“Đa ta sắp có bài thực hành, sẽ đi Tư Nam Hải hai ngày một đêm cùng đồng học.”
Động tác cầm đũa của Hạ Vũ Thần khựng lại, chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau. Ngay cả Hạ Phượng Vũ cũng rất khó chịu, một khôn trạch đi với một lớp học toàn càn nguyên không thấy nguy hiểm sao?
“Không được đi.”
“Nhưng đây là bài thực hành bắt buộc, ta còn dẫn theo cả Ngô Mao làm lá chắn nữa, có nàng xuất hiện mọi người sẽ không để ý đến ta đâu.” Hạ Trọng Hiểu nhỏ giọng xin xỏ: “Đa ngươi xem ta học trong lớp cũng có xảy ra vấn đề gì đâu, ngủ qua đêm ở trong lều riêng với Ngô Mao sẽ càng an toàn hơn.”
“Chuyện này chúng ta không cần bàn đến nữa, đa đã nói rồi, ngươi không được ở qua đêm bên ngoài.” Hạ Vũ Thần gắp thức ăn vào chén nàng giục: “Mau ăn đi rồi lên phòng học bài nữa.”
Mặt bánh bao yếu ớt xụ xuống, Hạ Trọng Hiểu mất hết tinh thần đặt đũa xuống bàn: “Sơ trung đa cũng lấy lý do này mà không cho ta đi chơi với bạn bè, lên cao trung vẫn như vậy, ngoại trừ Ngô Mao ra chẳng có lấy một người bạn.”
Hạ Ly Cơ không nỡ nhìn đần muội muội rầu rĩ, chậm chạp nói giúp đa mấy câu: “Đa làm tất cả là vì tốt cho ngươi thôi, một mình ngươi ở bên ngoài không ai chiếu cố nhỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Sẽ không, lần này cô chủ nhiệm của ta cũng cùng đi, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.”
“Hiểu Hiểu đa thật sự không muốn ngươi đi, chỉ là một bài thực hành thôi mà không nhất thiết phải đưa mình vào nguy hiểm.” Hạ Vũ Thần vì đứa con gái nhỏ này mà không ít lần đau đầu: “Đa có thể lên trường giúp ngươi nói chuyện với lão sư, đa nói rồi, ngươi không được qua đêm ở bên ngoài.”
“Đa!” Hạ Trọng Hiểu giống như bị giẫm phải đuôi mà đứng bật dậy: “Ta muốn đi! Nếu đa không cho ta đi vậy thì ta sắp tới không ăn cơm nữa, nhịn đói đến chết cho đa vừa lòng!”
Dứt câu liền chạy nhanh lên lầu, đem cửa phòng đóng sầm lại.
Hạ Vũ Thần chưa kịp phản ứng thì ấu nữ đã chạy đi mất, vội vàng đuổi theo lên lầu, dùng sức vỗ mạnh vào cửa: “Hiểu Hiểu đừng bướng bỉnh! Ngươi ở bên ngoài rất nguy hiểm, đa cũng chỉ vì nghĩ cho ngươi mà thôi!”
“Ta mới không cần! Ta chỉ muốn có bạn bè, muốn được cùng đồng học làm bài thực hành!”
“Nếu ngươi muốn đa có thể đưa ngươi đến Tư Nam Hải, không cần phải theo lớp đi như vậy.”
“Ta không muốn!!”
Có nói thế nào Hạ Trọng Hiểu cũng không chịu nghe, Hạ Vũ Thần mất hết sức lực tì cánh tay lên cửa, đầu thủy chung cúi thấp xuống nhìn mũi giày. Bản thân nàng chỉ có một đứa con là khôn trạch này thôi, trước khi nhắm mắt lão bà dặn dò nàng có thế nào cũng phải chiếu cố thật tốt Hiểu Hiểu. Nhưng nha đầu càng lớn càng không nghe lời nàng, đột nhiên nàng có cảm giác sẽ không thể quản nổi đứa nhỏ bắt đầu nổi loạn.
“Ngươi muốn làm gì thì làm đi.”
Hạ Trọng Hiểu phát hiện giọng điệu của đa đa có chút kỳ quái, lén lút đem cửa hé mở nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng dần khuất sau cầu thang. Cuống quít đẩy cửa bước ra, Hạ Trọng Hiểu không biết phải làm thế nào, chỉ đành mở to mắt nhìn đa càng đi càng xa.
