Sự nhiệt tình của Cao Quý khiến Trang Noãn Thần khó mà từ
chối được, nhưng may mà anh ta không phải là người hay động tay
động chân, miệng vẫn mỉm cười, nhẹ giọng cô nói: “Cao thiếu quá khen.” Đêm nay chạm mặt Giang Mạc Viễn thực sự là bất ngờ, mà tất cả những gì cô tỉ mỉ thiết kế cũng đã sớm bị sự bất
ngờ này phá vỡ hoàn toàn.
“Cao thiếu, kỳ thật trong ngành truyền thông ngoài Đức Mã thì Vạn Tuyên cũng là lựa chọn
không tồi, tôi vẫn luôn đánh giá cao Trang tổng giám, cô ấy làm
việc rất hiệu quả, chỉ cần nhìn vào Phỉ Tư Mạch đã đủ biết
thực lực thực sự của bên họ rồi.” Lưu quản lý giúp nói lời
hay.
Trang Noãn Thần thấy tên đã lên dây không thể không theo,
nhấn mạnh lời của quản lý Lưu mà nói, “Cao thiếu, việc tối quan trọng trong quá trình hợp tác chính là ăn ý, chúng ta cũng đã từng hợp tác
một lần, về phần Cao Thịnh và Phỉ Tư Mạch chúng tôi cũng đã phân
tích và làm điều tra rộng rãi, đương nhiên việc thành công khi
ra mắt của Phỉ Tư Mạch đã cho chúng tôi lòng tin, Bắc Kinh lớn như vậy, tôi nghĩ không phải chỉ có Đức Mã mới có thể làm được.”
“Như vậy …” Cao Quý cúi đầu nghĩ nghĩ.
“Cao thiếu, là ai đã nói đêm nay chỉ bàn chuyện gió trăng” Giang Mạc Viễn
nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt.
Cao Qúy
lập tức phản ứng lại “À đúng đúng, đêm nay không bàn công chuyện, không
bàn công chuyện”. Anh ta lập tức lên tiếng nhằm lấy lòng Giang Mạc Viễn.
Trang Noãn Thần tức giận quắc mắt nhìn chằm chằm Giang Mạc Viễn, anh lại giơ
ly rượu về phía cô ý bảo “Ngại quá Trang tổng à, có thể phương pháp
làm việc của tôi có chút khác với cô, từ trước đến nay trong những
trường hợp như thế này tôi vốn không thích bàn chuyện công việc.”
Ý anh chẳng khác nào bảo mình đến nơi này chỉ để chơi thôi sao?
Cô nắm chặt ly rượu, chỉ hận không thể hắt thẳng vào mặt anh.
“Giang tổng là đại nhân nên đại lượng, chuyện này chẳng qua là nói
dài rồi thành lảng chuyện công việc thôi sao?” Cao Quý vội vàng
giải thích.
Lời Cao Qúy nói khiến Trang Noãn Thần không thể tưởng
tượng được, tựa hồ anh ta không phải là người cao ngạo không ai
bì nổi như quản lý Lưu đã nói, trái ngược hoàn toàn là người thực sự không có chủ kiến.
“Nào nào, mọi người đến đây, chúng ta cạn ly vì sự quen biết nào.” Cao Qúy giơ ly rượu lên trước.
Trang Noãn Thần đành phải nghe theo, thời điểm chạm cốc cùng Giang Mạc Viễn
cô cố ý dùng lực mạnh tay, may sao tiếng nhạc đã át đi tiếng chạm
ly, nếu không người khác nhất định sẽ nghe ra được dư vị đao búa quanh
đây.
“Các cô đứng ngây ngốc ở đấy làm gì? Còn không lại đây?” Quản lý Lưu hướng ánh mắt về phía mấy cô gái đang đứng giữa ghế lô cao
giọng nói.
Vừa dứt lời, đàn hoa bướm ấy liền nhào tới.
