gia trong nhà chỉ có duy nhất một khôn trạch, là Hạ Trọng Hiểu. Năm Hạ Trọng Hiểu ba tuổi, bệnh tim của mẹ trở nên nguy kịch, bỏ lại bốn đứa con vẫn chưa hiểu chuyện. Khi đó đại tỷ Hạ Phượng Vũ chỉ mới năm tuổi lại rất trưởng thành, thay đa đa chiếu cố ba đứa em nhỏ để đa đa có thời gian chuẩn bị tang lễ cho mẹ. Càng lớn, đại tỷ càng giống mẹ, lo hết nha đầu này đến nha đầu kia, mãi cũng không biết mệt mỏi.

Hạ Tề Ngọc và Hạ Trọng Hiểu là song bào tỷ muội, một càn nguyên một khôn trạch, dựa vào thể lực kinh người đặc trưng của càn nguyên mà ra đời sớm năm phút so với nàng.

Bất quá chưa bao giờ Hạ Trọng Hiểu chịu nhận Hạ Tề Ngọc là tỷ tỷ, rõ ràng là cố tình tranh ra với nàng. Đa đa kể lại thời gian mẹ mang thai, do Hạ Tề Ngọc là càn nguyên nên dưỡng chất đều bị nàng giành hết, liên lụy Hạ Trọng Hiểu nhỏ bé suýt chết trong bụng mẹ. Đến tận lúc sinh, Hạ Tề Ngọc cũng chui ra đầu tiên, còn Hạ Trọng Hiểu thì được bác sĩ mổ lấy ra, nhỏ chưa đến lòng bàn tay của đa đa.

Bởi vì toàn sinh ra càn nguyên, có được một khôn trạch, đa đa và mẹ đều nỗ lực bảo trụ lại nàng, tuy thể trạng yếu ớt nhưng may mắn vẫn có thể sống.

Hạ Tề Ngọc là đồ xấu xa!!

Hạ Trọng Hiểu miên man suy nghĩ, đem tóc cột đuôi ngựa phía sau, xoay trái xoay phải xem dáng vẻ chính mình. Cảm thấy hài lòng mới lê đôi dép Doraemon đi trong nhà xuống lầu cùng mọi người ăn sáng, thầm nghĩ hồn đồn hôm nay nàng sẽ được mấy viên.

Từ xa đã thấy đa đa bận rộn đem thức ăn đặt lên bàn, Hạ Trọng Hiểu phi như bay chạy đến ôm lấy thắt lưng nàng.

“Đa đa.”

“Ây du, tiểu khôn trạch nhà chúng ta xuống rồi.” Hạ Vũ Thần híp mắt cười, kéo Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống ghế, đem ly sữa tươi đặt trước mặt nàng: “Hôm nay có hồn đồn ngươi thích nhất, hảo hảo ăn.”

“Cảm ơn đa đa.”

Hạ Trọng Hiểu nghịch ngợm tặng cho đa đa một cái hôn, cầm lấy ly sữa của mình một hơi uống nửa ly.

“Làm gì có phần của nàng?” Hạ Tề Ngọc liếc mắt, tay vẫn đảo nồi hồn đồn: “Không bao giờ thấy mặt nàng trong bếp, vậy mà dám đòi ăn?”

“Đa đa ngươi xem!” Hạ Trọng Hiểu giả vờ đáng thương bám víu lấy đa đa: “Tề Ngọc ức hiếp ta, nàng không có phong độ!”

“Tề Ngọc đừng nháo, mau mang hồn đồn qua cho em gái ngươi đi.”

Hạ Tề Ngọc hừ một tiếng, bất quá vẫn múc hồn đồn vào bát, thuận tay đặt mạnh trước mặt Hạ Trọng Hiểu. Có mỹ thực trước mặt, Hạ Trọng Hiểu không rảnh tranh chấp, múc một thìa hồn đồn cho vào miệng.

Quả nhiên đồ nhà làm là ngon nhất!

“Chị hai, ta muốn một bát mì.”

Hạ Phượng Vũ ôn nhu mỉm cười, di chuyển qua bên cạnh Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống: “Hảo, hảo, ăn xong phần hồn đồn làm cho ngươi bát mì lạnh.”

Hạnh phúc kéo khóe môi, Hạ Trọng Hiểu lang thôn hổ yết ăn hết một bát lớn hồn đồn, còn chìa bát đòi ăn với đại tỷ. Hạ Phượng Vũ đối với sức ăn của nàng cũng minh bạch vài phần, nhanh chóng rời chỗ ngồi chuẩn bị, mang ra một bát mì lạnh với hai quả trứng gà.

Hạ Vũ Thần đẩy mắt kính lên một đoạn, nghiêng đầu nhìn tiểu khôn trạch nhà mình: “Kết quả khảo thí thế nào rồi? Ngươi chọn trường rồi đi?”

“Chọn rồi, ta nghĩ ta đủ điểm vượt qua.” Hạ Trọng Hiểu hút một đũa mì, thỏa mãn nheo mắt mèo: “Đang đợi giấy báo nhập học nha.”

