“Tử Cầm, không nghe thấy tiếng.”
Uy Tử Cầm bước đến gần lật vỏ ốc xem thử, nửa đùa nửa thật hỏi: “Ngươi muốn nghe cái gì ta nói cho ngươi nghe là được rồi.”
“Người ta nói áp vào ốc vào tai sẽ nghe thấy tiếng sóng biển, có phải do vỏ ốc này đã được chế tác nên không thể nghe nữa không?”
“Có lẽ là vậy.”
Hạ Trọng Hiểu đành từ bỏ không nghe tiếng sóng biển trong vỏ ốc nữa, nghiêm túc hỏi kiến thức của bạn gái: “Tại sao trong vỏ ốc có tiếng sóng vậy? Lẽ nào trong vỏ ốc có cả đại dương sao?”
“…” Uy Tử Cầm đưa tay xoa mi tâm: “Lão sư dạy khoa học cho ngươi sơ trung chắc rất hổ thẹn đi?”
Nghe ra ý dè bĩu của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu giận dỗi mang vỏ ốc vào lều. Uy Tử Cầm cũng chui vào theo, đợi đúng lúc Hạ Trọng Hiểu vừa quay đầu thì bước lên, dang tay đón lấy thân thể mềm mại của bạn gái.
“Ngươi không phải vừa chê bai ta sao? Ai cho ngươi ôm chứ!”
Uy Tử Cầm xấu xa kéo khóe môi: “Là ngươi chui vào lòng ta trước, ta mới thuận thế ôm ngươi thôi.”
Hạ Trọng Hiểu không chịu thua, hất hàm nhắc nhở: “Vậy ngươi lấy tay ra được rồi đó.”
“Vậy thì không được.”
“Tại sao?”
“Tại vì ngươi là bạn gái của ta.” Uy Tử Cầm càng siết chặt vòng tay, đem mặt kề sát thì thầm vào tai nàng: “Đây là phúc lợi của riêng ta.”
Hạ Trọng Hiểu vừa buồn cười vừa tức giận, kéo tay của Uy Tử Cầm ra, giả vờ không quan tâm mà đi ra khỏi lều. Uy Tử Cầm nhanh chóng đuổi theo phía sau, một đường ồn ào tranh cãi, người ngốc nhìn vào cũng biết hai người này có chuyện đáng ngờ.
Ngô Mao tranh thủ chạy đến bên cạnh Hạ Trọng Hiểu: “Hiểu Hiểu ngươi giúp ta mở chai nước đi.”
Đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, Ngô Mao là cùng nghi còn mở không nổi lại muốn một khôn trạch tay yếu chân mềm như nàng mở nắp chai?
Tiếp nhận chai nước thử mở, không ngoài dự đoán mở không ra, mặt nhỏ gồng đến đỏ bừng bừng lên. Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ trả lại Ngô Mao, trên mặt viết: Ta lực bất tòng tâm rồi.
Ngô Mao đáng thương tiếp nhận chai nước, trộm liếc qua bạch kim cận vệ bên cạnh, ngượng ngùng đưa chai nước qua cho nàng.
“Ngươi giúp ta mở có được không?”
Uy Tử Cầm không trả lời còn chỉ ra sau lưng Ngô Mao mà nói: “Ta giúp ngươi mở thì bọn họ sẽ đánh ta.”
Liếc nhìn ra sau lưng, một đám càn nguyên đang chăm chăm dán mắt về phía này, thấy Ngô Mao vừa quay lại thì lập tức tản ra. Ngô Mao đành từ bỏ kết thân với bạch kim mao cận vệ, một mình quay về lều thoát li bao vây của càn nguyên.
“Các ngươi đừng chỉ biết lo chơi!” Đồng Kiều Mẫn cầm loa quát đám học sinh đang bới cát đuổi bắt nhau: “Mau chóng bắt tay làm bài thực hành đi, không đạt 80 điểm thì năm sau đừng hòng được đi nữa.”
Đám học sinh ũ rũ ngừng chơi bời, theo nhóm quy định ban đầu bắt tay vào làm bài thực hành. Nội dung rất đơn giản, chính là viết về mười loại sinh vật biển, miêu tả hình dáng và tập tính của chúng. Học sinh bắt được chỉ có vỏ sò vỏ ốc, muốn viết sinh vật biển chỉ có thể ra chợ mua hải sản, miêu tả đủ rồi thì đem lên bếp nướng.
Hạ Trọng Hiểu cẩn thận vẽ con cua vào vở bài tập, cẩn thận đếm số chân thêm một lần nữa.