Trang Noãn Thần cả kinh vội vàng nép mình lại, trong khi đó có một con
bướm chen vào giữa cô và Cao Qúy, lúc sau Cao Quý tả ôm hữu ấp
vẻ mặt hưng phấn chỉ thiếu chảy cả nước mũi. Điều đáng giận hơn
cả là trong đám vừa bay tới có một người xinh đẹp nhất, có vẻ
như trưởng nhóm ở đây, trực tiếp ngồi xuống cạnh Giang Mạc Viễn, rót
một ly rượu dựa vào lòng anh, cất lời nói phong tình vạn chủng,
“ông chủ à, ly rượu này em kính anh, anh nhất định phải uống nha.”
Cuối cùng một tiếng “Nha” của cô ta kéo dài ra khiến toàn thân Trang Noãn Thần đều nổi cả da gà.
Cô đánh mắt về phía Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn lại không nhìn cô, bất ngờ ôm chầm lấy cô gái kia, khoé
miệng khẽ nhếch: “Mời thế anh sẽ không uống đâu.”
“Vậy để em giúp anh uống nha.” Người đẹp kia tựa như dây sam dính chặt
vào người Giang Mạc Viễn, tự tay đưa chén rượu đến bên môi anh,
ánh mắt lợi hại mê người, quần áo mỏng manh trên người không
cách nào che khuất vẻ đầy đặn chỉ chực nổ tung của cô ta.
Phương Tiểu Bình cùng Vương Tranh thấy một màn như vậy liền thì thầm to nhỏ,
“Tôi nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông kia quen mắt, thì ra chính là
CEO của Tiêu Duy Quốc Tế, anh ta cũng đẹp trai quá đấy.”
“Đúng vậy, người đàn ông vừa đẹp trai lại có sự nghiệp thành công, ai được gả cho anh ta thì quá hạnh phúc đi.”
“Hạnh phúc ư, chưa hẳn đâu? Tôi thấy có vẻ như anh ta thường xuyên tham
gia những buổi tiệc rượu như thế này, loại đàn ông như vậy có
thể ôm bất kỳ loại đàn bà nào, ai gả cho anh ta không phải
suốt ngày phải lo lắng sao?”
“Thôi mấy cô đừng có huyên thuyên nữa.” Ngải Niệm nghe được hai người đang líu ríu vội vàng ngăn cản, lại lo lắng nhìn qua vẻ mặt của Trang Noãn Thần.
Trang Noãn Thần
không phải không nghe được lời bàn luận của Phương Tiểu Bình cùng Vương
Tranh, mà Giang Mạc Viễn ngay tại trước mặt cô ôm người đẹp cũng không
phải không phát hiện ra cô gái kia ở trong lòng anh nhiệt tình cọ tới
cọ lui tựa như mèo con, nhiệt tình, anh hẳn là thích loại đàn
bà như vậy.
Lâu như vậy, anh đối với cô đã sớm không còn cảm giác, hiện tại ngay cả diễn trò cũng đều có thể tỉnh bơ như vậy.
“Tiên sinh, em đút cho anh chút hoa quả nhé.” Bên này người đẹp nũng nịu nói.
Giang Mạc Viễn bất động nhìn thoáng qua Trang Noãn Thần, cô đang cúi đầu uống rượu, ánh sáng dừng trên người cô hình thành cái bóng kỳ lạ,
anh cũng không nhìn rõ được nét mặt của cô, chỉ cảm thấy anh và cô trong lúc này như cách ngàn núi vạn sông.
Một cỗ tức giận vô cớ
dâng lên trong lồng ngực, cánh tay đột nhiên thu lại, khiến cho người
đẹp trong lòng kinh hô, cũng thành công thu hút ánh mắt của Trang
Noãn Thần.
“Em muốn đút cho anh như thế nào hả?” Anh cố ý cúi đầu cọ vào má người đẹp trong lồng ngực cũng cố ý xem nhẹ ánh
mắt cùng thân ảnh đang dõi theo mình cách đó không xa.
Người đẹp trong ngực anh thở dồn dập, toàn thân càng nhũn ra, ngón tay nhỏ và dài ở trong lồng ngực anh nhẹ nhàng mơn trớn, “Ông chủ à, anh thực là xấu nha….”
