Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 101

Giật mình tỉnh dậy giữa tiếng còi hú giữa đêm, bất cẩn ngã lăn từ trên giường xuống đất. Hạ Trọng Hiểu đỡ cái đầu đau buốt lồm cồm bò dậy, ai u kêu mấy tiếng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Chống tay xuống đất làm điểm tựa đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn mờ mờ nhìn thấy vài người đang tập trung ở trong hoa viên chạy qua chạy lại. Chẳng biết xảy ra chuyện gì nhưng tình hình này có vẻ như không được ổn cho lắm, vội quay vào phòng khoác thêm áo rồi chạy xuống xem thử.

Dựa vào trí nhớ xuống được hoa viên buổi trưa cùng đồng sự đi dạo, giờ này lẽ ra mọi người phải đang ăn uống tiệc tùng mới đúng. Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện, còn hú còi lớn như vậy?

“Chủ nhiệm Hạ!!”

Na Na run rẩy ngồi bệch trên đất cách đám đông một đoạn xa, trông thấy Hạ Trọng Hiểu liền hu hu gào khóc: “Đáng sợ quá! Thật sự đáng sợ quá!!”

Hạ Trọng Hiểu đỡ trái đỡ phải giúp Na Na hai chân bũn rũn có thể đựng dậy: “Có chuyện gì xảy ra? Không phải các ngươi tổ chức tiệc tối sao?”

“Phải, bọn ta đúng là có tổ chức tiệc tối. Nhưng mà khi nãy Bao Ngọc uống say quấn lấy công chúa không chịu buông bị chủ nhiệm Hà kéo ra tát một cái cho tỉnh rượu. Nào ngờ Bao Ngọc lại vung tay đánh trả khiến chủ nhiệm ngã xuống đất, hai người đánh nhau không ai dám vào can ngăn. Sau đó… sau đó…”

Giọng Na Na càng lúc càng run rẩy, chỉ tay vào đám đông mà hét thảm: “Sau đó chủ nhiệm Hà nắm tóc Bao Ngọc đập xuống bàn, máu… rất nhiều máu!”

“Bọn họ làm cái gì vậy chứ?”

Hạ Trọng Hiểu kéo Na Na đứng sang một bên, tự mình chạy vào xem thử tình hình bên trong. Chỉ thấy Bao Ngọc nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, gương mặt toàn bộ đều là máu, xung quanh không ít mảnh vỡ của ly rượu vương vãi. Còn Hà Nguyệt thì nằm gục trên đất, hai cánh tay bị bẻ ngoặc ra sau lưng, khiếp đảm gào thét không ngừng.

“Là ả tự đập đầu vào ly rượu! Không phải ta! Thật sự không phải do ta làm!!”

Đồng sự đứng xa xa thành vòng tròn, tay che kín miệng không dám phát ra tiếng.

“Giải tán!” Hạ Trọng Hiểu lớn tiếng quát vào đồng sự thu hút sự chú ý: “Tối nay không có tiệc đêm, không có sự cố, lập tức quay về phòng, ai dám nói lung tung ra ngoài thì thu dọn rời khỏi đài truyền hình đi.”

Đồng sự giống như bị giẫm phải đuôi cuống cuồng bỏ chạy về phòng, thậm chí còn chẳng kịp hiểu hết ý tứ trong câu nói của chủ nhiệm Hạ.

Hạ Trọng Hiểu không dám nhìn thẳng vào Bao Ngọc, hướng cận vệ gần nhất hỏi khẽ: “Công chúa đã đi đâu rồi?”

“Sau khi thoát khỏi Bao cô nương làm phiền thì công chúa đã quay về phòng nghỉ ngơi rồi.”

Đúng lúc này Lạc Uyển từ trong đội cận vệ bước ra kéo vai đồng sự qua một bên, hướng Hạ Trọng Hiểu ôn nhu tri kỉ nhắc nhở: “Hiểu Hiểu, chuyện ở đây không cần ngươi lo lắng, bọn ta tự có sắp xếp.”

“Không được, hai người kia đều là nhân viên của đài truyền hình, ta thân là chủ nhiệm chính của phòng không thể không giải quyết. Phía Thổ Áo hẳn cũng khó xử, bọn ta sẽ âm thầm hòa giải Bao Ngọc và Hà Nguyệt tránh xảy ra xung đột hai bên khiến hoàng gia xấu hổ.”

