Sắc mặt Hạ Tề Ngọc biến thành xấu xí, liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, xác định ngốc muội không bị người ta chiếm tiện nghi mới kéo nàng rời khỏi hành lang.
“Hiểu Hiểu!”
Hạ Trọng Hiểu ngoái đầu lại nhìn, đồng thời kéo ghì cánh tay của Hạ Tề Ngọc: “Ta có chút chuyện, Ngọc Ngọc ngươi có việc thì làm đi, không cần đợi ta.”
Kim Nhuận Ngọc còn chưa hiểu chuyện gì thì Hạ Trọng Hiểu đã bị một càn nguyên khác kéo đi, nói như vậy cũng không đúng, là đồng học đồng ý đi cùng với càn nguyên kia. Bất quá tư thế này có chút kỳ quái, làm gì có càn nguyên nắm tay càn nguyên kéo đi trên hành lang bao giờ?
Chợt nhớ đến lời Hạ Trọng Hiểu nói ban nãy, nàng đều được nuôi như khôn trạch, có thể người kia từng quen biết với nàng nên mới hành xử thế này. Kim Nhuận Ngọc nhún nhún vai quay trở về phòng học, một mình xuống canteen rất vô vị, đành ở lại lớp đợi Hạ Trọng Hiểu quay về rồi nói chuyện.
Lại nói Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn theo sau Hạ Tề Ngọc, hào hứng nhìn ngang ngó dọc.
“Tề Ngọc, đại tỷ nhị tỷ sẽ đến chứ?”
“Ta đang đưa ngươi đi.”
Đi qua hành lang phòng học phía đông nam, rẽ qua bên trái, thẳng đến canteen trường đông học sinh xếp hàng tranh nhau mua đồ ăn sáng. Dù là thời gian nào canteen luôn là nơi mà học sinh ưa thích đến nhất, ồn ồn ào ào suy nghĩ nên ăn cái gì, phần lớn đều tập trung theo nhóm không ngừng đàm luận về tiết học sáng nay.
Hạ Tề Ngọc kéo ghế ngồi xuống, chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi đi.”
Vị trí các nàng ngồi khuất sau cầu thang, tương đối ít người qua lại, chỗ này vừa vặn nhìn bao quát toàn bộ canteen. Do quá nhiều học sinh mà số lượng bàn ghế ít đến thê thảm nên phải kê thêm một bàn không hợp nhãn như vậy, bất quá chẳng có học sinh nào muốn ngồi dưới cầu thang ăn sáng.
Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống ghế, quan sát canteen một lúc mới phát hiện đại tỷ nhị tỷ đang từ phía bên phải đi đến chỗ các nàng.
Quả nhiên là mua đồ ăn vặt.
Nhanh tay chụp lấy hộp sữa trên bàn, Hạ Trọng Hiểu đâm ống hút vào, một ngụm hút hết nửa hộp sữa, thỏa mãn kéo khóe môi lộ ra răng nanh nhỏ.
“Bằng hữu đều tốt chứ?”
“Đều tốt, bọn họ không ai biết ta là khôn trạch.” Hai chữ cuối Hạ Trọng Hiểu cố tình nói thật nhỏ, mím môi cười: “Gặp một đồng học, nàng nói trong nhà nàng không có khôn trạch nên từ nhỏ đã bị mẹ dưỡng thành khôn trạch, ngay cả muội muội nàng cũng không thoát.”
“Nói vậy nàng sống cũng không dễ dàng gì.”
Nói xong bốn người đồng loạt cúi đầu nhẫn cười.
“Cũng nhờ ta mà các ngươi không bị đa dưỡng thành khôn trạch, các ngươi xem hảo hảo cảm ơn ta đi.”
Hạ Trọng Hiểu đầy mặt đắc ý, đuôi cũng muốn vẩy ngược lên trời.
Ba càn nguyên đưa mắt nhìn nhau, không ai nói ai rút lại đồ ăn vặt trên bàn, còn dùng vẻ mặt ‘ta đây biểu hiểu không tồi đi?’ để chất vấn nàng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Xấu xa! Càn nguyên đều là một đám người xấu xa!!
Dùng hết thủ đoạn cuối cùng cũng mang về được một gói bim bim và lon coca, Hạ Trọng Hiểu hoan hỉ nhảy chân sáo về phòng học, gặp đầu tiên chính là ánh mắt u ám oán hận của Kim Nhuận Ngọc.
