Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 325

Hoạt động từ thiện liên quan đến Phi Tư Mạch diễn ra thành công, đây là kết quả Cao Quý đã góp sức mạnh và tin tưởng, là kết quả đồng lòng cố gắng của trên dưới Vạn Tuyên. Trang Noãn Thần luôn giữ nụ cười trên môi tức lúc khai mạc hoạt động đến khi kết thúc, truyền thông có mặt cũng vô cùng phối hợp, nhìn thấy những người cao tuổi này, cô lại nhớ nên bà nội.

Nếu bà vẫn còn sống, bà đương nhiên sẽ vui vẻ tham gia hoạt động này, sợ đến lúc đó, bà chính là người tích cực nhất.

Hiện trường hoạt động náo nhiệt, Trang Noãn Thần ngược lại là người lặng lẽ nhất.

Hóa ra, khoảnh khắc một người đang thực hiện được mơ ước của mình sẽ không phải vui sướng múa may tay chân, khi bạn vì giấc mơ chuẩn bị rất lâu đến khi có được lại có thể bình tĩnh, vì vậy, thời điểm sau khi bạn có được nó đã không còn là kết quả, mà là phong cảnh ven đường, hết thảy trải nghiệm, khi được và mất không ngừng giao thoa sinh trưỏng, hiểu ra, quá trình chính là thu hoạch.

Cô tin mình không hề hối hận, chỉ tiếc nuối duy nhất chính là, ở bên cạnh cô chỉ còn mỗi Ngải Niệm.

Đời người thường như thế, có tiếc nuối mới biết được cái gì gọi là quý trọng, cái gì gọi là cho đi yêu thương chân chính.

Đối với Hạ Lữ, cô không hề hận, chỉ là hy vọng cô bạn này của mình có thể hạnh phúc, không liên quan đến phản bội, không liên quan đến đã từng tranh đấu, cô chỉ mong sao tất cả mọi người đều có được hạnh phúc.

Mọi người đưa tay vẫy vẫy, Trang Noãn Thần cũng vẫy theo, Cao Quý đích thân lên bục phát biểu, hôm nay Cao Quý ăn mặc rất chỉnh tề, ở trước mặc người cao tuổi luôn duy trì thái độ khiêm tốn.

Anh ta đã trưởng thành hơn, đúng không?

Mùa thu này ánh mặt trời cũng dịu bớt, sắp chuyển sang đông, nhưng, có lẽ mùa đông năm nay rất ấm.

Hoạt động kết thúc, rất nhiều phóng viên vây lấy Cao Quý, Trang Noãn Thần chỉ huy toàn nhân viên làm công tác kết thúc cuối cùng như mọi khi, cô đã quyết định sau khi chấm dứt hoạt động này, toàn bộ trọng tâm cuộc sống cô sẽ đặt hoàn toàn lên đứa bé trong bụng mình, làm việc phấn đấu nhiều năm như vậy, cũng là lúc cô nên tạm thời nghỉ ngơi.

Hôm trước, sau khi khám thai xong, cô liền qua khoa xương làm kiểm tra, bác sĩ khoa xương đưa ra ý kiến chuyên môn, nói cô do làm văn phòng ngồi nhiều nên nội mạc tử cung tạo thành sức ép nhất định, trong thời gian mang thai sẽ tăng thêm gánh nặng cho bên trong, nhưng đối với thai nhi không có ảnh hưởng quá lớn.

Đối với tương lai, cô trước sau tin chắc sẽ rất tươi sáng.

Trong hội trường có ba cô gái khiến Trang Noãn Thần đặc biệt chú ý, một cô tóc dài, một cô tóc lỡ, mà một cô tóc ngắn, ba người vừa nói vừa cười, nhìn qua thấy được tình cảm rất tốt. Hỏi Ngải Niệm mới biết là nhân viên hôm qua mới tuyển, ba cô gái này tốt nghiệp cùng khóa, vừa bước vào xã hội, nói xong liền kêu mấy cô ấy đến.

Ba cô gái đương nhiên biết Trang Noãn Thần, lễ phép chào hỏi, “Chào Trang tổng.”

“Các em tự cảm thấy phương diện nào của mình vượt trội nhất trong ngành này?” Trang Noãn Thần hơi mệt, ngồi xuống, mỉm cười.

Ba cô gái nhìn nhau, cô gái tóc dài nói trước, “Trang tổng, em thấy em am hiểu nhất chính là xây dựng phương án.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em thích.” Cô gái tóc dài cười ngọt ngào, mang theo ngây ngô và khờ khạo của một cô sinh viên vừa mới bước ra xã hội.

“Vậy còn hai em?”

“Em thích thuyết phục khách hàng.” Cô gái tóc ngắn nói lớn.

Cô còn lại lập tức bổ sung thêm, “Em rất thích viết về mọi thứ, soạn thảo là thế mạnh của em.”

“Trang tổng, ba đứa tụi em đều xuất thân từ ngành báo chí, chị yên tâm, tụi em ở Vạn Tuyên nhất định sẽ làm việc chăm chỉ!” Cô gái tóc dài mắt ngời sáng.