“Đa.”
Hạ Vũ Thần quay đầu nhìn, rồi lại lắc đầu bước đi, tựa hồ đã buông bỏ việc thuyết phục Hạ Trọng Hiểu.
“Đa!”
Cảm giác giống như vừa bị đa đa vứt bỏ, Hạ Trọng Hiểu ba bước biến hai chạy xuống lầu đuổi theo: “Đa! Ngươi đừng tức giận ta! Ta thật sự không cố ý chọc giận ngươi đâu.”
Hạ Tề Ngọc rời khỏi chỗ ngồi dùng sức kéo Hạ Trọng Hiểu đang muốn chạy theo: “Ngươi lên lầu trước bọn ta đi nói chuyện với đa.”
Hạ Trọng Hiểu đứng yên như trời trồng, mắt mở thật to cố gắng không khóc: “Đa có phải không cần ta nữa không?”
“Đừng suy nghĩ linh tinh, lên phòng học bài trước đi.” Hạ Ly Cơ cũng ra sức thúc giục nàng: “Chuyện ở đây để bọn ta giải quyết.”
Đành nghe lời tỷ tỷ đi lên phòng học bài, Hạ Trọng Hiểu lo lắng nhìn cửa phòng đa đa một lần nữa rồi mới chịu rời đi. Vào phòng dứt khoát đóng cửa lại, ũ rũ nằm xuống giường, biết vậy từ đầu nàng đã không kiên quyết cãi lời đa đa. Từ nhỏ đến lớn đa đa luôn dung túng che chở khiến nàng cũng quên mất phải lập ra giới hạn. Lần này đa đa dứt khoát bỏ mặc khiến nàng càng nghĩ càng lo sợ, chỉ muốn mau chóng chui vào phòng đa đa giả làm Doraemon để được tha thứ.
Điện thoại lúc này đột nhiên rung lên, bất đắc dĩ cầm điện thoại xem thử.
Là Uy Tử Cầm.
“Alo?”
[Sao lại rầu rĩ vậy? Không làm được bài tập sao?]
Hạ Trọng Hiểu vùi mặt vào Doraemon, không có tinh thần nói chuyện tình cảm với bạn gái: “Ta vừa chọc giận đa, đang nghĩ làm sao để đa bớt giận.”
[Không phải đa ngươi rất sủng ngươi sao?]
“Đại khái là ta quá bướng bỉnh không chịu nghe lời đa.”
Uy Tử Cầm càng nghe càng mờ mịt, thay vì an ủi lại nửa đùa nửa thật trêu chọc: [Đổi lại người đang giận là đa của ta thì bây giờ đừng nói đến gọi điện thoại, có khi chân cũng bị đánh gãy mấy khúc.]
“Ngươi còn tâm tình đùa giỡn?” Hạ Trọng Hiểu phình to hai má bánh bao: “Nếu đa không cần ta nữa vậy thì ta cũng không cần ngươi nữa.”
[Đây vốn là hai chuyện khác nhau a!] Uy Tử Cầm bất đắc dĩ giơ cờ trắng đầu hàng: [Được rồi, đa ngươi có giận thành bão cấp 12 cũng không bao giờ quét đến ngươi, làm nũng như mọi khi không phải được rồi sao?]
“Vấn đề là ta sợ đa không để ý đến ta nữa.”
[Chuyện này, ngươi có cảm thấy hỏi một càn nguyên về vấn đề này có chút tàn bạo không?]
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi khinh thường: “Ngươi EQ thấp thì có.”
“Hiểu Hiểu!”
Nghe tiếng đại tỷ, Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng gác điện thoại chạy xuống nhà xem thử. Vừa vặn thấy ba vị tỷ tỷ đứng chờ ở trong phòng khách, có lẽ đã nói chuyện xong với đa rồi nên mới cố ý tìm nàng.
“Chị hai, phía đa thế nào rồi?”
Hạ Phượng Vũ kéo ghế ngồi xuống, hàm hồ mở miệng: “Ăn xong cơm rồi nói.”
“Các ngươi không nói ta đi tìm đa.”
