“Chị ba! Chị ba!!”
Hạ Trọng Hiểu vừa đi vừa gãi mông cách một lớp quần, tay cầm remote tăng âm lượng lên, chân gác lên bàn, trên bụng đặt quyển tạp chí.
“Kêu cái gì?”
Hạ Ly Cơ đang đánh răng nhưng nghe ấu muội gọi cũng ngoan ngoãn đi ra báo danh: “Tối rồi không được ăn đồ ngọt.”
“Ta cần ngươi giảng vật lí, bài kiểm tra năng lực sắp tới ta phải đạt trên sáu trăm điểm a.”
“Mỗi bài kiểm tra 75 điểm không khó cũng cần phải ôn bài sao?”
Hạ Trọng Hiểu khóe môi rút trừu, cầm Doraemon ném về phía nàng: “Ta không phải học thần!”
“Không đạt thì không đạt.” Hạ Tề Ngọc mắt vẫn dán vào máy chơi game, vừa đi vừa chế nhạo ấu muội: “Nàng rớt chúng ta không cần sắp xếp rút học bạ, Nhất Phương tự khắc gửi về nhà.”
“Đa đa! Chị ba, Tề Ngọc khi dễ ta!”
Tiếng tru tréo của Hạ Trọng Hiểu lớn đến điếc tai, Hạ Vũ Thần đang rửa chén cũng phải cầm cái mui ra mà giáo huấn hai đứa con ngỗ nghịch nhà mình. Hạ Ly Cơ đành ngoan ngoãn nhận mệnh đi dạy ấu muội, nhưng trước hết vẫn là về phòng tắm rửa đánh răng rồi mới qua phòng nàng.
Hạ Trọng Hiểu quay về phòng lôi vở bài tâp ra, nhìn thấy vở của Uy Tử Cầm liền nổi giận, tại sao nàng phải làm gấp đôi số lượng bài tập a?
Tức giận thì tức giận nhưng không thể nói không giữ lời, ngoan ngoãn lật tập ra, vạn vạn không ngờ bài tập đã chi chít chữ. Hạ Trọng Hiểu còn sợ mình nhìn nhầm, vội lật tới lật lùi, quả nhiên Uy Tử Cầm đã giải hết bài tập rồi.
Xem chừng là cố tình để nàng mang về tham khảo.
Với tay lấy điện thoại quay cho Uy Tử Cầm, rất nhanh đầu dây đã được kết nối.
[Làm xong bài tập rồi à?]
“Thế này là sao?” Hạ Trọng Hiểu nâng vở bài tập lên, chỉ tay vào bài giải bên dưới: “Ngươi làm xong rồi nên để ta mang về tham khảo đúng không?”
[Úc? Làm xong rồi sao? Ta không biết nha.]
Gương mặt xấu xa kia viết rõ hai chữ đắc ý, Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, đặt tập lại xuống bàn.
“Phí tâm rồi, chị ba ta rất giỏi vật lí, hôm nay nàng sẽ kèm ta học.”
Thoáng chốc trên mặt Uy Tử Cầm lộ vẻ căng thẳng: [Ngươi chị là người ta đánh hôm trước?]
“Chứ còn ai?”
Uy Tử Cầm thầm than không ổn, cứ như vậy trực tiếp đối mặt có khi nào nghe mắng không?
Còn chưa kịp lựa chọn là tắt máy hay đi xin lỗi thì cửa phòng Hạ Trọng Hiểu đã bị đẩy ra, người lần trước nàng đánh cũng đang ung dung tiến vào phòng.
“Chị ba, ngươi qua đây ngồi.” Hạ Trọng Hiểu chủ động lấy lòng kéo ghế cho nhị tỷ: “Ngươi xem bài tập này đi, ta hoàn toàn không hiểu.”
Hạ Ly Cơ vừa ngồi xuống liền phát hiện Hạ Trọng Hiểu đang video call với một người, chính là cái nha đầu ra tay đánh nàng lần trước ở phòng thí nghiệm hóa. Hai càn nguyên mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai chịu nhượng bộ.
Phát hiện bầu không khí có chút quái dị, đành phải lên tiếng trước: “Chị ba, đây là Uy Tử Cầm, bạn của ta, cũng là nàng cứu ta lần trước.”