Trang Noãn Thần cười nhẹ, “Các em học cùng ngành, có phải tình cảm tốt lắm không?”

“Đúng vậy, ba chúng em tuy rằng khác quê, nhưng từ ngày đầu vào đại học đã ngủ chung một phòng, ba chúng em sẽ mãi mãi là chị em tốt của nhau!” Cô gái tóc ngắn cũng cười.

Chị em tốt…

Trang Noãn Thần trong lòng nhẹ nhàng thưởng thức mấy từ này, đúng vậy, chị em tốt…

“Ba cô này đều phụ trách Phi Tư Mạch à?” Nhìn Ngải Niệm, cô hỏi.

“Vâng, dựa theo sự am hiểu của mỗi người, họ phụ trách những phương diện khác nhau.” Ngải Niệm gật đầu.

Trang Noãn Thần nhìn ba cô gái, thở dài rồi nói, “Ba em đến ba bộ phận khác nhau đi, phụ trách thương hiệu riêng biệt.”

Ngải Niệm ngạc nhiên một lúc, nhưng nhanh chóng hiểu được.

Ba cô gái nọ lại thấy khó hiểu, cô gái tóc dài nói, “Trang tổng, có thể đừng tách chúng em ra không? Ba đứa phụ trách cùng một thương hiệu chẳng phải rất tốt sao?”

“Trước mắt, các hạng mục Vạn Tuyên tiếp nhận rất nhiều, ba em ai cũng có sở trường riêng, hẳn nên ở những lĩnh vực khác nhau tích cực phát huy tác dụng mới tốt.” Trang Noãn Thần nhẹ nhàng cười, đưa ra đề nghị.

Ba cô gái đành phải gật đầu.

Đợi sau khi cả ba đi xa, Ngải Niệm thở dài, “Noãn Thần, cậu lo bò trắng răng à?”

“Cùng làm chung một bộ phận, yếu tố ngầm so đo nhau rất lớn.”

Ngải Niệm cười cười, gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng ba cô gái, tầm nhìn của Trang Noãn Thần trở nên xa xôi, thật lâu sau khẽ nói, “Mấy em đó, thực sự rất giống chúng ta lúc xưa…”

Ngải Niệm bước đến, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai cô.

Năm tháng phí hoài.

Có người tan, có kẻ hợp, mỗi người đều biết chân lý nhân sinh hợp tan tan hợp như lục bình trôi, nhưng có trải qua nhiều biến cố mới biết, hợp tan, là thời gian dành cho mọi người thuyết minh hay nhất về số phận gặp gỡ …

***

Khi sắp tan ca thì nhận được một hộp quà, Trang Noãn Thần mở ra liền kinh ngạc, là váy dạ hội được thiết kế rất tinh mỹ, trong hộp quà không có giấy ghi chú gì, đang tưởng là nhận nhầm, định bụng trả về thì nhận được điện thoại.

“Thiếu Tiên?” Nhận được điện thoại của anh, Trang Noãn Thần vô cùng kinh ngạc.

Giọng Trình Thiếu Tiên cởi mở cười cười, “Thế nào, thích bộ váy đó không?”

“Váy là anh tặng?”

Đầu dây bên kia chỉ cười mà không nói.

“Thiếu Tiên, vô duyên vô cớ tặng váy dạ hội cho tôi làm gì?” Cô đâu cần tham gia tiệc tùng linh tinh gì đâu.

Trình Thiếu Tiên cười nhẹ, “Hy vọng tối nay em mặc chiếc váy này đến tham dự tiệc mừng công của Đức Mã, bữa tiệc tổ chức ở Vạn Hào.”

“Hả? Vạn Hào của Bắc Kinh à?”

“Tất nhiên.”

“Anh quay về Bắc Kinh rồi?”

“Đúng vậy.”

“Trời đất! Thiếu Tiên, anh về Bắc Kinh lúc nào vậy? Im hơi lặng tiếng quá, cũng không nói trước cho tôi biết?” Trang Noãn Thần vừa nghe tin này thì đặc biệt vui vẻ, đối với tiệc mừng công thì cô không thấy lạ, vì Đức Mã lần này đã thắng đậm Tiêu Duy, hẳn là nên chúc mừng.

“Có trời đất chứng giám, tôi vừa bước xuống lãnh thổ Bắc Kinh liền gọi điện cho em ngay.” Trình Thiếu Tiên lập tức kêu oan.

Trang Noãn Thần bật cười.

“Tối nay đến nhé, lúc tám giờ.”

“Mà…” Trang Noãn Thần nghĩ, “Hiện giờ toi không còn là người của Đức Mã, vẫn là không nên đi.”

“Đến đi mà, xem như lấy thân phận là bạn tôi tham dự, không thể không đi nhé.” Thái độ Trình Thiếu Tiên rất kiên trì,  “Tiệc mừng công thiếu em sẽ ảm đạm mất màu ha ha, váy dạ tiệc cũng chuẩn bị xong cho em rồi, em mặc vào chắc là đẹp lắm.”

