Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 328

Thực sắc, tính dã*.

*Trong “Lễ ký”, Khổng Tử có viết: “Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên”. Đây là một cách nhìn của Khổng Tử đối với nhân sinh. Phàm là con người thì không thể xa rời hai việc: Ẩm thực và chuyện nam nữ. Một là vấn đề sinh hoạt, một là vấn đề giới tính.

Đây cũng là cái cớ Diệp Hạc Thành dùng để bao biện cho hành vi phóng đãng của mình.

Nhưng ông ta quên mất còn có một câu nói khác như thế này: Trên đầu chữ “sắc” treo lơ lửng một lưỡi dao.*

*Chữ trong tiếng Trung được cấu thành bởi các bộ. Chữ “sắc”trong tiếng Trung色 là kết cấu trên dưới, bên trên là bộ đao.

Cơ thể trẻ trung của Tưởng Mỹ Vân khiến Diệp Hạc Thành sướng tới chết đi sống lại. Khi niềm vui lên tới cực đỉnh, ông ta hoàn toàn bỏ mặc những hậu họa về sau.

Nói tới đây, Diệp Hạc Thành ngẩng đầu lên đầy bối rối, ánh mắt cũng vô vàn sầu não.

Với tư cách là một người đàn ông, những chuyện gối chăn phong lưu của quá khứ đã khiến gương mặt vợ mình phải biến sắc. Còn với tư cách là một người bố, thì những hành động đê hèn, bỉ ổi đó cũng khiến cô con gái chết lặng trong kinh hoàng.

Ông ta chỉ mong thời gian có thể quay trở lại, trước khi mình quen Tưởng Mỹ Vân. Nếu thật sự có thể như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ không nhìn Tưởng Mỹ Vân thêm một chút nào, vì ánh mắt của vợ và con gái bây giờ khiến ông ta thực sự có ý muốn chết.

“Em xin thề em thật sự bị ma xui quỷ ám.” Diệp Hạc Thành không quên thanh minh cho mình, cố gắng cứu vãn lại hình tượng bản thân trong mắt vợ và con. Mười đầu ngón tay của ông ta luồn vào trong tóc, giật giật liên hồi, nét mặt suy sụp: “Hơn nữa, em hoàn toàn không thích cô ta. Chỉ là… Chỉ là nhất thời bị tẩu hỏa nhập ma.”

Diệp Hạc Phong ngồi bên tức giận cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, mặt mày tái mét, hét lên: “Nói tiếp đi!”

Diệp Hạc Thành run rẩy một hồi, bờ môi run run, mãi một lúc sau mới kể tiếp được chuyện sau này của ông ta và Tưởng Mỹ Vân.

Đúng như những gì ông ta vừa nói, ông ta không hề có tình cảm với Tưởng Mỹ Vân. Ông ta không thích cũng chẳng ái mộ gì cô ấy cả. Điều duy nhất khiến ông ta hứng thú chỉ có cơ thể đó. Một cơ thể thiếu nữ đầy đặn, khiến ông ta mỗi lần tiến vào lại như rơi vào một đống ruột bông, ấm áp và dễ chịu.

Sau một hồi mây mưa, Diệp Hạc Thành nằm bên cạnh Tưởng Mỹ Vân, mồ hôi nhễ nhại, bàn tay còn tham lam lướt đi khắp da thịt trắng trẻo của cô ấy. Làn da người con gái trơn mềm như tơ lụa. Đây chính là một sức sống mà Nguyễn Tuyết Cầm không thể so bì.

Có lẽ công dụng của thuốc cũng sắp hết, Tưởng Mỹ Vân nãy giờ vẫn mê man bất tỉnh giờ đã phát ra những tiếng ư hừ.

Thanh âm ấy như thứ thuốc kích dục, lại khiến Diệp Hạc Thành trở nên nóng ruột.

Ông ta phát hiện ở bên cô gái trẻ mình cũng như trẻ lại, đến hoan tình cũng như cá gặp nước. Ông ta một lần nữa bò lên người Tưởng Mỹ Vân, và lần này ông ta dành nhiều thời gian hơn.

Cuối cùng sau khi tỉnh lại, phát hiện người đàn ông đang không ngừng vận động trên người mình, Tưởng Mỹ Vân bắt đầu gào thét dữ dội, liều mạng chống cự. Diệp Hạc Thành đang trong đà hưng phấn, đương nhiên không thể để cô ấy chạy thoát. Cô ấy càng ra sức giằng co thì ông ta lại càng phấn khích. Trải nghiệm này hoàn toàn khác so với lần đầu tiên.

Tưởng Mỹ Vân trong lúc hôn mê như con cừu non chờ chết, để mặc cho ông ta sắp xếp đủ mọi tư thế lăng nhục mình. Nhưng Tưởng Mỹ Vân sau khi tỉnh lại càng khỏe hơn, hoàn toàn khiến cho cảm giác muốn chinh phục trong cốt tủy Diệp Hạc Thành được bộc phát. Ông ta siết chặt cổ tay Tưởng Mỹ Vân, chiếm hữu cô ấy lần thứ hai trong những tiếng khóc than không dứt.

Khi tất cả mọi việc đều đã qua đi, Diệp Hạc Thành đưa cho Tưởng Mỹ Vân một tờ chi phiếu, nói với cô ấy rằng: Cô có thể báo cảnh sát, hoặc có thể nhận chỗ tiền này để tự mua sắm, tiêu dùng.

Tưởng Mỹ Vân không ngừng khóc lóc, mắng ông ta là đồ cầm thú.

Giây phút ấy Diệp Hạc Thành những tưởng mình tiêu đời rồi, trông dáng vẻ cô ấy như thế nhất định sẽ chọn cách báo cảnh sát. Thế là ông ta bèn tăng thêm con số trên tờ chi phiếu, nói với cô ấy: Chỉ cần cô không báo cảnh sát, tất cả mọi việc đều có thể thương lượng.

Tưởng Mỹ Vân chỉ là một nhân viên bán hàng. Người bạn trai Tiểu Giả cũng không giàu có. Điều kiện gia đình cô ấy lại rất bình thường. Nhìn số tiền trên tờ chi phiếu, cô ấy nhất thời đờ đẫn. Cô ấy chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

Khi cô ấy giơ tay cầm lấy tờ chi phiếu, Diệp Hạc Thành đã mỉm cười hài lòng. Ông ta biết người phụ nữ này sẽ không làm được gì ông ta cả.

