“Hiểu Hiểu nhanh tay lên nào!”
Hạ Trọng Hiểu cố sức lôi con Doraemon 200cm ra khỏi phòng mình, bất quá không cách nào kéo xuống được, đành phải nhờ Hạ Tề Ngọc giúp đỡ lôi xuống. Chỉ để một con Doaremon này cũng chật kín cả xe, buộc phải đóng gói trước một ít gửi về quê, số còn lại sẽ do đa đa chở về sau.
Vác được Doraemon xuống lầu cũng mất không ít sức lực, Hạ Tề Ngọc suy sụp nhìn hai chồng cao thùng carton chỉ để chứa Doraemon của ấu muội.
“Ngươi mang cả con này sao?”
“Tất nhiên, giường ở chỗ gia gia ta ngủ không quen, mang Doraemon lót bên dưới mới dễ ngủ hơn.”
Hạ Trọng Hiểu chỉnh sửa Doraemon cho ngay ngắn rồi cùng đại tỷ đặt nó vào thùng, nhị tỷ cầm băng keo đứng bên cạnh đợi đóng nắp lại liền bước lên dán kín. Cũng đã dọn xong được bảy tám phần, Hạ Trọng Hiểu đứng ở trong phòng khách quan sát một lượt, hài lòng kéo khóe môi gật gù.
Hạ Vũ Thần cùng với nhân viên chuyển phát đem tất cả thùng carton chất lên xe tải, kí vào hóa đơn vận chuyển và gửi tiền mặt tại chỗ xong thì nhân viên cũng lái xe rời đi.
“Chúng ta về quê hết dịp tết này nên quần áo cứ mang nhiều một chút, ở chỗ gia gia các ngươi rất ít cửa hàng bán đồ nên đừng ngại phiền phức, kẻo đến lúc đó không có quần áo để thay.”
“Đa, ta mang hết váy đi được không?”
Ban nãy kiểm tra tủ món nào Hạ Trọng Hiểu cũng muốn mang theo, ít nhất cũng cần năm sáu vali mới đủ.
“Chúng ta về quê không phải đi chuyển nhà.” Hạ Ly Cơ đưa tay xoa thái dương, buồn bực liếc nhìn ấu muội đang hưng trí bừng bừng lôi vali lên lầu: “Ngươi mang vài bộ thôi, dù sao ngươi cũng không tự giặt đồ, mỗi ngày thay mấy bộ ai giặt cho hết chứ?”
“Không muốn, váy đa mua cho ta rất đẹp, ta không nỡ bỏ lại.” Hạ Trọng Hiểu nửa nằm nửa ngồi trên ba cái vali cỡ lớn, giãy dụa la hét để được mang hết quần áo về quê: “Dù sao chị hai cũng sẽ giúp ta giặt, chị ba ngươi mua cho ta nhiều đồ như vậy không muốn thấy ta mặc chúng sao?”
“Được rồi, ta giúp ngươi giặt, muốn lấy bao nhiêu thì lấy đi.”
Nhảy lên choàng tay qua cổ đu bám đại tỷ hôn một cái: “Hắc, cảm ơn chị hai!”
“Nhanh chóng dọn đồ đi, ngày mai chúng ta lên đường.”
Hạ Trọng Hiểu ôm một cái vali lên trước, nhị tỷ và Hạ Tề Ngọc vác thêm hai cái lên sau, bắt tay vào giúp nàng sắp xếp váy áo vào vali. Doraemon chuyển đi gần hết, trên giường chỉ còn hai con. Trước tiên đem hết tập sách và đồng hồ cho vào vali trước, sau đó mới xếp đồ dùng cá nhân vào, tất cả dây cột tóc, băng đô, kẹp hoa đủ kiểu chất đầy một cái vali.
Bình thường tỷ muội các nàng có sở thích mua mấy món đồ đáng yêu về cho ấu muội, có khi là dây cột tóc Doraemon, kẹp tóc Doraemon, vòng tay nho nhỏ, hoặc mấy món lấp lánh. Không ngờ chỉ mới vài năm mà số lượng đồ trang sức đã đủ chất đầy hết vali cỡ lớn, ba người lặng lẽ lau mồ hôi, không biết có nên mua thêm cho ấu muội hay không.
