Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 161

Lâm Yêu Yêu nhìn anh ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Diệp Uyên lại rất có hứng thú, sát lại gần cô: “Hiếm thấy em không cãi lại tôi. Sao, bị tôi làm cho tức điên rồi à? Chẳng qua chỉ làm lỡ dở của em một buổi gặp phụ huynh thôi mà.”

“Diệp Uyên! Anh có còn liêm sỉ không vậy? Cuộc đời anh không còn chuyện gì quan trọng nữa phải không?” Lâm Yêu Yêu chỉ cần nghĩ tới việc không chào hỏi gì đã chạy vội ra khỏi phòng như thế là lại thấy lo lắng, đương nhiên cơn tức giận với tên cầm đầu này lại bùng lên: “Không phải ai cũng nhàn rỗi như anh đâu. Anh có cuộc đời rực rỡ tiếng tăm của anh, nhưng không có nghĩa người khác cũng được may mắn như anh. Đúng là anh có tiền, có địa vị, nhưng thế có nghĩa là nhất định phải dùng cách ngang ngược thế này để làm nổi thêm cuộc đời thất bại của người khác sao?”

Diệp Uyên không cười nữa, ngữ khí trầm hẳn đi: “Cuộc đời của em thất bại sao?”

“Anh nghĩ sao?” Lâm Yêu Yêu lườm anh: “Một người con gái đang đi gặp bố chồng tương lai, kết quả lại bị một gã đàn ông thần kinh kéo đi mất. Anh cảm thấy bố chồng tương lai và chồng tương lai của cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Một cuộc đời như vậy còn không gọi là thất bại sao?”

Diệp Uyên nghe xong lại bật cười: “Tôi còn tưởng có chút gì to tát chứ. Yêu Yêu, em phải cảm ơn tôi mới đúng. Nếu em lấy người đàn ông đó cuộc đời mới gọi là thất bại. Tôi chỉ là người qua đường vô tình gặp nên giúp em sửa chữa mà thôi.”

Lâm Yêu Yêu nhíu mày: “Tôi không muốn ngồi đây nghe anh nói nhăng nói cuội.” Nói rồi cô mở cửa bước xuống xe.

Nhưng cửa xe đã bị khóa.

“Anh…”

“Lấy một người đàn ông không yêu mình thú vị lắm sao?” Diệp Uyên nửa đùa nửa thật.

“Anh nhầm rồi, anh ấy rất yêu tôi!”

“Phụ nữ mà tưởng bở lên thì thật đáng sợ.” Diệp Uyên nói rồi kéo tay cô lại, mặc cho cô giằng ra anh vẫn siết chặt: “Thế này đi, em cho bản thân mình thêm một sự lựa chọn đi. Mua quần áo còn phải đi nhiều cửa hàng mà, huống hồ là chuyện kết hôn đại sự, em thấy sao?”

Lâm Yêu Yêu dùng hết sức bình sinh rút tay về, rồi tránh xa anh ta như tránh mầm bệnh: “Anh bệnh hoạn à! Không dưng tôi cho bản thân thêm nhiều lựa chọn làm gì?”

“Em có thể so sánh xem tôi và Đinh Tư Thừa ai hợp với em hơn.” Diệp Uyên mỉm cười nhìn cô.

Lâm Yêu Yêu cười khẩy: “Không cần so sánh! Cậu chủ Diệp! Dù là kiếp sau tôi cũng không ở cùng loại người như anh.”

“Loại người thế nào?”

“Lăng nhăng, ngựa giống, vô trách nhiệm, ai đi theo anh người đó đúng là xui xẻo.”

Diệp Uyên trợn tròn mắt một cách khoa trương: “Yêu Yêu! Không ngờ em đã hiểu tôi tới một mức độ sâu sắc như vậy rồi, còn nói là không hợp với tôi?”

“Mở cửa!” Cô chẳng hơi đâu nhiều lời với anh ta.

“Đừng thế, giận rồi sao?” Anh lại gần cô, khuôn mặt đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.