“Ngươi liếc ta làm gì? Ta có chuyện phải làm.”
Đem gói bim bim đặt lên bàn Kim Nhuận Ngọc: “Cho ngươi đó.”
Kim Nhuận Ngọc thu lại ánh mắt oán hận, hào hứng xé gói bim bim ra, trực tiếp nhét hai miếng vào miệng: “Uy, người vừa nãy là ai vậy?”
“Bằng hữu.”
Có thế nào Hạ Trọng Hiểu cũng không nói Hạ Tề Ngọc là tỷ tỷ, dựa vào đối phương là càn nguyên thể lực tốt tranh ra trước đủ khiến nàng hận muốn bóp chết sinh vật xấu xa trì độn nhất hành tinh rồi.
“Thanh mai trúc mã sao?”
Hạ Trọng Hiểu đảo mắt, tùy tiện tìm một câu trả lời: “Gần giống như vậy.”
Nói thêm vài câu thì lão sư cũng đi vào, hướng dẫn các nàng làm một ít thủ tục, thông báo quy định nhà trường, sau đó thì cho về sớm nửa tiếng. Ngày nhập học đầu tiên đều nhàn hạ, Hạ Trọng Hiểu thu dọn đồ đạc, nhìn ra ngoài cửa phát hiện Hạ Tề Ngọc đã đứng chờ sẵn.
Nhét bóp viết vào trong balo, Hạ Trọng Hiểu quay sang Kim Nhuận Ngọc nói: “Ta về trước, ngày mai gặp.”
“Hảo, ngày mai gặp.”
Hạ Trọng Hiểu tặng cho nàng một nụ cười, nhanh nhẹn chạy ra cửa lớp, cùng Hạ Tề Ngọc rời đi. Không ngờ ra đến cổng thì thấy đại tỷ nhị tỷ đều đứng chờ sẵn, thấy nàng bĩu môi phồng má liền bày trò trêu chọc, tiện đường đến tiệm tạp hóa mua một ít bánh ngọt dỗ dành đần muội muội bớt giận.
Trở về nhà không muộn, đa đa giờ này vẫn chưa tan làm, Hạ Trọng Hiểu nhanh nhẹn chui lên lầu đắp chăn đi ngủ.
Mãi đến giờ dùng cơm mới nghe tiếng Hạ Tề Ngọc vọng lên lầu, còn không quên nhét thêm chữ ‘béo’ vào sau tên nàng. Mơ mơ màng màng ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng. Thường ngày ngủ nướng thành thói quen, hôm nay phải dậy sớm có chút không thích ứng kịp, thân thể tự nhiên trì độn mệt mỏi hơn mọi khi.
Gọi mãi không nghe thấy âm thanh hồi đáp, Hạ Tề Ngọc tự đẩy cửa đi vào phòng, phát hiện đần muội muội đang ngây người ngồi trên giường.
“Làm sao vậy?”
“Đầu đau.” Hạ Trọng Hiểu giống như làm nũng mà nói: “Cả người đều khó chịu.”
“Tiếp xúc quá nhiều tin tức tố càn nguyên sao?”
“Ta mỗi ngày đều tiếp xúc tin tức tố của càn nguyên, chẳng phải vẫn vô sự sao?”
Hạ Tề Ngọc khom lưng giúp nàng kiểm tra nhiệt độ, nửa thật nửa đùa nói: “Người ta thường nói heo nuôi lâu sẽ thành bệnh, có khi là sự thật nha.”
“Ngươi mới là heo!”
Vung tay vung chân đấm đá Hạ Tề Ngọc cho hả giận, Hạ Trọng Hiểu thở phì phò nhảy xuống giường, không quên ném cho nàng một cái liếc mắt sắc bén đủ cắt chết người. Bị chọc giận đến quên cả mệt mỏi, đổi lại cho đại tỷ lên dỗ dành có thể nàng còn nằm trên giường làm nũng thêm một hai tiếng đồng hồ nữa.
Mọi người có mặt đông đủ chỉ chờ Hạ Trọng Hiểu và Hạ Tề Ngọc.
Hạ Vũ Thần quan sát tiểu khôn trạch nhà nàng, thấy nàng không có vấn đề mới hài lòng mỉm cười, đem ly sữa tươi đẩy về phía nha đầu.
“Ngươi ngủ say thật, gọi bao nhiêu cũng không nghe thấy.”
“Ta dậy quá sớm nên hơi choáng.”
