Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 63

Đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, Lạc Uyển hắng giọng ho hai tiếng, nâng tay che vệt hồng ở trên mặt.

“Đừng căng thẳng, ta chỉ hỏi vài câu đơn giản mà thôi. A Uyển, ngươi cảm thấy làm cận vệ bên cạnh hậu duệ hoàng gia có tính là quá áp lực hay không?”

“Thật ra từ nhỏ ta đã được đưa đến sống cùng với hậu duệ hoàng thất, nhưng thân thiết nhất vẫn là với công chúa Freya. Công việc cận vệ này thì mỗi thời điểm đều có tính khác biệt, nhưng nói chung là vẫn tốt, không có gì đáng để áp lực.”

“Thế theo ngươi cảm thấy có nên đổi công việc? Dù sao ngươi cũng là công tước đích nữ, không nhất thiết phải vào hoàng tộc làm cận vệ.”

Lạc Uyển chậm chạp lắc đầu: “Không có khả năng, cận vệ thiếp thân đều là người có gia thế trong sạch, hơn nữa đều là được quốc vương và nữ hoàng chỉ định. Bọn ta có xuất thân dòng dõi cao quý vẫn là quần thần phải nghe lệnh, trừ phi đến năm bốn mươi tuổi mới được tự do làm việc mình thích.”

“Đến tận năm bốn mươi tuổi sao?” Hạ Trọng Hiểu loay hoay ghi chép vào tập, đặc biệt đồng cảm mà nói: “Ngươi còn phải chịu khổ thêm hai mươi năm nữa, lại không được từ bỏ, đây có tính là áp lực hay không a?”

“Áp lực cũng chính là vinh hạnh, không có gì đáng để bận tâm.”

“Thật như vậy sao?”

Tiếng nói như sấm rền bên tai, Lạc Uyển từ trên ghế vội vàng đứng bật dậy, kinh hoảng quỳ xuống hành lễ. Còn chưa kịp phản ứng thì Lạc Uyển đã quỳ mất rồi, Hạ Trọng Hiểu đặc biệt không vui mà liếc mắt nhìn công chúa điện hạ nào đó vừa phá hỏng bài phỏng vấn của nàng.

Uy Tử Cầm phất tay ra hiệu cho cận vệ theo hầu rời đi, quét mắt nhìn quyển vở chi chít chữ trên tay Hạ Trọng Hiểu: “Đồng học, ta không chấp nhận phỏng vấn thì ngươi quay sang cận vệ hoàng gia sao?”

“Đây là trường học, không phải hoàng cung, công chúa điện hạ không có quyền quản chuyện của ta.”

“Vậy thì ta chỉ có thể quản đến cận vệ của mình thôi.”

Tầm mắt di chuyển đến Lạc Uyển vẫn đang phủ phục trên đất: “Ngươi nói, cận vệ rời khỏi vị trí canh gác là có tội gì?”

Lạc Uyển thần sắc kém cỏi, run giọng mở miệng: “Không bảo vệ tốt chủ nhân đáng phạt.”

“Ngươi nói phạt như thế nào?”

Hạ Trọng Hiểu đột nhiên chạy vào chen giữa hai người, không biết sống chết lớn tiếng quát vào mặt Uy Tử Cầm: “Không liên quan đến A Uyển, là ta chủ động yêu cầu nàng phỏng vấn. Hơn nữa hoàng gia cũng không cấm cận vệ tham gia phỏng vấn, nếu ngươi muốn truy cứu trách nhiệm thì cứ tìm ta mà tính toán!”

“Úc, tình cảm các ngươi tốt như vậy sao ta lại không biết, bất quá ta lại muốn ngươi thấy công chúa và cận vệ khác nhau như thế nào.”

Còn chưa kịp phản ứng thì Uy Tử Cầm đã nhanh như thiểm điện túm lấy cổ áo của Lạc Uyển, một kích đánh xuống không chút lưu tình. Cận vệ đứng ở cách xa không dám nhìn thẳng, đầu cúi thấp thủy chung nhìn mũi giày, xong rồi, xong rồi, công chúa lại nổi giận rồi!