“Ngồi xuống.” Hạ Tề Ngọc lưu loát kéo Hạ Trọng Hiểu ngồi xuống: “Ăn cơm, ngươi ban nãy còn chưa ăn xong cơm mà.”
“Nhưng mà…”
“Đa không có tức giận, chỉ cảm thấy ngươi càng lớn càng nổi loạn nên trong lòng bị dọa hoảng. Cũng đúng, lúc nhỏ ngươi như con mèo đụng vào liền sợ sệt trốn sau lưng đa thê thê khóc lóc, còn bây giờ dám cãi lời đa đòi đi Tư Nam Hải cho bằng được.”
Bị nhị tỷ trực diện oán trách tránh không khỏi có chút xấu hổ: “Những gì ta nói đều là sự thật, ta từ sơ trung đến nay chẳng có lấy một nhóm bạn thân thiết, nhìn đồng học ra về đều có bạn bè đi chung biết bao vui vẻ. Không phải ta muốn oán trách gì, chỉ là có chút tiếc nuối…”
“Đồ ngốc.” Hạ Phượng Vũ đặt tay trên đỉnh đầu nàng xoa xoa mấy cái: “Ngươi muốn có bạn là chuyện bình thường, nhưng Nhất Phương đều là càn nguyên mới khiến đa lo lắng. Dù sao đa cũng đồng ý rồi, bọn ta lại không đến Tư Nam Hải, ngươi mọi chuyện đều phải cẩn thận nhớ thời gian hết hạn của thuốc. Nếu được thì dẫn theo vài cùng nghi ngươi quen biết đi theo, càng đông cùng nghi càng dễ phân tán lực của đồng học, ngươi chỉ cần ở riêng lều với Ngô Mao là được rồi.”
“Ta lại không muốn để Hiểu Hiểu đi.” Hạ Ly Cơ vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đang đối nghịch với cả thế giới: “Nàng đi có một mình không có chúng ta bảo vệ nhất định sẽ gây chuyện, bằng không cũng khóc nháo inh ỏi. Đường đến Tư Nam Hải xa xôi, muốn đến biển cũng phải đi bộ mấy km, nàng nhất định sẽ đi không nổi mà tìm người cõng đi.”
Hạ Trọng Hiểu chun chun mũi bất mãn, nhưng cũng chẳng có lời nào để phản biện, cúi đầu khuất phục ăn cho xong bữa tối của mình. Trước khi về phòng Hạ Trọng Hiểu tranh thủ giành khay cơm từ tay đại tỷ, đích thân mang cơm tối đến phòng của đa đa.
“Đa, ta là Hiểu Hiểu, ta mang cơm cho ngươi ăn đây.”
Cạch một tiếng, đa đa đem cửa mở ra còn đứng sang một bên để nàng dễ dàng đi vào phòng. Hạ Trọng Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cũng may đa không đến mức chán ghét bỏ mặc nàng không quan tâm nữa.
“Đa, ngươi ăn cơm đi.” Hạ Trọng Hiểu nũng nịu lay lay cánh tay của đa đa: “Hiểu Hiểu biết sai rồi, sau này sẽ không cãi lời đa đa nữa đâu.”
“Nhưng ngươi cũng không chịu ở nhà.”
“Đa~”
Hạ Vũ Thần chưa bao giờ thắng được tuyệt chiêu làm nũng của ấu nữ, bất đắc dĩ kéo ghế ngồi xuống ăn cơm. Hạ Trọng Hiểu cũng nhanh nhẹn kéo ghế ngồi bên cạnh, hào hứng tìm chủ đề tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Ban nãy ta nói chuyện với chị hai rồi, cũng đáp ứng nàng sẽ ngủ chung lều với Ngô Mao, trước khi đi ta sẽ rủ thêm vài cùng nghi nữa đi chung thu hút sự chú ý của đồng học.”
“Cùng nghi dù sao cũng không so bì được với khôn trạch.”
“Khôn trạch chỉ vì quá ít nên mới trở nên quý hiếm thôi, cùng nghi không phát mùi vẫn có thân thể mềm mại giọng nói nhu nhuyễn mà càn nguyên thích đấy thôi.” Hạ Trọng Hiểu nhân lúc đa đa đang dao động mà nói thêm: “Đa ngươi yên tâm, ta kiểm tra thuốc ức chế đến cuối tháng tới mới hết hiệu quả tuyệt đối không đột nhiên phát mùi. Ta hứa với ngươi đến nơi sẽ gọi cho ngươi, chỉ sợ ngươi phiền không chịu tiếp máy mà thôi.”