Uy Tử Cầm ngồi bên cạnh nhàm chán che miệng ngáp: “Hiểu Hiểu xong chưa? Ta đói bụng muốn chết rồi.”
“Đợi một chút.”
Đem tập vở gấp gọn lại, mọi người xung quanh đều đã tản đi thay đồ hết, chỉ còn nàng và Uy Tử Cầm vẫn ngồi lại bờ biển vẽ cua. Hạ Trọng Hiểu phủi bớt cát trên người rồi di chuyển vào lều lấy quần áo sạch đến khu quản lí để tắm rửa sạch sẽ.
Trở ra thì mọi người đang quây quần đốt lửa trại, lách người chạy đến bên cạnh Uy Tử Cầm, phát hiện bạn gái cũng đã tắm rửa xong xuôi cả rồi.
“Ngươi tắm nhanh vậy?” Hạ Trọng Hiểu phát hiện mình tắm còn chưa đến mười phút mà quay ra thì Uy Tử Cầm đã đứng ở bàn hải sản từ lâu: “Ngươi chỉ vào thay đồ thôi?”
“Nhanh sao? Ta tắm rửa rất sạch mà.”
Bình thường tỷ tỷ ở nhà tắm rửa rất lâu, không biết có phải cố ý hay không nhưng lần nào máy nước nóng phòng nàng hư là tỷ tỷ lại ở trong đó mấy tiếng đồng hồ không cho nàng vào tắm. Cho nên trong suy nghĩ của Hạ Trọng Hiểu càn nguyên tắm rửa chậm chạp, không nghĩ bạn gái nhanh như vậy đã tắm xong rồi.
Uy xấu xa hướng nàng nháy mắt: “Lần sau cùng ta tắm rửa sẽ biết ngay thôi.”
Hạ Trọng Hiểu cúi đầu, dùng sức giẫm lên chân của Uy Tử Cầm.
Ai muốn cùng ngươi tắm chứ hả!?
“Các ngươi đứng đó nói cái gì vậy?” Kim Nhuận Ngọc từ đâu chạy ra choàng tay qua vai Uy Tử Cầm và Hạ Trọng Hiểu, chìa ra một xiên tôm: “Hiểu Hiểu, cho ngươi.”
Hạ Trọng Hiểu vui vẻ đón nhận, bên ngoài vỏ còn rất nóng nên chưa vội ăn: “Ai đang nướng hải sản vậy?”
“Là Mao Mao.” Kim Nhuận Ngọc há miệng một ngụm cắn hết cả con tôm, vừa nhai vừa giải thích: “Khuê mật này của ngươi không tồi nha, xinh đẹp như tiên nữ lại còn biết nấu nướng. Đâu giống ngươi vừa hung dữ vừa dễ nổi giận, đụng vào liền xù hết gai nhím, chỉ tội Tử Cầm chịu không ít đắng.”
Lỗ tai đáng thương lập tức bị Hạ Trọng Hiểu vặn mạnh: “Ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe.”
“A, ta sai rồi, ngươi thả ra đi.” Kim Nhuận Ngọc ôm lỗ tai bị nhéo đau mà suýt xoa: “Hiểu Hiểu ngươi nhéo đau muốn chết, tính lấy mạng ta hay sao?”
“Mạng ngươi ta lấy làm cái gì?”
Hạ Trọng Hiểu bĩu môi khinh bỉ, cùng Kim Nhuận Ngọc cãi nhau một lúc, đến khi đồng học gọi đến dùng hải sản mới chịu đình chiến.
Hơn bốn mươi người ngồi quây quần giữa một đống lửa lớn, do có lão sư giám sát nên không ai dám mang theo bia rượu, đành lấy nước trái cây thay thế. Ngô Mao ngồi ở trung tâm, được hết càn nguyên này đến càn nguyên khác chủ động bắt chuyện, nàng cũng chỉ cười đáp lại. Tầm mắt chuyên chú dán trên người công chúa điện hạ vẫn đang yên tĩnh ngồi bên cạnh bạch kim mao cận vệ.
Mọi người vui vẻ ca hát náo nhiệt cả bãi biển, lần đầu được rời nhà đi xa như vậy tất nhiên sẽ cao hứng, mong cho đêm nay kéo dài mãi không bao giờ kết thúc.
Uy Tử Cầm chủ động giúp bạn gái lột vỏ tôm, còn ngọt ngào cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp. Hạ Trọng Hiểu trong lòng như được rót mật, tháo ra một miếng thịt cua đưa đến bên miệng nàng.
