Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 444

Về đêm, mây đen che lấp ánh sao, để lại từng quầng sáng âm u.

Sau khi đưa Lâm Yêu Yêu đi ăn, Diệp Uyên đưa cô về nhà. Tới tiểu khu, cô xuống xe trước còn anh đi đỗ xe.

Dưới gốc cây đinh hương, Lâm Yêu Yêu ngây ngốc nhìn lên những bông hoa tím. Nhớ lại giờ này năm ngoái Tố Diệp vẫn còn ở đây cùng cô, hai người nói nói cười cười, dường như chẳng biết gì là u sầu.

Lúc đó cô đang chuẩn bị vào Tinh Thạch, còn Tố Diệp cũng đang bước vào thời kỳ hừng hực khí thế.

Cuộc đời tươi đẹp chưa bao giờ gần gũi đến thế.

Chỉ là những gì đẹp đẽ đã đi lướt qua cô, rồi lại bước ngang qua cô ấy.

Có người gọi tên cô, thanh âm rất khẽ, đầy mỏi mệt.

Lâm Yêu Yêu quay đầu, mới phát hiện đó là Đinh Tư Thừa.

Anh ăn vận rất thoải mái, không còn đầy tinh thần và phấn chấn như trước kia.

Anh đi về phía cô. Sau khi đứng yên trước mặt cô, anh nhìn cô không chớp mắt và nói: Yêu Yêu! Hãy trở về bên cạnh anh đi!

Tất cả đều không thể quay về được nữa.

Đây là việc Lâm Yêu Yêu hiểu rõ trong lòng.

Hành vi của Diệp Uyên tuy là đáng xấu hổ, nhưng đã xé tan những ảo vọng của cô một cách trực tiếp và trắng trợn, để khi đối mặt với sự thật đầy máu, cô mới biết rõ, mình và Đinh Tư Thừa đã sớm trở thành quá khứ.

Cô khẽ lắc đầu, nói một lời xin lỗi.

Trông Đinh Tư Thừa rất đau khổ. Anh nắm chặt tay cô: “Anh không quan tâm đã xảy ra chuyện gì. Yêu Yêu! Em và anh đã bao năm tình cảm rồi, anh không thể nói bỏ là bỏ được.”

“Chuyện này sẽ mãi mãi trở thành một khúc mắc giữa hai chúng ta. Tư Thừa! Chúng ta đừng tự lừa mình lừa người nữa.” Thanh âm của Lâm Yêu Yêu rất nhẹ, đến mức bản thân cô gần như cũng không thể nghe thấy.

“Anh…” Đinh Tư Thừa nhíu mày.

Lâm Yêu Yêu đau lòng, vì anh, vì tình yêu đã trôi xa giữa hai người.

Sau lưng có tiếng bước chân vang đến.

Bờ vai cô khẽ run lên.

Chẳng mấy chốc nó chợt ấm lên. Một chiếc áo khoác của nam giới được khoác nhẹ nhàng lên vai cô, xuyên qua cơ thể lạnh lẽo.

Sau đó, bàn tay cô đang được Đinh Tư Thừa nắm chặt bị Diệp Uyên kéo lại. Anh cười nói: “Sao anh Đinh hôm nay lại tới đây? Anh đến đúng lúc lắm, tôi cũng đỡ phải đích thân tới đưa thiếp mời cho anh.”

Đinh Tư Thừa bàng hoàng. Anh nhìn Diệp Uyên, rồi nhìn Lâm Yêu Yêu.

“Yêu Yêu!” Diệp Uyên vòng tay qua vai Lâm Yêu Yêu, khẽ nói: “Em chưa nói với Đinh Tư Thừa, em sẽ kết hôn với bạn trai cũ của em sao?”

Anh ấy cố ý nhấn mạnh vào mấy từ “bạn trai cũ”.

Nét mặt Đinh Tư Thừa đầy phẫn nộ: “Diệp Uyên! Mày quá bỉ ổi rồi!”

