Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 12

Tìm kiếm cùng với kêu gào đến mười phút mới thoái chí quay về, dù sao Hạ Trọng Hiểu cũng không phải khôn trạch, bọn họ không thể thông qua tin tức tố mà tìm kiếm.

Đợi người cuối cùng rời khỏi sân thượng, Hạ Trọng Hiểu mới thả tay Uy Tử Cầm ra: “Dọa chết ta rồi, bọn họ kiên trì như vậy làm gì?”

Uy Tử Cầm hoảng hốt định thần lại, bước lùi mấy bước, quay mặt ra phía lan can  đón từng đợt gió thu mát lạnh. Bên cạnh Hạ Trọng Hiểu cũng nhanh chóng đứng dậy, hai tay choàng qua lan can bằng sắt, ngửa mặt nhắm mắt, an tĩnh hưởng thụ không gian yên tĩnh hiếm hoi.

Chợt nhớ đến một lần mùa đông nàng mải ngồi chơi trong sân không chịu vào nhà, kết cục bị cảm lạnh hết nửa tháng, từ đó đa tỷ đều cấm nàng ngồi dưới gió lạnh. Nhân cơ hội đa tỷ đều không có ở đây, hưởng thụ cảm giác gió lạnh thổi vào da mặt mát rượi, ánh nắng chiều ôn noãn hắt lên cơ thể.

“Uy Tử Cầm.”

Vẫn còn chưa hoàn hồn kịp, Uy Tử Cầm mờ mịt quay sang, vừa vặn bắt gặp nụ cười rực rỡ của bạn cùng bàn. Ánh nắng chiều pha sắc cam nhạt đổ xuống, hàng mi thật dài rung động, cảm giác giống như chiêm ngưỡng một bức tranh phía sau lớp cửa kính dày.

Không thể chạm đến, chỉ có thể từ xa mà ngắm nhìn.

“Cho ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu bắt lấy cổ tay Uy Tử Cầm, đem lòng bàn tay nàng mở ra, đặt vào đó một viên chocolate.

“Đây là chocolate ta thích ăn nhất, một gói chỉ có hai viên, ta chia ngươi một nửa.”

Uy Tử Cầm nhìn xuống lòng bàn tay, thương hiệu này ở Thổ Áo chưa thấy qua bao giờ. Ngẩng đầu lên thì Hạ Trọng Hiểu đã bóc vỏ cho chocolate vào miệng, bộ dáng phấn khích như hài tử lần đầu nếm được vị ngọt của kẹo.

Học theo bóc vỏ ra cho vào miệng, cảm giác đầu tiên chính là rất ngọt rất béo, xen lẫn chút vị đắng nhẹ đặc trưng của chocolate. Thử cắn một cái, bên trong có hạnh nhân, hạt khô ăn kèm với đồ ăn ngọt là thích hợp nhất.

Hạ Trọng Hiểu hào hứng nhìn nàng: “Ngon không? Ăn ngon không?”

“Ân, ngọt lắm.”

“Tâm trạng không tốt ta sẽ ăn một viên.” Hạ Trọng Hiểu xòe tay ra, bên trong còn một gói hai viên, hào phóng đưa cho Uy Tử Cầm: “Cho ngươi hết, giấu ở trong túi quần, kẹo này rất nhỏ sẽ không độn vải lên đâu.”

Uy Tử Cầm đưa tay tiếp nhận, liếm môi một cái, trong miệng đều là vị chocolate.

“Ngươi…” Uy Tử Cầm nghĩ ngợi hồi lâu, mím môi lấy hết dũng khí nói: “Ngươi rất giống khôn trạch.”

Hạ Trọng Hiểu giống như bị giẫm phải đuôi, trợn mắt nhìn Uy Tử Cầm. Phát giác thái độ này không thích hợp lắm, Hạ Trọng Hiểu hít một hơi hòa hoãn tâm tình, duy trì ý cười gượng gạo.

“Ngươi đừng đùa, ta thật sự là càn nguyên, bằng không sao có thể vào học ở Nhất Phương?”