Sau khi sự việc đó xảy ra, có một khoảng thời gian tinh thần của Diệp Hạc Thành rất sảng khoái, cảm thấy làm chuyện gì cũng còn dư rất nhiều sức lực. Một lần yêu đương cùng Tưởng Mỹ Vân giống như một lần nạp điện cho cơ thể đang mỗi ngày một già yếu đi của ông ta. Ông ta bắt đầu thấy kinh ngạc vì những thay đổi mà Tưởng Mỹ Vân mang lại. Đây là cảm giác mà những người đàn bà khác chưa bao giờ mang tới.

Cứ như vậy, hơn một tháng nữa lại trôi qua. Có một lần ông ta cùng Nguyễn Tuyết Cầm tới trung tâm thương mại mua quần áo. Khi đi qua một cửa hàng đại lý của một thương hiệu, ông ta vô tình bắt gặp Tưởng Mỹ Vân. Cô ấy mặc đồng phục của cửa hàng, nụ cười trên gương mặt vô cùng mê người.

Đó vừa hay lại là cửa hàng mà Nguyễn Tuyết Cầm rất thích. Bà ta liền đi vào xem một lượt các sản phẩm mới. Diệp Hạc Thành cũng đi vào theo. Cả người Tưởng Mỹ Vân cứng đờ, nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, bước tới giới thiệu.

Nguyễn Tuyết Cầm chưa từng gặp Tưởng Mỹ Vân, đương nhiên sẽ không chú ý tới cô ấy. Bà ta bắt đầu thử từng bộ quần áo. Diệp Hạc Thành thì ngồi trên ghế sofa kiên nhẫn chờ đợi, nhưng ánh mắt lại bất giác liếc về phía Tưởng Mỹ Vân, men dần từ đôi chân bao gọn trong chiếc váy ngắn đi lên. Trong đầu óc ông ta chỉ toàn là cảnh tượng lúc cô ấy cởi sạch quần áo, nằm dưới người mình.

Tưởng Mỹ Vân không dám nhìn Diệp Hạc Thành, từ đầu tới cuối chỉ đi theo lấy quần áo cho Nguyễn Tuyết Cầm.

Nhưng Diệp Hạc Thành thì để ý rất tỉ mỉ. Khi ông ta thấy Tưởng Mỹ Vân dùng ánh mắt say mê nhìn một chiếc váy đẹp mà Nguyễn Tuyết Cầm chọn được, tâm tư của ông ta nhanh nhạy bất ngờ, một suy nghĩ chợt nảy ra.

Khi Nguyễn Tuyết Cầm vào phòng thay đồ, Diệp Hạc Thành nhân cơ hội đó kéo Tưởng Mỹ Vân sang một bên, thấp giọng yêu cầu cô ấy ngủ với ông ta thêm một tối nữa. Tưởng Mỹ Vân mắng ông ta là đồ thần kinh. Diệp Hạc Thành tỏ ý bảo cô ấy nhìn những bộ quần áo tuyệt đẹp trong cửa hàng, hỏi cô ấy lẽ nào không muốn diện quần áo đẹp, đeo những trang sức quý giá, xách những chiếc túi hàng hiệu sao?

Tưởng Mỹ Vân bất chợt hơi do dự.

Diệp Hạc Thành biết cô ấy đã thỏa hiệp, bèn viết cho cô ấy một dãy số, bảo cô ấy tám giờ tối hôm sau tới chỗ cũ đợi ông ta.

Tưởng Mỹ Vân ngần ngừ đón lấy.

Tối ngày hôm sau, cô ấy đã tới chỗ hẹn.

Nằm trên chiếc giường lớn đã từng bị Diệp Hạc Thành mê lạc, Tưởng Mỹ Vân nhất thời cảm thấy có lỗi với Tiểu Giả. Nhưng khi Diệp Hạc Thành đưa một tờ chi phiếu, bên trên có viết một khoản tiền lớn, đặt lên ngực cô ta, thì sự xấu hổ và áy náy cũng tan biến.

Diệp Hạc Thành sốt sắng cùng cô ta trải niềm hoan lạc. Ông ta hiểu người đàn bà Tưởng Mỹ Vân này. Ngày ngày làm việc trong một khu trung tâm thương mại cao cấp, quá quen với một cuộc sống xa hoa và trụy lạc của nam nữ, làm sao cô ta chịu được sự bần cùng?

Lần này ông ta càng tràn trề niềm vui hơn. Còn Tưởng Mỹ Vân ban đầu còn ỡm ờ, giả bộ chối từ, sau đó cũng không chịu được mà rên rỉ nghênh hợp. Diệp Hạc Thành tuy không còn trẻ trung gì, nhưng so với Tiểu Giả, ở trên giường ông ta càng có thể khiến cô sung sướng tốt cùng.

Tiểu Giả trai tráng là thế mà hoạt động cùng lắm chỉ mười mấy phút là đã “giao hàng”. Nhưng Diệp Hạc Thành thì khác. Đừng thấy ông ta bước vào độ tuổi trung niên, vậy mà giữ được cơ thể rất tốt. Mấy chiêu trò và thể lực trên giường, Tiểu Giả đều không thể bắt kịp. Quan trọng hơn là cô ta cảm thấy Diệp Hạc Thành có thể đạt tới một độ sâu mà Tiểu Giả không cách nào đạt được.

Tưởng Mỹ Vân chỉ có một người đàn ông là Tiểu Giả. Sau khi cùng Diệp Hạc Thành, cô ta mới biết thì ra thứ đó của đàn ông có sự khác biệt. Diệp Hạc Thành “hoành tráng” hơn Tiểu Giả rất nhiều lần. Đây là chuyện lần đầu tiên tỉnh dậy cô ta đã phát hiện ra. Diệp Hạc Thành đã hoàn toàn lấp đầy được cô ta, thỏa mãn được cô ta một cách sâu sắc.

Một đêm qua đi, hai người họ lại thêm thân thiết, gắn bó.

Diệp Hạc Thành cũng cảm thấy một cơ thể đẹp như vậy mà phải nhường lại cho gã đàn ông Tiểu Giả đó thì đúng là lãng phí, thế là lại cho cô ta một số tiền nữa. Tưởng Mỹ Vân là một người đàn bà thông minh, hiểu ngay tại sao ông ta làm vậy, nhưng vẫn còn hỏi dù đã biết thừa.

Diệp Hạc Thành bèn thẳng thắn nói, đây là tiền tiêu vặt hàng tháng dành cho cô ta.

