Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 7

Tan khóa, Hạ Trọng Hiểu dọn dẹp bàn học của mình, sợ còn sót đồ mà nghiêng đầu nhìn vào ngăn bàn. Bên cạnh Uy Tử Cầm ngay cả bút chẳng mang theo, tập bài tập vứt lung tung, lúc gom lại hoàn toàn chẳng biết thiếu đủ.

“Này, ngươi nhớ, gato!”

Hạ Trọng Hiểu phì cười, gật gật đầu, quải balo lên vai.

Bàn phía trên, công chúa điện hạ đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười xinh đẹp với Hạ Trọng Hiểu: “Hiểu Hiểu, cảm ơn ngươi cho ta bánh ngọt, ăn thật sự rất ngon.”

“Không có gì, công chúa điện hạ thích là được rồi.”

Lạc Uyển đắn đo một chút, quyết định đưa điện thoại cho Hạ Trọng Hiểu: “Ta muốn Wechat của ngươi.”

“Hả?” Hạ Trọng Hiểu thụ sủng nhược kinh, không dám đưa tay tiếp nhận điện thoại: “Cái này, sợ là…”

“Ta cũng muốn.”

Uy Tử Cầm cũng lấy ra điện thoại, vẻ mặt viết ‘ta phải nhắc nhở ngươi mua bánh gato’.

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Kim Nhuận Ngọc chồm người lên, híp mắt cười: “Ngươi cho công chúa Wechat, chúng ta có dịp hẹn nhau đi chơi sau giờ học.”

Dù sao cũng là Thổ Áo công chúa xin Wechat, Hạ Trọng Hiểu cũng không thể phất đi mặt mũi mà không cho, lập tức mở điện thoại quét mã trong điện thoại công chúa. Phát giác ánh mắt chờ mong bánh gato của Uy Tử Cầm, cũng đưa điện thoại sang, thành công kết bạn với hai cá nhân Thổ Áo. Ngay cả Kim Nhuận Ngọc cũng ham vui, lấy được Wechat của hoàng thất, còn hẹn thời gian tới rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi chơi.

Có được Wechat, Uy Tử Cầm nhấc chân đi ra khỏi lớp, lúc sắp bước qua công chúa thì bị bạn học giành bàn kéo trở lại.

“Ngươi là cận vệ sao lúc nào cũng bỏ về trước vậy?”

Tự giác phát hiện bản thân có điểm quá phận, Uy Tử Cầm ngoan ngoãn lùi lại, chờ công chúa thu dọn xong.

Lạc Uyển cười cười: “Bọn ta là hảo bằng hữu, không để tâm chuyện này đâu.”

Uy Tử Cầm nhún vai, đứng lại chờ đợi. Thổ Áo công chúa thu dọn xong thì đứng lên ra về, Uy Tử Cầm ngoan ngoãn theo sau, tiếp đến là Hạ Trọng Hiểu và Kim Nhuận Ngọc song song ra khỏi lớp học.

Trông thấy Hạ Tề Ngọc đứng ở hành lang đối diện, Hạ Trọng Hiểu quay đầu vẫy tay tạm biệt Kim Nhuận Ngọc rồi chạy nhanh theo đối phương ra bãi giữ xe.

Kim Nhuận Ngọc chưa kịp vẫy tay lại thì ngươi đã đi mất rồi, gãi gãi đầu: “Lần đầu thấy càn nguyên có thanh mai trúc mã, khó hiểu thật.”

Lại nói Hạ Trọng Hiểu trước khi về nhà đã yêu cầu Hạ Tề Ngọc dẫn mình đến quán bánh ngọt, vào trong lựa một cái bánh gato dâu tây loại nhỏ. Sẵn tiện mua thêm một ít bánh kẹo lạ mắt, thương hiệu này tương đối nổi tiếng, nhất định sẽ không có vấn đề ngoài ý muốn.

Đợi Hạ Trọng Hiểu leo lên xe đạp, Hạ Tề Ngọc hồ nghi chất vấn: “Ngươi mua cho ai sao?”

“Bằng hữu Nhuận Ngọc ta kể ngươi nghe đó, nàng bị mẹ hóa trang thành khôn trạch chịu không nổi trốn ở trong phòng, sáng nay đói bụng đến suýt ngất. Ta đáp ứng mua đồ ăn cho nàng, còn nàng thì mua nước cho ta.”

“Còn bánh ngọt này?”

“Mua chuộc bạch kim cận vệ.” Hạ Trọng Hiểu giảo hoạt nói: “Nàng học là chương trình cao tam, ta lấy tập của nàng về xem, đổi lại mua bánh kem cho nàng.”