Gắp một đũa rau cho vào miệng nhai, thỏa mãn gật đầu, đại tỷ nấu ăn càng lúc càng tốt nha. Tuy rằng cả nhà không ai kén ăn, nhưng Hạ Trọng Hiểu bụng hơi yếu, đồ ăn sống sẽ ăn không được, quá cay cũng không được, cho nên khi nấu ăn càn nguyên trong nhà đều cân nhắc tránh làm tổn thương bao tử của nàng.
“Nghe Ly Cơ nói ngươi đi học rất vui vẻ?”
“Phải a, bạn của ta đều rất thân thiện, chỉ có bạn học cùng bàn là có chút không hợp ý.”
“Cùng bàn với ngươi?” Hạ Vũ Thần hiếu kỳ hỏi dồn: “Là càn nguyên sao? Có phải Thổ Áo công chúa hay không? Hay là bạn học Ngọc Ngọc?”
“Đều không phải.”
Thêm một đũa rau cho vào miệng nhai, cầm chén canh húp một ngụm để dễ nuốt, Hạ Trọng Hiểu đảo mắt nhìn quanh bàn tìm món tiếp theo.
“Là cận vệ hoàng gia theo bảo vệ công chúa, tên là Uy Tử Cầm.”
“Nàng không làm gì ngươi chứ?”
“Nàng chỉ nói cũng đủ khiến ta tức điên rồi.” Hạ Trọng Hiểu buông đũa, dang hai tay ra, phụng phịu oán tránh: “Đa, nàng nói ta béo, có phải ta béo lên hay không?”
“Làm gì có? Đa còn sợ ngươi quá gầy bị gió thổi bay đi mất, đa cứ như vậy mất nhi nữ oan uổng.”
Hạ Trọng Hiểu cười khanh khách, gắp vào chén của đa một miếng thịt: “Chỉ có đa là tốt nhất!”
“Nàng không béo, chỉ có mặt là béo.” Hạ Ly Cơ thuận tay đổ dầu vào lửa cho cháy lớn thêm: “Hai má đều chảy xuống cả rồi, người khác nói nàng béo cũng không phải không có đạo lý.”
Chân lập tức bị ấu muội đá một cước!
“Đa, các nàng lại nói ta béo!”
Hạ Thần Vũ vội vàng dỗ dành nha đầu thích làm nũng, không quên trừng mắt hùng hài tử trước mặt. Ba người đồng loạt tự giác buông đũa xuống bàn, lưng thẳng song song với tường, mắt hướng về cùng một phía.
“Gia quy điều thứ nhất, không được nói muội muội béo.”
“Gia quy điều thứ hai, muội muội có béo cũng không được nói ra mặt.”
Đuôi bị giẫm một cước đau điếng, Hạ Trọng Hiểu nổi giận gào rú lên: “Ta liều mạng với các ngươi!!”
Hạ gia chưa có ngày nào thật sự yên ổn a~
…
Ban đêm, trước khi đi ngủ Hạ Trọng Hiểu theo thói quen đóng đô trong phòng của tỷ tỷ, ngồi xếp bằng trên giường lướt weibo. Tin tức không thiếu, chỉ thiếu tính chân thật, xem một chút liền cảm thấy cả thế giới này chỗ nào cũng đầy rẫy tội ác.
“Tin tức gần đây đều nói khôn trạch một mình đi về buổi tối bị sát hại, thật quá đáng sợ nha!”
Hạ Ly Cơ dời mắt khỏi điện thoại, nhìn qua tiểu muội muội uông uông mắt nước nhìn nàng, có lẽ là chờ nàng hồi đáp lại câu cảm khái kia.
“Ngươi năm giờ về nhà vẫn thấy trễ sao? Vậy đặt giờ nghiêm, ngươi bốn giờ phải ở nhà không được đi đâu.”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi, lăn một vòng trên giường: “Ta là muốn các ngươi ngày nào cũng phải đưa đón ta đi học, ta khôn trạch đi trên đường một mình có bao nhiêu nguy hiểm nha.”
“Vào cao trung toàn càn nguyên không nghe ngươi nói sợ, đi đường lớn nhiều mắt nhiều người lại bảo sợ?” Hạ Tề Ngọc theo thói quen mỉa mai đần muội muội: “Hạ tiểu thư định nghĩ từ sợ của ngươi đúng là khác người nha.”