Một câu nói ấy thôi, Tưởng Mỹ Vân đã chính thức trở thành người đàn bà được Diệp Hạc Thành bao nuôi.

Kể từ ngày đó, chỉ cần nổi hứng thú là Diệp Hạc Thành sẽ gọi điện cho Tưởng Mỹ Vân. Còn Tưởng Mỹ Vân cũng được nếm trái ngọt, chỉ cần nhận được điện thoại, cô ta sẽ ăn diện thật xinh đẹp tới chỗ hẹn, còn thay một bộ đồ lót thật gợi cảm đợi Diệp Hạc Thành tới.

Và trong khoảng thời gian này, Tiểu Giả cũng đưa ra đề nghị kết hôn, còn vẽ ra một viễn cảnh cho hai người họ.

Nhưng tâm tư của Tưởng Mỹ Vân đã không còn thuộc về Tiểu Giả nữa.

Dần dà, Tiểu Giả cũng phát giác ra những điểm bất thường. Vì mỹ phẩm, túi xách hàng hiệu cùng những bộ quần áo đắt đỏ của Tưởng Mỹ Vân bày la liệt khắp mọi nơi. Cô ta giải thích rằng cô ta tìm thêm được một công việc khác.

Và những lần thường xuyên không về nhà buổi tối cũng được cô ta viện đủ mọi lý do. Hoặc là người bạn nào đó bị ốm, hoặc là đi hát karaoke với bạn bè.

Ban đầu Tiểu Giả vẫn cố tin tưởng. Cho tới một ngày anh ta lật được một hộp bao cao su đã dùng một nửa trong túi xách của cô ta, thì bắt đầu gạn hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Tưởng Mỹ Vân sớm đã chẳng còn cảm xúc gì với Tiểu Giả, bèn lật bài ngửa, nói mình đã tìm được một người bạn trai giàu có, muốn cắt đứt với anh ta.

Tiểu Giả lúc ấy cũng đã xin nghỉ việc để chuẩn bị làm đám cưới, trong một lúc phẫn nộ bèn mắng cho cô ta một trận rồi bỏ đi.

Tưởng Mỹ Vân những tưởng mọi việc như thế là xong xuôi, bèn phấn khích gọi điện kể lại cho Diệp Hạc Thành chuyện này. Nhưng thái độ của Diệp Hạc Thành rất lãnh đạm. Ông ta vốn dĩ cũng chỉ hứng thú với cơ thể của cô ta, còn về những chuyện khác thì không đoái hoài.

Không còn Tiểu Giả gây trở ngại, số lần Tưởng Mỹ Vân tới chỗ hẹn ngày một nhiều hơn, cũng càng ngày càng dựa dẫm vào Diệp Hạc Thành. Có lúc Diệp Hạc Thành về tới nhà cô ta còn gọi điện thoại tới, có mấy lần suýt nữa thì lộ tẩy.

Có câu nói rằng: Món ăn có ngon thế nào đi nữa, ăn nhiều cũng ngán.

Lâu dần Diệp Hạc Thành bắt đầu cảm thấy chán ngán Tưởng Mỹ Vân. Cơ thể và sự phóng túng của cô ta trên giường cũng chẳng còn đủ khiến ông ta hứng thú. Số lần ông ta tìm Tưởng Mỹ Vân càng ngày càng ít, thậm chí là hơn một tháng mới nhớ tới cô ta một lần.

Tưởng Mỹ Vân không cam lòng, lại không dám nổi nóng với Diệp Hạc Thành. Cô ta có thể cảm nhận được sự hờ hững của ông ta nên càng phải tích cực nghĩ cách.

Cuối cùng có một ngày, Diệp Hạc Thành nhận được điện thoại của cô ta. Giọng cô ta trong điện thoại vô cùng đáng thương, thanh âm còn nghẹn ngào, nức nở, nói với Diệp Hạc Thành rằng cô ta bị trẹo chân, đang phải nằm im ở nhà.

Mấy người đàn ông ăn vụng thông thường đều lựa chọn khách sạn, tuyệt đối không ngu ngốc chạy tới nhà người đàn bà đó. Diệp Hạc Thành cũng vậy thôi. Ông ta vốn dĩ không thèm quan tâm tới Tưởng Mỹ Vân, nhưng lại bị lay chuyển trước những lời khẩn cầu tha thiết của cô ta nên đã tới.

Sau khi tới nhà Tưởng Mỹ Vân rồi ông ta mới biết hôm đó là sinh nhật của Tưởng Mỹ Vân. Cô ta vận một chiếc váy dài, màu đỏ như lửa ra đón. Đằng sau chiếc váy là một cơ thể để trần. Tối đó cô ta vô cùng khêu gợi, khẽ hất tà áo, hát cho ông ta nghe một đoạn kịch nhỏ, cùng ông ta diễn một màn tình cảm của ông chủ và con hát.

Hứng thú của Diệp Hạc Thành đích thực đã bị cô ta kích thích. Trong mắt ông ta, Tưởng Mỹ Vân lúc đó thật sự như một con hát, đê tiện mà lẳng lơ, để mặc cho đám đàn ông mặc sức hưởng thụ.

Ông ta một lần nữa đè Tưởng Mỹ Vân lên giường, xé rách váy của cô ta.

Sau một màn kích tình, Tưởng Mỹ Vân phong tình nằm bò trên người Diệp Hạc Thành, nũng nịu hỏi ông ta khi nào thì ly hôn. Câu nói ấy đã khiến Diệp Hạc Thành giật nảy mình. Ông ta vốn dĩ chỉ định vui chơi qua đường thôi, chưa bao giờ có ý định ly hôn để cưới cô ta về nhà.

Tưởng Mỹ Vân thấy mặt ông ta biến sắc, thì cũng trở mặt thẳng thừng, nói với ông ta rằng, nếu không ly hôn, cô ta sẽ gửi đoạn ghi âm những lần làm tình của họ cho đám phóng viên, để ông ta thân bại danh liệt.

Diệp Hạc Thành nổi giận đùng đùng. Ông ta chưa bao giờ để đàn bà uy hiếp mình, trong một phút giận dữ lại vứt cho cô ta một món tiền, cảnh cáo cô ta không được làm loạn, cầm lấy tiền, từ đây đường ai nấy đi.

Tưởng Mỹ Vân vân vê tờ tiền trong tay, nhìn ông ta mặc quần áo bỏ đi.