Diệp Uyên không giận dữ mà vẫn cúi đầu nhìn Lâm Yêu Yêu.

Lâm Yêu Yêu im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy, Tư Thừa! Em sẽ lấy anh ấy, ngày cưới đã được định rồi!”

“Em đùa sao?” Đinh Tư Thừa nhìn cô khó tin, giơ tay chỉ vào Diệp Uyên: “Hắn ta cưỡng bức em, em còn lấy hắn ta?”

Diệp Uyên giơ tay gạt tay Đinh Tư Thừa ra: “Anh Đinh! Phiền anh chú ý cách dùng từ của mình. Mấy chuyện lên giường đó nói trắng ra là đôi bên tự nguyện.”

“Diệp Uyên! Mày…”

“Tư Thừa!” Lâm Yêu Yêu đứng chắn trước mặt Diệp Uyên. Khi nhìn Đinh Tư Thừa, đôi mắt cô xao động trong khoảnh khắc, sau đó lại bình thản như cũ: “Đừng ồn ào nữa! Đây là quyết định của em!”

“Em bị hắn ta nắm thóp gì? Em không yêu hắn ta. Yêu Yêu! Người em yêu là anh!” Đinh Tư Thừa giơ tay siết chặt bả vai cô.

“Tư Thừa! Anh không thể không thừa nhận rằng, lúc anh đề nghị chia tay với em anh đã không còn tình cảm gì với em nữa rồi. Bao năm nay hai chúng ta chia cách hai nơi, thời gian đã sớm rút cạn tình cảm của chúng ta rồi.” Kỳ thực Lâm Yêu Yêu luôn muốn nói câu này. Đây là lời cô chôn sâu tận đáy lòng. Nếu không phải vì xảy ra chuyện của Diệp Uyên, cô tình nguyện né tránh nó cả đời này.

“Em nghĩ, hai chúng ta vốn không có duyên phận. Chúng ta đã từng cố gắng, cố gắng để ở bên cạnh nhau, cố gắng để bàn bạc chuyện đám cưới, nhưng vẫn không thành, thật ra nguyên nhân là gì cả anh và em đều hiểu. Anh đối với em chỉ là áy náy, cũng vì bao năm nay ở bên cạnh em, anh đã quen rồi. Nhưng áy náy và thói quen không phải tình yêu. Giữa anh và em đã nảy sinh vấn đề. Đây là chuyện em luôn tự lừa dối bản thân rằng nó không tồn tại.”

“Không! Yêu Yêu! Em đừng suy nghĩ lung tung, anh…” Đinh Tư Thừa nhất thời hoảng loạn, không biết nên nói gì để có thể bù đắp.

Lâm Yêu Yêu hít sâu một hơi. Mùi tử đinh hương phảng phất trong không khí tràn vào mũi cô, ngào ngạt đấy mà khiến thần kinh cô đau buốt.

“Từ lâu em đã biết, thật ra người anh yêu là Tiểu Diệp…” Cô nhẹ nhàng thốt ra câu nói ấy.

Cả người Đinh Tư Thừa run lên, nhìn cô đầy ngỡ ngàng.

Cảnh đêm rất lạnh, giọng Lâm Yêu Yêu thì rất khẽ. Có những lời một khi đã nói ra, nó sẽ giống như ta chủ động đâm thủng một lớp cửa sổ giấy, không bao giờ che kín được nữa.



Có những lúc trong một đoạn tình cảm, dù là nam hay nữ cũng vậy thôi. Họ quen dùng thời gian để làm cái cớ, để tảng lờ đi những thứ đã tồn tại trước mắt mình. Vì họ đều hy vọng theo bước chân của thời gian, những chuyện đã từng ấy sẽ mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất không còn dấu vết. Nhưng sự đời chẳng bao giờ như người ta mong muốn. Một khi chuyện đã xảy ra, nó sẽ để lại một vết sẹo. Mà vết sẹo ấy chỉ càng ngày càng lớn dần. Cuối cùng khi người ta càng cố kìm nén, nghĩ cũng biết, nỗi đau sẽ chỉ càng rõ ràng.