“Cao trung cũng có quy định của cao trung, đánh nhau hai ba cái phải viết bản kiểm điểm mời phụ huynh. Nhưng trên đường lại không giống nha, nhiều người nhiều mắt chưa chắc đã chạy đến giúp đỡ.”
Cảm thấy đần muội muội nói cũng có đạo lý, Hạ Ly Cơ đặt điện thoại lên bàn, nghiêm chỉnh quan sát nha đầu.
“Thế thì ngươi ở nhà, không cần đến trường nữa.”
Hạ Trọng Hiểu nhấc chân, dùng lực đạp đá liên tục vào người của thối tỷ tỷ, buồn bực quấn chăn thành con nhộng không phản ứng. Đáng tiếc khí lực của khôn trạch chẳng đáng bao nhiêu, Hạ Ly Cơ bị đá còn không xê dịch được 1cm.
“Ta về phòng, không nói chuyện với các ngươi nữa.”
Lăn thêm vài vòng rơi xuống giường, Hạ Trọng Hiểu quấn kín chăn bông, quay sang Hạ Ly Cơ thè lưỡi trêu chọc: “Ta mang chăn ngươi đi, để ngươi tối nay lạnh chết!”
Dứt câu liền cắm đầu chạy về phòng, dùng hết sức đóng sầm cửa lại.
Hạ Ly Cơ: “…”
Vào phòng liền ném chăn của nhị tỷ lên ghế, Hạ Trọng Hiểu ngã lưng lên giường, liếc mắt nhìn đồng hồ Doraemon trên bàn. Vẫn còn sớm, quyết định đi tắm trước rồi ngủ sớm, tránh tình trạng giống sáng nay ngủ một mạch đến giờ dùng cơm vẫn đầu choáng mắt hoa.
Kim đồng hồ Doraemon vẫn tích cực chạy lòng vòng, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục. Trở ra cũng đã gần mười giờ, Hạ Trọng Hiểu kéo ghế ngồi xuống, đảo mắt nhìn qua chăn đã bị mang đi mất. Nhất định là nhị tỷ tranh thủ lúc nàng đi tắm đem chăn về, bây giờ có qua đòi lại chưa chắc đã có thể giành được.
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Hạ Trọng Hiểu hồ đồ mở ra xem, là tin nhắn từ Wechat. Phát giác số điện thoại hiển thị trên màn hình có chút quen mắt, đầu bự thành cái đấu, một lúc mới nhớ ra sáng nay nàng cùng với Kim Nhuận Ngọc trao đổi Wechat.
[Hiểu Hiểu, ngươi có ở đó không?]
Hạ Trọng Hiểu nghi hoặc, gần 10h tối Kim Nhuận Ngọc nhắn tin cho nàng làm gì?
Đầu nghĩ nhưng tay vẫn gửi một tin đi: [Ta có].
Bên kia mất tầm năm phút mới phát qua một tin nhắn hình ảnh, Hạ Trọng Hiểu lập tức mở ra xem, trong hình chụp một tiểu hài đồng trên dưới sáu bảy tuổi, gương mặt bánh bao phụng phịu. Trên người mặc chiếc váy búp bê màu hồng phấn, xung quanh đặt rất nhiều Doraemon, màn vải rũ xuống hai bên, không khác gì phòng ngủ dành cho công chúa.
[Muội muội ta nàng khóc cả ngày rồi, nhưng mẹ ta không cho nàng cởi váy búp bê.]
Còn gửi kèm theo nhãn dán cười nhạo đần muội muội.
Hạ Trọng Hiểu nhịn không được bật cười: [Ngươi muội đúng là đáng thương, còn ngươi bên đó ổn chứ?]
[Ta trốn trong phòng cả ngày, đợi mọi người ngủ mới trốn xuống ăn cơm, sẵn tiện đến xem tình hình tiểu muội.]
Thay đổi tư thế nằm sấp trên giường, Hạ Trọng Hiểu phóng to tấm hình Kim Nhuận Ngọc vừa gửi, cười đến suýt chút ngã lăn xuống đất. Nha đầu trong hình rõ ràng là tiểu càn nguyên vậy mà bị hóa trang thành cái dạng này, lại không thể làm gì khác ngoài oán hận uông uông hai mắt ngập nước.
Kim gia cầu khôn trạch muốn điên rồi!
Nói thêm vài câu, Hạ Trọng Hiểu khuyên Kim Nhuận Ngọc mau ăn cơm, còn nàng thì tắt điện thoại lên giường ngủ.