Ngày hôm sau, Diệp Hạc Thành lại cảm thấy sự việc không ổn. Ông ta bắt đầu hối hận mình đã không ép Tưởng Mỹ Vân giao đoạn ghi âm ra. Lỡ như cô ta có đoạn băng đó thật thì sao? Lỡ như cô ta cứ mang nó ra vòi vĩnh tống tiền ông ta hết lần này tới lần khác thì sao? Hay giả sử cô ta mang nó tới gặp Nguyễn Tuyết Cầm thì sao?

Trong giây phút toát mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng gọi điện cho Tưởng Mỹ Vân. Nhưng điện thoại không sao liên lạc được.

Diệp Hạc Thành cố đợi tới buổi chiều, nhưng điện thoại của Tưởng Mỹ Vân vẫn không ai bắt máy. Thế là ông ta đến tận trung tâm thương mại. Sau khi dò hỏi mới biết Tưởng Mỹ Vân không tới làm việc. Ông ta liền chạy tới nhà cô ta, gõ cửa mãi vẫn không có ai trả lời.

Hai ngày tiếp theo lại trôi qua trong phập phồng lo sợ, còn Tưởng Mỹ Vân vẫn chẳng có lấy một chút tin tức nào.

Cho tới khi Diệp Hạc Thành nhìn thấy Tiểu Giả. Anh ta quay trở lại nhà họ Diệp làm việc, nhưng lúc nào cũng chỉ cúi gằm, buồn bã ỉu xìu. Diệp Hạc Thành hỏi thăm mấy câu, bảo anh ta ở lại đây phải làm việc chăm chỉ, rồi vòng vèo mãi tới cuộc sống riêng tư của Tiểu Giả, hỏi anh ta đã kết hôn chưa.

Ai ngờ Tiểu Giả bỗng bật khóc, cả người run rẩy.

Diệp Hạc Thành khiếp sợ, mãi về sau mới nghe thấy Tiểu Giả nói Tưởng Mỹ Vân đã mất tích.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Hạc Thành là Tưởng Mỹ Vân đã cầm số tiền đó cao chạy xa bay. Nhưng sau đó ông ta lại thấy không đúng. Ông ta đã từng kiểm tra chỗ tiền đó, Tưởng Mỹ Vân chưa hề đi rút.

Ông ta nghe nói Tiểu Giả đã báo cảnh sát, sau đó lại hủy án, hình như là vì đã có tin tức của Tưởng Mỹ Vân. Cô ta chạy theo người đàn ông khác.

Tuy rằng Diệp Hạc Thành vẫn mơ hồ cảm thấy có điều gì kỳ lạ nhưng không dám nghĩ sâu thêm. Ông ta tình nguyện tin rằng Tưởng Mỹ Vân vẫn còn người đàn ông khác, cô ta đã chạy trốn thật rồi. Sự bất an của ông ta chỉ còn việc trong tay Tưởng Mỹ Vân có đoạn băng ghi âm hay không. Chỉ cần cô ta không quấy rầy ông ta nữa, thì muốn thế nào cũng tùy, ông ta chẳng thèm để tâm.

“Sau đó, em nghe Nguyễn Tuyết Cầm nói đã nhìn thấy một nữ quỷ áo đỏ, rồi lại nghe thấy nữ quỷ đó hát hí khúc. Bài nhạc đó em đã từng nghe, chính là bài hát hôm sinh nhật Tưởng Mỹ Vân.” Diệp Hạc Thành nhíu chặt mày, cụp mắt xuống: “Tuyết Cầm trước nay vẫn rất lý trí, vậy mà đến bà ấy cũng nói đã gặp ma. Lúc đó em biết chắc Tưởng Mỹ Vân đã gặp chuyện, nhất định là đã chết, rồi biến thành oan hồn tới quấy nhiễu nhà họ Diệp.”

Sau khi kể xong toàn bộ câu chuyện, ông ta siết chặt hai tay vào nhau, nhìn Nguyễn Tuyết Cầm: “Xin lỗi bà, Tuyết Cầm! Tôi biết bà sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi… Tôi…”

Nguyễn Tuyết Cầm ngồi đó, cả người cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt, rất lâu sau mới đột ngột đứng dậy bỏ đi.

“Tuyết Cầm…” Gương mặt Diệp Hạc Thành chỉ toàn là khổ não.

Diệp Lan cắn chặt môi, cũng đi theo Nguyễn Tuyết Cầm lên gác.

Nhìn theo bóng con gái, hốc mắt Diệp Hạc Thành đỏ ửng.

“Xem ra tất cả mọi việc hai người đã làm vào ngày sinh nhật Tưởng Mỹ Vân đã bị Tiểu Giả bắt gặp. Theo những gì ông miêu tả về tính cách của Tưởng Mỹ Vân thì cô ta nhất định sẽ giữ đoạn ghi âm lại. Mà sau này phía cảnh sát cũng không phát hiện ra nó, chứng tỏ nó đã bị Tiểu Giả cầm đi. Thế nên anh ta mới biết được người vẫn luôn vụng trộm với Tưởng Mỹ Vân là ai.” Nghe toàn bộ câu chuyện, Tố Diệp vẫn bình tĩnh đưa ra phân tích. Cô chẳng quan tâm tới sự áy náy của Diệp Hạc Thành, càng chẳng muốn để ý tới tâm trạng của Nguyễn Tuyết Cầm lúc này. Cô bây giờ rõ ràng có chút máu lạnh.

Diệp Hạc Thành không ngờ tới điểm này, bỗng chốc mông muội.

“Ngày bà gặp ma là mùng mấy?” Tố Diệp nhìn sang phía Nguyễn Tuyết Mạn, hờ hững hỏi.

Nguyễn Tuyết Mạn tuy bất mãn với thái độ của Tố Diệp nhưng ngại có mặt Diệp Hạc Phong ở đây, cũng không dám thể hiện gì. Bà ta suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là ngày 12.”

Tố Diệp nhìn về phía Diệp Hạc Thành: “Có ấn tượng chứ?”

Diệp Hạc Thành mặt mày tái nhợt, rất lâu sau mới lẩm bẩm đáp lại: “Đó chính là ngày sinh nhật của Tưởng Mỹ Vân…”

“Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng!” Nguyễn Tuyết Mạn chép miệng.

Tố Diệp đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, Niên Bách Ngạn cũng hiểu ra.

