Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 122

Gặp nhau quá muộn màng, nên thân phận của anh và em đã sai lầm. Yêu nhau quá muộn màng, nên thế giới của đôi ta đã náo nhiệt bao người qua lại. Em nên quay người bước đi, lựa chọn cô độc một mình, hay nên xuyên qua dòng người kia chạy tới bên anh, cùng anh đắm chìm trong sa mạc của tình yêu đây?

Đêm mùa hạ huyên náo, dòng xe nườm nượp chuyển động dưới ánh đèn đường, bóng người qua lại như con thoi giữa quầng sáng khiến khung cảnh thêm phần náo nhiệt.

So với sự ồn ã của con phố “không đêm” Sanlitun với khung cảnh ăn chơi trụy lạc cách đó không xa, trong nhà Tố Diệp im lìm tới nỗi chỉ một chiếc kim rơi xuống nền đất cũng có thể nghe thấy. Cô yên lặng nằm trên giường, nhìn kim đồng hồ trên tường quay từng vòng tích tắc tích tắc. Mỗi một nhịp đồng hồ vang lên là trái tim cô cũng đập một nhịp. Trong một hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh, đôi tai của con người cũng trở thành một máy bắt tín hiệu có công năng cực mạnh. Cô nghe được tiếng người vọng vào qua lớp kính thủy tinh, nghe thấy từng nhịp đập trái tim mình thậm chí là cả tiếng thở nhè nhẹ.

Trên cửa sổ có ánh sáng rọi vào, là đèn xe.

Tố Diệp vẫn đang chờ đợi.

Cho tới khi, tiếng chuông cửa dưới nhà vang lên, cô mới ngồi bật dậy khỏi giường. Trái tim cuối cùng đã thoát khỏi tần suất đồng đều với kim đồng hồ, mà đập nhanh hơn nhiều. Chuông cửa vẫn vang lên, theo một trật tự, đủ để thấy sự nhẫn nại và quyết tâm của vị khách. Cô đứng dậy đi xuống nhà. Lúc đi qua bàn uống nước ở phòng khách, cô tiện tay dọn dẹp sạch sẽ đống ảnh vương vãi trên mặt bàn, đè xuống dưới quyển sách, chỉ để lại một góc nhỏ bên ngoài.

Mở cửa, bên ngoài là bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn.

Rõ ràng là anh vừa từ công ty vội tới đây. Chiếc áo sơmi màu cà phê đậm, bộ vest màu đen. Chiếc thắt lưng tinh xảo và tia sáng rực rỡ trên cổ tay anh làm tăng thêm vẻ đẹp cho nhau, như thế càng làm nổi bật dáng vẻ của cô mái tóc rối bù và bộ quần áo ngủ của hãng Victoria's Secret.

“Vào đây đi!” Từ đầu tới cuối cô vẫn cúi đầu, nói xong bèn tự động đi tới nằm cuộn tròn trên sôpha, cảm xúc không có nhiều thay đổi.

Niên Bách Ngạn bước vào nhà, sau khi đóng cửa xong liền tiện tay đặt chìa khóa xe trên chiếc tủ để đồ ở cửa chính, đi tới trước mặt cô. Thấy tâm trạng cô không vui, anh bèn ngồi xuống, đưa tay sờ lên trán cô.

Cô không động đậy, tròn mắt nhìn anh.

“Không sốt.” Anh thu tay về, dường như thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tố Diệp uể oải gật đầu.

“Em thấy khó chịu ở đâu?”

“Đầu, tim, toàn thân, chân tay… chỗ nào cũng khó chịu.” Cô làu bàu.

Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Lại giận dỗi ai rồi?”

Cô chớp chớp mắt không trả lời.

“Lúc gọi điện thoại cho tôi, em đang ở đâu?” Anh nghe ra không giống như đang ở nhà.

Tố Diệp suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy khỏi sôpha: “Anh đợi chút!” Nói rồi cô đi lên gác.