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Hạ Trọng Hiểu phẫn nộ nắm lấy cổ tay Uy Tử Cầm: “Đây là Cáp Á Lợi, không phải hoàng cung Thổ Áo mà ngươi muốn đánh là đánh người. Nếu ngươi còn dám làm như vậy nữa ta sẽ lập tức báo bảo an!”

“Bảo an? Vậy bảo an có cứu được cái mạng của cô ta không?”

Lạnh lẽo vũ khí đè ép trên thái dương, Lạc Uyển khắp miệng đều là máu, mím chặt môi nén tiếng kêu đau đớn trong cổ họng. Bất quá vẫn phải thẳng lưng cung kính giữ nguyên tư thế hành lễ, bàn tay vô thức siết lại thành đấm.

“Đừng!”

Không dám nghĩ Uy Tử Cầm sẽ rút súng ra đe dọa, Hạ Trọng Hiểu quẫn bách chỉ nghĩ phải cứu được Lạc Uyển: “Ngươi muốn làm gì? A Uyển cùng ngươi lớn lên, ngươi sao có thể đối xử với nàng như vậy?”

Lạc Uyển gian nan mở miệng: “Hiểu Hiểu đi đi.”

“Rõ ràng là ta muốn phỏng vấn nên ngươi mới rời khỏi vị trí canh gác!” Hạ Trọng Hiểu chút áy náy chột dạ bỗng chốc biến mất, thổi phình lá gan mà quát: “Uy Tử Cầm, ngươi muốn gì cứ tính hết lên người ta, đừng có giận cá chém thớt như vậy.”

Uy Tử Cầm cười khẩy một tiếng, đột ngột hất ngã Lạc Uyển xuống đất, từng bước đi đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu. Trong lòng bắt đầu khẩn trương nhưng không dám lùi lại, kiên định ngẩng đầu mở to mắt trừng trừng nhìn đối phương.

“Ngươi đánh giá bản thân cao quá rồi đấy, làm sao biết ta đang giận cá chém thớt?”

Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay, kiềm nén kích động muốn đánh người: “Vậy thì ngươi hà tất phải chấp nhất với A Uyển?”

“Ngươi mắt nào thấy ta chấp nhất với một cận vệ? Ta nhắc ngươi lần nữa, ta là công chúa, Iva là cận vệ, ta là đang dạy dỗ cận vệ không biết quy tắc rời khỏi vị trí canh gác.”

“Ngươi đang lấy công trả thù tư thì có!”

“Ồ.” Uy Tử Cầm liếc mắt cười nhạo một tiếng, chỉ tay vào Lạc Uyển mà nói: “Ngươi mở to mắt lên mà nhìn, Hạ đồng học, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là lấy công trả thù tư.”

Mắt thấy Lạc Uyển sắp bị Uy Tử Cầm đánh một trận, Hạ Trọng Hiểu khẩn trương chắn trước mặt ban trưởng: “Ngươi không được làm càn! Uy Tử Cầm!”

“Hiểu Hiểu, đừng nháo nữa, ngươi về trước đi, ta không sao đâu.”

“Ngươi không cần lo lắng cho ta, đây là Cáp Á Lợi không phải Thổ Áo, ta muốn biết công chúa điện hạ có thể làm gì được ta.”

Uy Tử Cầm sắc mặt càng lúc càng kém cỏi, nheo nheo mắt nhìn, không gian bao trùm sát phạt tin tức tố nồng đậm đến khó tin. Cận vệ theo hầu càng cố sức lùi về sau, khẩn trương thoát ly vòng chiến, bọn họ có thêm mười cái mạng cũng không dám đấu với công chúa điện hạ.

Tuyến thể sau gáy quả nhiên phản ứng, Hạ Trọng Hiểu theo bản năng đưa tay che chắn: “Ngươi muốn đánh ta?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ không đánh ngươi?”

“Có cái gì mà ngươi không dám, công chúa điện hạ.”

Càng nghĩ càng chua xót, bốn năm trước tại sao nàng lại ngu ngốc tin tưởng nữ nhân này đến mức dày vò bản thân sống không bằng chết. Người trước mặt không phải bạch kim cận vệ mà nàng từng gửi gắm tình cảm, cũng không phải bạn cùng bàn ấu trĩ đơn thuần của năm xưa. Mọi thứ bắt đầu thay đổi nhưng với nàng chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, thiên chân vô tà năm mười sáu tuổi bỗng chốc hóa thành trò cười.