Hạ Vũ Thần hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn bữa tối của mình, hoàn toàn không cho thêm ý kiến.
“Hắc, đa ngươi đáp ứng rồi đi?” Ôm chặt cánh tay đa đa, đem cả người áp sát làm nũng: “Ta biết đa thương ta nhất mà.”
“Ngươi nói được phải làm được, có thời gian phải gọi ngay cho đa báo bình an.”
“Không vấn đề!!”
Ở trong phòng tán gẫu với đa thêm một lúc Hạ Trọng Hiểu mới chịu về phòng mình, tức tốc gọi cho Uy Tử Cầm báo tin tốt. Nhưng gọi hai lần vẫn không ai bắt máy, có vẻ như bạn gái đang trực đêm nên không có thời gian tiếp máy.
Đành từ bỏ gọi điện thoại mà quay về bàn làm bài tập, trong đầu đắn đo suy nghĩ không biết nên làm toán trước hay là làm vật lý trước. Vẫn là rút vở bài tập toán ra, kéo luôn cả sách bài tập, nghiêm túc ngồi giải bài học hôm nay. Làm mười bài thì sai hai bài, Hạ Trọng Hiểu đối chiếu kết quả rồi giải lại lần nữa, cố sức làm đúng hết tất cả bài được giao.
Mãi đến khi đồng hồ nhích đến 9h48 mới hoàn tất, Hạ Trọng Hiểu thoải mái vươn vai, một cỗ vui sướng đạt được thành tựu dâng lên khiến nàng quên hết mệt mỏi. Điện thoại đúng lúc nàng rung lên, là Uy Tử Cầm gọi đến. Nhìn lướt qua đồng hồ, giờ hẳn đã hết phiên trực, Hạ Trọng Hiểu vui vẻ mở điện thoại lên.
“Hết lượt trực rồi à?”
[Vừa xong đang trên đường về phòng, mệt muốn chết.]
Uy Tử Cầm chẳng buồn tắm rửa thay đồ đã thả người nằm lên giường, ai oán ngước nhìn trần nhà: [Nếu có bạn gái ở đây giúp ta xoa bóp thì tốt biết mấy?]
“Ngươi đứng liên tục mấy tiếng chắc mỏi chân lắm nhỉ?”
[Hai chân muốn rơi ra rồi.]
“Thế lấy đồ chườm lên chân đi, ngày mai ta tìm mấy túi thảo dược để ngươi chườm giúp lưu thông khí huyết không còn nhức mỏi.”
[Bạn gái của ta đúng là tốt nhất!] Uy Tử Cầm hạnh phúc kéo Doraemon trên đầu giường ôm chặt trong lòng: [Hiểu Hiểu, đa ngươi thế nào rồi? Nghe giọng điệu này có phải đã ổn hết?]
“Hắc, để ngươi đoán đúng rồi.” Hạ Trọng Hiểu cũng nằm xuống gối đầu lên Doraemon: “Đa đáp ứng cho ta đi Tư Nam Hải nhưng phải dẫn theo thật nhiều cùng nghi, không biết có đủ chỗ để ngồi hay không nữa.”
[Yên tâm, đùi ta ngồi rất thoải mái.]
Mặt bánh bao phừng một tiếng hồng thấu, thẹn quá hóa giận mắng: “Ta mới không ngồi lên đùi ngươi.”
[Vậy ngươi nỡ nhường cho người khác sao?]
“N-Ngươi… lưu manh!”
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười đắc ý của Uy Tử Cầm, có vẻ rất vui khi chọc bạn gái xù hết gai nhọn: [Vậy là nhường hay không nhường?]
“Ta mới không…” Chẳng biết phải nói thế nào mới đúng, đầu óc đình trệ đặc như hồ dán, quẫn bách quát vào điện thoại: “Ta đi ngủ!”
[Ta nhớ ngươi, ngủ ngon.]