Trang Noãn Thần dở khóc dở cười, “Thiếu Tiên, tôi…”

“Tôi biết em kiêng kị cái gì, Hạ Lữ đã từ chức rồi, tối nay hai người không chạm mặt nhau đâu.” Trình Thiếu Tiên nói.

“Hả?” Cô giật mình, “Cậu ấy từ chức? Tại sao lại từ chức?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ, có lẽ là chuyện riêng tư không tiện tiết lộ ra ngoài, bởi vì cô ấy đột nhiên nghỉ ngang, tổng công ty không còn cách nào bèn kêu tôi về nước.” Trình Thiếu Tiên thở dài.

Trang Noãn Thần buồn bã mất mát, lát sau hỏi, “Cậu ấy chuyển qua công ty khác hay nghỉ dài hạn?”

“Không thấy cô ấy có ý định qua công ty khác, em cũng biết đó, ngành chúng ta nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chức vị này của Hạ Lữ một khi qua công ty khác, người trong giới sẽ biết thôi.”

Trang Noãn Thần gật đầu, đúng vậy, cô cũng không nghe chị Mai đề cập qua.

Như vậy, Hạ Lữ… rốt cục đang nghĩ gì?

***

Vào cuối thu, nhiệt độ ban đêm liền thấp hơn rất nhiều.

Trình Thiếu Tiên đích thân lái xe đến đón Trang Noãn Thần, Ngải Niệm lo lắng cho sức khỏe của Trang Noãn Thần nên cũng đi theo, trong xe, Ngải Niệm vì bạn mà chuẩn bị rất nhiều quà vặt, chăm sóc cô tận tình như bà cụ non, Trình Thiếu Tiên thấy mà liên tục bật cười, “Noãn Thần, Ngải Niệm người ta cũng là phó tổng công ty, để cô ấy ở bên cạnh phục vụ em như vậy có phải không đành lòng hay không?”

Ngải Niệm cười cười nhìn Trang Noãn Thần, Trang Noãn Thần cũng bật cười thành tiếng, “Cậu ấy chỉ sợ tôi say xe thôi.” Đối với kết quả kiểm tra hôm đó, Trang Noãn Thần không nói với Ngải Niệm, chỉ nói với cô bạn là thai nhi rất khỏe mạnh, phôi thai phát triển rất tốt.

“Trước kia không phát hiện em có tật xấu như vậy nha.” Trình Thiếu Tiên vừa lái xe vừa trêu cô.

Trang Noãn Thần cười mà không nói, Ngải Niệm cũng chuyển đề tài, “Trình tổng, một thời gian không gặp anh lại đẹp trai hơn rồi, Cát Na đâu? Không phải một ngày mà cô ấy không gặp được anh thì như cách ba thu sao?”

“Đúng vậy, Cát Na đâu?” Ngải Niệm không đề cập đến cô suýt nữa đã quên, con bé Cát Na là đi theo Trình Thiếu Tiên, đương nhiên, đây là chuyện sau này cô mới biết.

Sắc mặt Trình Thiếu Tiên bất đắc dĩ, giọng than thở, “Đừng nhắc đến cô ấy mà, quả thực mỗi ngày như mang tôi ra tra tấn đến chết, hai hôm nay cơ thể cô ấy không được thoải mái, qua hai ngày sẽ đến Bắc Kinh tiếp tục giày vò tôi.”

“Tôi cảm thấy Cát Na không tồi.” Ngải Niệm cười hì hì.

Trình Thiếu Tiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó dời mắt sang Trang Noãn Thần.

Trang Noãn Thần sao lại không rõ hàm nghĩa trong ánh mắt ấy chứ, cười nhẹ rồi im lặng.

Ngải Niệm đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của Trình Thiếu Tiên, thời buổi này đàn ông có tình thật sự không nhiều lắm, cũng không nên tiếp tục đề tài này, anh nhìn Trang Noãn Thần, “Noãn Thần, váy dạ hội tôi đã để trong hộp, đợi đến khách sạn em ăn một chút rồi hẳn thay.”

“Vâng.” Cô cười.

Trình Thiếu Tiên thấy vậy liền lắc đầu thở dài, “Ngải Niện, đúng là không nên dẫn cô đến đây mà, cô không đến tôi còn có chút cơ hội nịnh bợ.”

Ngải Niệm cười ha hả.

Trang Noãn Thần cười sáng lạn, trong lòng ấm áp dị thường.

Trên đời này, luôn có một loại đàn ông ấm áp như vậy, có lẽ anh ta yêu bạn, nhưng lại không tạo áp lực cho bạn, anh ta sẽ lặng lẽ giúp bạn loại bỏ chướng ngại, lặng lẽ nhìn bạn đạt được hạnh phúc, gặp gỡ anh ta, là một loại ấm áp, là ấm áp tận đáy lòng, người mà cô gặp được ấy chính là Trình Thiếu Tiên.
Bình Luận (0)
Comment