Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần, đám đông tản bớt ra, một đám càn nguyên si mê bám vào cửa ngắm nhìn, nước dãi chảy dài ba thước. Cái gọi là truyền thuyết Song Hạ thật sự không thể đùa giỡn, khí chất bất đồng, có thay đổi tám trăm dặm lộ trình vẫn như cũ xinh đẹp ngời ngời tựa thiên tiên.
"Là học tỷ! Là Hạ học tỷ đó!!"
"Người kia là ai vậy?"
"Là cao nhất lớp một, cũng họ Hạ, năm nay họ Hạ thật sự nổi bật nha!"
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, bất quá Hạ Trọng Hiểu không nghe lọt tai, chăm chú quan sát tỷ tỷ phá vòng vây tiến về phía nàng. Nói phá vòng vây cũng không đúng, phải là càn nguyên bọn họ tự tách sang hai bên nhường đường.
Giày cao gót đen dừng trước mặt, còn chưa kịp mở miệng gọi một tiếng tỷ thì đại tỷ đã lên tiếng trước.
"Học muội, làm phiền."
Hạ Trọng Hiểu mím môi, đảo mắt nhìn qua 'bạch thố' Hạ Tề Ngọc, đoán được nàng muốn giữ khoảng cách không công khai quan hệ tránh bị mọi người điều tra. Tất nhiên cũng sẽ thuận theo quyết định của tỷ tỷ, Hạ Trọng Hiểu lách sang một bên, chủ động dẫn đường cho các nàng.
"Học tỷ, các ngươi vào đây, ta chuẩn bị sẵn bàn cho các ngươi rồi."
Biết trước tỷ tỷ sẽ đến nên Hạ Trọng Hiểu cố tình bảo đồng học giữ lại cho nàng một bàn, không cần tốn thời gian xếp hàng vẫn có được chỗ ngồi tốt nhất trong lớp. Nghe 'tách' một tiếng, đại tỷ bên cạnh cư nhiên chụp hình nàng, còn cười đến đặc biệt ôn nhu.
"A?" Hạ Trọng Hiểu vừa xấu hổ vừa tức giận phình má: "Không cho chụp."
Một tiếng 'tách' khác vang lên, là từ điện thoại của nhị tỷ: "Xin lỗi học muội, điện thoại ta có tính năng gặp mỹ nữ liền tự chụp."
Hạ Trọng Hiểu hé môi cười, lén lút đá chân nhị tỷ một cái, xoay người đi chuẩn bị trà bánh cho các nàng.
Càn nguyên đu bám trên cửa tiếc nuối muốn chết, bọn họ xếp hàng cả buổi không có chỗ ngồi đã đành, vậy mà còn không được học muội tận tình phục vụ. Bất quá người bên trong không dễ trêu đùa, hơn nữa lớn lên lại đẹp mắt như vậy, trong lòng tiếc nuối không nỡ hạ thủ.
Uy Tử Cầm từ trên đất đứng thẳng dậy, hai chân mày nhíu chặt hơn, không hiểu ba người kia có gì đặc biệt mà Hạ Trọng Hiểu phải đích thân phục vụ. Ngay cả Lạc Uyển đứng bên cạnh cũng bị làm cho hồ đồ, cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái, mà lại chẳng biết kỳ quái ở chỗ nào.
Bưng một khay hồng trà ra, Hạ Trọng Hiểu đặt tách trà lên bàn trước, rồi mới cầm bình châm trà vào.
"Học tỷ, đồng học của ta chuẩn bị loại trà này, các ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Bên tai là một loạt tiếng 'tách tách', Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, lặng lẽ đưa ra lời cảnh cáo. Bất quá ba vị học tỷ trước mặt không có ý thoái nhượng, liên tục cầm máy chụp nàng, còn cảm thấy 64Gb thẻ nhớ thật sự không đủ dùng nha.
Trước khi Hạ Trọng Hiểu kịp phát hỏa, Hạ Tề Ngọc nửa đùa nửa thật trêu chọc: "Tiểu khả ái không cười lại tức giận cái gì?"
Tiểu khả ái?