Cảm thấy để như vậy có chút chiếm chỗ, Hạ Trọng Hiểu bỏ bớt lại chỉ mang những thứ mình thích nhất nhét vào một cái hộp nhựa đóng kín. Ba vị tỷ tỷ giúp nàng lôi hết váy áo trong tủ ra phân loại, váy ngắn một bên, áo thun một bên, váy dài váy ngắn đủ kiểu thì một bên. Loay hoay đến tối vẫn chưa làm xong, Hạ Trọng Hiểu đành buông tha cho ba vị tỷ tỷ quay về xếp đồ của bản thân, phần còn lại tự thân nàng làm nốt.
Quay về phòng không ngờ lại xuất hiên thêm một người, bạn cùng bàn kiêm bạn gái đáng thương ngồi trong vali, đem váy áo của nàng đắp kín người.
“Hiểu Hiểu ngươi mang ta đi chung đi.”
Tâm nhuyễn thành bãi xuân thủy, dang tay đón nhận cái ôm của Uy Tử Cầm, ở sau lưng nàng vuốt ve dỗ dành: “Đừng như vậy, ta đi chỉ nửa tháng sẽ về thôi, ngươi ở đây nhớ phải ngoan ngoãn. Mấy món đồ ta gửi qua WeChat ngươi nhớ theo đó mua gửi về nhà, có thời gian thì gọi về cho đa mẹ ngươi có biết không?”
“Hiểu Hiểu không cần ta nữa.” Uy Tử Cầm luyến tiếc không chịu thả tay ra, môi bĩu dài cả tấc kháng nghị: “Cứ để ta nằm trong vali rồi để vào sau xe là được rồi, không sợ tốn thêm một chiếc ghế đâu.”
“Tử Cầm đừng làm nũng nữa mà, ta không thể đưa ngươi đi được đâu.” Đỡ lấy gò má chảy xệ của bạn gái, Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười dỗ dành: “Khi về ta sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi, nãi nãi ta nấu ăn rất ngon bảo đảm không làm ngươi thất vọng.”
“Ta không cần đồ ăn, chỉ cần ngươi thôi.”
“Ta biết, ngươi đừng có hờn dỗi, đợi khi ta về chúng ta còn có dịp làm bài thực hành mà.”
Bài thực hành hai ngày một đêm miễn cưỡng khiến Uy Tử Cầm hài lòng, tay vẫn thủy chung ôm chặt eo nhỏ của bạn gái, vùi mặt vào ngực nàng oán trách: “Đi trên đường chú ý an toàn, đến nơi phải lập tức gọi cho ta có biết không?”
“Có thời gian lập tức gọi điện thoại cho ngươi.”
Ôm thêm một lúc nữa Uy Tử Cầm mới luyến tiếc buông tay ra, đầu vẫn cúi thấp, mớ tóc dài hỗn loạn rũ xuống hai bên mặt. Hạ Trọng Hiểu phải đưa tay giúp nàng cột gọn gàng, sau đó kéo bạn gái ra khỏi vali tiếp tục xếp đồ vào.
Uy Tử Cầm buồn chán nghịch váy của Hạ Trọng Hiểu, cầm lên một cái, tức thì chân mày nhíu chặt: “Ngắn quá, cái này để lại đi.”
Nhặt lên một cái áo ren mỏng xuyên thấu dưới xương quai xanh khoảng nửa gang tay: “Cái này cũng bỏ lại, mặc như vậy ta không có ở đó để ngắm đâu.”
Lôi thêm cái váy lụa cao đến đầu gối, phần lưng áo xẻ sâu đến eo: “Mặc cái gì thế này? Bỏ lại nữa, không cho ngươi mặc thứ này.”
Cảm giác không yên tâm, Uy Tử Cầm lôi vali đã được xếp gọn lục tìm một hồi, vứt ra những chiếc váy ngắn áo dây, sau đó nhét thêm mấy bộ áo len dày dặn. Hạ Trọng Hiểu nhìn thành quả cả buổi sáng của mình, giận đến mặt nổi ba đường hắc tuyến, dứt khoát đẩy Uy Tử Cầm qua một bên để xếp lại quần áo.