Lạc Uyển nghe xong chỉ khẽ cười một tiếng: “Hiểu Hiểu trưởng thành thật rồi, lần này thật sự ra dáng đại chủ nhiệm.”

Hạ Trọng Hiểu không có tâm trạng vui cười, nhìn Bao Ngọc đang được tiên sinh chuyển đi trong lòng ngổn ngang: “Đêm nay không tổ chức tiệc, cũng không hề gặp qua công chúa điện hạ. Ngươi không cần lo ứng phó chỗ bọn ta, chuyện của đài truyền hình cứ để ta giải quyết.”

“Ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không còn ý kiến gì nữa, trước mắt bọn ta sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho Bao tiểu thư, còn về phần Hà tiểu thư vẫn cần đi lấy lời khai.”

“Hảo, cảm ơn.”

Lạc Uyển hướng nàng vỗ vai hai cái rồi xoay người rời đi, đồng sự xốc người Hà Nguyệt đứng dậy theo sau đi lấy lời khai. Dù đã đi xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng của Hà Nguyệt kêu khóc vọng lại, chỉ vì một phút xung động mà tự tay đánh mất tiền đồ của bản thân.

Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình, quay sang cận vệ cúi đầu tạm biệt rồi xoay người rời khỏi hoa viên. Lục tìm hai bên túi áo khoác, nép người vào hành lang vắng vẻ, Hạ Trọng Hiểu kiểm tra thời gian rồi gọi điện thoại cho trưởng phòng.

Gọi đến lần thứ ba mới nghe tiếng è è truyền qua đầu dây: [Bây giờ là hai giờ sáng đấy Hạ tiểu thư.]

“Bao Ngọc và Hà Nguyệt vừa ẩu đả, trong lúc bất cẩn Hà Nguyệt khiến mặt và đầu Bao Ngọc đập vào ly thủy tinh trên bàn. Bây giờ tình hình đang rất nguy kịch, trưởng phòng, chuyện này phải sắp xếp thế nào?”

Trưởng phòng ở bên kia nhảy dựng lên, khiếp đảm nhìn màn hình: [Thật sao? Hà Nguyệt sao lại phải ẩu đả với Bao Ngọc?]

“Tối hôm nay bọn họ tổ chức tiệc đêm còn ta thì hơi mệt nên quay về phòng ngủ không tham gia cùng, nghe Na Na kể lại thì Bao Ngọc say rượu nên Hà Nguyệt đánh vào mặt cho nàng tỉnh rượu.” Nói đến đây Hạ Trọng Hiểu nhịn không được thở dài: “Ai ngờ Bao Ngọc chỉ đang giả vờ say để tiếp cận công chúa, bị đánh thì nổi giận đánh lại, hai người cứ như vậy mà đánh nhau.”

[Điên thật rồi! Cô ta nghĩ mình đang ở đâu chứ hả? Có khiến công chúa kinh sợ hay không?]

“Cận vệ nói lại công chúa thoát khỏi Bao Ngọc đã quay về phòng, hoàn toàn không biết chuyện ở đây. Bất quá chính công chúa là người cho phép bọn họ tổ chức tiệc đêm, ta sợ chuyện này đồn đãi ra ngoài sẽ khiến hoàng gia không vui.”

Trưởng phòng điên tiết vò đầu bứt tóc, vung chân đá mạnh vào trong tủ: [Mẹ nó! Bọn họ có biết để xin phép được công chúa tham gia phỏng vấn khó khăn thế nào không hả? Biết trước như thế ta đã không cho bọn họ đi theo!!]

Tâm tình Hạ Trọng Hiểu cũng không tốt hơn bao nhiêu: “Ta đã nói lại với cận vệ chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra, cũng không liên quan gì đến công chúa. Phía đồng sự ta đã nói qua, có thể họ sẽ nghe theo ta mà không nói linh tinh ra ngoài.”

“Phải, phải! Ngươi làm tốt lắm!!” Trưởng phòng thả người ngồi lại xuống giường, chống tay lên đùi làm điểm tựa: “Trước mắt ngươi thế vào chỗ của Hà Nguyệt làm chủ nhiệm chính, tranh thủ ghi hình cho xong rồi lập tức quay về Cáp Á Lợi. Chuyện của Hà Nguyệt và Bao Ngọc ta sẽ tìm cách giải quyết sau.”

Hạ Trọng Hiểu nhìn màn hình điện thoại một lúc rồi ấn tắt, chậm chạp đi tiếp về phòng của mình. Chuyện của Hà Nguyệt hay Bao Ngọc nàng đều không quan tâm, bọn họ sống chết tùy ý miễn không liên quan đến nàng là được. Đặt chân vào cuộc sống hiện thực sẽ có nhiều thứ thân bất do kỉ, đến cả chuyện của bản thân chưa chắc có thể giải quyết được chứ đừng nói đến quản chuyện người khác.

Về phòng đã hơn 1h sáng, Hạ Trọng Hiểu mệt mỏi nằm xuống giường, tay đặt lại điện thoại ở trên bàn. Càng nghĩ càng nghi hoặc, Uy Tử Cầm thật sự rời khỏi tiệc tối trước khi xảy ra chuyện hay là nhìn thấy rõ ràng hai người Hà Nguyệt Bao Ngọc ẩu đả nhưng không chịu ra mặt can ngăn? Nếu rời đi nhất định sẽ thấy Hà Nguyệt đánh Bao Ngọc, lẽ nào vẫn dửng dưng như không thấy?

Mải mê suy nghĩ chẳng biết bản thân ngủ quên từ lúc nào, choàng tỉnh dậy khi mặt trời soi đến mông, ngoài cửa truyền đến tiếng nữ hầu hối thúc xuống dùng bữa sáng. Ôm cái đầu đau buốt ngồi dậy, hướng bên ngoài đáp một tiếng để nữ hầu không phải gọi nữa, chậm chạp rửa mặt thay đồ. Ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, không sớm không muộn, 7h30 sáng vẫn kịp để ghi hình.

Nhanh chóng chải chuốt thay đồ rồi chạy xuống nhà ăn, sau sự cố hôm qua mọi người mang theo tâm trạng chán nản lo âu dùng bữa, trông thấy nàng lại càng thêm chột dạ.

“Chắc trưởng phòng đã nói chuyện với mọi người rồi? Sắp tới ta sẽ thế vị trí của Hà Nguyệt, các ngươi cố gắng làm cho tốt mọi chuyện rồi quay về Cáp Á Lợi báo cáo, chuyện hôm qua xem như chưa từng nhìn thấy.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ũ rũ gật gật đầu thay cho câu trả lời.

Hạ Trọng Hiểu cũng không nói gì nữa, tranh thủ giải quyết cho xong bữa sáng rồi tập trung ra ngoài chuẩn bị ghi hình. Do thức dậy hơi muộn nên mọi người chẳng kịp chuẩn bị trước khi mặt trời trở nên gay gắt, đành phải dựng thêm một số dù tránh ảnh hưởng đến công chúa điện hạ.

“Na Na ngươi dẫn chương trình đấy còn chưa xong sao?”

Na Na ngồi ở mép ghế, căng thẳng đến mức nói lắp: “T-Ta s-sắp, ách, sắp sắp…”

“…” Hạ Trọng Hiểu vỗ vỗ vai nàng hai cái: “Bình tĩnh, không cần sợ, ngươi làm một lần rồi sẽ quen thôi.”

“Không được, ta căng thẳng sắp chết rồi.”

Mặc kệ Hạ Trọng Hiểu đang an ủi, Na Na dứt khoát đẩy ghế bỏ chạy, kiên quyết không chịu vào ghi hình. Hạ Trọng Hiểu đau đầu không thôi, tính khuyên nhủ Na Na thêm vài câu thì phía công chúa điện hạ cũng xuất hiện.

Uy Tử Cầm đến muộn nhàn nhã ngồi xuống ghế, trên mặt chễm chệ cặp kính mát: “Vẫn chưa xong? Đài truyền hình của các ngươi làm việc không tốt như đã nói hay là không muốn ghi hình nữa?”