Niên Bách Ngạn chẳng hiểu chuyện gì, nhưng thấy cô nhảy nhót loạn lên anh cũng yên tâm không ít. Lúc nhận được điện thoại của cô anh đang họp, trong điện thoại giọng cô yếu đuối mệt mỏi, như một con mèo bị người ta cắt mất đuôi. Cô khẽ khàng gọi anh một tiếng “anh rể”, yếu ớt nói với anh rằng cô rất khó chịu, khiến tâm trí anh loạn cào cào.

Cuộc họp vừa kết thúc là anh không kịp nghỉ ngơi, vội vàng tới đây. Khổ rằng đường quá tắc, anh đã liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, chỉ mong không phải cô lại bị ốm hay lên cơn sốt.

Xem ra chỉ là cảm xúc có chút vấn đề.

Niên Bách Ngạn ngồi trên ghế sôpha. Lúc này anh mới có thời gian ngắm nhìn bốn xung quanh, không khỏi kinh ngạc. Căn phòng đang yên lành bị cô trang hoàng thành một phong cách ngập tràn cảm giác kỳ quái, hư ảo. Màu xám đen đương nhiên sẽ không tồn tại, sôpha màu xanh lá, thảm trải sàn màu xanh ngọc, ghế gỗ màu đỏ. Có ngọn đèn theo phong cách hiện đại nhưng cũng có tủ đứng và điện thoại kiểu cũ của 30, 40 năm về trước. Trên khung cửa sổ sát đất xếp một hàng dài những con búp bê và những món đồ chơi kỳ quặc, màu sắc rực rỡ, tạo hình độc đáo, có lẽ là một kiểu số lượng có hạn nào đó, tóm lại cố gắng phóng tầm mắt ngắm nhìn thì đó là sự kết hợp của các hệ thống màu sắc đối lập, tạo cảm giác náo nhiệt.

Ngoại trừ bức ảnh cực lớn treo trên tường. Nó được coi là thứ tao nhã nhất, chỉ độc một màu trắng, nhưng lại hòa hợp với khung cảnh căn phòng một cách kỳ lạ. Niên Bách Ngạn nhìn người con gái trong bức ảnh, nhìn mãi nhìn mãi, bỗng thấy xót xa.

Trên mặt bàn đặt mấy quyển sách, anh lấy một cuốn lên xem, có liên quan đến tâm lý học. Lúc đang chuẩn bị đặt xuống thì vô tình giở tới một góc phía dưới để lộ ra một tấm ảnh. Anh lật tiếp những quyển đè bên trên, mới phát hiện còn không ít ảnh.

Anh cầm ảnh lên, xem từng tấm một. Khóe môi vốn đang nở một nụ cười dịu dàng của Niên Bách Ngạn dần dần căng ra, đường cong cương nghị bỗng trở nên lạnh giá, đầu mày nhíu chặt, khắc rõ một nếp nhăn.

Lúc Tố Diệp đi xuống nhà vừa hay nhìn thấy cảnh ấy, cô thầm hừ một tiếng trong lòng nhưng nét mặt không để lộ biểu cảm gì. Cô đi tới, uể oải ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, đẩy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo tới trước mặt anh, tạm thời chắn đi tầm nhìn của anh.

“Cái gì vậy?” Niên Bách Ngạn không hiểu.

“Mở ra xem đi!” Tố Diệp dựa vào anh, lúc ngẩng đầu mỉm cười, cô cách anh rất gần.

Niên Bách Ngạn tạm gác chuyện tấm ảnh lại, cầm lấy chiếc hộp, mở ra. Là một đôi măng sét tinh xảo hiệu Givenchy, hoàn toàn làm bằng vàng, thiết kế đơn giản thoải mái. Anh nhướn mày, còn chưa đợi anh hỏi cô đã khoác tay anh, nét mặt rạng rỡ: “Chiều nay lúc đi dạo phố em nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp với anh, anh thích không?”

Điều anh càng thích hơn, là việc cô chủ động thân thiết với anh.