“Không biết, chỉ là ta cảm thấy như vậy, có lẽ là do ngươi béo quá.”

Khóe môi Hạ Trọng Hiểu rút trừu, giật lại gói chocolate trong tay Uy Tử Cầm: “Ngươi mới béo, ta không cho ngươi ăn nữa, bánh quy cũng đừng hòng.”

Uy Tử Cầm phản ứng chậm một nhịp, nhưng lại bắt kịp cánh tay muốn rút về của Hạ Trọng Hiểu, từ trong lòng bàn tay lấy trở về chocolate.

“Ngươi đã nói cho ta.”

“Không cho nữa, trả cho ta.”

Lưu loát nhét vào túi quần, Uy Tử Cầm đắc ý nói: “Biến mất rồi.”

“Biến mất cái P! Trả cho ta!!”

Tranh cãi liên tục nửa tiếng, mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới chịu đình chiến, tìm cách quay về phòng học trước khi học sinh các lớp tản ra. Trên đường về lớp sẵn tiện thay đổi quần áo, cũng may nàng luôn giữ áo trắng bên người, chỉ cần cởi ra bộ váy rồi mặc đồng phục chỉnh tề là xong.

Đồng học thấy các nàng quay về liền mừng rỡ như điên chạy đến, đáng tiếc Hạ Trọng Hiểu đã cởi ra váy công chúa, gấp gọn giao lại cho nhân viên phục trang.

“Ta mặc vừa vặn không có vấn đề gì, cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Nhân viên lễ độ cúi đầu chào rồi rời đi, đến cửa lại liếc nhìn Hạ Trọng Hiểu lần nữa, luyến tiếc dáng vẻ mặc váy công chúa của nàng.

Kim Nhuận Ngọc bị vứt bỏ nằm dài trên bàn, thấy Hạ Trọng Hiểu đến gần liền bĩu môi: “Biết vậy ta đã tham gia hỗ trợ bảo vệ, không nghĩ ngươi mặc váy công chúa lại giống khôn trạch đến vậy.”

Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt: “Ngươi cứ tự trách đi, ta về nhà, tạm biệt.”

“Đi đi, để ta yên tĩnh gặm nhắm nỗi đau.”

Không còn lời nào nói nổi, Hạ Trọng Hiểu phất tay bỏ đi, nghĩ a nghĩ, tối nay đa và đại tỷ sẽ nấu cho nàng ăn món gì. Trong lúc miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng bước chân theo sau, Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại, đám càn nguyên trong lớp liền tản ra giả vờ đi các hướng khác nhau.

Thầm than không ổn, tăng nhanh cước bộ vào bãi giữ xe, đám càn nguyên kia vẫn theo sát phía sau. Miệng lẩm bẩm chửi mắng một câu, đảo quanh khắp nhà xe, phát hiện Hạ Tề Ngọc đang đứng chờ nàng.

“Cứu ta!”

Dùng ánh mắt khẩn cấp hướng Hạ Tề Ngọc cầu cứu, có lẽ đối phương cũng phát giác nàng bị theo dõi liền đứng ra phía trước chặn đường.

“Đồng học, theo sau một càn nguyên không phải tính hướng có vấn đề chứ?”

Đám đông theo đuôi đặc biệt xấu hổ, còn đang suy nghĩ lý do thì Hạ Trọng Hiểu đã leo lên phía sau một chiếc xe đạp khác dần dần rời khỏi tầm mắt bọn họ. Hạ Tề Ngọc ném cho một cái liếc mắt sắc bén, nhảy lên xe đạp của mình, đạp ra ngoài cổng.

Về đến nhà, Hạ Trọng Hiểu đã bị tra hỏi đến phát phiền, ăn cơm không thấy vị, buồn bực lại không có nơi phát tiết. Sơ sài nói qua về việc phát sinh ở trường, đẩy hết lỗi cho đám càn nguyên trong lớp chưa từng thấy qua khôn trạch mà phát cuồng, đợi vài hôm bình tĩnh lại sẽ ổn thỏa.