Ngươi là công chúa điện hạ, không phải Uy Tử Cầm của ta.

Nắm lấy trang giấy vừa viết dùng sức xé làm đôi, Hạ Trọng Hiểu thẳng tay ném xuống đất: “Được rồi chứ? Có thể buông tha cho A Uyển rồi chứ?”

Uy Tử Cầm mắt nhìn thẳng về một phía, biểu tình lạnh lẽo không nhìn ra tâm sự.

Hạ Trọng Hiểu quay về ghế cầm lấy túi xách của mình, một đường đi thẳng, rất nhanh liền biến mất giữa đám đông sinh viên qua lại.

Mắt thấy tình hình ổn định thống lĩnh mới rụt rè chạy lên đỡ lấy khẩu súng trên tay công chúa điện hạ. Cũng may công chúa không có phản ứng, hắn dễ dàng tháo hết đạn bên trong rồi giao lại cho cận vệ bên cạnh.

Ánh mắt quét qua Lạc Uyển vẫn đang quỳ trên đất, giọng nói lạnh đến kết băng đều đều vang lên: “Iva Pedersen không làm tròn bổn phận cận vệ hoàng gia, thống lĩnh sắp xếp đi.”

“Tuân mệnh.”



Nhìn thấy Hạ Trọng Hiểu trở về, A Linh mừng rỡ nhảy xuống giường, cuống quít hỏi thăm nàng phỏng vấn đến đâu rồi. Đáng tiếc lại không nhận được câu trả lời, Hạ Trọng Hiểu ném túi xách lên giường rồi mang quần áo đi tắm, sắc mặt so với buổi trưa còn kém hơn mấy phần.

A Linh thầm than không ổn, lẽ nào lại bị cự tuyệt?

“Hiểu Hiểu ngươi có sao không? Nếu không được thì chúng ta nghĩ cách khác, còn đến hai ngày mà, ngươi đừng lo lắng quá.”

Hạ Trọng Hiểu ngồi bệt trên sàn nhà, vặn nước thật lớn để không nghe tiếng nói của A Linh ngoài cửa. Quần áo tóc tai đều bị xối ướt sũng, suy sụp vùi đầu vào cánh tay nén tiếng nức nở thoát ra ngoài.

Lẽ ra nàng không nên tìm Lạc Uyển, là vì nàng mà ban trưởng mới gặp họa, tất cả đều là lỗi của nàng. Rốt cuộc Hạ Trọng Hiểu cũng minh bạch, cho dù nàng có tận lực trốn tránh vẫn không thoát khỏi tầm mắt Uy Tử Cầm. Một động tĩnh nhỏ đã đủ khiến Lạc Uyển gặp nạn, rõ ràng Uy Tử Cầm không muốn chừa cho nàng một con đường sống, cố ý tìm đủ mọi cách dày vò những người xung quanh nàng.

Vậy thì nàng còn trốn tránh để làm gì?

Chột dạ hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, hiện tại căn bản chẳng có ai giúp đỡ được nàng. Người trong quá khứ đã không tồn tại, nàng bằng mọi giá phải đứng lên, vì bản thân hay ai cũng được nhưng nhất định phải đứng lên. Chịu đựng đã quá đủ rồi, nàng vốn không phải cô nương yếu đuối như vậy, nàng nhất định thoát được quá khứ đẹp đẽ kia.

Đem cả người xối ướt kéo về vài tia thanh tỉnh, Hạ Trọng Hiểu hé môi thở ra một hơi, chậm chạp đứng dậy tẩy rửa thân thể.

Trở ra thì A Linh vẫn đang ngồi ở ngay cạnh cửa phòng tắm, đáng thương hề hề bĩu môi, oán trách nàng không chịu trả lời câu hỏi. Bất đắc dĩ kéo tay A Linh qua chỗ bàn học, lúc này mới phát hiện phòng của các nàng trống trải so với thường ngày, hành lý của bạn cùng phòng khác cũng chẳng thấy đâu nữa.