“Nếu không đậu cũng không sao, ngươi là khôn trạch, không nhất thiết phải học cao trung.”

“Đa đa.”

Chỉ cần nghe đến mấy lời khuyên nàng từ bỏ học cao trung, Hạ Trọng Hiểu liền xù lông lên. Chính phủ quy định rõ ràng, khôn trạch chỉ cần học đến sơ trung, còn cao trung thì tùy năng lực. Nhưng bọn họ vốn dĩ không muốn khôn trạch học quá nhiều, khảo thí kết quả đều lấy lý do mà âm thầm giảm xuống mấy bậc, cốt là để thiếu điểm vào những trường cao trung lớn. Bất quá Hạ Trọng Hiểu bản lĩnh có thừa, đủ điểm khảo thí vào một trường cao trung nổi tiếng, cũng là trường của đại tỷ nhị tỷ đang học.

Hà Vũ Thần nghe được bất mãn từ nàng, vội chuyển sang Hạ Tề Ngọc: “Còn ngươi khảo trúng cao trung không?”

“Trúng rồi, còn đợi phiếu báo nhập học.”

“Là cao trung nào?” Hạ Phượng Vũ ân cần hỏi thăm: “Là chỗ ta đi?”

“Ân, chỗ ngươi cùng nhị tỷ.”

Hạ Ly Cơ khơi gợi được hứng thú, hỏi tiếp: “Cách điểm bao nhiêu?”

“Hai trăm.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Nàng cách điểm chuẩn năm nay có 30 điểm thôi a a a!!!

Cao trung Nhất Phương phải sáu trăm mới đỗ, nàng liều mạng khảo thí cũng chỉ được có sáu trăm ba mươi điểm, thế mà Hạ Tề Ngọc lại hơn điểm chuẩn hai trăm điểm!?

Đó không phải điểm tuyệt đối sao?

Trong lòng Hạ Trọng Hiểu lạnh toát, càn nguyên đều lợi hại như vậy, nàng có cơ hội đỗ sao?

Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, Hạ Ly Cơ lần đầu chủ động ra ngoài, lát sau mang về một gói đồ thoạt nhìn rất nhẹ, có vẻ là chuyển phát nhanh.

“Cái gì vậy?”

“Nhìn bề ngoài có vẻ giống giấy nhập học của Nhất Phương.”

Hạ Trọng Hiểu và Hạ Tề Ngọc đồng loạt ngẩng đầu lên.

Hạ Vũ Thần vui mừng không kém, tiếp nhận gói đồ được bao bọc cẩn thận, dùng chút sức đã có thể xé ra. Bên trong quả nhiên là giấy báo nhập học cất kỹ trong một tấm thiếp lớn bằng giấy cứng hồng sắc, mặt ngoài ghi tên của học sinh trúng tuyển.

Bất quá, lại có hai tấm.

“Đa đa đưa cho ta!”

Hạ Trọng Hiểu dùng miêu trảo túm lấy giấy báo nhập học, hai mắt đỏ hoe, nàng cuối cùng cũng đổ vào Nhất Phương rồi a!!

Xung quanh một mảng yên ắng, đồng loạt nhìn đến tiểu khôn trạch duy nhất trong nhà, dáng vẻ mười phần không tin nổi. Mặc dù Nhất Phương không quy định cấm khôn trạch nhập học, nhưng người trong khâu tuyển sinh đều lặng lẽ gạt tên khôn trạch, sao nha đầu này có thể trúng tuyển?

“Đa đa ngươi…”

Phát hiện bầu không khí có chút kỳ quặc, Hạ Trọng Hiểu nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng gọi thêm một tiếng ‘đa đa’.

“Ngươi làm sao để đỗ cao trung này?”

Câu đầu tiên dĩ nhiên là hoài nghi nàng động tay động chân!

Bất quá Hạ Trọng Hiểu thật sự động tay động chân, tự mình sửa lại thông tin, còn mua cả một tấm căn cước giả. Để vào được Nhất Phương, nàng không tiếc biện pháp, chỉ mong có thể tiếp tục học tập.

“Phải nha, là ta động tay sửa thông tin, bằng không bọn họ sẽ tuyển ta sao?”

“Ngươi sao có thể hồ đồ như vậy?” Hạ Phượng Vũ vốn ôn nhu điềm đạm cũng có lúc nổi giận mà quở trách: “Nhất Phương toàn bộ đều là càn nguyên, ngươi khảo vào đó xảy ra bất trắc gì thì phải làm sao? Ngươi cái nha đầu này, mau chóng rút hồ sơ lại, chị hai giúp ngươi tìm một cao trung tốt hơn.”

“Ta không rút, vì cái gì mà ta phải rút hồ sơ chứ? Ta dùng năng lực bản thân khảo vào Nhất Phương, có bao nhiêu càn nguyên cầu còn không được, ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này.”