“Không được mặc cái này!” Đoạt chiếc váy ngắn trên tay Hạ Trọng Hiểu, Uy Tử Cầm giận dỗ oán trách: “Ngươi mặc cái này người khác sẽ thích ngươi!”
“Ta về ở với gia gia nãi nãi, hoàn toàn không có người ngoài.”
“Nhưng thời tiết vẫn chưa ấm lên, ngươi mặc mát mẻ như vậy không sợ cảm lạnh sao?”
“Vào xuân rồi phải mặc đẹp một chút mới đúng, ngươi xếp cho ta đều là quần áo mùa đông. Chưa kể còn phải đi chúc tết mọi người, ngươi bắt ta ăn mặc như vậy đến nhà người khác làm sao được?”
Uy Tử Cầm quẫn bách nhưng cũng không thể chấp nhận để Hạ Trọng Hiểu mặc mấy bộ váy ngắn như thế này ra xa tầm mắt của nàng được. Hai người tranh luận rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp để Hạ Trọng Hiểu mang theo vài bộ váy nhưng đều phải dài qua đầu gối. Nhân lúc Uy Tử Cầm đang lục lọi kiểm tra vali cũ, Hạ Trọng Hiểu cố ý nhét thêm hai bộ váy ngắn vào, rồi lại giả vờ cất những bộ váy ngắn khác vào tủ.
Loay hoay đến 10h30 mới xong, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của đa đa: “Hiểu Hiểu đi ngủ sớm đi, chúng ta 9h sáng mai lên đường, đồ đạc đã chuyển đến chỗ gia gia rồi.”
“Vâng, đa ngủ ngon.”
Đa đa cũng không nói gì thêm, ngoài cửa tiếng bước chân xa dần. Hạ Trọng Hiểu quay sang nhìn Uy Tử Cầm vẫn không có ý quay về, đành san sẻ nửa chiếc giường của mình. Uy Tử Cầm lấy Doraemon làm gối nằm cho đủ cao, bị bạn gái liếc vội vàng tháo xuống, phủi phủi hai cái rồi đặt ngay ngắn trên đầu giường.
“Hiểu Hiểu điện thoại đâu?”
Hạ Trọng Hiểu không biết Uy Tử Cầm lấy điện thoại nàng để làm gì, bất quá vẫn ngoan ngoãn đi đến bàn lấy cho đối phương. Uy Tử Cầm tiếp nhận rồi bấm bấm gì đó rất lâu mới trả lại cho nàng, hài lòng kéo chăn lên đi ngủ.
“Ngươi làm gì điện thoại ta vậy?”
“Ta cài định vị để ngươi đi đâu ta cũng có thể biết.” Uy Tử Cầm dang tay kéo nàng vào ngực mình, thoải mái hưởng thụ hương thơm tỏa ra từ cơ thể mềm mại: “Ngủ ngon.”
Hạ Trọng Hiểu dâng lên một nụ hôn, mãn nguyện chui vào lòng Uy Tử Cầm chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy khi đồng hồ Doraemon điểm hơn 8h sáng, Hạ Trọng Hiểu mơ màng nhìn qua bên cạnh nhưng chẳng thấy Uy Tử Cầm đâu có lẽ đã rời đi từ sớm rồi. Xuống giường vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo gọn gàng, khoác thêm áo khoác lông nhạt màu để giữ ấm.
Đứng ở cầu thang đã nghe thấy tiếng va chạm của chén đũa, tăng nhanh tốc độ bước chân. Vừa vặn thấy nhị tỷ cầm ly nước trái cây vừa uống vừa đi ra ngoài cửa xem thời tiết hôm nay, dự báo thời tiết nói một tuần tới nắng ấm ôn hòa thích hợp dã ngoại và đi du lịch trong nước.
“Hiểu Hiểu dậy rồi sao?”
Nghe tiếng nói của đa đa, Hạ Tề Ngọc khó tin nhìn lên cầu thang: “Dậy rồi à? Hôm nay có khi nào trời đổ mưa không?”
