Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 182

Cuối cùng họ chia làm hai hướng.

Kỷ Đông Nham đi chơi trò Poker sở trường của mình. Niên Bách Ngạn cầm thẻ bạc đi đi lại lại mấy vòng khắp sòng bạc mà vẫn chưa biết mình phải chơi trò gì. Tố Diệp cũng lượn vòng bên cạnh anh, tới nỗi hai chân sắp tê dại. Cô nhìn từng giây từng phút trôi qua, cảm thấy mình cần phải nhắc nhở anh sòng bạc này diện tích không hề nhỏ, còn đi ngắm như vậy thì trời sáng mất.

Cô bèn kéo tay anh lại: “Niên Bách Ngạn! Chúng ta không phải tới đây để thăm quan. Anh mà cứ đi miết như vậy sẽ khiến người ta chú ý đấy.”

Niên Bách Ngạn nhướng mày, rõ ràng là vẫn chưa hiểu ý cô.

Tố Diệp lườm anh, giải thích: “Người ta sẽ tưởng là anh có ý đồ gì, đừng để họ coi anh là phần tử khủng bố.”

Lúc này anh mới hiểu ra, cười khó xử: “Thế thì chơi bừa trò gì đi vậy.”

“Anh chơi Poker đi. Em chơi “tướng cướp một tay” hay là Baccarat gì đó.” Tố Diệp vẫn quay về những trò mình có hứng thú.

Niên Bách Ngạn suy nghĩ: “Poker là sở trường của Kỷ Đông Nham, không phải của anh.”

“Thế anh định giương mắt nhìn anh ấy thắng sao. Em nhìn thấy anh ấy thắng rồi đấy, nhiều lắm.” Tố Diệp ôm cánh tay anh, trêu chọc: “Anh muốn chịu thua?”

Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Kế khích tướng này dùng không đúng lúc rồi.” Gã Kỷ Đông Nham đó mười tám, mười chín tuổi đã lăn lộn trong sòng bạc, cáo già lắm rồi!

Tố Diệp híp mắt nhìn anh. Dưới ánh đèn trông anh càng phong độ. Cô bất giác ôm chặt lấy anh, giọng ngọt như phết đường: “Anh yêu, anh giận đấy à?”

Một câu “anh yêu” đương nhiên khiến anh như mở cờ trong bụng. Khóe môi hơi động đậy nhưng anh vẫn nhịn cười, làm ra vẻ bình tĩnh: “Em nói xem?”

“Đừng giận! Lần sau em hứa sẽ báo cáo vị trí của mình mọi lúc mọi nơi.” Cô khẽ lắc lắc cánh tay anh.

“Thế còn tạm được.” Niên Bách Ngạn mím môi.

Tố Diệp ôm chặt anh khiến anh càng cười rạng rỡ hơn. Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi nói: “Đi chơi đi!”

Cô gật đầu, một cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng. Đang định tới chơi trò Baccarat cô bỗng quay lại, kiễng chân lên thơm một cái vào má anh. Anh cười: “Sao vậy?”

“Xin lỗi anh! Vừa nãy em đã cắn anh.” Tố Diệp cười.

Anh chợt thu tay lại, cô bèn ngã vào lòng anh. Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Tối về cắn lại!”

“Đáng ghét!” Tố Diệp đỏ mặt, đẩy anh chạy ra xa.

Niên Bách Ngạn mỉm cười nhìn theo bóng cô, tới khi cô chen vào trong đám đông anh mới cúi xuống nhìn đống thẻ bài của mình, u sầu.

Thời gian trong sòng bạc trôi qua rất nhanh. Những người vào đây hoặc sẽ thắng lợi trở về, hoặc phải liều mình giữ vốn. Thời gian ở đây đã không có bất kỳ tác dụng nào nữa. Ít nhất thì Tố Diệp đang chơi rất hăng say. Cô ít thẻ bạc nên toàn chơi nhỏ, năm ván thắng ba vô cùng nhanh chóng, vốn dĩ chỉ có hai mươi ngàn thẻ bạc giờ ít nhiều cũng kiếm thêm được một chút.