“Bọn họ dọn ra ngoài ở rồi à?”

“Ân, Mễ Nguyên đổi qua chỗ Thẩm Thiên Thu rồi, còn những người khác bảo ở cạnh chúng ta quá nhiều thị phi nên đã dọn ra ngoài sống.”

Hạ Trọng Hiểu cũng không cho ý kiến, chậm chạp kéo ghế ngồi xuống đối diện A Linh: “Chỉ còn hai chúng ta cũng tốt, ta cũng thành thật nói cho ngươi. Hôm nay ta phỏng vấn không được, công chúa cố tình ngăn cản, chúng ta dù có tìm thêm một người khác cũng bằng thừa.”

“Tại sao công chúa phải ngăn cản chúng ta a? Chúng ta cũng chưa từng đắc tội với nàng, không lẽ hôm trước ở canteen…”

“Không phải, nói chung ta từng kết thù oán với công chúa điện hạ, cho nên bài tập này muốn làm cũng không dễ dàng gì.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” A Linh giống như đang ngồi trên lửa nóng mà thấp thỏm không yên: “Bài tập này đối với chúng ta rất quan trọng, nếu không thể làm tốt ta và ngươi đều trễ hạn ra trường. Đến lúc đó cho dù bảng điểm có đẹp hơn cũng không có đài truyền hình nào nhận chúng ta nữa.”

“Ta có thế nào cũng không muốn liên lụy ngươi, A Linh, ta tính toán sẽ tìm công chúa thương lượng một lần nữa.” Hạ Trọng Hiểu siết chặt gấu váy đến trắng bệch, kiên định mở miệng: “Bài tập này chúng ta nhất định phải làm thật tốt, cho nên ngươi phải giúp ta một tay, chuyện này cũng chỉ ngươi mới giúp được ta.”

A Linh cũng bị nàng làm cho căng thẳng theo, lắp bắp mở miệng: “Ách, ngươi nói đi.”

“Mua bánh quy cho ta.”

“Hả?”

Đầu A Linh to như cái đầu, đang nói chuyện bài tập sao lại bắt nàng đi mua bánh quy rồi?

Mà Hạ Trọng Hiểu cũng không giải thích gì thêm, bắt A Linh chạy xuống canteen mua hết tất cả các loại bánh ngon nhất, tất nhiên không thể thiếu bánh quy mà bạn cùng phòng yêu cầu. Cẩn dực kiểm tra thời hạn từng món một, phân loại ngọt mặn kĩ lưỡng rồi cho vào một chiếc hộp giấy xinh xắn. Chính tay Hạ Trọng Hiểu gói lại đặt ở trên bàn, ngày mai sẽ mang đến lấy lòng công chúa điện hạ.

Trước khi đi ngủ sẽ dạo một vòng diễn đàn tìm kiếm thông tin lớp học của Uy Tử Cầm. Có thể nói may mắn vì tất cả thông tin của công chúa điện hạ đều bị đồng học đào bới tung lên trên mạng, nàng chẳng mất quá nhiều công sức cũng biết được thông tin cần thiết.

Khoa dương cầm?

Hạ Trọng Hiểu đột nhiên nhớ đến gì đó, bàn tay vô thức siết chặt điện thoại. Hóa ra năm đó Uy Tử Cầm không nói đùa, nàng thật sự biết chơi dương cầm. Nhưng với Hạ Trọng Hiểu điều này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, lời hứa năm đó nhớ cũng được không nhớ lại càng tốt.

9h tắt đèn đi ngủ, mệt mỏi cả ngày chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, không quản ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra.

Thức giấc lúc 7h sáng, Hạ Trọng Hiểu vẫn còn buồn ngủ, mơ màng đi đánh răng rửa mặt. Trở ra đứng trước gương chỉnh sửa đồng phục trên người, đầu tóc chải gọn gàng cột đuôi ngựa, mặt bánh bao trắng trẻo ở bất kỳ góc độ nào cũng thấy đáng yêu. Miễn cưỡng hài lòng với ngoại hình này, xoay người đến bàn nhét hộp bánh vào trong túi xách, cùng A Linh rời khỏi phòng kí túc xá.