Hạ Trọng Hiểu một phát nhảy lên câu chặt cổ Hạ Tề Ngọc, đem xấu xa tỷ tỷ vật xuống bàn ăn, hung hăng nhéo lỗ tai đến sưng đỏ hai vòng. Khí lực khôn trạch nhỏ đến mức nào thì chưa biết, nhưng có thể đu bám và vặn cổ càn nguyên thì không dễ dàng gì. Hạ Trọng Hiểu vung chân thúc vào lưng nàng rồi mới chịu nhảy xuống, hậm hực giậm chân xuống sàn nhà về chỗ ngồi ăn sáng.
Hạ Tề Ngọc đau đến nhe răng: “Đa ngươi xem nàng đánh ta!”
“Đừng nháo nữa mau ăn sáng thôi.”
Bưng thức ăn nóng hổi đặt lên bàn, Hạ Phượng Vũ kéo ghế ngồi xuống: “Tề Ngọc, ngươi sáng sớm cứ phải chọc Hiểu Hiểu làm gì, nàng đánh ngươi hai cái cũng không đến nỗi gì đi.”
“Chị hai ngươi thử để nàng đánh thử đi, lưng ta đều bị nàng thúc gãy rồi đây này.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi thè lưỡi trên chọc: “Ai bảo ngươi yếu đuối?”
“Ngươi nói ai yếu đuối? Không biết ai chạy có hai vòng sân trường đã về nhà dán đầy cao dán lên chân nữa.”
Mặt bánh bao tức thì đỏ bừng lên: “Hạ Tề Ngọc!!!”
Lần thứ n tỷ muội các nàng cãi nhau trên bàn ăn, mọi người đều lấy làm quen, đợi khi hai người cãi đủ sẽ tự biết đình chiến. Xử lý xong buổi sáng, đa đa và đại tỷ mang hết hành lý lên xe, sau đó cả nhà di chuyển đến chỗ gia gia ước chừng trưa nay sẽ đến nơi.
Trước khi đến nhà gia gia, Hạ Trọng Hiểu tự thưởng cho mình giấc ngủ, gối đầu lên đùi nhị tỷ, chân gác lên người Hạ Tề Ngọc o o ngái ngủ. Còn cách nhà gia gia không xa được tỷ tỷ đánh thức, mơ màng nhìn ra cửa sổ, đập vào mắt là khu vườn tràn ngập lá dâu dùng để nuôi những con tằm béo mập. Sắc xanh óng ánh dưới ánh mặt trời càng thêm chói lóa, Hạ Trọng Hiểu nhìn đến ngây người. Mỗi lần về nhà gia gia đều có thể xem mọi người trồng dâu nuôi tằm nhả tơ để đưa vào công xưởng dệt thành những tấm lụa tơ tằm thượng hạng với mục đích xuất khẩu.
Nàng chính xác là tiểu phú bà nha!
Càng nghĩ càng thấy bản thân so với Uy Tử Cầm cách biệt không bao nhiêu xa.
Xe tiến vào trong khu dinh thự Hạ gia, lối kiến trúc cổ điển, từ cột gỗ mái ngói, lối dẫn vào cửa bao vây bởi hàng rào gỗ quấn đầy dây thường xuân xanh biếc. Đỗ xe trong hậu viện, Hạ Trọng Hiểu ôm Doraemon chạy vào trong sân, vừa vặn gặp gia gia và nãi nãi đứng chờ ngoài cổng.
“Gia gia! Nãi nãi!!”
“Ây u, Hiểu Hiểu, mau đến để nãi nãi ôm một cái nào!”
Hạ lão phu nhân vui mừng đón lấy cái ôm của cháu gái đáng yêu, gương mặt già nua sáng bừng lên, vết chân chim ở khóe mắt được dịp nâng lên cao. Lão thái bà chỉ chờ mỗi mùa xuân để được gặp cháu gái, dây lạp xưởng treo kín cửa sổ cũng được tháo xuống rồi.
“Hiểu Hiểu đi đường xa mệt rồi, mau vào nhà ngồi nghỉ thôi.”
Nhấc chân theo gia gia nãi nãi vào trong nhà, ba vị tỷ tỷ theo sau cùng đa đa xách đồ, an bài người giúp việc mang về phòng giúp các nàng.