Lâm Yêu Yêu không phải một con ngốc. Không phải cô không nhận ra ánh mắt Tố Diệp nhìn Đinh Tư Thừa khi anh mới về nước. Trong đôi mắt cô ấy ẩn chứa hình bóng của anh. Tuy rằng cô ấy che giấu rất giỏi, nhưng là bạn tốt của cô ấy, một người con gái đang yêu như cô sẽ rất nhạy cảm. Còn bản thân cô cũng phát hiện, kỳ thực ánh mắt Đinh Tư Thừa cũng chốc chốc lại đuổi theo Tố Diệp. Khi ấy, trái tim cô đau như dao cắt.

Một bên là người bạn tốt nhất của cô, một bên là người đàn ông cô yêu nhất.

Lâm Yêu Yêu thường nghĩ, nếu có một ngày Tố Diệp thực sự tỏ rõ suy nghĩ của mình với cô thì cô phải làm sao? Liệu cô có căm hận cô ấy không? Liệu cô có tuyệt giao với cô ấy không? Những câu hỏi này đã xoay tròn trong đầu cô một thời gian dài, cho tới tận khi cô có được đáp án chuẩn xác nhất. Đó chính là bất luận Tiểu Diệp đối xử với cô thế nào, cho dù cô ấy thật sự tới nói với cô rằng: Yêu Yêu! Cậu nhường Tư Thừa cho mình đi, mình thật sự rất thích anh ấy, vậy thì e là cô cũng không thể đoạn tuyệt tình bạn với cô ấy được.

Cô tình nguyện mong rằng có một ngày cô ấy sẽ nói thẳng với cô câu ấy. Cô sẽ hụt hẫng đấy nhưng sẽ không oán trách Tố Diệp. Vì cô biết, chuyện tình cảm chẳng có ai đúng ai sai, chỉ có thích hợp hay không thích hợp.

Cô hy vọng Tố Diệp có được hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng từ đầu tới cuối Tố Diệp đều không nói với cô, mà cô ấy cũng không giống những người phụ nữ cướp bạn trai của bạn mình như trong tiểu thuyết hay trên phim ảnh. Cô ấy luôn giữ khoảng cách với Đinh Tư Thừa. Đây là điều Lâm Yêu Yêu có thể nhận ra. Cùng với đó, cô vừa thấy cảm động lại cũng đau lòng cho Tố Diệp. Cô biết yêu thầm một người đau khổ nhường nào, cũng càng cảm thấy, một người như Tố Diệp mới là chị em thực sự.

Cô cũng đang đợi. Có thể là Đinh Tư Thừa sẽ chủ động nói thẳng với cô. Lúc chia tay, cô tưởng rằng Đinh Tư Thừa sẽ tới tìm Tố Diệp, sẽ bóc tách mối quan hệ này ra. Nhưng anh không làm vậy.

Cô nhận ra rất rõ ràng sự trầm mặc của Đinh Tư Thừa, mỗi ngày anh một lặng im hơn.

Cho dù là khi họ thực sự quyết định sẽ làm đám cưới, cô vẫn có thể nhìn thấy sự cô độc và dối lòng đằng lòng nụ cười của anh. Cô biết, thực ra anh vẫn luôn yêu Tố Diệp.

Hôm nay, những lời này thật ra Lâm Yêu Yêu đã phải nói ra từ lâu, chỉ có điều từ trước tới nay cô không có đủ dũng khí. Cô đang tự lừa gạt mình, nếu có thể cứ như vậy cả đời đi.

Nhưng Diệp Uyên đã phá vỡ tất cả.

Cô không căm hận ai cả. Dù là Đinh Tư Thừa, hay Diệp Uyên cũng vậy thôi.