Còn nửa tiếng nữa là tới mười một giờ. Tố Diệp chơi đại tiểu, đang đặt cược rất hăng. Có người vỗ vai cô, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Tố Diệp liếc nhanh một cái, không nghĩ rằng đó lại Niên Bách Ngạn, bèn vui mừng hỏi: “Anh thắng được bao nhiêu tiền?”

Niên Bách Ngạn không đáp, chỉ vào chỗ thẻ bạc cô đã cược: “Em cứ chơi nốt ván này rồi nói.”

Tố Diệp nhìn cái vẻ bí hiểm khó dò của anh, trong lòng bỗng rất sung sướng. Trước nay anh làm việc luôn rất chắc chắn, nhất định là đã thắng được tiền. Nghĩ vậy cô bèn tập trung tinh thần vào ván cược của mình. Khi con xúc xắc được mở ra, cô hưng phấn tới nỗi suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế, ra sức vơ hết thẻ bạc về phía mình, miệng hò hét không ngừng: “Thắng rồi, thắng rồi! Em lại thắng rồi!”

Niên Bách Ngạn lần đầu tiên thấy hai mắt cô sáng như vậy, rực rỡ không khác gì hai cái bóng đèn. Tố Diệp thu xong đống thẻ bạc đã thắng được, không chơi tiếp nữa, phấn khởi kéo Niên Bách Ngạn sang một bên: “Thế nào? Anh thắng được bao nhiêu? Còn chưa tới mười một giờ mà, tranh thủ thắng thêm ít nữa.” Dứt lời cô lại định kéo anh đi tìm trò khác.

“Đừng chơi nữa!” Anh giữ cô lại, nét mặt có phần ngượng ngập.

“Sao vậy?”

“Anh thua rồi.” Anh thành thật báo cáo.

Tố Diệp nhất thời không kịp phản ứng lại, chớp chớp mắt: “Thua ư? Anh thua?”

Niên Bách Ngạn gật đầu.

“À… không sao! Em nghĩ Kỷ Đông Nham chưa chắc đã thắng được bao nhiêu.” Tố Diệp an ủi anh.

Niên Bách Ngạn tiếc nuối, nhún vai: “Anh thua sạch rồi.”

“Cái gì?” Tiếng hét của Tố Diệp chói tai như bị ai đó bóp cổ, khiến không ít người nhìn về phía cô. Cô kéo Niên Bách Ngạn ra một góc, khẳng định lại một lần nữa: “Ý anh là… anh không còn một thẻ bạc nào cả?”

Niên Bách Ngạn gật đầu.

Tố Diệp bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn anh không thốt nên lời: “Chỗ đó những một triệu rưỡi đấy.”

“Đúng thế, không dư một đồng.”

“Ôi trời đất ạ…” Như bị một cái chùy sắt đập vào sau gáy, hai chân Tố Diệp chợt mềm nhũn. Một giây sau, Niên Bách Ngạn phải đỡ lấy cơ thể mềm oặt của cô.

Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, vừa tức vừa buồn cười, xem ra cô thật sự bị tin tức này đả kích.

“Niên Bách Ngạn…” Khó khăn lắm Tố Diệp mới tìm lại được giọng nói của mình, bên tai cô là những tiếng hét điên cuồng, huyên náo: “Ai dám lấy mất tiền của anh? Em… Em đi đòi về cho anh!” Dứt lời cô lảo đảo đi về phía trước.

Một triệu rưỡi cứ thế bay mất. Dù không phải tiền của cô nhưng nghe vẫn thấy đau nhói trong tim…

“Em có bản lĩnh lớn đến vậy, thắng lại được toàn bộ sao?” Anh mỉm cười.

Tố Diệp thều thào: ““Không đánh không làm bạn”, không thắng lại được thì em sẽ đánh đến khi nào hắn chịu nôn tiền ra thì thôi.”

“Thua thì phải chấp nhận, đây chẳng phải là quy tắc của sòng bạc sao?” Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười, kéo cơ thể vẫn còn đứng chưa vững của cô lại.

“Một triệu rưỡi đấy…” Tố Diệp xót xa.

“Thế nên em phải nhớ kỹ. Vì em, anh đã bị tổn thất một triệu rưỡi.” Ngữ điệu của Niên Bách Ngạn từ tốn, tính thẳng số nợ này cho cô.