“Ngươi cũng biết làm ăn quá nhỉ? Sao không nhờ đại tỷ giúp ngươi?”

“Đại tỷ đang ôn cao khảo, ta không muốn làm phiền. Còn nhị tỷ thì ta sợ hỏi một câu nàng tính mười tệ, chưa đến một tháng nhất định trấn lột ta không còn một con Doraemon nào.”

Hạ Tề Ngọc bị nàng chọc cười, nghiêng đầu nhìn ra sau một chút: “Đồng học giúp đỡ nhau cũng tốt, đừng để bọn họ phát hiện ngươi bất thường.”

“Ta biết rồi, băng trên cổ hôm nay ta còn quấn nhiều thêm hai vòng này.”

Nói xong còn kéo cổ áo ra, phẩy phẩy tay, tỏ vẻ rất nóng.

“Ráng chịu đi, vào đông sẽ có khăn choàng, cổ áo đồng phục cũng cao không cần quấn thứ này.”

Hạ Trọng Hiểu quan sát băng vải dày trên cổ, nghĩ đến mùa hè phải quấn bốn năm lớp nhất định sẽ nóng chết. Bất quá để đảm bảo an toàn cũng chỉ có thể làm như vậy, nàng cũng không muốn bị nhà trường phát hiện rồi đuổi ra khỏi trường.

Về đến nhà, ăn xong cơm trưa lại đến trường học buổi chiều.

Thời gian thật sự quá gấp gáp, Hạ Trọng Hiểu tính toán sẽ ở lại trường giống đại tỷ và nhị tỷ, cũng để Hạ Tề Ngọc không phải tốn sức đạp đi đạp về như vậy. Mà Hạ Tề Ngọc cũng đáp ứng, chỉ cần buổi trưa nàng theo tỷ tỷ ra ngoài ăn rồi đăng kí phòng ngủ trưa của trường là được.

Mang theo bánh gato vào lớp học phải nói là nguy hiểm trùng trùng, kích cỡ bánh vừa vặn với balo, Hạ Trọng Hiểu lúc đi ngang qua giám thị còn sợ mùi bánh quá thơm sẽ bị phát hiện. May mắn vẫn an toàn vào được lớp học, đem bánh gato vẫn còn hơi lạnh giấu trong hộc tủ.

Kim Nhuận Ngọc buổi trưa ở lại trường, ủy khuất than vãn: “Thức ăn trường càng lúc càng khô, có phải muốn thử thách học sinh không?”

“Ngươi không ra ngoài ăn? Thức ăn trong trường cũng đâu có rẻ.”

“Ta chỉ nghĩ ăn tạm một chút, ai ngờ lại khó ăn muốn chết, nhiêu đó tiền ta có thể ăn một bát mì hồn đồn.”

Hạ Trọng Hiểu nhún nhún vai, đưa cho Kim Nhuận Ngọc một gói bánh quy: “Ăn tạm đi.”

“Ây da, ngươi là Doraemon sao? Trong balo sao nhiều bánh kẹo vậy?”

Hoảng hốt chụp miệng Kim Nhuận Ngọc: “Be bé cái mồm, giám thị phát hiện ngươi cũng đừng hòng có bánh kẹo ăn nữa.”

Kim Nhuận Ngọc gật đầu liền hai cái, gỡ tay Hạ Trọng Hiểu ra, căng thẳng đảo mắt nhìn ra hành lang. Rất may giám thị chưa đến, dù Kim Nhuận Ngọc có nói lớn thêm một quãng cũng chưa chắc nghe thấy.

“Cái này mua cho Uy Tử Cầm, nàng giúp ta giảng toán.”

“Ta cũng biết giải toán a, ngươi mua cho ta đi.”

Hạ Trọng Hiểu không chút nể tình nói: “Kiến thức Uy Tử Cầm học đã đến cao tam.”

Kim Nhuận Ngọc: “…”

Được rồi, cao nhất nàng vẫn chưa học xong, tranh không được số bánh kẹo kia.

Khoảng mười lăm phút sau, hoàng gia Thổ Áo cũng đến, Lạc Uyển như cũ cười với các đồng học, một đường quay về chỗ ngồi ngay ngắn. Uy Tử Cầm phá lệ nhu thuận theo sau lưng công chúa điện hạ, lúc ngồi xuống bàn việc đầu tiên là liếc Hạ Trọng Hiểu, môi mấp máy nói ‘gato’.