Muốn đến Tế Nam bắt buộc phải đi qua khuôn viên Bắc Sơn, mọi người thường trêu đùa rằng Bắc Sơn có quá nhiều nữ sinh nên cố tình xây con đường này buộc nam sinh Tế Nam đi qua để thoát kiếp độc thân. Hạ Trọng Hiểu theo thường lệ đi qua khuôn viên Bắc Sơn rồi rẽ qua cầu thang bên trái, đây là con đường ngắn nhất dẫn đến lớp học của nàng.

“Hiểu Hiểu.” A Linh đi bên cạnh sớm không nhịn được hiếu kì mà hỏi: “Ngươi tính khi nào đi gặp?”

“Đợi chiều muộn sẽ đi, càng vắng người càng tốt, ta kiểm tra lịch học của công chúa thì chiều nay nàng có tiết.”

A Linh hướng nàng bật ngón cái, bạn cùng phòng đúng là lợi hại!

Hai người nhanh chóng bước vào lớp học, vẫn như mọi khi, càn nguyên toàn bộ tập trung ở bên cạnh Thẩm Thiên Thu. Trong đó còn có Mễ Nguyên và Dạ Ngữ Lâm, thấy các nàng đi vào cũng chẳng buồn liếc mắt, tiếp tục lôi kéo Thẩm Thiên Thu nói chuyện.

Tế Nam đồn đến loạn thất bát táo, nói rằng Thẩm Thiên Thu được Freya công chúa để mắt đến, sắp chuẩn bị đến Thổ Áo làm công nương. Nghe tin này Hạ Trọng Hiểu chỉ biết lắc đầu cười, cửa hoàng gia dễ vào như vậy thì tất cả khôn trạch ở Cáp Á Lợi đều có thể trở thành công nương.

Thẩm Thiên Thu mắt thấy Hạ Trọng Hiểu đi vào liền đưa tay gạt đám đông, từng bước uyển chuyển đến trước bàn học: “Hạ đồng học, bài tập của ngươi làm đến đâu rồi? Có cần ta nói với công chúa một tiếng cho ngươi vài phút phỏng vấn không?”

“Nếu ngươi có lòng vậy thì đến nói với công chúa là rửa mắt sạch sẽ, bằng không sẽ phong nhầm khôn trạch Cáp Á Lợi làm công nương sẽ bị trục xuất ra khỏi hoàng tộc đấy.”

Mặt Thẩm Thiên Thu nháy mắt biến trắng, tức giận vung tay tát Hạ Trọng Hiểu ngay giữa lớp học. Sự việc diễn ra quá nhanh chẳng ai kịp phản ứng, nhìn lại thì gò má bánh bao trắng nõn của Hạ Trọng Hiểu đã in hằn dấu bàn tay đỏ ửng.

“Ngươi làm cái quái gì vậy?” A Linh bất bình đứng lên đẩy mạnh vào vai Thẩm Thiên Thu: “Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì chứ? Hiểu Hiểu cũng là khôn trạch đấy, ngươi đánh nàng nếu xảy ra chuyện gì ngươi có gánh nổi không?”

Càn nguyên trong lớp cũng không hài lòng, cảm thấy Thẩm Thiên Thu quá mức ngang ngược, bắt đầu dùng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn cố kị mà quan sát.

Một cái tát này vung ra không thể thu lại được nữa, gương mặt nghẹn đến trắng xanh, Thẩm Thiên Thu thẹn quá hóa giận quát: “Ta đánh ngươi thì làm sao? Ngươi động đến một sợi tóc của ta toàn bộ cận vệ hoàng gia lập tức đem ngươi làm bia ngắm mà bắn chết. Thế nào, còn muốn cùng ta đấu sao? Hạ Trọng Hiểu, ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể làm con hầu xách giày cho ta, ngươi đừng mơ thắng được ta!”

“Ngươi là ai mà cận vệ hoàng gia phải đứng ra? Bà nội của công chúa điện hạ sao?” A Linh hung hăng chỉ tay vào mặt Thẩm Thiên Thu: “Ta nhịn ngươi đủ lâu rồi đấy, ỷ mình là khôn trạch mà không xem ai ra gì, xem hôm nay lão nương làm sao thu thập ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment