Hào Môn Kinh Mộng Ii: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 333

Giang Mạc Viễn hờ hững nhìn ông, tiếng nói cực lạnh, “Ông quên mất tôi là bàn tay vàng rồi à, có thể cứu vớt một công ty cũng có thể làm đó sụp đổ, phải chứ? Với tôi mà nói, công ty và đồ chơi, tính chất không khác nhau là mấy. Các cổ đông của ông phải tự bảo vệ mình, Mạnh Chấn Tề- người duy nhất giúp được ông- lại rơi vào thảm cảnh thân mình còn chưa lo nổi, ông cảm thấy, tôi có thể làm đến mức đó thì có gì là không có khả năng.”

“Không thể nào… Không có khả năng… Tâm huyết của tao… Không thể nói mất là mất như thế được.” Ben bị kích thích mạnh, thì thầm, đột nhiện chỉa vào anh, hét lớn, “Mày… cạnh tranh bất chính! Cạnh tranh bất chính!”

“Ben à, ông lớn tuổi vậy rồi, không học được nói chuyện phải có chứng cứ hay sao? Cơm có thể ăn nhiều, mấy lời vô căn cứ thì không thể nói nhiều đâu.” Giang Mạc Viễn như cười như không quan sát ông, lại lạnh lùng bổ sung, “Loại đấu dá trên thương trường này, nói trắng ra là đang đấu lòng người mà thôi.”

“Giang Mạc Viễn, tao hận không thể giết chết mày…”

“Ông hết cơ hội rồi.” Giang Mạc Viễn đứng dậy, nụ cười cực kỳ tàn khốc, quay đầu nhìn giáo quan, “Có vẻ đã hết thời gian rồi.”

Giáo quan nhìn thoáng qua đồng hồ, bước đến nghiêm nghị quát, “Đã hết giờ!”

Ben thịnh nộ bị giáo quan lôi đi.

“À, còn một chuyện quên nói với ông.” Giang Mạc Viễn đứng tại chỗ, khóe môi chậm rãi hiện lên độ cong tàn nhẫn.

Ben nghiến răng, trán nổi gân xanh.

“Miếng đất rừng kia, tôi từng đề nghị ông đầu tư vào, đáng tiếc ông không xem vừa mắt.” Giang Mạc Viễn như tử thần lạnh lẽo, như xuống tay lần cuối với người đang giãy dụa, “Chỉ là miếng đất đó, sâu bên dưới có tài nguyên nước cực kỳ dồi dào, lượng nước chiếm giữ trước mắt đang đứng đầu nguồn tài nguyên khai thác.”

Ben đột nhiên trừng to hai mắt!

“Ông đúng là vẫn thiếu một chút, nhưng cũng cám ơn ông, đã giúp đỡ cho sự nghiệp của tôi, nếu không, Thần Viễn Quốc Tế sao được thuận lợi như vậy?” Giang Mạc Viễn nói xong lời này thì cười lạnh, ra về.

Từ khi nào, trong phòng thăm nom truyền ra tiếng tru tréo thống khổ của Ben, như tiếng tru tuyệt vọng của con dã thú phát ra phản kháng cuối cùng…

***

Ngày lại ngày qua đi, phản ứng của Trang Noãn Thần càng nặng, mỗi ngày số lần nôn càng nhiều, sắc mặt cũng nhợt nhạt dọa người, Giang Mạc Viễn đương nhiên rất lo lắng, lại luôn bị nôn khi Trang Noãn Thần vừa ăn xong, bởi vì đứa bé trong bụng còn nhỏ không thích hợp một ngày ba lần chạy đến bệnh viện, vì thế Giang Mạc Viễn chỉ có thể mua hết các thức ăn có lợi cho phụ nữ mang thai trong thành phố, hy vọng có thể giảm bớt số lần nôn mửa của cô.

Trang Noãn Thần hiểu rất rõ sức khỏe của mình, cô cảm nhận được choáng váng rất nặng, đôi khi dù là ngồi cũng sẽ cảm thấy váng đầu, nhưng mỗi ngày cô đều tự cổ vũ bản thân, làm tự kỷ ám thị, người có bệnh sợ nhất chính là luôn cho rằng bệnh của mình rất nghiêm trọng, như vậy, sẽ nghiêm trọng thật.

May mắn là, mỗi lần cô khó chịu đều có thể vượt qua, cũng may mắn là bên cạnh có rất nhiều người quan tâm cô, mỗi lần thấy khó chịu đều có thể chui vào lòng anh, mùi hương của anh như có tác dụng ổn định tinh thần, xoa dịu cảm giác không khỏe.

Quan trọng nhất là qua được mỗi một ngày, môi ngày đều như đang làm xiếc đi dây rất vất vả, chẳng phấn khởi chút nào.

Thời gian này cuộc sống của Trang Noãn Thần rất bình thường, cô cũng nghĩ đến mùa đông này sẽ rất ấm, cho đến khi, bình yên này bị cú điện thoại trong đêm khuya phá tan.

Trang Noãn Thần giật mình tỉnh giấc, Giang Mạc Viễn lại theo đó mở mắt, sau khi nhìn điện thoại vẻ mặt ảo não, mỗi lần về nhà anh đều tắt máy, đêm nay lại quên. Điện thoại liên tục reo vang, cô vội thúc giục anh nhận máy, sợ lỡ công việc quan trọng.

Giang Mạc Viễn hết cách đành phải nhận máy, vừa nghe mặt anh có chút sững sờ, lát sau lại cau mày chuẩn bị cúp máy, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nữ sắc nhọn, đang gọi tên của Trang Noãn Thần. Trang Noãn Thần liền giật mình, cảm thấy cú điện thoại này là tìm cô, sao lại gọi đến điện thoại của Giang Mạc Viễn?

Giang Mạc Viễn không còn cách nào đành phải đưa điện thoại cho cô, cô nhận lấy, chỉ nghe một câu thì hoảng sợ ngây người!

***

Mạng sống của Cố Mặc bị đe dọa, thời điểm được chuyển về nước dưới sự tận tình cứu chữa của bác sĩ, cũng bất lực xoay chuyển tình hình. Anh ra nước ngoài làm phóng viên thường trú, nơi anh ở xảy ra động đất, vị trí gặp nạn là khu tập trung nhiều người Hoa, anh vì bảo vệ một đứa bé, từ trên cao rơi xuống một tảng đá cực lớn, đứa bé được cấp cứu đúng lúc, nhưng Cố Mặc bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều.

Trang Noãn Thần từ khi mang thai đến giờ, phần lớn thời gian đều ở nhà, Hứa Mộ Giai gọi điện cho Giang Mạc Viễn cốt yếu là tìm cô, trong điện thoại tiếng nói của Hứa Mộ Giai yếu ớt, cô ấy chỉ nói, Cố Mặc đang gắng gượng chút hơi thở cuối cùng về nước, tôi biết người anh ấy muốn gặp mặt lần cuối là cô, Noãn Thần, cô đến đi, không sẽ muộn đó, thật sự không còn kịp nữa rồi.

Trong xe, cả người Trang Noãn Thần lạnh đến run rẩy, tài xế lái xe, ông bà Trang đều đi theo ngồi ở hàng ghế cuối, Giang Mạc Viễn ngồi cạnh Trang Noãn Thần, ôm chặt cô, tình huống này anh không thể ích kỷ ngăn cản, người sắp chết, anh không thể tàn nhẫn so đo tính toán với hắn.

“Mạc Viễn…” Cô khẽ gọi tên anh.

“Không sao mà, có lẽ Hứa Mộ Giai nói quá lên thôi.” Giang Mạc Viễn mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, tin tức này anh đã xem rồi, nhưng lại không ngờ Cố Mặc bị thương nghiêm trọng như vậy.

Trang Noãn Thần hít thật sâu để điều chỉnh cảm xúc của mình, gật đầu.

Thực tế, tình hình của Cố Mặc còn nghiêm trọng hơn cả lời Hứa Mộ Giai nói, khoảnh khắc Giang Mạc Viễn và Trang Noãn Thần chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt nhìn thấy Cố Mặc, cả người như bị thiếu dưỡng khí!

Toàn thân Cố Mặc gần như bị quấn băng kín mít, anh đeo mặt nạ thở oxy im lặng nằm ở đó, nếu máy đo nhịp tim không nhảy lên, cô còn nghĩ anh đã ra đi rồi…

Hứa Mộ Giai vẫn ở bên chăm sóc, lặng lẽ lau nước mắt, bên cạnh còn có vài người, là họ hàng của Cố Mặc ở nước ngoài, Trang Noãn Thần không biết họ.

Cố Mặc còn có ý thức, bóng dáng bên giường làm mắt anh sáng lên, anh muốn cười với cô, thế nhưng lại không sử dụng thêm được chút sức lực nào.

Giang Mạc Viễn nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên không dễ chịu.

Trang Noãn Thần bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn anh, cố gắng nặn ra một nụ cười. Môi Cố Mặc mấp máy, cô liền cẩn thận tháo mặt nạ dưỡng khí ra.

“Đời người… ba mươi sáu ngàn ngày… trừ đi lúc ngủ… thời gian chỉ còn lại mười tám ngàn ngày, anh… muốn viết cho em một ngàn ca khúc, để anh viết đến ngày cuối cùng của mười tám ngàn ngày đó, anh… sẽ đàn Ukulele cho em nghe.” Cố Mặc nói rất khó khăn, “Đây là… lời anh từng nói với em, đáng tiếc… cuối cùng không thực hiện được.”