“Ta biết, chỗ bị đánh vẫn còn đau.”
[…] Uy Tử Cầm khẩn cấp đứng dậy, cúi đầu 90 độ: [Xin lỗi chị ba, ta thật không cố ý.]
Chị ba cái P!
Còn chưa kịp nổi giận thì Hạ Ly Cơ đã lên tiếng: “Ai là chị ba của ngươi? Tiếng Cáp Á Lợi còn nói chưa chuẩn, phải gọi nãi nãi.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Rõ ràng biết Uy Tử Cầm không hiểu tiếng Cáp Á Lợi lại còn đi chiếm tiện nghi, quả nhiên càn nguyên là sinh vật khó hiểu nhất thế giới.
[Từ này ta biết.] Uy Tử Cầm nheo mắt, nhưng vẫn cố tỏ ra đáng yêu mở miệng: [Nãi nãi để dành gọi cho người lớn tuổi, vẫn là gọi chị ba.]
“Đừng có gọi lung tung, gọi học tỷ là được rồi.” Hạ Trọng Hiểu trừng mắt cảnh cáo Uy Tử Cầm xong liền quay sang nhị tỷ nói: “Chúng ta bắt đầu học thôi.”
“Tắt máy đi, tập trung học.”
Không để Hạ Trọng Hiểu trả lời, Hạ Ly Cơ đã cầm điện thoại lên, trước khi tắt không quên nói thêm một câu: “Lần trước cảm ơn cũng xin lỗi ngươi.”
Thống khoái thoát màn hình, tắt nguồn.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Càn nguyên quả là sinh vật khó hiểu nhất thế giới!
“Bài tập nào không hiểu?”
Không chút liêm sỉ đặt bút từ câu một kéo đến câu năm mươi: “Cái này, toàn bộ cái này!”
“…” Hạ Ly Cơ nhướn mày: “Ngươi khảo thí làm sao để được 630 điểm vậy? Có hối lộ giám khảo không?”
“Sơ trung bài tập dễ hiểu hơn cái này nhiều!” Hạ Trọng Hiểu oán hận bĩu môi: “Lão sư giảng bài giống như tên lửa bắn vèo vèo, ta còn chưa kịp hiểu hắn đã bôi bảng rồi.”
“Được rồi, ta giảng cho ngươi dạng dễ nhất vậy.” Mở nắp bút khoanh vào câu số một, Hạ Ly Cơ ngồi thẳng lưng giảng bài: “Ngươi xem, ở đây viết xe ô tô chạy với tốc độ 60km/h ngược hướng với xe đạp với vận tốc 20km/h, khoảng cách ban đầu là 10km vậy bao giờ chúng gặp nhau?”
Hạ Trọng Hiểu cắn bút, mờ mịt hỏi một câu không liên quan: “Xe ô tô sẽ đụng vào xe đạp chứ?”
“…” Hạ Ly Cơ suýt chút nhấn đầu Hạ Trọng Hiểu vào vở bài tập: “Không đụng nhau, chúng ngược chiều.”
“Thế xe ô tô có chở người không? Xe đạp có chở người không?”
“Ngươi áp dụng công thức vào là được, hỏi linh tinh cái gì!”
“Nhưng mà ngược chiều vẫn có thể đụng nhau mà, ta thấy báo đưa tin rất nhiều.”
Hạ Ly Cơ hít thở không thông rồi, gõ mạnh vào vở bài tập: “Đang hỏi ngươi cách giải bài, ngươi đừng có nói linh tinh, mau giải cho ta xem.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi vẽ linh tinh lên giấy nháp: “Ta cảm thấy xe ô tô kia nhất định đã đụng xe đạp rồi.”
“Hảo, cứ coi như là đụng rồi đi, vậy ngươi nói xem bọn họ đụng nhau khi nào?”
“Bọn họ đều ở trong bệnh viện cả rồi làm sao biết khi nào đụng nhau a? Phải chờ bọn họ đưa ra từ phòng hồi sức mới có thể biết được.”