Suy đoán ban đầu của họ vẫn còn quá lương thiện. Nếu Tiểu Giả bắt gặp gian tình của Tưởng Mỹ Vân đúng vào ngày sinh nhật của cô ta, rồi lại nghe được đoạn ghi âm, vậy thì anh ta nhất định sẽ bắt cóc Tưởng Mỹ Vân đi ngay sau khi Diệp Hạc Thành rời khỏi. Khoảng thời gian hơn một năm đủ để tâm lý của Tiểu Giả có những sự lệch lạc. Ngày nào anh ta cũng phải đối mặt với kẻ thù, đối mặt với người đàn ông đã cắm sừng lên đầu mình, suy nghĩ báo thù sẽ mỗi lúc một mãnh liệt. Cuối cùng hai năm sau, vào đúng ngày sinh nhật Tưởng Mỹ Vân, anh ta đã bắt đầu báo thù nhà họ Diệp…

Diệp Hạc Phong bị Diệp Hạc Thành chọc tức tới nỗi tim nhói lên đau đớn. Ông tự đè nén cảm giác trong lồng ngực, đợi hơi thở đều đặn trở lại mới hỏi Tố Diệp: “Bây giờ Tiểu Giả thế nào rồi?”

“Tình trạng rất tồi tệ. Anh ta đã chia bản thân mình thành hai con người. Ban ngày là anh ta, buổi tối sẽ là Tưởng Mỹ Vân. Những vụ án kiểu này không phải chưa từng gặp, nhưng bệnh tình của Tiểu Giả đã tới mức nghiêm trọng rồi.” Tố Diệp trả lời câu hỏi dưới góc độ của một bác sỹ chuyên nghiệp, thái độ không nhiệt tình cũng không quá lãnh đạm: “Còn nữa, Tiểu Giả đang đồng thời mắc hội chứng Othello syndrome*.”

*Đây là một trong 12 hội chứng và hoang tưởng tâm thần kỳ lạ nhất trên thế giới. Những người có hội chứng này thường tin rằng người yêu hoặc bạn đời đang “cắm sừng” mình, mặc dù chẳng hề có bằng chứng nào chứng minh chuyện đó. Nó nặng nề hơn ghen tuông thông thường và người mắc chứng này thường có những suy nghĩ ám ảnh rất mạnh mẽ. Họ có thể liên tục kiểm tra, theo dõi, tra hỏi người yêu của mình rằng họ đã ở đâu, và trong những trường hợp trầm trọng, có thể dẫn đến bạo lực.

“Lô gì cơ?” Nguyễn Tuyết Mạn tò mò hỏi.

Tố Diệp nhìn bà ta bằng ánh mắt chán ngán: “Nói một cách đơn giản đây chính là tâm lý ganh ghét đố kỵ. Tâm lý con người có ghen bình thường và ghen tuông bệnh lý. Người thuộc trường hợp thứ hai là đã thuộc phạm trù bệnh tâm thần. Còn nếu không biết Othello là ai, phiền bà tìm hiểu thêm về các tác phẩm của nhà văn Shakespeare.”

*Othello là một vở bi kịch được William Shakespeare viết vào khoảng 1603 dựa theo cốt truyện ngắn của Ý có tên "Un Capitano Moro" (Thuyền trưởng Maroc). Othello là tướng da đen có tài của Cộng hòa Venice. Chàng thường đến chơi nhà Nguyên lão nghị viện Brabantio và làm quen với con gái ông, Desdemona. Hai người yêu nhau, và bí mật cưới nhau. Nhưng tình duyên của họ gặp nhiều trở ngại. Iago, hiệu úy của Othello bất mãn vì không được đề cử chức Phó tướng đã xúi Roderigo, một gã si tình, lắm tiền, yêu thầm nhớ trộm Desdemona, đang đêm báo cho Brabantio biết. Ông tức giận sai gia nhân đi bắt Othello để đưa ra xét xử trước Hội đồng nghị viện vì tội dùng bùa phép quyến rũ con gái ông. Cũng đêm đó, Nghị viện nhận tin quân Thổ đem chiến thuyền tấn công đảo Síp, bèn cho người gọi Othello về bàn chuyện quốc sự. Trước Nghị viện, Desdemona gạt những lời buộc tội của cha với chồng mình, bảo vệ tình yêu và cuộc hôn nhân chính đáng. Othello cùng vợ, Phó tướng Cassio, Hiệu úy Iago lên đường đến đảo Síp, cùng đi có Emilia, vợ của Iago theo hầu Desdemona. Hạm đội Thổ bị bão đánh tan tác. Othello mở tiệc ăn mừng. Iago chuốc rượu cho Cassio say rồi khích bác khiến chàng đâm quan trấn thủ đảo Síp là Montano gây rối ren trong đảo. Cassio bị cách chức, nhưng Iago xui chàng đến nhờ cậy Desdemona xin Othello phục chức cũ, song lại báo Othello đến chứng kiến. Từ đó bằng nhiều thủ đoạn, Iago gieo vào lòng Othello nghi ngờ lòng chung thủy của vợ, cho nàng tư thông với Cassio. Đến một ngày Othello ra lệnh Iago giết Cassio, còn chàng bóp cổ vợ đến chết. Nhưng Iago lại xui Roderigo giết Cassio vì hai người này giết nhau có lợi cho hắn. Cảnh đâm chém huyên náo ngoài lâu đài khiến Emilia phải chạy về báo tin cho Othello và nhìn thấy Desdemona đã chết. Emillia thấy bộ mặt thật của chồng, tố cáo chồng trước mọi người và bị chồng đâm chết. Othello hối hận đâm bị thương Iago rồi tự vẫn, còn Iago bị bắt.

Nguyễn Tuyết Mạn á khẩu, nhìn cô tức tối.

“Trong tâm lý học, nó còn được gọi là “ghen tuông bệnh lý”, luôn nghi ngờ bạn đời không trung thành với mình, lấy triệu chứng ghen tuông hoang tưởng làm đặc trưng tinh thần để tổng hợp bệnh. Việc gian díu của Tưởng Mỹ Vân đã khiến tâm lý của Tiểu Giả rơi vào trạng thái điên khùng. Thật ra anh ta đã nghi ngờ Tưởng Mỹ Vân có người đàn ông khác từ lâu, nhưng vì bản tính nhút nhát, yếu đuối, nên không dám giận dữ, cũng không dám căn vặn. Sau đó Tưởng Mỹ Vân lại nói sự thật với anh ta. Anh ta bỏ đi không phải vì suy nghĩ không thông suốt, mà đang đi tìm tất cả mọi bằng chứng để chứng minh Tưởng Mỹ Vân lạc lối. Tới tận sau này, anh ta theo dõi Diệp Hạc Thành tới nhà của Tưởng Mỹ Vân, rồi mới tiến hành bắt cóc Tưởng Mỹ Vân.” Tố Diệp thở dài nặng nề, đổi tư thế ngồi, giảm bớt cơn đau nhức nơi mắt cá chân.