Hạ Trọng Hiểu liếc trắng mặt, chỉ vào ngăn bàn, rồi hất cằm ra ngoài cửa.

Uy Tử Cầm hai mắt sáng lấp lánh, nhưng không dám vọng động, ngồi yên tĩnh chờ một chút. Đám cận vệ thủy chung nhìn vào trong lớp học, giống như đang giám sát, hại các nàng nín thở đến đau lồng ngực.

Chốc sau lão sư tiến vào, cận vệ hiểu ý quay mặt ra ngoài cửa, tránh làm phiền tiên sinh giảng bài.

Cơ hội đã đến.

Hạ Trọng Hiểu rút dao cắt bánh gato ra thành miếng vừa ăn, Uy Tử Cầm lấy thìa, không chờ nàng cắt xong đã đưa thìa vào xúc một miếng to cho vào miệng. Hai mắt lấp lánh, khóe môi bám đầy kem, lúc ăn hai vai kích động run rẩy, nhịn không được bật ra ngón cái.

Mím môi nhẫn cười, Hạ Trọng Hiểu liếc trộm lên bàn lão sư, thấy hắn vẫn đang viết bảng lại cắt thêm một miếng. Uy Tử Cầm đang ăn đột nhiên điên cuồng lau miệng, quay lưng ngồi thẳng nhìn bảng. Theo bản năng đặt dao xuống, Hạ Trọng Hiểu thẳng lưng nhìn theo, phát hiện lão sư đã giải gần xong bài toán.

Đợi lão sư giải thích một lượt, lại quay lên bảng giải bài, hai người ăn ý cúi đầu xúc bánh gato cho vào miệng. Kim Nhuận Ngọc kích động nuốt nước miệng, thật sự muốn nhào lên ăn ké bánh gato, nhưng lại sợ lão sư phát hiện, đành uất hận trừng mắt nhìn hai đồng học bàn trên ăn vụng.

Hết tiết toán thì bánh cũng xử lý xong xuôi, bạch kim mao cận vệ thỏa mãn nở nụ cười, còn nhe răng dính ít kem cười với Hạ Trọng Hiểu. Hạ Trọng Hiểu che miệng tránh cười ra tiếng, đưa tay ra, hai người đồng lòng vỗ tay.

“Quá đáng…” Kim Nhuận Ngọc ai oán nhìn chằm chằm hai người như muốn ăn tươi nuốt sống: “Ta sẽ tố cáo với lão sư, nhất định!”

Hạ Trọng Hiểu một hơi uống nửa chai nước mang theo, liếm liếm môi mỏng, híp mắt cười: “Ngươi trả ta gói bánh quy rồi muốn tố cáo thế nào thì tố cáo.”

Bánh cũng đã ăn, không thể ói ra trả lại được, Kim Nhuận Ngọc phẫn nộ trừng mắt, hai tay hai chân giãy dụa không khác gì con cá chạch. Nhưng dù nàng có lăn mấy vòng trên sàn nhà ăn vạ cũng chẳng thay đổi được gì, bánh gato cũng đã bị ăn sạch, người kia còn là cận vệ hoàng gia không thể đắc tội nha.

Lạc Uyển ngồi ở phía trên nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, mười ngón tay vô thức siết chặt. Bản thân nàng muốn được cùng đồng học thân thiện, nhưng đáng tiếc giữa nàng và mọi người vẫn còn khoảng cách, trong lòng nổi lên cỗ thất vọng chán nản. Trút một tiếng thở dài, lật sách sang trang khác, yên tĩnh đọc sách giả vờ không để tâm những chuyện xảy ra xung quanh.

“Ngươi đừng nháo!”

Tiếng hét của Hạ Trọng Hiểu đặc biệt vang, mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng, đầy mặt nghi hoặc muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Ngay cả Lạc Uyển cũng bị dọa cho giật mình, quay xuống nhìn thử, phát hiện Hạ Trọng Hiểu hai má bánh bao đỏ bừng, xấu hổ lên tiếng xin lỗi mọi người.

“Ai cho ngươi lấy đồ ăn của ta!?”

Hạ Trọng Hiểu đè thấp giọng, kéo cánh tay đang lục lọi ngăn bàn của Uy Tử Cầm: “Ngươi ăn hết một cái bánh gato rồi, số này để hôm khác ăn.”

“Để hôm khác ngươi mang theo làm gì? Cứ cho ta hết, ngươi không mất công mang về nhà rồi lại mang đến trường.”