Không khí trong nhà có chút nặng nề, Hạ Trọng Hiểu đổi sang chủ đề khác: “Chị hai, chị ba, Tề Ngọc, lớp các ngươi lấy chủ đề gì vậy?”

“Điêu Thuyền.”

Hạ Trọng Hiểu tròn xoe mắt hạnh, nhìn chằm chằm đại tỷ: “Ngươi sẽ hóa trang Điêu Thuyền?”

“Ân, trang phục quá phiền, mặc rất nóng.”

“Còn ta lại là động vật đáng yêu, mặc cái bộ đồ con thỏ chết tiệt đó, tởm muốn chết.” Hạ Tề Ngọc oán hận siết chặt đũa: “Chị ba vẫn là tốt nhất, dân quốc sườn xám, không cần đội tai thỏ.”

“Sườn xám sao?” Hạ Trọng Hiểu hai mắt lóe sáng, chồm đến bên cạnh nhị tỷ: “Là loại tay ngắn hay tay dài? Xẻ cao hay thấp? Màu đỏ hay đen?”

Hạ Ly Cơ liếc trắng mắt, tùy tiện đáp lại: “Tay ngắn, xẻ cao, màu đen.”

“Nya, ta muốn xem, ta muốn xem! Hôm đó ta đến lớp ngươi xem có được không?”

“Tùy ý ngươi.”

Hạ Trọng Hiểu phấn khích phát ra tiếng cười, nàng từng thấy qua tạp chí, có một minh tinh càn nguyên mặc sườn xám đen. Thật sự là đẹp muốn mạng người, càn nguyên dáng cao chân dài, mặc sườn xám vừa vặn tuyệt phối.

“Còn ngươi?”

“Nghe bọn họ nói là phong cách lolita.”

Bốn cặp mắt đổ dồn về phía nàng, đồng thanh hỏi lại lần nữa: “Lolita?”

Hạ Trọng Hiểu thoáng chốc căng thẳng, gian nan gật đầu.

Hạ Vũ Thần hít một hơi thật sâu, máy móc đứng dậy đi lấy máy chụp ảnh dúi vào tay của Hạ Phượng Vũ, nghiêm túc dặn dò.

“Trong này có thẻ nhớ 64Gb, ngươi chụp muội muội ngươi hết dung lượng mới được về nhà.”

Hạ Phượng Vũ gật đầu: “Đa, tin ở ta, ta nhất định đi theo chụp nàng, không sót biểu cảm nào.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Càn nguyên quả là sinh vật khó hiểu nhất thế giới này.

Quay về phòng cũng đã gần mười giờ, Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống ghế xoay, hai chân gác lên giường, với tay lấy điện thoại chơi game. Ngày mai vừa vặn là chủ nhật nàng không cần phải đến trường, sáng sớm lại được ngủ nướng thêm một lúc, trong lòng đặc biệt khoan khoái.

“Hiểu Hiểu.”

Nghe được tiếng của đa đa, Hạ Trọng Hiểu đặt điện thoại xuống giường, nhanh chóng chạy ra mở cửa. Đa đa đứng ở ngoài cửa, tay cầm một ly sữa nóng vẫn còn bốc khói, ôn nhu mỉm cười đưa về phía nàng.

“Uống xong rồi ngủ sớm, không được xem phim đến khuya, đa đã dặn các chị ngươi đến giám sát.”

“Ta biết rồi, đa cũng mau mau đi ngủ.”

Hạ Vũ Thần chán nản trút tiếng thở dài, vươn tay nhéo nhéo gò má nhỏ của nhi nữ mà than thở: “Ngày ngươi khai giảng đa có cuộc họp quan trọng không thể xin nghỉ, Hiểu Hiểu, ngươi không nên tức giận đa.”

“Đa ngươi đã thăng lên trưởng phòng công việc thật sự quá nhiều, ta không bao giờ tức giận đâu.” Hạ Trọng Hiểu kéo khóe môi cười lộ ra răng nanh trắng bóng: “Nhưng đa nhớ không được làm việc quá sức, phải thường xuyên nghỉ ngơi.”