Tố Diệp giật nảy mình, ngước mắt nhìn anh: “Anh là cái đồ gian thương, chơi không bằng người ta còn đổ lên đầu em?”

“Tóm lại bất luận, hầu cơm, hầu cười, hay hầu ngủ, anh cũng phải đòi lại số tiền này từ em.” Niên Bách Ngạn bấu chật eo cô, như đùa như thật.

Tố Diệp vẫn đang dựa vào cánh tay anh, cố tình nói: “Anh định để em hầu những người đàn ông khác sao? Cẩn thận em cũng học theo Đỗ Thập Nương* đấy!”

*Câu chuyện về Đỗ Thập Nương: Một kỹ nữ nổi tiếng tên là Đỗ Thập Nương từ lâu đã có ý muốn hoàn lương, nhưng do gia đình đã khuynh gia bại sản, rất khó quay về gặp lại cha mẹ. Vì thế nàng ngày đêm tích lũy một trăm chiếc rương báu, giấu trong vườn, hy vọng sẽ có một tình lang hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, kết mối nhân duyên. Qua bao thời gian tìm kiếm và thử thách, nàng lựa chọn Lý Giáp. Lý Giáp cũng chạy vạy khắp nơi để hoàn thành tâm nguyện của nàng. Vì Lý Giáp lo lắng cha mình sẽ không chấp nhận, nên hai người đành vượt qua khó khăn, từ từ nghĩ cách. Trên đường đi, họ tình cờ gặp một công tử nhà giàu. Được chứng kiến vẻ tài sắc của Đỗ Thập Nương, hắn nảy sinh ham muốn. Nhân lúc uống rượu với Lý Giáp, hắn dụ dỗ Lý Giáp bán Đỗ Thập Nương cho hắn với giá hơn ngàn lượng vàng. Đỗ Thập Nương biết mình đã bị đem bán, cõi lòng não nề. Nàng giả bộ đồng ý với giao dịch của hai người, rồi đúng lúc giao dịch vừa thành lập nàng bèn mở một trăm chiếc rương của mình ra, phẫn nộ lên án tên gian ác và kẻ phản bội, ôm rương nhảy sông tự vẫn.

“Đừng có mơ! Hầu anh!” Niên Bách Ngạn giơ tay véo mũi cô, tới khi cô kêu lên oai oái mới chịu buông, kéo cô đi.

“Này! Anh làm gì đấy? Không phải bây giờ đã muốn em làm cô “ba hầu” của anh đấy chứ?”

“Đi tìm Kỷ Đông Nham!” Niên Bách Ngạn thở dài.

Bên này Kỷ Đông Nham vẫn đang bừng bừng khí thế. Chỉ có điều tình thế hình như có gì khang khác.

Anh ta vẫn đang chơi Poker, chưa hề đổi sang trò khác. Khi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đi tới, anh ta còn chẳng thèm ngẩng đầu liếc mắt, dồn hết sự chú ý vào lá bài của mình, đợi tới khi cô gái nhà cái xinh đẹp tiếp tục phát bài anh ta mới phát hiện ra họ: “Hai người thắng rồi?”

Cả hai không ai lên tiếng.

Kỷ Đông Nham cũng không hỏi cho rõ ngọn ngành. Dù sao thì cũng đang phải tập trung vào ván bài của mình. Khi đối phương cược thêm thẻ bạc, Kỷ Đông Nham suy nghĩ một lúc rồi cũng theo. Tố Diệp sắc bén nhìn ra, giữ tay anh ta lại, thấp giọng hỏi: “Kỷ Đông Nham! Sao thẻ bạc trên bàn anh lại ít thế?”

Không hiểu sao, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng cô.

Kỷ Đông Nham đập vào tay cô: “Đừng làm ồn!”, rồi tiếp tục cược tiền.

Niên Bách Ngạn kéo Tố Diệp lại, thì thầm: “Xem ra, tình hình của cậu ta cũng không lạc quan.”

Tố Diệp toát hết mồ hôi.

Kết quả, khi đối phương lật bài, cô gái kia cũng nho nhã giơ tay tuyên bố kết quả. Kỷ Đông Nham tức giận, nắm chặt hai tay, trông bộ dạng chỉ muốn gào thét. Tố Diệp đứng bên nhìn thấy hồn bay phách lạc. Cô đang định lên tiếng hỏi thì Kỷ Đông Nham đã chĩa mũi nhọn vào Niên Bách Ngạn: “Anh đúng là khắc tinh của tôi, vừa mới tới đã hại tôi thua liên tục rồi!”