Đầu Uy Tử Cầm đùng đoàng một tiếng, lưng thẳng tắp nhìn thẳng về phía Hạ Tề Ngọc, hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau. Hình như nàng đã nghe ai đó nói ba chữ 'tiểu khả ái', nghiền ngẫm lại hồi lâu mới nhớ đêm thứ bảy tuần trước chính là người có giọng nói này hát linh tinh ngoài cửa trêu đùa Hạ đồng học.
Hai người này ở cùng một nhà sao?
Hạ Tề Ngọc hoàn toàn không phát giác có người đang trừng mắt nhìn mình, mải mê trêu chọc ấu muội đến tạc mao, đến cả hồng trà cũng không có phúc thưởng thức.
"Đi ra ngoài một lát."
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp trả lời, Hạ Tề Ngọc dứt khoát lôi nàng đi, hai tỷ tỷ theo sau cầm máy chụp không biết mệt. Đồng học vây quanh hai bên không kịp cản lại, nhìn tiểu công chúa bị kéo đi mất trong lòng tiếc nuối muốn chết.
Uy Tử Cầm định đuổi theo, tay lại bị Lạc Uyển bắt lấy kéo trở về.
"Đây là Cáp Á Lợi."
Cố tình dùng Thổ Áo ngôn ngữ nhắc nhở nàng không được làm càn, nói đúng hơn là không được vì một càn nguyên Cáp Á Lợi mà thất thố. Uy Tử Cầm siết chặt nắm tay, ngực nhức nhói một trận, cảm giác này quả thật không dễ chịu chút nào.
Lại nói đến Hạ Trọng Hiểu bị lôi kéo ra khỏi phòng học, bốn người lén lút chạy lên sân thượng, né tránh đám càn nguyên vây đến vô pháp hô hấp. Việc làm đầu tiên sau khi lên sân thượng là ném bỏ giày cao gót, Hạ Ly Cơ cảm giác chân sắp hỏng đến nơi, cũng may là kịp thời chạy lên sân thượng lánh nạn.
"Ở đây an toàn chứ?"
Hạ Trọng Hiểu nom nóp lo sợ nhìn xung quanh, lại nghe tách một cái, lập tức nổi giận quay đầu muốn đoạt điện thoại trong tay nhị tỷ. Đáng tiếc nàng tay ngắn chân ngắn động tác cũng chậm, vừa giơ tay lên thì điện thoại đã được nhị tỷ giơ lên cao một đoạn.
Không thể với tới!!
"Chị ba, đừng chụp nữa, ta sẽ tức giận!"
"Ngươi tức giận cũng tốt, bọn ta lại có thêm hình mới."
"Ta chỉ là học muội, các ngươi lẽ ra phải làm đúng chức trách của một học tỷ, không được khi dễ ta như vậy!"
Nói xong còn cố sức nhảy nhảy mấy cái muốn giành lại điện thoại.
"Hiểu Hiểu."
Nghe tiếng chị hai, Hạ Trọng Hiểu mờ mịt nhìn sang, đèn flash lóe sáng, toàn bộ gương mặt ngốc nghếch đều bị ghi lại.
"Nya! Các ngươi ức hiếp người quá đáng."
"Bắt nàng lại, đừng để nàng chạy!"
Hạ Tề Ngọc chuẩn xác ôm lấy eo nhỏ của ấu muội, giữ chặt cánh tay nàng, để tỷ tỷ có thể tự do tác nghiệp. Biểu cảm gương mặt biến hóa phong phú, từ tức giận trợn mắt bĩu môi đến hờn dỗi mím môi phồng má, hai mắt hạnh uông uông nước giống như sắp khóc.
Chụp liên tục suốt mười phút, Hạ Trọng Hiểu thấy cơ mặt đều sắp tê liệt thì Hạ Tề Ngọc vô tâm vô phế mới chịu thả tay ra. Mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, hai chân duỗi thẳng, oán hận nhìn mũi giày không trả lời câu hỏi của tỷ tỷ.