Uy Tử Cầm không biết xấu hổ kéo ra được gói bánh quy, tiện tay giấu vào trong balo của mình.

“Ngươi làm vậy khác nào cướp đồ của ta?” Hạ Trọng Hiểu phì phì thở ra khói, trừng lớn mắt nói: “Ngày mai không mang đồ cho ngươi nữa.”

Phát giác ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Uy Tử Cầm mặt mũi vặn vẹo, đắn đo rất lâu vẫn không lấy bánh quy trả lại. Khó khăn lắm mới có cơ hội ăn thức ăn ngon của Cáp Á Lợi, nếu bị thu sạch vậy thì tối nay chỉ có thể ăn trái cây. Nhưng nếu cứ khư khư giữ chặt gói bánh quy này thì ngày mai ngày mốt cái gì cũng không có để ăn, đành cúi đầu nhận mệnh lấy gói bánh nhét lại vào học bàn Hạ Trọng Hiểu.

Hạ Trọng Hiểu hài lòng kéo khóe môi, vỗ vỗ vào balo của mình: “Ngươi thích đồ ăn vặt của Cáp Á Lợi như vậy thì mỗi ngày ta đều đúng hẹn mang cho ngươi ăn, nhưng ngươi không được mang về nhà tránh bị cận vệ phát hiện.”

Uy Tử Cầm uể oải gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào balo như túi thần kì của đồng học giành bàn.

“Mau hứa với ta!”

“Ân, đáp ứng ngươi.”

Nghe ra oán trách trong câu nói vừa rồi, Hạ Trọng Hiểu khanh khách cười. Uy Tử Cầm tựa hồ rất bất mãn với thái độ vô tâm vô phế của Hạ Trọng Hiểu, buồn bực xoay mặt sang chỗ khác, mới tóc dài tán loạn đổ sang hướng ngược lại. Ánh nắng chiều ở Cáp Á Lợi không quá gay gắt, vừa vặn soi đến mái tóc dài của Uy Tử Cầm, từng lọn từng lọn phản quang trở nên trong suốt. Tóc kim sắc là lần đầu tiên Hạ Trọng Hiểu gặp, vừa nhìn qua đã biết đây là tóc bẩm sinh, không ai có thể nhuộm ra được loại màu sắc trong suốt không lẫn tạp sắc đến mức độ này.

Hai mắt đóng đinh vào trong mớ tóc dài đẹp đẽ kia, chẳng biết nhìn đến bao lâu, mãi đến khi Uy Tử Cầm đột ngột quay đầu lại. Đôi hắc mâu ẩn chứa tia kim sắc lần nữa lóe sáng, tựa như giữa bầu trời đêm tĩnh mịch lại xuất hiện một ánh sao sáng lấp lánh đẩy lùi bóng tối sâu thẳm.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Hạ Trọng Hiểu kịp thời lấy lại tinh thần, xấu hổ chỉ vào tóc của Uy Tử Cầm: “Tóc ngươi bạch kim sắc.”

Uy Tử Cầm gật đầu, kéo lọn tóc ra trước ngực: “Cho ngươi sờ thử.”

Hạ Trọng Hiểu thụ sủng nhược kinh, tuy vậy vẫn đưa tay đón lấy, lòng bàn cảm nhận đầu tiên chính là nhuyễn mịn đến khó tin. Từng sợi tóc kim sắc đều rất mỏng manh, lướt qua lòng bàn tay tương tự cát chảy vừa nhột vừa thích thú.

“Thế nào?”

“Tóc ngươi đẹp thật.”

“Đó là tất nhiên.” Uy Tử Cầm kéo khóe môi, trong mắt giấu không được tiếu ý: “Không như ngươi tóc đều bết lại, bao nhiêu ngày chưa gội đầu rồi?”

Hạ Trọng Hiểu xung động muốn nhấn đầu Uy Tử Cầm vào ngăn bàn, càn nguyên đều là một lũ xấu xa!

Ban đầu Hạ Trọng Hiểu định gội đầu nhưng nghĩ đến càn nguyên đều không thích tắm rửa quá mức sạch sẽ nên mới cố tình nghỉ gội vài ngày. Nào ngờ lại bị Uy Tử Cầm ném cho một gáo nước lạnh, hận muốn lập tức quay về gội đầu rồi đọ xem tóc ai mềm mại hơn.

Bất quá cũng chỉ là nghĩ trong lòng, có cho thêm hai mươi cái mạng nàng cũng không dám mở miệng nói xấu người của hoàng gia Thổ Áo. Nén xuống buồn bực ném cho Uy Tử Cầm một cái liếc mắt, thuận tay đẩy đồ ăn vặt sát vào trong ngăn bàn, dùng bộ dáng ‘ta đây nhất định không cho ngươi ăn nữa’ mà đe dọa.