“Tôi nghĩ anh ta không định giết chết Tưởng Mỹ Vân ngay lập tức. Khi cô ta bị trói trong nhà, Tiểu Giả nhất định đã tiến hành tra khảo, cùng các thủ đoạn đánh đập. Anh ta yêu Tưởng Mỹ Vân bao nhiêu thì cũng hận cô ta bấy nhiêu, thậm chí hình thành nên tính ngược đãi đối với cô ta. Cho dù Tưởng Mỹ Vân có khóc lóc bảo đảm sau này sẽ chung thủy thì cũng khó mà xua tan được bóng ma trong lòng Tiểu Giả.”

Nguyễn Tuyết Mạn ngồi bên cạnh, nghe xong mà nổi da gà, rùng mình mấy lần liền.

“Nói cho cùng họa cũng từ mấy kẻ có tiền các người mà ra cả. Mang tiền ra ăn chơi trác táng, phá vỡ tình yêu của người ta. Con người bản tính tàn ác. Nếu ông không mang tiền ra dụ dỗ, có thể tới giờ Tưởng Mỹ Vân vẫn là cô gái trong sáng, lương thiện, cũng có thể cả đời này cô ấy cũng không dám nghĩ tới một số tiền lớn đến thế. Mấy tờ chi phiếu đã khiến cô ấy được nếm trải ngọt ngào, cuối cùng bộc lộ bản tính của mình.” Tố Diệp nói câu này đầy châm chọc.

Diệp Hạc Thành cắn chặt răng, nghe Tố Diệp nói xong bắt đầu phản bác: “Kể cả không có tôi, cô ta cũng sẽ trở nên tham lam mà thôi.”

“Khốn kiếp!” Diệp Hạc Phong bên cạnh không nhẫn nhịn được nữa, chỉ muốn tát ngay vào mặt ông ta. Ông chỉ tay vào Diệp Hạc Thành, ngón tay run rẩy: “Mày đã làm sai mà còn cãi lý? Nhà họ Diệp sao lại sinh ra cái loại như mày?”

~Hết phần 1~

Có vô vàn nguyên nhân dẫn tới một bi kịch, nhưng hầu như đều gắn với hai chữ “tham lam”. Tiểu Giả là một nhân vật bị tình yêu tổn thương, anh ta đâu có gì sai? Người tạo nên tấn thảm kịch hôm nay chính là Diệp Hạc Thành. Vì sự tham lam của ông ta mới để đến nông nổi không thể ngóc đầu dậy như thế này.

Nhưng đồng thời, tạo nên bi kịch phải chăng cũng chính là bản thân Tiểu Giả? Anh ta sống quá cố chấp, quá gò bó, thế nên mới đi dần dần từng bước một tới ngày hôm nay. Cuộc đời này không hiếm những con người như vậy. Họ sống quá mơ mộng, quá lý tưởng, luôn tin vào những điều tốt đẹp, mà quên mất rằng con người sống trên đời luôn phải không ngừng sửa đổi bản thân. Hiện thực không phải một chiếc kẹo bông, mà khi cần thiết nó sẽ chính là lưỡi dao đâm bạn bị thương, sau đó còn sát muối lên vết thương ấy. Bạn đau khổ, gào khóc, vùng vẫy, phản kháng… không có gì là sai, nhưng phải lý trí thế nào để đối diện với thực tại mới là cái gốc của sự tự hoàn thiện.

Vì đời người là một lần tu dưỡng, thế nên luôn phải tin tưởng rằng, Thượng đế không bao giờ cho bạn những cái hố mà bản thân không thể vượt qua. Sở dĩ bạn chưa bước qua được, là vì còn chưa tu dưỡng đủ, bạn đã chủ động từ bỏ và đầu hàng.

Tố Diệp trước nay không muốn nghi ngờ Tiểu Giả, vì cô đã từng đọc thông tin của Tiểu Giả. Bố mẹ mất sớm, anh ta sống trơ trọi một mình trên đời thực sự rất cô đơn. Nhưng anh ta lại để cô nhìn thấy sơ hở của mình. Cô đã bắt gặp cánh tay trắng như ngó sen lúc Tiểu Giả chìa vết thương ra cho cô xem. Còn cả móng tay của anh ta nữa, rõ ràng là đã được tẩy rửa bằng aceton, vì một trong những đầu ngón tay vẫn còn lem một vết sơn móng tay chưa được tẩy sạch.

Lúc đó cô đã chần chừ. Tiểu Giả gầy gò như vậy e là đóng giả làm con gái cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ. Nhưng cô vẫn do dự không kết luận vội chính là hy vọng phán đoán của mình sai lầm…

Sự việc đã tạm thời kết thúc, Tố Diệp cũng chẳng còn tâm trạng tiếp tục ở lại nhà họ Diệp. Về việc Diệp Hạc Phong sẽ xử lý Diệp Hạc Thành thế nào là chuyện của họ, chẳng liên quan gì tới Tố Diệp cả. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, có ý giục anh ra về.

Ai ngờ Niên Bách Ngạn vẫn ngồi im như pho tượng. Khi nhìn vào mắt cô, anh cố kiềm chế một chút cảm xúc, tỏ ý bảo cô cứ bình tĩnh, đừng vội.

Cô không biết Niên Bách Ngạn còn đang đợi cái gì, nhưng dù sao cũng phải đi xe anh mới về được tới nhà, cô đành nhẫn nhịn.

Còn Diệp Hạc Phong lần này xem ra nổi giận thật sự. Sau khi mắng Diệp Hạc Thành một hồi, ông mới bình tĩnh trở lại, lạnh lùng hỏi: “Chú đã biết sai chưa?”

Diệp Hạc Thành dè dặt nói mình biết rồi.

“Từ nhỏ tới lớn chú chưa bao giờ phải gánh vác dù là một chút trách nhiệm nhỏ nhặt. Chú là cổ đông của nhà họ Diệp nhưng chẳng hoàn thành được phân nửa nghĩa vụ cổ đông. Hạc Thành! Tại anh đã quá nuông chiều chú trước, mới để cho chú ung dung phạm sai lầm tày trời như thế.” Ngữ khí của Diệp Hạc Phong mỗi lúc một lạnh: “Từ nay trở đi, anh lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Tinh Thạch để tuyên bố, lấy lại 2% cổ phần của chú trong Tinh Thạch để cảnh cáo.”