Bên trong phòng khách mọi người đều đã tập trung đông đủ, mùa xuân nào cũng vậy, a di cô cô thúc thúc bá bá từ khắp nơi trở về, cười cười nói nói đủ thứ chuyện suốt một năm qua. Trước đây đa đa vì mẹ từng có lần trở mặt với Hạ gia, thúc bá đều không thích nàng, cho rằng nàng quá nhu nhược dễ dàng bị khôn trạch dắt mũi dẫn đi. Sau này mẹ sinh ra được một tiểu khôn trạch là nàng, gia gia nãi nãi đều nhất tâm đặt tình cảm ở chỗ nàng khiến huynh đệ tỷ muội không ai xem nàng vừa mắt.
Sớm quen với ánh mắt của mọi người, Hạ Trọng Hiểu theo gia gia nãi nãi ngồi xuống, người hầu lần lượt dâng lên mấy món ngọt nàng thích ăn.
Liếc mắt nhìn dĩa đồ ngọt trên bàn, nhịn không được kinh hỉ kêu to: “Bánh bột gạo mật đường? Nãi nãi, là ngài cố ý làm cho Hiểu Hiểu sao?”
Hạ lão phu nhân cười đến gương mặt sáng bừng, theo thói quen sờ sờ nắn nắn gò má bánh bao của nàng: “Ha hả, ngươi nhận ra sao? Nãi nãi đúng là cố ý làm cho ngươi, mau ăn thử xem có hợp khẩu vị không.”
Hạ lão gia gật gù hùa theo lão thê tử nhà mình: “Ngươi nãi nãi hôm qua chỉ ngủ có bốn tiếng, thời gian còn lại là làm bánh bột gạo mật đường, mới 6h sáng đã thức dậy đứng ngoài cổng chờ ngươi.”
“Nãi nãi ngài phải giữ gìn sức khỏe chứ, Hiểu Hiểu sớm muộn cũng về, ngài đứng chờ như vậy nếu cảm lạnh thì phải làm sao?”
“Chỉ cần Hiểu Hiểu về nãi nãi sẽ không bệnh được.”
“Mẹ, ngươi nghe lời đa đi, ngươi thời gian này sức khỏe kém cỏi đừng vì chút chuyện nhỏ này mà hao tổn sức lực.” Hạ Mỹ Mỹ đảo mắt nhìn qua hai đứa con trai của mình thúc giục: “Mau đến gần xem nãi nãi của ngươi đi, lớn rồi còn không biết suy nghĩ ngồi một chỗ ăn đồ ngọt xem được sao?”
Hạ Sâm Hạ Kiến đột nhiên bị mẹ la mắng có chút hoảng sợ, máy móc đứng dậy qua chỗ nãi nãi, chỉ cần làm nũng nãi nãi sẽ cho bọn chúng rất nhiều tiền ăn bánh. Hạ lão phu nhân dang tay đón hai đứa cháu, hỏi thăm mấy câu nhưng cả hai đều quá nhỏ tầm mắt rơi hết vào dĩa bánh bột gạo mật đường trên bàn, lâu lâu mới đáp lời lão thái bà.
Biểu đệ nhìn chằm chằm khiến Hạ Trọng Hiểu có chút khó xử, chủ động bưng dĩa bánh bột gạo mật đường đến cho hai đứa trẻ: “Các ngươi ăn đi.”
Tức thì hai mắt Hạ Sâm Hạ Kiến sáng lên, cầm thìa ăn thử món bánh ngọt trên bàn, phấn khởi đến quên luôn phải trả lời câu hỏi của nãi nãi. Sống với mẹ thật sự quá gian nan, bọn chúng chỉ có thể dựa vào việc về thăm gia gia nãi nãi mới được ăn ngon. Bộ dáng này khiến Hạ Trọng Hiểu thương tâm một phen, dứt khoát đưa hết đồ ăn ngọt của mình qua, ít nhất trở về nhà nàng vẫn được ăn ngon.
“Mẹ ngươi xem, Sâm nhi Kiến nhi càng lớn càng giống gia gia có phải không? Sâm nhi học rất giỏi, hắn còn biết ngoại ngữ nữa, ngươi thử hỏi hắn vài câu để hắn trả lời đi.”
Mặt nhỏ của Hạ Sâm tức thì trắng bệt, run run nhìn mẹ, bị trừng một cái càng lo sợ mà nhìn sang nãi nãi.