Hạ Ly Cơ dứt khoát lật sang trang thứ hai: “Ở đây, đổi bài đi, hai viên bi cùng rơi xuống ở độ cao 1,5m…”
Không để Hạ Ly Cơ nói xong, Hạ Trọng Hiểu oán hận mở miệng: “Tại sao là hai viên bi? Hoành thánh không rơi sao?”
Trên mặt nổi ba đường hắc tuyến, Hạ Ly Cơ ném tập bài tập sang một bên, đi ra ngoài phòng hét lên: “Hạ Phượng Vũ, Hạ Tề Ngọc, các ngươi dạy nàng đi, ta dạy không được!”
Hạ Phượng Vũ cùng Hạ Tề Ngọc ghé mắt nhìn thử, thấy Hạ Trọng Hiểu đáng thương cúi đầu, ngón tay nhỏ vuốt vuốt mép vở bài tập. Hai càn nguyên ngu ngốc không biết bản thân mắc bẫy, bước vào giảng bài cùng với Hạ Ly Cơ.
Mở một trang bài tập, Hạ Phượng Vũ chậm rãi đọc đề lên: “Vật rơi trên máy bay với vận tốc là…”
“Vật nào rơi trên máy bay? Con người sao?”
“…” Hạ Phượng Vũ nhẫn nại mở miệng: “Là một món đồ thôi.”
“Phải là đồ gì mới được, ta không tưởng tượng ra.”
“Đại khái là một túi đồ của hành khách đi.”
“Túi đồ trong đó đựng cái gì nha? Có bánh kẹo hay là Doraemon?”
“Ách, bánh kẹo đi.”
“Vậy là loại bánh nào nha? Bánh quy hay là bánh gato, ăn có ngon không?”
Hạ Phượng Vũ: “…”
Không chút do dự đứng dậy kéo Hạ Tề Ngọc ngồi vào ghế, nàng lực bất tòng tâm!
Hạ Tề Ngọc lật ngay trang bài tập cũ, ưu nhã mở miệng: “Hai Hiểu béo lăn từ trên độ cao 1,5m cách nhau thời gian 0,5s, tính khoảng cách giữa hai Hiểu béo biết rằng Hiểu béo một rơi được 1s, Hiểu béo hai rơi được 1,5s.”
“Đa!!!”
Suốt buổi tối Hạ Trọng Hiểu được ba tỷ tỷ vừa châm chọc vừa giảng bài cũng xem như thông suốt, đến 12h thì lên giường đi ngủ, bài tập giải xong đặt ngay ngắn trên bàn.
Ba người Hạ Phượng Vũ lặng lẽ tăng nhiệt độ máy sưởi rồi đóng cửa rời khỏi phòng cho muội muội nghỉ ngơi. Hạ Tề Ngọc nhanh nhẹn nhảy lên giường, mệt mỏi nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, chỉ giảng bài cho béo muội thôi cũng đủ mệt chết người rồi.
“Chị hai, ban nãy ta thấy nàng gọi cho cận vệ Thổ Áo.”
Tiếng nói Hạ Ly Cơ trong đêm vang lên rõ ràng, hai người đồng loạt ngồi dậy, chân mày nhíu chặt tỏ vẻ không hài lòng.
“Nàng gọi nói cái gì?”
“Ta cũng không biết, nhưng cận vệ kia có vẻ rất thân thiết với nàng.”
“Thời gian này chúng ta đều bận rộn, không có thời gian để mắt đến Hiểu Hiểu.” Hạ Phượng Vũ căng thẳng trầm mặc, càng nghĩ càng không yên tâm: “Tề Ngọc ngươi xem sớm đổi ban trưởng có được không?”
“Nếu làm được ta đã làm rồi.” Hạ Tề Ngọc ngồi xếp bằng trên giường, liếm liếm đôi môi khô khốc rồi nói tiếp: “Buổi sáng buổi chiều đều bận, ra chơi có qua xem nàng, hoàn toàn không thấy gì bất thường.”
Hạ Ly Cơ nhướn cao mày, nghĩ ngợi một lúc đáp: “Ta có lớp vật lí vào buổi chiều, buổi sáng nhàn rỗi sẽ đi xem nàng. Buổi chiều ai có tiết tự học thì qua nhìn một cái, nhắc nhở nàng không được đi lung tung, chúng ta cứ tùy thời đưa đón nàng chắc sẽ ổn thôi.”