“Khiến một cô “Grăng-đét” như em chịu bỏ tiền ra đúng là không dễ dàng.”

“Ghét anh quá đi, ai nói em là “Grăng-đét”?” Giọng Tố Diệp nũng nịu, lúc nói còn giơ tay đánh nhẹ vào lồng ngực anh, như thế, khoảng cách của hai con người lại càng gần thêm một chút.

Còn sự cố ý tiếp cận của Tố Diệp không vấp phải sự cự tuyệt của Niên Bách Ngạn. Anh mỉm cười, mặc cho cô làm nũng rồi tiện đà ôm cô vào lòng. Cô cũng khẽ giãy giụa mang tính tượng trưng một lát rồi sau đó dính chặt lấy anh như một con mèo yếu ớt.

“Anh nói xem, có thích không?” Cô lấy ra một chiếc măng-sét, ngẩng đầu khẽ hỏi.

Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, khóe môi hiện lên một sự cưng chiều không hề che giấu, giọng nói trầm thấp giờ cũng trở nên dịu dàng: “Tôi thích.” Câu nói này chứa đựng quá nhiều nội dung, giống như giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô vậy.

Tố Diệp rất thông minh, cô hiểu rõ hàm ý thực sự trong từ thích mà anh nói, không giả vờ ngốc nghếch hỏi thêm anh thích thế nào. Cô cúi xuống lấy chiếc măng-sét tới, chuẩn bị đeo lên cho anh. Nhưng Niên Bách Ngạn lại giữ chặt tay, ngăn chặn hành động của cô.

Cô không hiểu, ngước mắt lên nhìn anh.

“Ngốc ạ! Tôi sợ nó làm xước tay em.” Anh cười khẽ, giải thích.

Tố Diệp ngẩn người, vì nụ cười của anh, càng vì sự quan tâm của anh, một cảm giác do dự trào dâng trong lòng, như một trạng thái phân li, vô tình gặm nhấm lòng quyết tâm của cô.

“Tôi bảo đảm khi đi làm sẽ đeo.” Anh lầm tưởng cô không vui, đưa tay khẽ quẹt lên mũi cô đồng thời đưa ra lời hứa.

“Là anh nói đấy nhé, không được phép không đeo.” Tố Diệp phản ứng lại, rồi lại mỉm cười.

Niên Bách Ngạn đồng ý.

Cô lại nằm gọn trong lòng anh, áp mặt vào lồng ngực, lắng nghe từng nhịp tim vững vàng của người đàn ông, hít hà mùi gỗ mộc mê người. Nhưng… nụ cười trong mắt dần dần tắt ngấm. Cô nhìn chằm chằm chiếc măng-sét trên đầu ngón tay, một tia nhìn lạnh lùng lướt qua.

Tố Diệp có thể ở một giây phút nào đó chỉ là một con đà điểu vùi đầu trong cát sỏi, nhưng không có nghĩa bị người khác bắt nạt tận cửa mà vẫn vờ như không thấy. Thứ cô mua không phải là chiếc váy dài đó mà là một đôi măng-sét của nam giới. Đúng vào lúc Nguyễn Tuyết Mạn và người phụ nữ kia đang ba hoa khoác lác con rể và con gái bà ta xuất sắc đến thế nào, cô đường hoàng bước ra khỏi phòng thay đồ. Cô đi lướt qua bà ta, đến khu đồ nam giới, tùy ý chỉ vào một đôi măng-sét, chậm rãi nói với nhân viên bán hàng: Lấy đôi măng-sét này ra cho tôi xem.

Cô liếc mắt, không khó nhìn thấy thần sắc ngượng ngập cùng nét mặt kinh ngạc và do dự của Nguyễn Tuyết Mạn khi nhìn thấy chiếc măng-sét trên tay cô.

Cô cười khẩy, sắc mặt người đàn bà này đúng như cái bảng pha màu, rõ ràng dễ nhận.

Nguyễn Tuyết Mạn đã nhìn rõ chiếc măng-sét mà cô cầm, vậy thì, nếu sau này nó lại được đeo trên người Niên Bách Ngạn thì sẽ thế nào?

Nghĩ tới cảnh tượng có thể xảy ra trong tương lai, Tố Diệp liền cảm thấy sung sướng.

Khóe môi còn chưa kịp cong lên, giọng nói trầm ấm của anh đã vang lên trên đỉnh đầu: “Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”

Cô ngước lên, anh nhìn xuống, hai con người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô trong veo, còn đôi mắt anh ngập tràn sự quan tâm.

Tố Diệp khẽ gật đầu, rồi dịu dàng kéo tay anh lại, nghịch nghịch những ngón tay anh. Một giây sau, bàn tay anh khẽ co lại, đan chặt với tay cô.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết ai đã tới tìm em không?” Anh khẽ thở dài.

Đây đúng là lần đầu tiên Niên Bách Ngạn bị một người con gái dẫn dắt cảm xúc của mình. Tố Diệp hôm nay như một đứa trẻ thích trêu chọc anh, khiến anh tưởng rằng cô bị bệnh, nóng ruột chạy vội tới đây. Nhưng cô không bị ốm, mà chỉ mong anh đeo chiếc măng-sét cô mua. Anh chưa bao giờ nhận quà của phụ nữ, vì nhận rồi sẽ cảm thấy rất kỳ lạ. Vậy mà món quà này lại khiến anh rất vui, càng vui hơn nữa là sự chủ động của cô.

Anh hoàn toàn không muốn trách cứ cô lãng phí thời gian, vì khoảnh khắc cô vùi đầu vào lòng anh, anh mới phát hiện ra, trái tim từ lâu đã trống vắng của anh cuối cùng cũng được đong đầy sự ấm áp.

Anh nên đẩy cô ra, hoặc cảnh cáo cô, trước khi chưa biết rõ tình cảm của chính mình thì không phép đùa với lửa. Nhưng con người trước sau luôn ích kỷ, càng không nói tới một người đàn ông luôn khao khát có được sự ấm áp đó như anh. Một khi đã được nếm trải, khát khao được chiếm hữu nó càng trở nên mãnh liệt.

Có lẽ cái anh càng mong muốn hơn là hoàn toàn có được nó.

Không phải anh không làm được.

Tố Diệp mỉm cười, ngước lên nhìn anh, gò mát sát lại rất gần: “Anh cảm thấy mấy bức ảnh đó chụp thế nào? Em thấy đẹp lắm đấy chứ.”

“Nếu có thời gian, tôi muốn được đường hoàng đi chụp một bộ với em, chứ không phải là bị chụp trộm.” Lời nói mang đầy hàm ý sâu xa, rồi anh thu tay lại ôm cô chặt hơn: “Nếu thật lòng thấy nó đẹp, thì không cần phải khó chịu khắp người nữa.” Cô chắc chắn không phải một người tùy tiện, thậm chí nói trong một số trường hợp còn cực kỳ thận trọng, cũng như trái tim và cảm xúc của cô. Để anh nhìn thấy bức ảnh, chứng tỏ cô có ý muốn anh biết.

Tố Diệp nghiêng mặt nhìn anh: “Vậy anh cảm thấy người chụp lén là ai?”

“Bất luận người nào quen tôi đều có khả năng.” Anh khẽ cười.

Tố Diệp thông minh, nghe ra được huyền cơ: “Nói vậy là anh bị chụp trộm không phải lần một lần hai?”

“Sao lại day dứt vấn đề này?” Niên Bách Ngạn bất giác khẽ chạm nhẹ vào gương mặt cô.

“Bởi vì…” Tố Diệp ôm chặt cổ anh, tươi cười: “Em đang nghĩ, người phụ nữ lần trước may mắn được cùng đứng chung ống kính với anh là ai? Là một người phụ nữ anh tùy ý gặp gỡ để giải quyết nhu cầu sinh lý hay là tình nhân cố định của anh?”
Bình Luận (0)
Comment