Lạc Uyển nghiêng đầu nhìn thấy, định mở miệng ngăn cản thì Uy Tử Cầm đã ăn xong miếng thịt cua trên tay Hạ Trọng Hiểu, hai chân mày tức thì nhíu lại thành đường.
“Tử Cầm.”
Nghe tiếng gọi Uy Tử Cầm chỉ lắc nhẹ cổ tay hai cái tỏ ý vô sự, tiếp tục trêu chọc Hạ Trọng Hiểu làm niềm vui.
Đương lúc mọi người đang hát hò ầm ĩ, Hạ Trọng Hiểu lại thấy Uy Tử Cầm ở bên cạnh liên tục thay đổi tư thế. Do vị trí các nàng khuất trong bóng tối nên nhìn không ra biểu tình, cảm thấy có gì đó không ổn, Hạ Trọng Hiểu dừng bóc thịt cua mà quay sang phía nàng.
“Làm sao vậy?”
“Hơi nóng.” Uy Tử Cầm lau mồ hôi ở trên cổ, khóe mắt cong cong hiện ý cười: “Ta vào lều trước, ngươi giúp ta lấy một chai nước lạnh.”
Hạ Trọng Hiểu còn chưa kịp trả lời thì Uy Tử Cầm đã đứng dậy đi vào lều, đành phải quét mắt nhìn xung quanh tìm vị trí của thùng nước suối. Không để ý thấy Lạc Uyển cũng đứng dậy đi vào lều, vẻ mặt căng thẳng giống như gặp phải cường địch.
Một mình đi loanh quanh khu vực để nước, tìm mãi chẳng thấy một chai nước lạnh. Hạ Trọng Hiểu đành chạy đến khu quản lý mua ly nhựa đựng đá lạnh rồi cho nước suối vào, nhanh nhẹn trở về lều của các nàng. Đứng ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng tranh cãi nho nhỏ, Hạ Trọng Hiểu cho rằng Uy Tử Cầm lại bày trò chọc giận công chúa điện hạ. Nhưng nghe một lúc thì không giống lắm, phải là Lạc Uyển lớn tiếng quát mắng Uy Tử Cầm.
Kê tai vào sát vách lều nghe thử, loáng thoáng nghe thấy giọng Lạc Uyển phát ra.
“Ngươi còn dám cười? Cười cái đầu ngươi đấy, thấy chết không biết sợ sao?”
“Chút chuyện nhỏ ngươi làm quá lên thôi.”
“Làm quá sao? Bản thân ngươi dị ứng thịt cua nghiêm trọng lẽ nào ngươi không biết? Còn muốn che giấu cái gì, nhìn tay ngươi đi đều là đốm đỏ, Hiểu Hiểu một lát quay về cũng sẽ phát hiện ra thôi.”
Hạ Trọng Hiểu nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, hoảng sợ bước vào trong lều. Ánh đèn pin yếu ớt chỉ đủ soi một góc lều, Uy Tử Cầm còn cố tình xoay đèn về phía cửa để nàng không nhìn thấy vết đỏ.
Hai người bên trong bị sự xuất hiện đột ngột của nàng làm cho kinh ngạc, phản ứng nhanh nhất chính là Uy Tử Cầm: “Hiểu Hiểu về rồi sao? Có lấy nước đá cho ta chưa?”
“Ngươi cái đồ xấu xa!!”
Ly nước dứt khoát rơi xuống đất, Hạ Trọng Hiểu lao đến đánh tới tấp vào người Uy Tử Cầm. Mặt bánh bao nhỏ nhắn đều bị nước mắt thấm ướt phát ra mấy tiếng nức nở nho nhỏ.
Tại sao phải giấu nàng chuyện bị dị ứng thịt cua chứ?
Uy Tử Cầm đại khái hiểu được tại sao bạn gái lại đánh mình, dịu dàng ôm lấy thân thể đang phát run: “Hiểu Hiểu, xin lỗi, đừng khóc nữa mà.”
“Ngươi có thể không ăn mà!”
“Là ngươi chủ động đút ta nha, sao ta có thể không ăn đây?”
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại há miệng gào khóc thảm thiết: “Ta ghét ngươi muốn chết! Đồ xấu xa!!!”
Uy Tử Cầm dở khóc dở cười, cố sức ôm chặt Hạ Trọng Hiểu vào lòng dỗ dành. Bạn gái nhỏ của nàng mỗi khi hoảng sợ chẳng biết ứng phó thế nào đều chỉ biết bưng mặt khóc, chưa quan tâm tới chuyện giải quyết được không nhưng cứ khóc trước cho đỡ sợ hãi.