Lâm Yêu Yêu ngoảnh mặt đi, anh lại càng tiến sát: “Nhìn tôi!”

Cô lờ đi.

“Không nghe lời là tôi hôn em đấy.” Diệp Uyên cười xấu xa.

Lâm Yêu Yêu giật nảy mình, phẫn nộ nhìn anh ta: “Diệp Uyên, anh đúng là đồ lưu manh!”

“Em có tin không, tôi càng muốn giở trò lưu manh với em.” Diệp Uyên sát gần cô tới mức có thể nhìn được bóng hình sợ hãi của cô trong con ngươi của anh ta. Anh ta lại cười: “Cứ ngoan ngoãn nhìn tôi thế này tốt biết bao.”

“Anh… Đồ thần kinh!”

Diệp Uyên thấy cô sợ thật rồi, bèn thu lại dáng vẻ nhắng nhít của mình: “Được rồi, đùa với em chút thôi! Yêu Yêu, anh thật sự muốn tìm em, nhờ em giúp.”

Lâm Yêu Yêu vẫn cảnh giác. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này lúc nghiêm túc đứng đắn cũng giống như đang giở trò gì đó.

“Tôi muốn mua cho Tiểu Diệp một món quà, nghĩ đi nghĩ lại thấy dây chuyền cũng không tồi, nhưng lại không biết chọn. Vừa hay em làm giám định đá quý, có thể chọn giúp tôi.” Giọng điệu Diệp Uyên nghe ra vô cùng chân thành.

Lâm Yêu Yêu hoài nghi: “Vô duyên vô cớ tại sao lại tặng quà cho Tiểu Diệp?”

“Tôi chỉ muốn hòa giải những mâu thuẫn của nó và nhà họ Diệp mà thôi. Nghĩ mà xem, nếu cả ngày nó sống trong thù hận thì còn vui vẻ làm sao được? Tôi làm anh trai không thể nhìn nó cứ mãi u sầu buồn bã như vậy. Nghe nói nó đi du lịch một mình rồi, nghĩ tới là thấy phiền lòng.” Diệp Uyên chau mày, ánh mắt toát lên vẻ đau lòng. Thần sắc này cũng khiến cơn giận của Lâm Yêu Yêu hạ bớt phần nào.

“Anh… nghĩ vậy thật sao?”

“Đương nhiên!” Diệp Uyên kéo tay cô lại, trịnh trọng nói: “Em là người bạn tốt nhất của Tiểu Diệp, lại là nhà giám định. Em bảo ngoài em ra tôi còn biết tin tưởng ai nữa? Nhiệm vụ của em rất nặng nề, quan hệ của tôi và Tiểu Diệp có thể được hóa giải hay không trông chờ vào em cả đấy.”

Lâm Yêu Yêu nãy giờ vẫn nhíu mày nhìn anh ta chằm chằm, đánh giá độ đáng tin cậy trong lời nói.

“Em dù có ghét tôi thế nào cũng không thể để Tiểu Diệp buồn bã được phải không? Người sống mà cứ ôm thù hận không tốt đâu.” Diệp Uyên tiếp tục dỗ dành.

Lâm Yêu Yêu suy nghĩ. Con người anh ta tuy rằng đáng ghét nhưng nói chuyện cũng có lý lẽ. Cô biết Tố Diệp đã đi du lịch một mình, cũng vì chuyện này mà buồn phiền. Nghe thấy vậy cô thở dài: “Thôi được rồi, tôi có thể giúp anh.”

“Quá tốt rồi!” Diệp Uyên siết chặt tay cô.

Lâm Yêu Yêu mải nghĩ tới chuyện của Tố Diệp, quên cả rút tay về, cứ để mặc cho anh siết chặt mãi như thế. Một lúc lâu cô mới khẽ nói: “Trước khi đi chọn quà cho anh, tôi phải gọi điện cho Tư Thừa đã. Cứ thế chạy ra ngoài như vậy tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng.”