“Hảo, bảo bối, ngươi mau uống sữa kẻo nguội, đa về phòng đây.”

Hạ Trọng Hiểu đứng ở ngoài cửa nhìn theo đến khi đa đẩy cửa vào phòng mới chịu đem cửa phòng đóng lại. Quay về giường ngồi xuống, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ cách đây khoảng hai phút.

Mở ra xem thử, nguyên lai là Uy Tử Cầm.

Còn đang suy nghĩ có nên gọi lại hay không thì điện thoại đột nhiên rung lên báo cuộc gọi đến, Hạ Trọng Hiểu hoảng thủ hoảng cước tiếp máy, cảnh giác đi ra khóa cửa lại.

[Ta có cái này cho ngươi xem, chuyển chế độ đi.]

Hạ Trọng Hiểu nhìn vào màn hình điện thoại, chuyển đổi chế độ, quả nhiên thấy được Uy Tử Cầm đang lén lút ở phía sau bụi hoa rậm rạp.

“Ngươi lại chui vào bụi hoa làm gì?”

[Cho ngươi xem.]

Uy Tử Cầm dùng tay không đào xới đất, lâu lâu sẽ liếc nhìn cận vệ tuần tra đi qua đi lại ở cách chỗ nàng không xa. Tầm khoảng ba bốn phút, Uy Tử Cầm kéo lên được một chiếc hộp gỗ kiểu dáng đẹp mắt, khóa mạ vàng, bên trên mặt hộp khắc chữ Thổ Áo.

“Cái đó là gì?”

Hạ Trọng Hiểu cảm giác mình đang coi một bộ phim kinh dị, chỉ cần cận vệ vô tình đi ngang bắt gặp Uy Tử Cầm nhất định bị thống lĩnh chỉnh đến thê thảm. Bất quá Uy Tử Cầm lại không chút lo lắng đem hộp mở ra, nguyên lai bên trong là gói bánh quy trộm được từ trong ngăn bàn của nàng.

Uy Tử Cầm chỉnh lại điện thoại, nghiêm túc nhìn về phía nàng: [Ngươi thấy không? Ta có căn cứ bí mật sẽ không bị cận vệ hoàng gia phát giác, ngươi tiếp tế thêm cho ta đi, ở đây chỉ còn một cái ăn không đủ.]

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Tiếp tế cái P!

Ngươi trộm không biết bao nhiêu gói bánh quy của ta rồi, còn bắt ta tiếp tế thêm?

“Sẽ không, ngươi trong lớp đã ăn rồi, ta không cho ngươi thêm để mang về nữa.”

Ở phía sau màn hình thấy được Uy Tử Cầm lặng lẽ chau mày, đáng thương nhìn gói bánh quy cuối cùng trong hộp, đêm mai sẽ chỉ còn trái cây để ăn. Càng nghĩ càng đau lòng, đầu cúi thấp xuống, mớ tóc kim sắc cột sau lưng rơi tán loạn ra hai bên thái dương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thật lòng Hạ Trọng Hiểu có hơi chột dạ, cũng do nàng mang bánh quy cho Uy Tử Cầm ăn trước. Hiện tại người ta muốn ăn nhưng nàng lại kiên quyết khước từ, làm như vậy có vẻ hơi tàn nhẫn rồi.

[Nhuận Ngọc xin ngươi cũng cho nàng.]

“…” Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, hắng giọng nói: “Ngọc Ngọc là tình thế bắt buộc không thể ăn cơm tối cho nên ta mới giúp nàng tiếp tế lương thực.”

[Ta cũng không thể ăn cơm tối, hôm nay chỉ ăn một quả táo, đói đến tay cầm điện thoại rung lên.]

Nói xong còn đáng thương chỉnh hiệu ứng trên điện thoại, hai giọt nước mắt từ đâu rơi xuống khóe mắt chiếm hết toàn bộ gương mặt.