Đã đến nước này, căm hận đến tột cùng để rồi giày vò và hành hạ chỉ có bản thân cô.

Sau này, cô cũng nghĩ thông suốt. Nếu ông trời thật sự bắt cô phải lấy một ai đó, vậy thì chọn ai trong hai người Đinh Tư Thừa và Diệp Uyên dường như cũng không còn khó khăn đến thế nữa.

Hành vi của Diệp Uyên là khốn nạn, tư tưởng của Đinh Tư Thừa đã lạc lối. Hai người đàn ông ấy, cô lấy ai cũng vậy cả thôi.



Trông Đinh Tư Thừa ban đầu có chút hoảng hốt, nhưng chẳng mấy chốc trong ánh mắt ngập tràn sự khó xử. Anh nhất thời cũng chẳng nói được câu nào.

“Tư Thừa! Em rất cảm ơn anh bao nhiêu năm nay đã luôn ở bên cạnh em. Kết thúc ở đây tốt hơn là lấy nhau rồi lại hối hận.” Trái tim Lâm Yêu Yêu rất đau, những lời cô nói ra cũng mỏng như tơ nhện.

“Yêu Yêu! Anh…” Đinh Tư Thừa rất muốn giải thích với cô điều gì đó, nhưng giải thích được gì bây giờ đây?

Nếu cô không nói ra câu đó, nếu đôi mắt cô không nhìn thấu tâm tư của anh, có thể anh vẫn còn cố gắng cứu vãn và giải thích. Nhưng bây giờ Yêu Yêu đã hoàn toàn lột trần lớp áo khoác của anh xuống, để cho những tâm sự của anh bị bóc mẽ trần trụi ngoài không khí.

Anh cảm thấy hổ thẹn, lại vô cùng khó xử.

Lâm Yêu Yêu cúi đầu, ngón tay siết chặt vào nhau.

Diệp Uyên đứng bên cạnh có chút sốt ruột, anh vòng tay qua vai cô và nói: “Đi thôi!”

Lâm Yêu Yêu ngước lên. Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương mặt Đinh Tư Thừa mấy giây rồi cũng rời đi.

Gió đêm tràn qua.

Thổi tung mái tóc Đinh Tư Thừa.

Anh chỉ còn biết giương mắt nhìn Lâm Yêu Yêu đi xa, mà không thể giơ tay níu giữ vạt áo của cô đang bị gió gấp lên…

Đi vào trong tòa nhà, Diệp Uyên giơ tay ấn thang máy.

Trong lúc đợi thang máy, Lâm Yêu Yêu cuối cùng cũng không nén nổi tò mò, hỏi một câu: “Tại sao anh phải cưới tôi?”

Diệp Uyên suy nghĩ, rồi kéo tay cô lại, quay đầu nhìn cô: “Vì ít nhất, trong số những người phụ nữ anh đã gặp, em là cô gái khiến anh muốn lấy làm vợ.”

Nghe xong câu ấy, đáy lòng Lâm Yêu Yêu có một cảm giác không tên. Cụ thể đó là gì, cô không thể đoán ra…

Chớp mắt đã lại tới thứ sáu.

Sau khi xe taxi dừng lại trước cửa tiểu khu, Tố Diệp trả tiền rồi xuống xe. Hôm nay là ngày hạn chế lái xe của cô. Tối thứ sáu bắt xe rất khó khăn, cô đặc biệt ra ngoài ăn tối rồi mới né giờ tan tầm để bắt xe về nhà.

Lúc cô đút thẻ vào khu nhà, đúng lúc có cơn gió ùa tới. Trong gió thoảng mùi hương ngọc lan cùng hoa tử đinh hương, làm dịu đi cả một ngày mỏi mệt.

Cô bước chậm hơn.

Lúc này cô mới nhận ra những loại cây mùa xuân trong khu nhà đã nở hoa cả rồi.