“Được!” Diệp Uyên nhếch môi cười.

Vì có một khách hàng cần gặp mặt, thế nên hai người tạm thời dừng chân ở Hồng Kông. Niên Bách Ngạn đi gặp khách hàng, còn Tố Diệp có hai tiếng nhàn rỗi, rảo bước lượn quanh mấy cửa hàng miễn thuế. Tới giờ hẹn trước ở sân bay, cô đeo một cái kính râm nổi bật bước vào phòng nghỉ của khoang hạng nhất, đập bộp một cái lên người Niên Bách Ngạn đang ngồi xem tạp chí tài chính đợi cô.

Niên Bách Ngạn đang uống cafe suýt bị sặc, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn chỉ có con người Tố Diệp đó mà thôi. Anh ngước lên, nhìn người con gái đã bị kính râm che gần nửa khuôn mặt. Cô có vẻ rất vui, giơ tay chào anh: “Hello anh chàng đẹp trai! Em tới muộn rồi!” Dứt lời cô vội vàng ngồi xuống sofa bên cạnh anh, đá bay giày cao gót đi, lớn tiếng gọi người phục vụ: “Nhanh! Mang cho tôi một cốc nước chanh đá, cảm ơn!”

Người phục vụ mỉm cười gật đầu, đang định quay người đi thì Niên Bách Ngạn bỗng lên tiếng: “Cho cô ấy một ly nước chanh thường.”

“Niên Bách Ngạn! Em nóng sắp chết rồi.” Cô dí sát mặt vào người anh, kháng nghị.

“Nhìn ra rồi!” Niên Bách Ngạn bỏ từ báo trong tay xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán cô, rồi tháo chiếc kính râm khoa trương đó xuống, nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của cô: “Càng những lúc này càng không được uống nước quá lạnh, muốn bị bệnh sao?” Thấy người phục vụ vẫn còn do dự đứng bên cạnh, anh lại cất giọng trầm thấp, ra lệnh: “Nước thường.”

Người phục vụ gật đầu bỏ đi, chỉ một lát sau đã bưng tới một cốc nước chanh thường. Tố Diệp uống không thấy ngon, nhưng cũng chẳng so đo với anh. Cô cuộn tròn người ngồi trên sofa, chẳng quan tâm tới hình tượng, đặt ly nước không sang một bên rồi nói: “Anh đúng là nên đi gặp thêm vài vị khách hàng nữa, biết không? Bao nhiêu đồ còn đang giảm giá, em chẳng mua kịp.”

“Đi cả ngày trời mà chỉ mua được cái kính râm với đôi giày cao gót này thôi sao?” Niên Bách Ngạn hiếm khi có hứng thú nói chuyện phiếm với cô.

Tố Diệp mím môi: “Chẳng phải vì thời gian gấp quá sao?”

“Hay vì không nỡ bỏ tiền ra?” Anh nói phát trúng ngay.

Nghe thấy vậy, con ngươi của cô đảo qua đảo lại. Bỗng nhiên cô dính chặt lấy người anh, giọng nói ngọt ngào, như que kem mát lạnh mùa hè: “Ai bảo thế! Ở Hồng Kông có nhiều thương hiệu rẻ hơn trong nội địa nhiều. Ví như chiếc kính râm với giày cao gót này đều là mẫu mới, so với mấy cửa hàng đại lý trong nước rẻ hơn gần bốn ngàn cơ đấy. Anh có gì muốn mua không? Hay là chúng ta đổi chuyến bay đi?”

Niên Bách Ngạn nhịn cười, để mặc cô khoác tay mình, giơ tay lấy tờ tạp chí lại, hờ hững đáp: “Không được!”

“Niên Bách Ngạn…” Cô bắt đầu giở trò làm nũng, kéo dài giọng rồi lắc lắc cánh tay anh.

“Mọi việc bên Nam Phi đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, lịch trình không thay đổi được.” Niên Bách Ngạn vẫn ngồi đọc báo.