Uy Tử Cầm ý thức ngậm miệng lại, rón rén đưa tay rút bài tập toán của Hạ Trọng Hiểu. Tay vừa đụng tập đã bị miêu trảo vỗ một cái, Uy Tử Cầm đành rút tay về, miệng lẩm bẩm ngôn ngữ Thổ Áo.

Tiết toán tiếp diễn, lão sư ở trên bảng không ngừng giảng bài, phấn di chuyển thoăn thoắt trên mặt bảng. Hạ Trọng Hiểu giống như mê man mà nhìn về phía toán học lão sư, rồi lại nhìn vở bài tập vừa mới phát, nàng còn chưa hiểu bài cũ nữa mà. Nhìn qua Uy Tử Cầm đang nghịch bóp viết Doraemon của nàng, dáng vẻ biếng nhác cực độ, đến cả lão sư đang giảng cái gì cũng chẳng buồn để tâm.

“Này.” Hạ Trọng Hiểu gõ gõ vào quyển bài tập, đè thấp giọng nói: “Lão sư đang giảng phía trên nhưng ta không hiểu, ngươi nói lại một lần nữa đi.”

Uy Tử Cầm liếc mắt, ngón tay dài vươn ra gõ hai cái vào vở bài tập.

“Sao?”

“Ta muốn ăn cái hồi nãy.”

Hạ Trọng Hiểu: “…”

Ăn cái P! Làm nàng mất công dỏng tai chờ nghe giảng.

Bất quá vẫn lấy gói bánh quy ra, đưa trước một cái, đè thấp giọng nói: “Mau giảng cho ta.”

Hai mắt Uy Tử Cầm cong lên, cong ngón tay tay kéo quyển bài tập về phía mình, bắt đầu giảng lại trọng điểm bài học. Vấn đề nằm ở chỗ lão sư giảng quá nhanh, lại bỏ bớt vài bước nên Hạ Trọng Hiểu nghe không hiểu lắm, phải nhờ Uy Tử Cầm vừa giải vừa giảng mới tiếp thu được.

Cao trung đòi hỏi khả năng nắm bắt kiến thức của học sinh phải vừa chuẩn vừa nhanh, Hạ Trọng Hiểu thân là khôn trạch không giỏi những môn tự nhiên, vào Nhất Phương phải nỗ lực gấp bốn năm lần càn nguyên.

Lão sư phát hiện các nàng nói chuyện riêng nhưng vẫn chọn yên lặng giảng bài tiếp, tất nhiên là vì không muốn tranh chấp với hoàng gia Thổ Áo mà mất đi chén cơm của mình.

Vượt qua tiết học buổi chiều, Hạ Trọng Hiểu tranh thủ lấy phần bánh quy còn lại đưa về phía Uy Tử Cầm. Đối phương lập tức hợp tác, nghiêng đầu một ngụm ăn hết, vụn bánh trên mép cũng bị chùi sạch sẽ, ngoài mặt vẫn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bắt gặp cái môi bĩu ra năm mét của Kim Nhuận Ngọc, Hạ Trọng Hiểu dứt khoát cho nàng hai gói bánh quy và một hộp sữa: “Giấu ở dưới giường, nếu giống hôm qua thì lén lấy ra ăn cho đỡ đói.”

Kim Nhuận Ngọc không nghĩ Hạ Trọng Hiểu sẽ giúp nàng tiếp tế lương thực, cảm động uông uông nước mắt: “Đa tạ ngươi, Hiểu Hiểu, ân đức của ngươi ta sẽ nhớ mãi không quên.”

Hạ Trọng Hiểu ha hả cười, đẩy đẩy cánh tay nàng: “Đi về đi, buồn nôn chết được.”

Hai người ồn ào một lúc mới chịu thu dọn đồ đạc, phát hiện Uy Tử Cầm vẫn chưa đi, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt vơi đi mấy cái.

Hạ Trọng Hiểu bất đắc dĩ trả lời: “Yên tâm, sẽ không để ngươi đói chết đâu, ta sẽ mua thêm.”

Đến lúc này Uy Tử Cầm mới chịu thu hồi ánh mắt sát nhân của mình, ngoan ngoãn hộ tống công chúa điện hạ trở về biệt thự riêng của hoàng tộc Thổ Áo.

Bình Luận (0)
Comment