Hạ Trọng Hiểu nhẫn nhịn không nổi giận, dùng ánh mắt ra hiệu cho nhân viên hậu cần, đối phương hiểu ý cầm chai nước mang đến cho công chúa điện hạ. Bất quá công chúa ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp đứng dậy muốn bỏ về không quay nữa.

“Khoan đã!”

Chuyện đến nước này không thể không xuất đầu lộ diện, Hạ Trọng Hiểu nhanh chân chạy vòng qua đồng sự: “Công chúa điện hạ, cho ta thêm năm phút nữa, rất nhanh sẽ tiến hành ghi hình.”

Uy Tử Cầm tháo xuống kính mát, quét mắt nhìn Na Na đang run cầm cập sau lưng Hạ Trọng Hiểu: “Bảo cô ta bước ra khỏi máy rung rồi tính tiếp.”

Nghe được ý từ trào phúng trong câu nói của công chúa điện hạ, hai mắt Na Na đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn mặt người khác. Bây giờ hay rồi, không những không kết thân được với công chúa mà còn bị ghét bỏ, mộng làm công nương coi như tan thành cát bụi.

“Na Na!”

Đang yên đang lành Na Na đột nhiên bỏ chạy để lại tàn cục cho Hạ Trọng Hiểu thu dọn, nàng còn không biết phải tìm ai thế chỗ Bao Ngọc mới tốt a a a!

Uy Tử Cầm bên này đã mất kiên nhẫn: “Không có dẫn chương trình thì không cần ghi hình nữa, các ngươi lập tức quay về Cáp Á Lợi đi.”

Trong lúc cấp bách không kịp nghĩ nhiều Hạ Trọng Hiểu đã túm lấy cánh tay của Uy Tử Cầm ngăn cản: “Hai phút! Chỉ hai phút thôi! Ta lập tức tìm dẫn chương trình khác!”

Nhìn qua đồng hồ đắt tiền trên tay, Uy Tử Cầm hào phóng gật đầu: “Được thôi, hai phút của ngươi bắt đầu.”

Hạ Trọng Hiểu khẩn trương túm lấy nhân viên đoàn phim hỏi thăm ai có thể dẫn chương trình, đáng tiếc đáp lại nàng chỉ có những cái lắc đầu thất vọng. Tâm tình tuột dốc không phanh, lẽ ra trưởng phòng phải sắp xếp danh sách có hai dẫn chương trình để phòng trừ bất trắc chứ. Bây giờ không ai có kinh nghiệm làm việc này, và chẳng có ai đủ dũng khí xuất hiện trước máy quay để phỏng vấn công chúa điện hạ.

“Sắp hết hai phút rồi đấy.”

Nhân viên trong đoàn đưa mắt nhìn nhau, nếu bây giờ không ghi hình được công chúa thì không chỉ Hà Nguyệt mà tất cả mọi người đều mất việc. Không chút do dự đổ hết trách nhiệm lên đầu Hạ Trọng Hiểu, dùng ánh mắt lặng lẽ trao đổi với nhau.

“Chủ nhiệm ngươi làm đi, ta cảm thấy ngươi làm rất tốt.”

“Phải đấy! Phải đấy! Ngươi làm chủ nhiệm nên gánh vác những chuyện thế này.”

“Ta? Các ngươi…”

Hạ Trọng Hiểu từng học truyền thông báo chí thường xuyên ra ngoài phỏng vấn và tham gia dẫn chương trình nhưng không có nghĩa là nàng phải gánh vác phần việc này. Đồng sự không chút do dự thúc giục nàng nhanh chóng đồng ý, còn lấy trưởng phòng ra đe dọa. Không còn lựa chọn khác Hạ Trọng Hiểu đành phải gật đầu đáp ứng, còn có thể làm việc vẫn tốt hơn là bị sa thải khỏi đài truyền hình.

“Ta sẽ dẫn chương trình, cái kia, cho ta thêm vài phút chuẩn bị.”

Uy Tử Cầm nhìn đồng hồ lần nữa: “Hai mươi phút.”

Hạ Trọng Hiểu khom người tháo giày thể thao ném sang một bên, nhét chân vào giày cao gót của Na Na để lại. Vươn tay kéo xuống dây cột tóc, vuốt vuốt mấy cái cho thẳng, đồng thời đứng yên để nhân viên hóa trang trang điểm.