"Ây da, Hiểu Hiểu nhà chúng ta lại giận dỗi rồi." Hạ Phượng Vũ ngồi xổm trước mặt nàng, gương mặt đánh phấn có hơi dày làm mất đi dáng vẻ thanh tú nguyên bản: "Phải làm sao Hiểu Hiểu mới không tức giận nữa đây?"
"Hừ!"
Hạ Ly Cơ cũng theo đại tỷ ngồi xổm bên cạnh, nhéo nhéo má bánh bao của ấu muội, thỏa mãn kéo khóe môi: "Hiểu Hiểu, ngươi mặc cái này rất đáng yêu, trở về mua thêm cho ngươi."
"Lần trước mua đủ nhiều rồi nha, ta không cần nữa đâu." Hạ Trọng Hiểu giận dỗi khoanh tay trước ngực: "Không biết, hiện tại ta đang tức giận, sẽ không nói chuyện trong ba ngày!"
"Thật sự không nói chuyện trong ba ngày?"
Nhận được cái gật đầu của tiểu khôn trạch, Hạ Ly Cơ thoáng chốc căng thẳng, tiểu muội ba ngày không nói chuyện vậy thì các nàng biết trêu chọc ai bây giờ?
"Hiểu Hiểu, tức giận ba giây có được không?"
Hạ Trọng Hiểu liếc mắt, hừ hừ hai tiếng, tuyệt đối không mở miệng trả lời.
Hạ Tề Ngọc đứng phía sau ung dung tháo tai thỏ đeo lên cho ấu muội, hướng hai vị tỷ tỷ ra hiệu, ý bảo mau chóng chụp trước khi nha đầu tháo xuống. Ngay lập tức đèn flash trong điện thoại nhấp nháy không ngừng, Hạ Trọng Hiểu tức giận vung tay ngăn cản, lần thứ hai bị Hạ Tề Ngọc kéo trở về không cho giãy dụa.
"Các ngươi ức hiếp ta, ta phải mách lại với đa! Đa đa mau cứu ta!!"
"Đa không có ở đây, ngươi ngồi yên để chụp thêm mấy tấm nữa." Hạ Tề Ngọc nửa thật nửa đùa nói: "Chụp không đủ hình đa sẽ đuổi bọn ta ra khỏi nhà."
"Thật sao?"
"Không thể giả."
Nói xong còn tìm thêm đồng minh, nhận được cái gật đầu của đại tỷ, Hạ Tề Ngọc chắc chắn mười phần nói: "Cho nên ngươi phải cười, bằng không đa thật sự đánh bọn ta."
Hạ Trọng Hiểu ngu ngốc sa vào bẫy của xấu xa tỷ tỷ, ngoan ngoãn ngồi yên để các nàng chụp, còn cong mắt cười đến vô cùng khả ái, dáng vẻ nhu thuận không khác gì con mèo nhỏ tai cụp.
Thật sự quá mức đáng yêu rồi a!
Trong lòng ba vị tỷ tỷ lặng lẽ gào thét, có được khôn trạch muội muội chính là có cả một kho báu lớn nha!!
Chụp hết dung lượng của thẻ nhớ, Hạ Tề Ngọc nhận trách nhiệm đưa muội muội về lớp, còn hai vị tỷ tỷ sẽ gọi xe cùng nhau về. Do hôm nay được đa đưa đến trường, các nàng đều bỏ xe đạp ở nhà, đành phải gọi một chiếc taxi khác trở về.
Quay về lớp thì trà quán đã chẳng còn ai ngồi, ế đến đồng học mọc râu chống cằm thở dài lần thứ 300. Trông thấy Hạ Trọng Hiểu quay lại, mọi người tinh thần phấn chấn đứng dậy, cùng nhau đón công chúa hồi cung.
"Học tỷ, ta vào lớp đây."
Hạ Tề Ngọc gật gật đầu, theo thói quen chỉnh lại tóc cho Hạ Trọng Hiểu rồi mới quay về lớp của mình.
Càn nguyên xung quanh mắt nổ đom đóm, ghen tỵ chết người nha!
Uy Tử Cầm dựa cửa quan sát từ đầu, bị hành động của càn nguyên lạ mặt kia làm cho nhíu mày khó chịu. Nhưng đáng giận hơn chính là tai thỏ trên đầu Hạ Trọng Hiểu, rõ ràng ban đầu tai thỏ nằm trên đầu càn nguyên kia, hai người từ khi nào trao đổi cài tóc vậy?