Những lời này vừa vặn kịp rót vào tai trước khi Hạ Trọng Hiểu tắt máy, xấu hổ vùi đầu vào Doraemon lăn qua lăn lại. Đáng ghét, lúc nào cũng bày trò trêu chọc nàng, như vậy cao hứng lắm sao?
--------------------------------
Trước ngày đi Tư Nam Hải, Hạ Trọng Hiểu ở trong phòng bận rộn gọi cho tất cả khuê mật là cùng nghi xác định ngày mai ai có thể cùng nàng đi. Ban đầu có mười người đồng ý nhưng đến ngày cuối chỉ còn lại bảy người, con số này cũng không ít, chưa kể đồng học cũng có người dẫn cùng nghi đi theo.
Ba vị tỷ tỷ năm nay có người leo núi có người đi biển nhưng không ai đến Tư Nam Hải, lên mạng tìm mua rất nhiều món đồ công nghệ báo cáo tình hình của đần muội muội. Trong số đó chỉ có một chiếc vòng cao su là hữu dụng, trên vòng có hệ thống âm thanh báo động vang xa đến 10km, còn có thể cung cấp tình trạng sức khỏe gửi về máy chủ.
Hạ Trọng Hiểu đeo vòng cao su ấu trĩ kia đến trường, gặp khuê mật đứng ở trước cửa chờ nàng thì mừng rỡ không thôi, nàng còn sợ bọn họ ước hẹn lại không đến. Hôm nay Ngô Mao trang điểm trong trẻo tự nhiên càng tăng thêm vẻ khả ái xinh xắn, nhất định đồng học càn nguyên cùng lớp sẽ rất thích nàng.
Bản thân Hạ Trọng Hiểu cũng chỉ mong có thế.
Hạ Ly Cơ đi theo sau lưng Hạ Trọng Hiểu, hướng Ngô Mao nhắc nhở mấy câu bảo nàng chiếu cố đần muội muội rồi cũng quay về lớp học của mình.
Ngô Mao phấn khích kéo tay áo của Hạ Trọng Hiểu: “Chị ngươi sao có thể đẹp như vậy a? Mấy tháng trước đã thấy rất đẹp, mỗi lần gặp đều đẹp thêm một chút còn muốn ta sống nữa hay không?”
Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mắt, nhỏ giọng nói vào tai Ngô Mao: “Ngươi mấy lời này nên giữ trong lòng nếu để chị ba ta nghe sẽ đánh ngươi, ta không nói đùa đâu, đồng học khen ngợi nàng đẹp đều đã bị đánh nhập viện.”
Ngô Mao: “…”
Kiểu càn nguyên quái đản gì vậy hả?
Khen đẹp thì đánh người, lẽ nào muốn bị người khác chê bai?!
Dẫn theo bảy cùng nghi đi vào lớp học, Hạ Trọng Hiểu có cảm giác mình đang dẫn theo thê thiếp đi ra mắt phụ mẫu. Đến trước mặt giáo viên chủ nhiệm báo danh cho cả bảy người, quả nhiên bị lão sư dùng ánh mắt không thể ghê tởm hơn mà quan sát. Nói đi cũng phải nói lại, càn nguyên dẫn đi cũng chỉ có một cùng nghi, riêng nàng dẫn hết khuê mật đi như vậy rất dễ bị hiểu lầm.
“Hiểu Hiểu.”
Uy Tử Cầm nhảy qua bàn học, vòng tay qua vai Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi đến trễ quá làm ta đợi lâu muốn chết.”
“Ta còn phải dẫn bọn họ vào nên hơi lâu.”
Bạn gái nâng mắt nhìn ‘hậu cung’ của Hạ Trọng Hiểu, xác định đều là cùng nghi không có mối nguy hiểm mới hài lòng gật đầu.
Ban trưởng Lạc Uyển cùng Đồng Kiều Mẫn ra kiểm tra xe đến chưa rồi hướng dẫn đồng học lên xe, phần lớn càn nguyên đều tranh nhau sức đầu mẻ trán để ngồi cùng cùng nghi. Ngô Mao lần đầu hưởng thụ cảm giác được săn đón, lựa chọn càn nguyên trông có vẻ điển trai nhất mà ngồi cạnh, tức thì nhận được ánh mắt ghen tị của cùng nghi khác.