“Các ngươi có ai mang lễ phục không?”

“Ta có mang nhưng sợ không vừa với ngươi.” Nữ nhân viên khó xử mở miệng: “Chủ nhiệm ngươi có hơi béo…”

“…”

Hạ Trọng Hiểu đầy mặt xấu hổ, giả vờ ho khẽ hai tiếng, nhìn trái nhìn phải chẳng có nữ đồng nghiệp nào có dáng ngươi tương đồng với nàng. Lẽ nào phải mặc áo thun quần bò để ghi hình?

Cách đó không xa, Uy Tử Cầm dễ dàng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, nói đúng hơn là nữ nhân viên kia giọng quá lớn dù đứng xa thêm vài mét vẫn có thể nghe rõ. Nghiêng đầu nhìn Lạc Uyển, ngón tay hơi duỗi ra, đối phương hiểu ý khom lưng rời khỏi vị trí đứng.

Phía bên này tình hình chẳng tốt hơn bao nhiêu, Hạ Trọng Hiểu đứng đần ra suy nghĩ xem còn ai có thể mượn được đồ không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui nữ đồng sự trong đài đều thân hình chuẩn người mẫu, làm sao bánh bao như nàng có thể mặc vừa. Xem ra phải tìm một bộ quần áo xem được một chút để thay, sau đó mới tính đến chuyện tìm lễ phục.

Đúng lúc này Lạc Uyển từ đâu xuất hiện đưa cho nàng một bộ lễ phục lam nhạt: “Hiểu Hiểu, đây là lễ phục của công chúa, ngươi mặc cẩn thận đừng để vấy bẩn.”

“Của Tử Cầm?” Lễ phục trước mắt như khoai lang nóng phỏng tay, Hạ Trọng Hiểu vội vã đẩy trả về cho Lạc Uyển: “Không cần đâu, ta còn vài bộ có thể…”

“Ngươi không biết đứng trước mặt hậu duệ hoàng thất phải ăn mặc chỉnh chu sao? Ngươi nên mặc bộ lễ phục này tránh thất thố, sau đó tìm mua lễ phục khác cũng được mà.”

Cảm thấy lời Lạc Uyển nói cũng có đạo lý, Hạ Trọng Hiểu miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận. Đợi nhân viên hóa trang làm tóc xong thì quay vào phòng trống thay đổi bộ lễ phục của Uy Tử Cầm. Mặc dù Lạc Uyển nói đây là lễ phục của Uy Tử Cầm nhưng kích cỡ lại không đúng lắm, khi nàng mặc lại cảm thấy đặc biệt vừa vặn giống như được đặt may riêng vậy.

Ôm một bụng thắc mắc quay trở về chỗ tập trung, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ mỗi mình Hạ Trọng Hiểu. Mặc dù hiếu kì muốn chết nhưng không có thời gian để nàng dong dài nhiều lời, dứt khoát nhảy lên ghế trống đối diện Uy Tử Cầm, tiện tay chỉnh sửa lại bộ lễ phục đang mặc trên người.

“Một, hai, ba! Bắt đầu!!”

Hạ Trọng Hiểu vực dậy tinh thần rất nhanh, hướng phía máy quay mỉm cười: “Chào mừng mọi người đến với chuyên mục [Đại hào quang] của đài truyền hình Cb, rất vui khi Hạ Trọng Hiểu ta có thể gắn bó với mọi người trong những tập tiếp theo của chuyên mục này. Hôm nay chúng ta có một khách mời đặc biệt quan trọng và có ý nghĩa to lớn đối với toàn thể dân chúng Thổ Áo, ta nghĩ hẳn mọi người đã có câu trả lời cho mình.”

Ngừng lại một chút, Hạ Trọng Hiểu phối hợp quay sang Uy Tử Cầm máy móc mỉm cười: “Phải, chính là công chúa điện hạ và cũng là vương trữ tương lai của Thổ Áo, công chúa Freya Navarro sẽ cùng tham gia chuyên mục này với đài truyền hình chúng ta.”

Uy Tử Cầm lạnh nhạt gật đầu một cái thay cho câu xin chào.

Bình Luận (0)
Comment