Diệp Hạc Thành đờ người, mất cả tiếng: “Anh cả…”

“Đừng có ép anh phải thu lại toàn bộ cổ phần của chú!” Diệp Hạc Phong không nhịn nổi nữa, nghiêm mặt nói.

Diệp Hạc Thành biết điều, im bặt.

“Tất cả mọi người ngồi đây đều là thành viên của nhà họ Diệp, cũng có cổ phần trong tay, có thể làm chứng cho quyết định của tôi.” Diệp Hạc Phong vừa nói vừa nhìn Niên Bách Ngạn: “Bách Ngạn! Quyết định có hiệu lực từ giờ phút này. Lần này đã để Tiểu Diệp chịu thiệt thòi, nếu không nhà họ Diệp còn chưa được bình yên. Thế nên bố quyết định chuyển nhượng 2% cổ phần cho Tiểu Diệp. Sáng sớm ngày mai, con tuyên bố lại quyết định này trong đại hội cổ đông.”

“Vâng!” Niên Bách Ngạn rất bình thản, chẳng biết chuyện này liệu có nằm trong dự tính của anh hay không, tóm lại đầu mày anh còn chẳng nhíu lấy một lần.

Ngược lại Nguyễn Tuyết Mạn thì nhảy dựng lên: “Cái gì? Chuyển nhượng cho nó 2% cổ phần? Ông Diệp! Ông cũng thiên vị quá đấy!” Trước đây Diệp Hạc Phong đã sửa đổi di chúc, tăng thêm tài sản cho Tố Diệp, giờ lại tăng thêm cổ phần cho nó. Nếu như vậy, trong mấy đứa con Tố Diệp sẽ là người nắm nhiều cổ phần nhất, sao bà ta có thể nhắm mắt làm ngơ?

Diệp Hạc Phong không vui, nạt Nguyễn Tuyết Mạn: “Nếu không có Tiểu Diệp, có thể bà đã ngất xỉu phải vào viện rồi đấy!”

Nguyễn Tuyết Mạn không dám cãi lại, nhưng nhận ra được sự phẫn nộ bất bình trong lòng.

“Diệp Uyên! Con là con trưởng của nhà họ Diệp, con có ý kiến gì không?” Diệp Hạc Phong nhìn về phía cậu con trai vẫn im lặng nãy giờ.

Diệp Uyên vẫn đang chìm trong thế giới của riêng mình. Đối với mấy chuyện phong lưu của Diệp Hạc Thành anh ấy cũng chẳng hứng thú, đối với chuyện cổ phần của nhà họ Diệp anh ấy lại càng không muốn tham gia. Anh ấy dập đầu lọc vào gạt tàn rồi hờ hững đáp: “Con không có ý kiến!”

“Con ngốc à! Con…”

“Hạc Thành thì sao?” Diệp Hạc Phong ngắt lời Nguyễn Tuyết Mạn, trầm giọng.

Diệp Hạc Thành ngẩng lên: “Việc lấy cổ phần cho Tiểu Diệp em hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ cần không rơi vào tay người ngoài là được. Anh cả nói đúng lắm. Lần này cũng may có Tiểu Diệp, nếu không nhà họ Diệp chẳng biết sẽ náo loạn thành thế nào. Chỗ cổ phần này xứng đáng thuộc về con bé.”

“Bách Ngạn! Con sẽ không phản đối chứ!”

Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Không ạ!”

“Được! Sáng sớm mai sẽ thông báo cho luật sư.” Diệp Hạc Phong quyết định.

Lúc này Tố Diệp mới lên tiếng, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi không thèm!”

Câu nói ấy đã khiến gương mặt Diệp Hạc Phong co rụt lại. Ông nhìn Tố Diệp không biết phải làm sao. Tố Diệp đặt cốc nước xuống bàn, thái độ thờ ơ: “Sở dĩ tôi tới nhà họ Diệp, chỉ vì ông hiểu lầm rằng đã nhìn thấy mẹ tôi. Chính vì điểm này tôi mới quyết định điều tra. Bây giờ sự thật đã rõ rành rành, cũng tức là, nếu tôi sớm biết sự việc chỉ có như vậy, thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Thế nên những gì của nhà họ Diệp các người tôi không thèm. Vẫn câu nói đó thôi, ông thích chia cho ai thì chia, tôi không muốn có một chút quan hệ nào với gia đình các người cả.”

Đây là những lời thật lòng của cô. Lúc đó đích thực là vì câu nói của Niên Bách Ngạn mới bắt đầu xắn tay áo điều tra. Bây giờ nghĩ lại, nhất định là Diệp Hạc Phong nhớ mong đêm ngày nên gặp bóng ma bóng quỷ mới nhìn lầm ra mẹ cô.

“Tiểu Diệp! Con là con gái của bố, sao lại nói không có chút quan hệ gì chứ?” Diệp Hạc Phong đối với Tố Diệp chỉ có áy náy. Bất luận lời nói của cô tổn thương thế nào, ông cũng không thể nổi giận với cô.

“Quyết định của tôi chính là như vậy. Ông muốn cho là quyền của ông, tôi có lấy hay không lại là quyền của tôi.” Tố Diệp không muốn nói nhiều. Cô cắn chặt răng, đứng dậy, nhìn về phía Niên Bách Ngạn lại cố ý tình cảm: “Anh rể! Anh đưa em về nhà nhé?”

Rõ ràng là cô đã công khai khiêu khích, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Nguyễn Tuyết Mạn.

Diệp Hạc Phong muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời. Ông từ đầu tới cuối vẫn chưa tìm được một cách phù hợp để trò chuyện với Tố Diệp. Thấy cô định đi, ông bỗng gấp gáp.

Niên Bách Ngạn bình tĩnh lướt nhìn cục diện, rồi quay về nhìn Tố Diệp đầy khó xử, vừa tức vừa buồn cười. Anh đành phải đứng dậy đi tới bên cạnh cô, ấn cô ngồi xuống sofa dưới ánh mắt của tất cả mọi người, rồi thì thầm bên tai cô: “Đợi thêm lát nữa!”

Tố Diệp ngẩng đầu khó hiểu. Đợi thêm ư? Còn đợi cái gì nữa?

Ánh mắt tình cảm của hai người họ lọt vào mắt Diệp Ngọc, rồi đón được ám hiệu của Niên Bách Ngạn, cô ta liếm môi nói: “Tố Diệp! Em cũng đừng đi vội. Chuyện tiếp theo đây chị nghĩ có lẽ em sẽ hứng thú.”