“Thế cũng được, chị hai ngươi không cần đến cũng được, cứ tập trung học để đỗ cao khảo.” Hạ Tề Ngọc ôn nhu tri kỉ đề nghị: “Ta và chị ba cùng nhau chiếu cố nàng là đủ rồi.”
“Vậy vất vả cho các ngươi rồi.” Hạ Phượng Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta tính toán thế này, trước mắt có kì thi năng lực loại trừ, các ngươi cứ hợp tác dạy nàng. Ta còn nhớ dạng đề thi không phải bài tập cơ bản, nếu được thì hạn chế dạy bài nâng cao, làm như vậy đúng là có chút quá đáng nhưng vẫn tốt hơn là để nàng học ở Nhất Phương.”
Ba tỷ muội lặng lẽ thống nhất ý kiến, sau đó lên giường tắt đèn đi ngủ.
=================
Bài kiểm tra vật lí được phát ra, gương mặt Hạ Trọng Hiểu biến đen, công sức học tập suốt mấy đêm của nàng mà chỉ có 44 điểm?
Uy Tử Cầm tiếp nhận bài kiểm tra của mình, rồi nhìn bài của Hạ Trọng Hiểu: “Cho ngươi không hỏi ta.”
Hạ Trọng Hiểu suy sụp nằm xuống bàn khóc ròng, thảm rồi, thảm rồi, còn không đến một tháng là phải kiểm tra năng lực, nàng lẽ nào lấy 44 điểm đi thi? Điểm này hẳn sẽ xuất hiện trong phiếu điểm gửi về nhà, Hạ Tề Ngọc xấu xa mà thấy nhất định cười nhạo nàng!
“Đừng rầu rĩ nữa.” Kim Nhuận Ngọc đặt lon coca lên bàn, mặt cười không chút lương thiện: “Ta cũng chỉ có 88 điểm thôi, vừa vặn gấp đôi ngươi.”
Ánh mắt sắc như dao quét qua, Kim Nhuận Ngọc tức thì ngậm miệng lại, ngoan ngoãn về chỗ của mình ngồi xuống.
Vẫn là Lạc Uyển ôn nhu tri kỉ mở miệng an ủi nàng: “Lần sau cố gắng sẽ tốt thôi, bài kiểm tra này cũng không quá mức quan trọng.”
“Không được, cứ như vậy không được.”
Hạ Trọng Hiểu đột nhiên ngồi thẳng dậy kéo bài kiểm tra của Uy Tử Cầm về phía mình, quả nhiên lại là 100 điểm. Bạn cùng bàn suốt tiết không ngủ cũng ăn lại làm được 100 điểm, đây chính là sự khác biệt giữa học thần và học tra, nàng không phục a a a.
“Tử Cầm ngươi dạy ta vật lí đi, nếu không ta thật sự không qua được bài năng lực sắp tới.”
“Ngươi xác định chỉ có vật lí?” Uy Tử Cầm nhếch môi cười, nửa đùa nửa thật nói: “Bài hóa học của ngươi không nhờ ta giúp thì được 74 điểm sao?”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Bách nhục xuyên tâm!!
“Ngươi rốt cuộc có giúp hay không?”
“Được thôi, ta rộng lòng giúp ngươi một tay.”
Không nghĩ Uy Tử Cầm dễ dàng đáp ứng như vậy, Hạ Trọng Hiểu mừng rỡ túm lấy tay nàng lay a lay: “Ngươi nói rồi thì không được nuốt lời đâu!”
“Có phải nên ôm một cái để cảm ơn không?”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt: “Ôm cái rắm!”
“Ta cũng cùng học nữa.” Kim Nhuận Ngọc kéo ghế lại gần các nàng: “Hóa học ta nghe không hiểu cái gì cả, với lại Hiểu Hiểu ngươi chọn ngoại ngữ gì vậy?”
“Hả? Cái này…” Hạ Trọng Hiểu bất chợt bị hỏi đến có chút cứng ngắc: “Tử Cầm ngươi chọn ngoại ngữ gì?”