“Cố Mặc… Anh đừng nói gỡ, sẽ không sao mà…” Năm nay cô được nhiều cũng mất rất nhiều, mất đi bà nội, hiện giờ ngay cả Cố Mặc cũng muốn bỏ cô mà đi sao? Người thân của cô…

Cố Mặc cười nhẹ, “Em đã đến… Giây phút cuối cùng mở mắt anh thấy được em… anh đã mãn nguyện lắm rồi.”

Mắt Trang Noãn Thần đỏ lên.

“Nhưng mà cũng tốt… Em gả cho hắn, nếu không anh… bây giờ… chỉ để lại mình em… cô đơn lắm.” Mắt Cố Mặc cũng đỏ, giọng nói càng trở nên yếu ớt, nhìn ra được anh đang dốc hết chút sức lực cuối cùng, “Em không cần… đàn Ukulele của anh nữa… cho nên… mới gửi qua bưu điện cho anh… Thực ra, em có thể giáp mặt đưa… Anh sẽ không quấn lấy em đâu.”

Những lời này như sấm sét giữa trời quang oanh tạc màng nhĩ của cô, Ukulele đã ở trong tay Cố Mặc? Không cần nói, chắc là Giang Mạc Viễn âm thầm gửi bưu điện trả lại rồi.

Giang Mạc Viễn đứng đó vẻ mặt có chút xấu hổ, hít sâu một hơi, anh ra khỏi phòng bệnh.

“Cố Mặc, những ca khúc anh đàn cho em em đều nhớ hết, anh mạnh mẽ hơn nữa được không?…” Cô không nói được nữa, tình trạng của anh người sáng mắt nhìn sẽ biết.

Tay Cố Mặc hơi giật giật, anh muốn đưa tay sờ tóc cô, lại bất lực, “Noãn Thần à… trước kia anh cảm thấy được… em phải ở bên anh, bởi vì… chúng ta rất giống nhau… cho nên chỉ có thể nương tựa vào nhau mới đủ ấm áp, nhưng…” Anh ngừng lại, khóe mắt có giọt nước chảy ra.

“Đừng nói nữa…” Cô thấy anh hình như rất đau, lòng cô cũng đau theo.

“Không biết… kiếp sau chúng ta có cần… đợi mười hai năm nữa hay không.”

“Cố Mặc…” Cô như bị nghẹn họng, lòng cô đau đớn như bị tùng xẻo.

Tay Cố Mặc lại co giật, cô vội vàng cầm lấy, anh mỉm cười, yếu ớt như vậy, môi tái nhợt như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tan đi, “Noãn Thần à… Cho anh sờ mặt em…”

Cô cầm tay anh, nhẹ nhàng đặt lên mặt mình, tay anh chỉ giật, nước mắt, ướt đẫm mắt của nhau, anh thỏa mãn nở nụ cười, giọng khàn khàn, “Anh yêu em… cũng quả thực đã tổn thương em, Noãn Thần… hãy tha thứ cho anh.”

Cô liều mạng gật đầu, lại một câu cũng không nói ra được.

“Anh mệt quá đi… Hy vọng… đời này em được hạnh phúc… kiếp sau anh sẽ không yêu… mệt mỏi như vậy, Noãn Thần à, cứ như vậy đi… Chúng ta… không níu… không nợ, đừng nói… tạm… biệt…” Tay, men theo má cô, trượt xuống.

Hứa Mộ Giai đột nhiên có phản ứng, khóc lóc ngã vào người anh.

Trang Noãn Thần sững sờ chết trân tại chỗ, tay còn giơ giữa không trung, theo đó, nước mắt chảy đầy mặt.

Tiếng khóc.

Mọi người đồng loạt khóc lên.

Chỉ có Trang Noãn Thần, lặng lẽ rơi lệ.

Giang Mạc Viễn chạy ào vào, ôm cô vào lòng, để cô khóc ở trong lòng anh, trái tim đau đớn như bị cào xé, Cố Mặc, hay cho một câu không níu không nợ đừng nói tạm biệt.

“Cố Mặc, tại sao trước lúc chết anh cũng không tha thứ cho em? Tại sao?” Hứa Mộ Giai khóc lóc thảm thiết, đó là nỗi đau đến tê tâm liệt phế.

Nước mắt của Trang Noãn Thần cũng không ngừng được, quay đầu nhìn Cố Mặc đã sớm mất đi sinh mệnh, giống như lại thấy chàng trai áo trắng trong vườn trường đại học, cô thà rằng hai bên hận thù cũng không muốn thế này, không muốn gặp phải sinh ly tử biệt.

Người thân của Cố Mặc khóc rất thương tâm, ông bà Trang khóe mắt cũng ươn ướt.

Một sinh mệnh trẻ trung như vậy tan biến, là đả kích và bi ai lớn nhất khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Bình Luận (0)
Comment