Trang Noãn Thần gắt gao nắm chặt tay, ngón tay đâm
vào lòng bàn tay sinh đau, cô từ trước đến giờ chưa từng thấy một Giang
Mạc Viễn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Ngải Niệm kéo qua cô, thấp giọng nói một câu, “Hay là chúng ta đi thôi.”
Trang Noãn Thần cũng không chịu nổi, vừa muốn gật đầu, cửa ghế lô lại bị
đẩy ra, một âm thanh líu lo quen thuộc vang lên, “Mọi người còn cần
thêm rượu sao? Tôi ——”.Giọng nói chợt dừng lại.
Cùng lúc đó, Trang Noãn Thần cũng kinh ngạc ngẩng đầu, lại cùng lúc đối mặt với cô gái vừa tới!
Cô gái kia hiển nhiên cũng thấy cô, cho nên mới khẩn cấp nuốt xuống nửa câu nói còn lại.
“Ai da, Sa Lâm tiểu thư, cô cũng thật là nhanh quá ha, chỉ có một cuộc điện thoại đã đưa cô đến đây rồi.” Quản lý Lưu vội vàng tiếp đón, trừng mắt
với người đẹp trong lòng Giang Mạc Viễn, “Còn không nhanh tránh ra cho
Sa Lâm tiểu thư ngồi? Cô thực không có mắt nhìn, Sa Lâm tiểu thư mới
chính là chủ nhân thực sự, cô ấy ghen một lần là Giang tổng sẽ
rất đau lòng đó.”
Người đẹp nhanh chóng đứng dậy.
Cao Quý ở bên cũng ha hả cười, “Đến đây đến đây, anh không có bạn gái để mà ghen tị đâu.”
Trang Noãn Thần nghe họ nói xong, trái tim như bị đâm vỡ, đặc biệt là câu nói của quản lý Lưu “Người ta là Sa Lâm tiểu thư mới chính là chủ nhân thực sự’, câu nói dừng ở trong lòng cô như một chiếc bàn là nóng hổi ủi đi
ủi lại khiến tâm thêm đau nhức.
Giang Mạc Viễn có người đẹp bên
người, cô tức giận, nhưng có thể ép bản thân nghĩ rằng đàn ông như anh
gặp dịp thì chơi, nhưng hiện tại Sa Lâm xuất hiện, dường như đã biến
thành một cây đao cắm vào trong lòng cô, thì ra Sa Lâm vẫn luôn bên
anh, anh luôn miệng nói mọi việc sẽ ổn, thì ra cái anh gọi là “giải
quyết” chính là như thế này? À không, với anh không phải mọi việc đều
thuận lợi, mà anh là ám độ trần thương Hôm nay nếu không phải bị cô bắt gặp được, thì cô ngàn vạn lần không biết bọn họ vẫn ở cùng nhau như thế!
Loại đau này, hoàn toàn vượt xa loại mà cô xem là “Hiểu lầm”.
“À tôi quên không giới thiệu cho mọi người biết, vị này chính là đối tác
kiêm bằng hữu của chúng tôi, tổng giám đốc Trang Noãn Thần của Vạn
Tuyên.” Quản lý Lưu thấy hai người đẹp cùng trừng mắt to mắt nhỏ liền
vội vàng đứng dậy giới thiệu, “Mà vị này đây chính là Giang tổng, còn
đây là bạn gái ngài, Sa Lâm tiểu thư. Khoan đã, mới nhìn hai người
có vẻ giống nhau đó.”
Hay cho một câu “Bạn gái của Giang tổng, Sa Lâm tiểu thư.”
Trang Noãn Thần đột nhiên đem ánh mắt chuyển đến Giang Mạc Viễn, anh vẫn ngồi chỗ đó, cười như không cười nhìn cô, cặp mắt sâu không lường được nhìn
cô như bức cô đến vạn kiếp bất phục rồi!
Đúng vậy, lòng của cô đã bắt đầu vạn kiếp bất phục rồi.
Vẻ mặt Sa Lâm tràn ngập xấu hổ, nhưng vẫn cường ngạnh cười trừ “Quản
lý Lưu, ông đừng giới thiệu như vậy, hôm nay tôi theo Mạc Viễn đến đấy
chỉ là muốn góp vui cho mọi người thôi.”