Miệng oán trách nhưng tay vẫn dùng sức ghì Uy Tử Cầm đến mức lưu lại vệt hằn đỏ trên cổ đối phương. Hạ Trọng Hiểu trong lòng vạn phần tự trách, lẽ ra nàng phải hỏi trước mới cho Uy Tử Cầm ăn thịt cua, tất cả đều là lỗi của nàng.
Nghe tiếng khóc tru tréo của Hạ Trọng Hiểu, lão sư cũng nhanh chóng có mặt, thấy hai người ôm nhau liền bước đến tách ra: “Các ngươi ở đây làm gì vậy hả?”
“Lão sư…” Hạ Trọng Hiểu khóc đến giọng cũng khàn, quẩn bách kéo tay lão sư: “Tử Cầm bị dị ứng, liệu có chết không? Có chết không?”
Thái dương Đồng Kiều Mẫn giật thót, vội cầm đèn pin soi lên người Uy Tử Cầm. Ánh sáng chiếu đến quá đột ngột, Uy Tử Cầm theo bản năng đưa tay che mắt lại, để lộ cánh tay chi chít những đốm đỏ. Mặt lão sư tức thì cắt không còn một giọt máu, nàng là người chịu trách nhiệm chính cho chuyến đi này, vậy mà lại để bạch kim cận vệ hoàng gia bị dị ứng. Ở phía trên trách xuống cho dù hiệu trưởng có ra mặt cũng chưa chắc thu xếp được.
“Thật là, ngươi biết bản thân bị dị ứng còn ăn hải sản làm gì?”
Đồng Kiều Mẫn quẩn bách muốn gọi điện thoại cho bệnh viện thì Uy Tử Cầm đã nhanh tay cản trở: “Lão sư không cần lo lắng, ta ăn hải sản bị dị ứng không phải lần đầu. Trên người có mang theo thuốc, uống xong sẽ khỏi ngay thôi, ở đây quá đông người sẽ khiến ta khó thở.”
Cảm thấy lời Uy Tử Cầm nói cũng có đạo lý, Đồng Kiều Mẫn đành cho điện thoại vào túi áo: “Hiểu Hiểu ngươi chiếu cố Tử Cầm đi, ta ra ngoài với đám nhóc, có chuyện gì thì lập tức gọi ta vào. Với lại A Uyển và Nhuận Ngọc chuyển qua lều khác ngủ tránh Tử Cầm thấy ngộp ngạt, đồ ăn và nước uống nếu cần thì ra ngoài bàn lấy.”
Hạ Trọng Hiểu lúng túng lau nước mắt trên mặt, hướng lão sư gật đầu chắc nịch: “Vâng, ta sẽ chiếu cố tốt Tử Cầm.”
Đồng Kiều Mẫn cũng chỉ có thể tin tưởng vào giao tình giữa nàng và Uy Tử Cầm, nhanh chóng ra ngoài gọi Kim Nhuận Ngọc lại nói sơ về tình hình rồi chuyển sang sang lều khác.
Lạc Uyển ngồi bên cạnh Uy Tử Cầm, vẫn cảm thấy không yên tâm: “Hiểu Hiểu ngươi là khôn trạch không nên ở riêng với càn nguyên, hay là ta nói với lão sư chuyển ngươi qua chỗ khác ngủ tạm.”
“Không sao đâu.” Hạ Trọng Hiểu đợi Uy Tử Cầm nằm xuống liền giúp nàng kéo chăn che đến ngực: “Cũng không phải lần đầu bọn ta ở riêng với nhau.”
Mấy lời này không khác gì ngũ lôi oanh đỉnh, Lạc Uyển ngây người rất lâu, đầu óc một trận đình trệ. Hai người này không phải lần đầu ở riêng, lẽ nào đã từng ở một phòng chung một giường?
Lời đến môi lại không thể thốt ra, giữ nguyên trầm mặc một lúc mới chịu đứng dậy trời đi, dù sao ở đây nàng cũng chỉ là người thừa thải.
Uy Tử Cầm xoay người đối diện với Hạ Trọng Hiểu, nắm gọn bàn tay nhỏ nhắn của nàng: “Còn khóc sao?”