“Vậy em ngồi chuyến bay sau tới tìm anh.”

“Không được!”

“Tại sao?”

Lúc này Niên Bách Ngạn mới ngước mắt nhìn cô: “Sao anh có thể bỏ em lại Hồng Kông một mình được?”

“Không sao! Hồng Kông em đi mãi rồi.” Tố Diệp giơ tay ra xem đồng hồ, tính nhẩm: “Sáu tiếng sau là có chuyến bay kế tiếp.”

“Sáu tiếng nữa là anh đã tới Nam Phi rồi.” Niên Bách Ngạn tuyệt đối không thỏa hiệp: “Còn nữa, tới Nam Phi mỗi giây mỗi phút em đều phải ở bên cạnh anh, không được đi lung tung như hôm nay nữa.”

“Chẳng phải anh tới mỏ kim cương và công xưởng để bàn công việc sao?”

“Đúng vậy!”

“Em đi theo anh không ổn lắm thì phải?”

“Không có gì không ổn!”

“Hả?” Tố Diệp sững sờ: “Nhưng em đã lên kế hoạch sẽ đi cưỡi đà điểu rồi.”

Niên Bách Ngạn cuối cùng cũng không thể nhịn cười được nữa. Anh đưa tay kéo cô vào lòng, xoa mạnh đầu cô: “Nói thì hay lắm, nào là lo anh lỡ dở công việc, thực ra là không bỏ được cái tính ham chơi. Cưỡi đà điểu? Em siêu thật đấy!”

“Anh đi Nam Phi nhiều lần như vậy mà chưa từng cưỡi đà điểu sao? Quá đáng tiếc! Ở Stellenbosch có một sân đua đà điểu cao cấp. Nghe nói ở đó nuôi hơn mười vạn con đà điểu. Mỗi năm đều sẽ tổ chức cuộc thi cưỡi đà điểu để thu hút du khách.” Tố Diệp nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt thì đã hướng đi đâu đâu.

Niên Bách Ngạn có phần kinh ngạc: “Chẳng phải em chưa từng tới Nam Phi sao?”

“Tra google…” Tố Diệp cười thầm.

“Chúng ta không đi tuyến đường đó.” Niên Bách Ngạn nhàn rỗi ngồi nghịch tóc cô: “Hơn nữa lần này chúng ta đi bàn việc, bất luận là tới mỏ hay đi gặp thương nhân bán lẻ, em cũng đi theo anh hết.”

“Chuyện này đâu có liên quan gì tới em.” Cô ỉu xìu.

“Có liên quan tới anh là có liên quan tới em.” Niên Bách Ngạn đưa tay nâng mặt cô lên, hôn lên tóc cô: “Vừa hay cũng thử nghiệm những kiến thức em đã học thuộc.”

Tố Diệp nhìn anh khó tin, một lúc sau cô mới nói: “Niên Bách Ngạn! Em là người phụ nữ của anh chứ không phải nhân viên của anh. Anh có cần phải nghiêm khắc với người phụ nữ của mình như vậy không?”

“Anh muốn tốt cho em thôi.” Niên Bách Ngạn dịu giọng dỗ dành.

Tố Diệp thấy anh cố chấp như vậy, cũng biết kế hoạch mua sắm của mình bị đổ bể rồi. Mặc dù không thể thay đổi được sự thật này nhưng ngọn lửa trong lòng cần phải được bùng phát. Thấy người phục vụ trong phòng nghỉ đều đang lén nhìn về phía họ, cô cố tình lớn tiếng: “Có người nào như anh không? Trước khi ăn được người ta thì bảo gì nghe nấy. Sau khi ăn sạch sẽ rồi thì lạnh lùng hờ hững, sao anh không chịu trách nhiệm gì thế hả?”

Quả không ngoài dự đoán, một loạt lời buộc tội đầy máu và nước mắt của cô đã thành công thu hút được sự chú ý của rất nhiều ánh mắt xung quanh…
Bình Luận (0)
Comment