Quản lý Lưu sao có thể
nhìn ra được không khí xung quanh đang gợn sóng, cười cười lấy lòng nói
“Nếu Giang tổng không đồng ý, sao có thể đem theo người tới chứ? Mau
ngồi xuống đi.” Nói xong liền kéo Sa Lâm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh
Giang Mạc Viễn.
Sa Lâm nhìn thấy Trang Noãn Thần, toàn thân đều
mất tự nhiên, vừa muốn đứng dậy lại bị Giang Mạc Viễn thuận thế ôm vào
ngực, “Rót rượu cho anh”
Trang Noãn Thần nhìn thấy một màn này,
mũi đột nhiên cay cay, nhưng vẫn cố nén xuống, nước mắt đã muốn chảy ra
lại bị cô ép ngược trở lại. Sa Lâm trong lòng Giang Mạc Viễn có chút
không yên lòng, rót rượu cho anh, cắn cắn môi không nói câu nào.
Cao Qúy thấy không khí trở nên khác thường, vỗ vỗ vào lòng người đẹp trong
ngực, “Đi đi, các cô tiếp tục khiêu vũ đi, tiền boa cho các cô cũng
không ít đâu.”
Nghe thấy vậy, mấy người đẹp lập tức chạy đến gian khiêu vũ, người như cây liễu uyển chuyển.
“Cao thiếu, như thế này đi, hôm khác chúng ta gặp mặt bàn chuyện tiếp,
hôm nay muộn quá rồi, chúng tôi xin phép đi trước.” Trang Noãn Thần
hướng về phía mọi người lên tiếng, Ngải Niệm cùng mấy cô bạn cũng đứng
dậy đi theo.
Cao Qúy sửng sốt, “Vừa mới bắt đầu mà? Mọi người đã nói chuyện phiếm xong đâu.”
“Hôm nay được cùng Cao thiếu gặp mặt quả thực là vinh hạnh đối với tôi, lần sau tôi sẽ đích thân mở tiệc chiêu đãi ngài, thế nào?” Tâm tư của Trang Noãn Thần đã sớm không còn ở lại bàn tiệc này mà đã bay đến người nào
đó, làm gì còn tâm trạng ở lại bàn chuyện công việc? Cô thực sự không
thể giáp mặt cùng Giang Mạc Viễn và Sa Lâm kia, màn kịch châm chọc này
khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Nếu có thể trốn mà nói, cô nguyện ý đi đến một nơi thật xa thật tối, không muốn gặp bất kỳ một ai.
Lúc này đây, ngay cả bản thân cô cũng không thể lừa dối chính bản thân được nữa, Sa Lâm vẫn quấn quýt bên Giang Mạc Viễn. Một màn Giang Mạc Viễn
chủ động ôm cô ta vào trong lòng kia, đủ để đem lòng tự tôn của cô dập
nát.
Cao Qúy có chút lưu luyến, “Tôi ở Bắc Kinh chẳng có lấy một người bạn…”
“Chúng ta quen biết chính là bạn bè mà.” Tuy nói tiếp xúc không lâu, nhưng
Trang Noãn Thần phát hiện Cao Qúy kỳ thật là người lớn mà tính tình như
một đứa trẻ, cô cười cười, “Hẹn gặp lại.” Nói xong xoay người bỏ đi.
“Tổng giám Trang……” Cách đó không xa, giọng đàn ông quen thuộc lười biếng
cất lên, dưới tiếng nhạc như là tiếng gọi từ địa ngục.
Trang Noãn Thần dừng bước, không quay đầu lại vẫn nhìn cửa ghế lô, sống lưng đột nhiên cứng lại.
“Mục đích chưa đạt được đã vội đi, không thấy đáng tiếc sao?” Giang Mạc Viễn như cười như không, mê hoặc như hương rượu, mềm mại kéo dài.
Trang Noãn Thần nắm chặt quai túi xách, ánh mắt chợt xẹt qua ngọn
lửa hừng hực, không chút do dự quay đầu lại nhìn thẳng vào
Giang Mạc Viễn: “Ý anh là gì?”