“Tất nhiên là Cáp Á Lợi.”
Hạ Trọng Hiểu biểu lộ khinh bỉ ra mặt: “Ngươi viết chính tả còn sai, nói chuyện phải tra từ điển mà cũng mạnh dạn chọn ngôn ngữ Cáp Á Lợi để thi?”
Uy Tử Cầm: “…”
“Có phải ngươi muốn tự ôn môn tự nhiên?”
Chớp mắt một cái Hạ đồng học chua ngoa biến thành Hạ mèo nhỏ đáng thương hề hề: “Không có nha, ta đang cần ngươi giúp đỡ, Tử Cầm, đa tạ ngươi.”
Kim Nhuận Ngọc lé mắt, ghê tởm, thật sự quá ghê tởm!
Cuối giờ, Hạ Trọng Hiểu trong lúc thu dọn tập vở thì cổ tay bị Uy Tử Cầm nắm lấy, không nói không rằng nhét vào tay nàng một món đồ rồi quay đầu đi mất. Hạ Trọng Hiểu ngơ ngác nhìn theo, rồi lại cúi đầu nhìn món đồ trong tay, là một sợi dây chuyền Doraemon.
Tại sao lại tặng nàng dây chuyền?
Câu hỏi này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, bất quả sợi dây chuyền này không giống đồ chợ một tệ ba cái. Doraemon mặt tươi cười hướng nàng vung nắm tay tròn trịa màu trắng, dây đeo kim loại sáng bóng trơn nhẵn, nút cài phía sau dễ dàng đóng mở. Tâm Hạ Trọng Hiểu một trận mềm nhũn, lập tức đem dây chuyền đeo lên, hoan hỉ vác balo rời khỏi lớp học.
Những thứ liên quan đến Doraemon đều dễ dàng thu phục nàng.
Ra khỏi lớp liền thấy Hạ Tề Ngọc đứng chờ sẵn, choàng tay qua kéo nàng đi xuống lầu. Hai người vừa đi vừa cãi nhau, không ngày nào không có chiến tranh, dần dần quen với việc phải cãi nhau mới đỡ nhàm chán.
“Ngươi cổ có cái gì vậy?”
Hạ Trọng Hiểu nhìn xuống cổ, là dây chuyền Doraemon, híp mắt cười nói: “Doraemon, có phải đáng yêu lắm không?”
“Không tồi, là ai tặng vậy? Chị hai hay chị ba?”
Nếu bây giờ nàng nói Uy Tử Cầm tặng thì có bị mắng không?
“Ha hả, ta tự mua đấy, tiền tiêu vặt dùng hết cả rồi.”
Hạ Tề Ngọc cầm dây chuyền quan sát một lúc: “Ta chưa từng thấy qua mẫu này trên mạng.”
“Ngươi chưa thấy qua còn nhiều lắm.”
Hoảng hốt đảo mắt đổi sang đề tài khác để nói: “Tề Ngọc, ta kiểm tra lí lần này chỉ có 44 điểm, ngươi nói lý do nằm ở đâu a?”
Đổi lại thành Hạ Tề Ngọc chột dạ, lập tức hừ hừ hai tiếng: “Lý do là ngươi ngốc.”
“Ta rõ ràng đã rất cố gắng rồi nhưng vẫn làm không được bài tập.” Hạ Trọng Hiểu đầu cúi thấp nhìn mũi giày, trong lòng nổi lên cỗ thất vọng tràn trề về bản thân: “Ta lí thuyết đều thuộc lòng nhưng không biết vận dụng, công thức có nhớ cũng chẳng biết dùng khi nào.”
“Ngươi không cần lo lắng quá về chuyện này, ai cũng có thế mạnh riêng, chẳng phải quốc ngữ của ngươi rất tốt sao?”
“Quốc ngữ tốt thì thế nào? Ta vẫn muốn giỏi tự nhiên để vượt qua kì thi năng lực rồi cả cao khảo nữa, nhưng mà ta làm không được…”
“Được rồi đừng có khóc, tối nay lại nhờ chị ba giúp ngươi ôn luyện đến lúc thi năng lực cũng kéo lên được 60 điểm.”