“Ngươi dọa ta.” Hạ Trọng Hiểu phụng phịu không chịu nhìn thẳng mặt nàng: “Nếu không phải trở về nghe được ngươi với A Uyển nói chuyện thì ta cũng không biết ngươi dị ứng thịt cua. Đã biết không thể ăn thì đừng ăn, bây giờ trong lòng ta áy náy muốn chết, ngươi cũng chỉ biết dày vò ta.”
“Ta chính là muốn khiến ngươi áy náy vậy thì ngươi mới có thể ngày ngày đều nhớ đến ta.”
“Ấu trĩ.”
Uy Tử Cầm giữ nguyên điệu cười xấu xa, vỗ vỗ vào cánh tay mình: “Nằm xuống, chúng ta đi ngủ.”
“Ngươi còn chưa uống thuốc.”
Hạ Trọng Hiểu với tay lấy chai nước trong balo, đáng tiếc ly nước đá đều bị nàng làm đổ rồi, chỉ có thể ủy khuất Uy Tử Cầm uống nước suối đóng chai. Tìm thấy thuốc trong một túi nhung có dây rút, Hạ Trọng Hiểu từng thấy Uy Tử Cầm lấy thuốc ức chế từ trong đây, lại không biết ở bên trong cũng chứa thuốc dị ứng.
Tay vừa gỡ thuốc ra khỏi vỉ nhựa vừa cảnh giác chất vấn: “Ngươi có dị ứng món nào khác nữa không?”
“Không có.”
Ngoan ngoãn há miệng uống thuốc, chẳng cần uống nước cũng dễ dàng đem thuốc nuốt xuống cổ họng.
Hạ Trọng Hiểu thắt gút túi nhung cho vào balo, nhanh nhẹn tháo xuống dây cột tóc, từ từ nghiêng người nằm xuống bên cạnh Uy Tử Cầm. Do không có gối ngủ nên chỉ có thể gối đầu trên balo, nhưng Uy Tử Cầm đã chủ động đưa cánh tay ra, nàng đành tòng mệnh hưởng thụ đối đãi tận tình của bạn cùng bàn kiêm bạn gái.
“Tử Cầm, sau này không ăn được thì đừng ăn.” Hạ Trọng Hiểu lo lắng sờ cổ nàng, dưới ánh sáng lờ mờ có thể thấy những đốm đỏ chói mắt: “Nếu là ta đút cũng không được ăn.”
Uy Tử Cầm nghiêng đầu nhìn, tay còn trống choàng qua ôm lấy thắt lưng nàng: “Làm sao được? Bạn gái ta chính tay lột thịt cua cho ta ăn mà, nếu không ăn thì bạn gái sẽ tức giận đó.”
“Ngươi nói bản thân dị ứng thì ta sẽ không tức giận, hơn nữa đồ ta đưa có độc ngươi cũng ăn sao?”
“Tất nhiên.” Uy Tử Cầm đem mặt kề sát, phả hơi thở nóng rực lên mặt Hạ Trọng Hiểu: “Có độc cũng sẽ vui vẻ ăn hết.”
Hạ Trọng Hiểu vừa vui vừa tức, đánh cho Uy Tử Cầm một cú, không quên trừng mắt đe dọa.
Đùa giỡn đủ rồi Uy Tử Cầm mới chịu nghiêm túc nói: “Ta tự có chừng mực, chỉ ăn một chút thịt cua sáng mai sẽ khỏi thôi.”
“Nhưng ta lo lắng.”
“Hắc, ta cũng chỉ đợi câu này của ngươi.”
Lại bị bạn gái tạc mao đánh một cái!
Hạ Trọng Hiểu quay lưng lại, kéo chăn che hai lỗ tai ửng đỏ: “Đi ngủ!”
Uy Tử Cầm hoàn toàn không có ý định buông tha, lần nữa áp đến gần, đem đầu vùi vào hõm cổ nàng tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Thử gạt mấy lần nhưng bất thành, Hạ Trọng Hiểu đành để yên cho Uy Tử Cầm ôm, chậm rãi nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ.
“Hiểu Hiểu.”
Mở mắt ra thì thấy trước mặt xuất hiện Doraemon: “Ôm nó ngủ đừng để gặp ác mộng.”
Hạ Trọng Hiểu ngọt ngào mỉm cười, đón lấy Doraemon ôm vào lòng, quên cả xấu hổ quay đầu chui vào vòng tay ấm áp của Uy Tử Cầm. Cũng chỉ chờ có vậy, Uy Tử Cầm mở rộng cánh tay để ôm lấy bạn gái nhỏ, thoải mái hưởng thụ hương thơm ngọt ngào bủa vây.