"Tử Cầm, lớp đều giải tán rồi à?"
Không nhận được câu trả lời, Uy Tử Cầm lạnh nhạt xoay lưng vào trong lấy balo rồi rời khỏi lớp học. Hạ Trọng Hiểu ngơ ngác nhìn theo, sao nàng lại có cảm giác Uy Tử Cầm đang tức giận?
Quay mặt vào lớp thì thấy Thổ Áo công chúa đang lặng lẽ tẩy trang, cũng chuẩn bị đi về.
"A Uyển."
Lạc Uyển ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, không tin Hạ Trọng Hiểu sẽ gọi nàng như vậy. Mà Hạ Trọng Hiểu sớm đã quên chuyện phải câu nệ tiểu tiết, mang một gương mặt bám bụi bước đến chỗ nàng.
"Ta quần áo đều bẩn, hay là ta mang về giặt rồi trả lại sau?"
"Không cần, cái này ta cho ngươi."
Nếu bộ váy này một ngàn tệ có lẽ Hạ Trọng Hiểu còn suy nghĩ lại, nhưng một trăm vạn tệ thì nàng không thể giữ, lập tức tìm cách thoái thác.
"Vậy thì không được, đây là phục trang của Thổ Áo, ta không thể giữ làm của riêng."
Lạc Uyển biết rõ có nói thêm thì cũng bằng thừa, đành nói: "Vậy ngươi cứ giao cho nhân viên, bộ quần áo này giặt tay rất phiền phức."
"Cảm ơn ngươi A Uyển."
Hướng Lạc Uyển nở nụ cười, Hạ Trọng Hiểu nhanh nhẹn chạy đi thay đổi phục trang, lúc này mới phát hiện cài tóc trên đầu vẫn chưa trả lại cho Hạ Tề Ngọc. Chưa vội tháo xuống, trước mang phục trang trả lại cho nhân viên, sau đó mới vác balo chạy ra khỏi lớp học.
"A Uyển ta đi trước."
Lạc Uyển chưa kịp nói gì thì người đã đi mất, nén tiếng thở dài, khoác tay ngăn nhân viên tiếp tục chà lau gương mặt.
"Được rồi, chúng ta quay về."
Một mình chạy trên hành lang, Hạ Trọng Hiểu rất nhanh trông thấy Hạ Tề Ngọc đứng ở cổng trường, chợt nhớ đến tai thỏ còn ở trên đầu.
"Tề Ngọc, tai thỏ."
Hạ Tề Ngọc vờ như không nghe thấy, lôi kéo Hạ Trọng Hiểu vào taxi, bản thân cũng nhanh chóng theo vào.
Lại không biết có người vẫn từ xa lặng lẽ theo dõi, trông thấy hai người tiến vào taxi, sắc mặt chớp mắt tối xầm.
Ngồi trong taxi có chút chật hẹp, cũng may dáng người nàng tương đối nhỏ, ngồi giữa nhị tỷ và Tề Ngọc miễn cưỡng vẫn đủ chỗ. Xe nhà vẫn là thích hợp nhất, chỗ ngồi sau thoáng đãng rộng rãi, lúc này Hạ Trọng Hiểu chỉ muốn đa xuất hiện kéo nàng ra khỏi taxi chật chội.
Tay đỡ lấy tai thỏ trên đầu mình, buồn bực nhéo nhéo thắt lưng Hạ Tề Ngọc: "Cái này làm sao đây?"
"Ta mua lại rồi, ngươi cứ đeo tiếp đi."
"Nếu mua cũng phải mua tai mèo màu xanh." Hạ Trọng Hiểu nhìn thoáng qua kính trên xe hơi, bĩu môi dài cả tấc: "Ta thích mèo hơn, mặc dù ta đeo tai thỏ cũng rất đáng yêu."