Hạ Ly Cơ dứt khoát đẩy ghế đứng dậy: “Ta thay nàng rút, các ngươi giữ chân nàng đi.”

“Chị ba, ngươi dám đi rút, ta, ta sẽ…” Hạ Trọng Hiểu đảo mắt một vòng, lao thẳng đến bếp rút ra một con dao: “Ta chết trước mặt các ngươi, để các ngươi vĩnh viễn mất đi tiểu muội muội đáng yêu như ta.”

Lúc nguy cấp vẫn không quên tự luyến một cái.

“Đừng nháo nữa.”

Hạ Vũ Thần nhìn giấy báo nhập học trên bàn, hai chân mày nhíu thành đường: “Tại sao phải vào Nhất Phương? Điểm số của ngươi không thiếu trường để vào.”

“Đa đa, không phải ta cố ý làm khó các ngươi, mà là ta thật sự muốn tiếp tục học. Vào Nhất Phương điều kiện tốt, lại có thể ở gần các tỷ tỷ, có các nàng chiếu cố vẫn dễ dàng hơn ở các cao trung khác.”

Hạ Tề Ngọc lưu loát tạt một gáo nước lạnh: “Ngươi có thể ở nhà, bọn ta vẫn tùy thời chiếu cố ngươi.”

“Ta muốn đi học!”

“Hảo, hảo, trước bỏ dao xuống đã rồi tiếp tục nói.”

Thấy đa đa cùng tỷ tỷ đều thoái nhượng, Hạ Trọng Hiểu mới đặt lại dao lên kệ bếp, dùng đôi mắt mèo phiếm hồng đáng thương cầu tình. Nhất Phương là cao trung lớn nhất, tốt nhất, nếu có thể học ở địa phương tốt như vậy mới có khả năng đỗ đại học danh tiếng.

Càng nghĩ càng thấy việc vào cao trung Nhất Phương nhất định phải thành, không được bại!!!

“Ngươi kiên quyết?”

“Ân, ta kiên quyết, đa đa, ngươi không phải thương ta nhất sao?”

Hạ Vũ Thần thoáng chốc đắn đo, tiểu khôn trạch nhà nàng tính khí thế nào nàng là người hiểu rõ nhất, muốn nàng từ bỏ trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.

“Đa đa ngươi đừng thuận theo nàng.” Hạ Ly Cơ lớn tiếng đánh gãy suy tư của mọi người: “Nhất Phương đều là cao đẳng càn nguyên, một khi phát hiện ra khí tức khôn trạch của nàng dù bọn ta có mọc thêm hai tay hai chân cũng khó cứu.”

“Động tình mỗi tháng cứ uống thuốc là được rồi.”

Hạ Tề Ngọc so với Hạ Ly Cơ cũng kiên quyết không kém: “Uống thuốc? Ngươi muốn uống bao nhiêu thuốc? Ngươi có biết uống quá nhiều thuốc sau này sẽ khó mang thai không?”

“Thế thì không cần gả nữa, ta có ba vị tỷ tỷ, lẽ nào các ngươi nuôi không nổi ta?”

Nói xong còn kiêu ngạo hất cằm, bày ra dáng vẻ thiên gia lão đại thì nàng nhất định là lão nhị!

“Càng lúc càng không nói đạo lý, nhi nữ lớn không gả đi làm sao được?”

Lời này Hạ Vũ Thần vừa dứt liền cảm thấy có gì đó bất ổn, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Hạ Trọng Hiểu cười đến không biết mệt mỏi, túm lấy Hạ Tề Ngọc đẩy ra phía trước.

“Nghe chưa? Đa đa nói rồi, ngươi lớn phải gả đi.”

“Là khôn trạch ngươi lớn phải gả đi, đừng xuyên tạc ý tứ của ta.”

Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi: “Ban nãy ngươi nói không phải ý tứ này.”

“Tóm lại ngươi không được đi đâu hết.”

“Chị hai! Ngươi có phải muốn ta đập đầu vào tủ lạnh ngươi mới vừa lòng không?”

Dứt lời liền giậm đùng đùng lên sàn nhà, hai mắt trợn tròn lên, không những không dọa được ai càng làm bản thân thêm đáng thương.

“Ngươi tùy ý đập, hỏng thì mua mới.”

Nói xong, Hạ Ly Cơ quải balo lên vai, tiện tay cầm chai nước: “Đa, ta đi đến trường, ngươi tùy thời xem nàng.”

Ngay cả Hạ Phượng Vũ cùng theo sau, hai người ăn ý rời khỏi nhà.

“Còn chưa nhập học a.”

Đem dây giày cột lại cẩn thận, Hạ Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn ra sau lưng: “Hoạt động câu lạc bộ.”

“Hảo, các ngươi đi sớm về sớm.”

Hai người cũng không nán lại lâu, nhanh chóng mở cửa rời đi.

Cứ như vậy bị bỏ quên, Hạ Trọng Hiểu tức giận đá vào tủ lạnh, xoay người quay trở lên phòng của mình.

Bình Luận (0)
Comment