Tố Diệp nhíu mày, nhưng thấy Niên Bách Ngạn gật đầu với mình, bèn ngồi ngoan ngoãn.

Cô không cho rằng mình còn thấy hứng thú được với chuyện gì của nhà họ Diệp. Nhưng nếu chính Niên Bách Ngạn đã tỏ thái độ, thì ngồi thêm mấy phút nữa cũng không vấn đề gì.

Lần này, Niên Bách Ngạn ngồi ngay vị trí ban nãy của Diệp Lan, sát bên Tố Diệp. Như thế càng khiến tâm trạng cô thoải mái hơn đôi chút.

Diệp Ngọc ôm một chiếc cốc, hít sâu một hơi rồi nhìn mọi người: “Hôm nay thật ra con cũng có chuyện muốn tuyên bố. Nói chính xác là con và Bách Ngạn có chuyện muốn nói.”

Diệp Hạc Phong nhìn Diệp Ngọc, rồi hồ nghi lướt mắt qua Niên Bách Ngạn, trong lòng đã mơ hồ đoán được tám chín phần.

Nguyễn Tuyết Mạn nhìn Diệp Ngọc đầy căng thẳng.

Diệp Uyên vẫn cúi đầu, không lên tiếng.

“Vì sáng sớm ngày mai sẽ công bố với bên ngoài, thế nên tối nay con muốn nói rõ với cả nhà chuyện này trước.” Diệp Ngọc nhìn Niên Bách Ngạn rồi tiếp tục nói: “Con và Niên Bách Ngạn dự định sẽ ly hôn.”

Vừa dứt lời, đã thấy Nguyễn Tuyết Mạn như gào ầm lên như heo nái: “Con gái à, con không thể làm như vậy được. Con làm vậy là để con hồ ly tinh đó được lợi sao? Con…”

“Thật ra ngay từ ban đầu con và Niên Bách Ngạn không hề kết hôn!” Diệp Ngọc cắn chặt răng, nói ra toàn bộ sự thật.

“Cái gì?” Lần này là tiếng hét kinh ngạc của Diệp Hạc Phong.

Còn Nguyễn Tuyết Mạn cũng ngưng bặt, trợn tròn hai mắt nhìn Diệp Ngọc như chiếc đĩa đang chạy bị dừng đột ngột.

Đến cả Diệp Uyên đang cúi gằm cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Diệp Ngọc, rồi lại nhìn Niên Bách Ngạn.

Người thật sự bàng hoàng phải là Tố Diệp.

Từ trước tới nay cô cũng chẳng dám mơ màng xa vời rằng Niên Bách Ngạn sẽ ly hôn. Có nhiều lúc cô cũng oán hận, cũng buồn bực trong lòng, rằng tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh còn độc thân, rõ ràng anh là người đàn ông của cô, tại sao lại bị Diệp Ngọc ngang ngược chiếm giữ?

Cô cũng biết trong mối quan hệ hôn nhân này bảo Niên Bách Ngạn dù tiến dù lùi đều khó, cũng hiểu anh đang không ngừng nghĩ cách cho hai người. Nhưng cô hiểu rõ con người Diệp Ngọc. Cô đã vạch trần chuyện xấu hổ của cô ta, Diệp Ngọc sao có thể thoải mái đồng ý xóa bỏ quan hệ hôn nhân này?

Thế nên từ đầu tới cuối Tố Diệp chẳng hề ôm quá nhiều hy vọng. Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng cả đời này chỉ làm tình nhân của Niên Bách Ngạn, dẫu có ấm ức, không thể quang minh chính đại cô cũng cam tâm tình nguyện, vì anh là Niên Bách Ngạn, nên xứng đáng để cô làm vậy.

Nhưng hôm nay, Diệp Ngọc không những đề nghị ly hôn trước mặt mọi người còn tiết lộ sự thật họ chỉ kết hôn giả. Chuyện này… mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Cô vô thức nhìn sang Niên Bách Ngạn. Gương mặt nghiêng nghiêng của anh không một chút biểu cảm, không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Diệp Ngọc nói xong câu đó cũng quay về phía Niên Bách Ngạn. Nhưng suy nghĩ của cô ta hoàn toàn khác với Tố Diệp. Cô ta không có ý định nhìn thấu tâm tư của Niên Bách Ngạn. Ký ức của cô ta dừng lại vào một tiếng đồng hồ của một ngày nào đó…

Có lẽ cô ta không thể quên được buổi chiều hôm ấy. Ánh nắng chói mắt đến kinh người, mà Niên Bách Ngạn càng tỉnh bơ đến đáng sợ.

Anh chỉ đưa ra cho cô ta một yêu cầu, đó là công khai mối quan hệ hôn nhân ngụy tạo của hai người.

Khi đó cô ta ngàn vạn lần không đồng ý. Vì cô ta sợ hãi, một khi công bố bí mật này, người bên ngoài sẽ có thứ để bàn tán, một khi nguyên nhân thật sự khiến cô ta phải hôn giả bị tiết lộ thì phải làm sao? Cô ta phải để lại cho mình đường lui.

Nhưng Niên Bách Ngạn đã thay đổi những dự tính ban đầu, chỉ lãnh đạm nói một câu: “Diệp Ngọc! Tôi không muốn mang tiền đồ của Khúc Nghệ ra để chèn ép cô. Làm thế nào, cô tự nghĩ cách đi!”

Khoảnh khắc đó cô ta nhìn Niên Bách Ngạn không khác gì nhìn một người xa lạ. Anh vẫn điềm đạm như thế, nhưng từ trong ra ngoài đều toát lên một sự uy hiếp. Cô ta biết nếu mình không đồng ý với yêu cầu này, người gặp xui xẻo cuối cùng nhất định sẽ là Khúc Nghệ!

Diệp Ngọc không hiểu tại sao Niên Bách Ngạn lại phải tuyệt tình đến vậy.

Cho tới khi Niên Bách Ngạn nhẫn nại giải thích với cô một câu: Tình bạn là tình bạn, lợi ích là lợi ích. Trước khi tôi có thể bảo đảm cho người cô yêu có một tương lai ổn định thì phải bảo vệ người tôi yêu được bình yên vô sự đã!

~Hết chương 328~

*Lảm nhảm: Chính thức kết thúc vụ lùm xùm ma nữ, tập trung đón ngược
Bình Luận (0)
Comment