Tố Diệp bắt đầu cảm thấy lao đao, không cần hỏi cũng đã nhìn thấy nhà cái gạt hết số thẻ bạc vốn dĩ thuộc về Kỷ Đông Nham sang phía đối thủ. Thần bài trong lòng cô, Kỷ Đông Nham, cũng thua sao!

“Kỷ Đông Nham! Nhân lúc còn chưa thua sạch, mau rút đi!” Niên Bách Ngạn tựa vào bên cạnh bàn, bình thản nói.

Ván mới lại bắt đầu.

Nhân lúc nhà cái đang phát bài, Kỷ Đông Nham nghe thấy vậy đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt sâu tối phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Câu này nếu như là người khác nói, tôi còn cảm kích. Anh ư? Anh tốt vậy sao?” Dứt lời, anh ta gõ tay lên mặt bàn, nhắc nhở nhà cái: “Tiếp tục phát bài!”

Nhà cái làm theo.

Tố Diệp nhíu mày, dường như nhận ra con sóng ngầm đang cuộn trào trong lời nói của hai người họ.

Kết quả cuối cùng là, Kỷ Đông Nham cũng thua sạch sẽ. Nếu không nhờ có Tố Diệp chặn lại, chưa biết chừng anh ta còn đổ thêm tiền vào để gỡ gạc. Ba người ngồi vào trong xe của Niên Bách Ngạn. Cuối cùng, Kỷ Đông Nham lắc đầu: “Nhục nhã! Nhục nhã hết sức!”

“Đúng rồi! Cao thủ Poker như cậu hiếm khi lại lật thuyền ở cống ngầm.” Niên Bách Ngạn khẽ cười.

“Anh đắc ý cái gì? Chẳng phải cũng thua sạch giống tôi sao?” Kỷ Đông Nham lạnh lùng hừ một tiếng.

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Tôi vốn chẳng mong chờ mình sẽ thắng.”

Kỷ Đông Nham bực bội khoát tay: “Không được! Càng nghĩ càng không phục! Tôi phải quay về gỡ lại một ván.”

Tố Diệp thấy vậy vội giữ anh ta lại: “Ấy đừng! Tôi sợ anh cược cả cái du thuyền của anh vào đó mất.”

“Có khi tiện thể dâng hiến luôn cả con xe của tôi ấy chứ.” Niên Bách Ngạn nói không khách khí.

Kỷ Đông Nham vò đầu bứt tai, bực bội một lúc mới nói: “Niên Bách Ngạn! Tôi tưởng ít ra anh cũng không chịu thua kém.”

“Tôi không định mời cơm.” Niên Bách Ngạn điềm đạm nói.

Kỷ Đông Nham lườm Niên Bách Ngạn, khi liếc nhìn Tố Diệp mắt anh ta bỗng sáng rực lên. Tố Diệp đâu phải kẻ ngốc, nhìn thấy ánh mắt của anh ta sáng lên là lập tức dự cảm có chuyện chẳng lành. Còn chưa đợi anh ta nói, cô đã lên tiếng: “Aiya! Em hơi khát nước, xuống xe mua nước ha!”

Còn chưa kịp nhúc nhích, Kỷ Đông Nham đã bắt ngay cô lại như bắt gà con. Cô đau đớn hét lên. Niên Bách Ngạn ngồi bên quay sang: “Cậu túm nhẹ thôi!”

“Tiểu Diệp Diệp…” Giọng Kỷ Đông Nham bỗng chốc trở nên dịu dàng như giọng “bà nội” sói, nhìn cô mừng rỡ như nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ: “Hình như em thắng được tiền phải không? Anh loáng thoáng nhìn thấy em đi đổi tiền mà.”

Linh cảm của cô cuối cùng cũng thành hiện thực. Cô gạt tay anh ta ra, tròn mắt nói: “Hai người là cá sấu, số tiền của em chẳng qua chỉ là tôm nhỏ thôi, sao lại bắt nạt em?”
Bình Luận (0)
Comment