Hạ Trọng Hiểu phốc một tiếng cười chảy cả nước mắt, người này quả nhiên lắm trò, còn giả vờ đáng thương để xin nàng cho thêm bánh quy. Bất quá tiền tiêu vặt của nàng không nhiều, mua bánh quy đã chiếm hơn một nửa, nếu còn cho mang về thêm vậy thì không có khả năng.

“Không được, ta không có tiền.”

Bên kia màn hình phóng đại gương mặt Uy Tử Cầm, muốn thông qua màn hình xác định nàng nói thật hay đang tìm cớ thoái thác. Đối với hoàng gia Thổ Áo vấn đề tiền bạc không thành sự, dù sao các nàng cũng không có chỗ tiêu tiền, có thể đổi tiền thành bánh quy vậy thì còn gì bằng.

[Ta có tiền.]

“Nhưng ta cũng không thể lấy tiền của ngươi được, nhỡ bị phát hiện bọn họ nói ta trộm thì sao?”

[Ngươi sợ cái gì? Ta nói hối lộ cho ngươi, mong ngươi dạy ta quốc ngữ Cáp Á Lợi là được rồi.]

Hạ Trọng Hiểu tròn xoe mắt, cũng đúng, nếu có tra thêm cũng chỉ tra ra được nàng mua bánh quy cho bạch kim cận vệ, hoàn toàn không giữ một xu nào. Vậy thì hoàng gia Thổ Áo cũng chẳng làm gì được nàng, còn nàng lại trở thành hảo bằng hữu giúp đỡ đồng học đạt kết quả tốt.

“Được thôi, ta sẽ giúp ngươi mua thêm, nhưng giấu đồ cẩn thận một chút.”

[Ngươi yên tâm, đây là lãnh địa của ta.] Uy Tử Cầm quay bao quát toàn bộ khu vực giấu bánh ngọt cho nàng xem, đắc ý cười nói thêm: [Sẽ không ai phát hiện ra đâu.]

“Không phải vào cửa đã bị kiểm tra rồi sao?”

[Chỉ kiểm tra balo, quần áo thì không cần.]

Hạ Trọng Hiểu còn tưởng sẽ có cận vệ hoàng gia đứng ra kiểm tra giống như trên máy bay, sờ thấy túi quần cộm lên liền tịch thu đồ ăn vặt, nếu như vậy Uy Tử Cầm vẫn có thể mang đồ đi giấu thì quá thần thông quảng đại rồi.

[Này.]

Bị tiếng gọi trong điện thoại kéo trở về, Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhìn Uy Tử Cầm cách một màn hình: “Cái gì?”

[Ngươi xõa tóc đẹp hơn lúc cột, giống khôn trạch.]

Trong đầu càn nguyên đều chỉ có hai chữ khôn trạch!

Hạ Trọng Hiểu chán ghét liếc mắt: “Tối ngủ còn cột tóc làm gì?”

[Ngày mai ngươi cũng không cần cột, úc, nhầm, phải là thứ hai chứ.]

“Xõa tóc ra rất phiền, dù sao ta cũng không phải khôn trạch.”

Dùng sức chồm người về phía giường nằm xuống, cả ngày ngồi trong lớp hại lưng mỏi muốn chết.

Uy Tử Cầm thần sắc lộ vẻ chán nản, chống tay lên đùi, hơi hơi thẳng lưng quan sát cận vệ đang đi qua đi lại. Đồng học giành bàn dù sao cũng là càn nguyên, bị nói thành khôn trạch nhất định không vui. Chỉ là Uy Tử Cầm luôn có ảo giác rằng bạn cùng bàn không giống như mọi người đang nghĩ, thậm chí lúc gọi điện thoại, ở phía sau màn hình vẫn là bộ dáng đáng yêu của tiểu khôn trạch.

Rùng mình lắc đầu một cái, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lẽ nào vì một càn nguyên khả ái mà tính hướng cũng bị đảo lộn theo?

Càn nguyên Cáp Á Lợi quả nhiên đáng sợ!

Bình Luận (0)
Comment