Bỏ qua màn tự luyến buồn nôn kia thì phải công nhận Hạ Trọng Hiểu đeo tai thỏ lên độ khả ái tăng lên tám phần, nếu không Hạ Tề Ngọc cũng chẳng bỏ ra năm mươi tệ mua đoàn bông này.
Trước khi về nhà bốn người ghé qua tiệm bánh ngọt gần nhà mua ít bánh và trà sữa, Hạ Trọng Hiểu gom về được rất nhiều chiến lợi phẩm, còn mua thêm cả bánh quy trả công cho Uy Tử Cầm. Trách nhiệm cầm đồ giao cho Hạ Tề Ngọc, tay xách ba bốn túi cỡ lớn, cảm giác giống như đi tị nạn hơn là mua bánh ăn tối.
"Chị hai, hôm nay để ta nấu ăn."
Hạ Trọng Hiểu xung phong chuẩn bị bữa trưa dưới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt của ba vị tỷ tỷ. Trong nhà có ai không biết đần muội muội nấu ăn khó nuốt cỡ nào, hôm nay lại chủ động muốn nấu ăn, lẽ nào muốn đầu độc hết cả cái nhà này?
"Không cần đâu, ha ha, ngươi ra ngoài ăn bánh ngọt đi." Hạ Phượng Vũ mặt mũi tái nhợt cố gắng kéo đần muội muội ra khỏi phòng bếp: "Chỗ này dầu mỡ không thích hợp ở lâu, ở kia có remote, ngươi mở Doraemon xem cũng được."
"Ta muốn nấu cơm nha."
Hạ Trọng Hiểu nhanh như sóc né tránh lôi kéo, đảo mắt nhìn một vòng quanh bếp, suy nghĩ nên nấu cái gì trước.
Dùng ánh mắt ra hiệu cho hai muội muội, Hạ Ly Cơ và Hạ Tề Ngọc song song đi lên, một người xốc nách một người cầm chân lôi Hạ Trọng Hiểu ra khỏi phòng bếp.
"Nya! Các ngươi làm cái gì vậy chứ?"
Giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát được, lưng lơ lửng trên không trung, Hạ Trọng Hiểu còn sợ nàng giãy quá mạnh tỷ tỷ bọn họ sẽ ném nàng xuống đất. Đợi đến khi lưng chạm vào được sofa mới nâng chân đạp đá các nàng, khoanh tay trước ngực tỏ vẻ bản thân đang rất bất mãn.
"Ngươi nấu cái gì? Không sợ bọn ta ăn xong đau bụng chết sao?"
"Các ngươi đều nói ta lười biếng không làm việc, nhưng hễ ta làm gì đều không cho ta làm." Hạ Trọng Hiểu phì phì thở ra khói: "Rõ ràng ta cũng biết nấu ăn, chỉ là không ngon bằng chị hai, không đến mức đau bụng chết người."
"Chỉ có ngươi cảm thấy như vậy." Hạ Tề Ngọc duỗi chân gác lên bàn, cầm túi hạt dẻ khô nhét vào tay ấu muội: "Lần trước ngươi làm cái gì mà bánh gato hắc ám, ăn xong đa suýt chút phải nhập viện vì ngộ độc rồi."
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ mặt đỏ bừng bừng: "Không phải bánh gato hắc ám, mà là bánh gato socola!"
"Cũng như nhau thôi."
Hạ Ly Cơ cầm remote bấm bấm mấy cái, màn hình chuyển sang Doraemon, chờ mong thứ này có thể thu hút sự chú ý của ấu muội. Quả nhiên trăm lần đều có tác dụng, vừa nghe tiếng mèo máy phát ra, Hạ Trọng Hiểu liền ngừng đấu khẩu với Hạ Tề Ngọc, chuyên chú xem Doraemon trên màn hình.
Hai bên tai an tĩnh trở lại, Hạ Ly Cơ duỗi lưng dựa vào ghế sofa, híp mắt nhìn màn hình, dáng vẻ biếng nhác sắp ngủ gục đến nơi. Loại phim hoạt hình nhàm chán như vậy cũng chỉ mỗi mình ấu muội xem nổi, đổi lại ba tỷ muội các nàng, xem chưa tới năm phút đã ngã lăn ra mà ngủ.