Tiểu khu này cao cấp ở chỗ nó mang một màu xanh mướt. Chỉ cần đi vào là không khác đi đặt chân tới vườn hoa. Một năm bốn mùa thì cũng có những loại hoa khác nhau để thưởng thức. Ví dụ như bây giờ, phóng tầm mắt ra xa sẽ có đài phun nước. Ngay trong bóng nước chính là màu tím của đinh hương, màu vàng nhạt của mai, màu trắng thuần khiết của ngọc lan. Còn rất nhiều loại hoa ngày xuân cô không thể gọi tên đang leo trèo quanh khu vực đó và trên hòn non bộ xa hơn đó một chút.

Thiết kế xanh hóa người xe phân cách có điểm tốt lớn nhất chính là, trên một con đường không còn phải chen chúc cùng xe cộ nữa. Người dân có thể thoải mái hít thở bầu không khí trong lành thay cho khói xe.

Cả tuần, Tố Diệp chỉ bị hạn chế lái xe một ngày, về cơ bản là cô lái xe đi làm, lúc về thì cho thẳng xe vào trong hầm để xe, rồi lại đi thang máy ngay tại đó để về nhà. Thế nên khi đắm mình trong tiểu khu, cô mới ngỡ ngàng nhận ra hoa đã nở.

Cô kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy hình như đã lâu lắm rồi mình không tĩnh tâm lại để ngắm nhìn phong cảnh.

Men theo con đường đi qua một cây hoa, cô không biết tên nó là gì, chỉ cảm thấy hương hoa thanh thanh và dịu nhẹ, sắc hoa trắng trong. Khi gió thổi qua, từng cánh hoa rơi đầy xuống đất. Trong một buổi tối thế này, cảnh ấy đẹp đến mê người.

Bất giác, Tố Diệp nhớ lại lúc còn ở trấn Thiên Đăng.

Đó cũng là một cây tuyết cầu, rơi rụng theo gió.

Cánh hoa rơi xuống dáng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn. Đôi môi hơi cong lên của anh tựa hồ cũng như thấm cả dáng hoa, khiến cô không thể rời mắt.

Niên Bách Ngạn…

Cái tên ấy, ba chữ ấy, mỗi lần nhớ về đều như từng lưỡi dao cứa qua trái tim, rồi máu rỉ xuống, vết thương lan dần từng chút một.

Trong khu nhà có những người đang tản bộ. Hoặc là đang đẩy xe cho con, hoặc là đang dắt cún con đi dạo.

Trong một đêm xuân thế này, dường như con người cũng trở nên thanh thản hơn.

Ít nhất thì khi lướt qua Tố Diệp, họ coi cô như người xa lạ.

Có lẽ họ đã quên từ lâu rồi. Một số người trong số ấy đã từng cầm những cây rau hỏng và trứng gà thối đuổi đánh hai người họ.

Đúng vậy, ngay tại thành phố này, áp lực đã làm người ta quên lãng nhanh hơn. Chẳng ai cứ mãi nhung nhớ điều gì đó trong quá khứ. Tất cả mọi người đều đang không ngừng bước tiếp. Mà trong hành trình ấy, những kỷ niệm vô dụng, không có giá trị thậm chí là đau thương đều sẽ bị bỏ lại hết.

Họ sẽ không còn nhớ cô là ai, cho dù chính họ đã từng gây cho cô những tổn thương không thể phai mờ.

Khi cô về tới nhà đã là hơn chín giờ tối.

Trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, ánh trăng tuyệt mỹ cũng tràn ngập khắp nơi.

Thứ ánh sáng thanh lạnh như nước xuyên qua tấm rèm mỏng, rót vào mỗi ngóc ngách của căn phòng.

Tố Diệp mệt mỏi cuộn người trên sofa, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp, càng tôn lên cái yên ắng của không gian.

Đúng thế, tất cả đều quá lặng yên.

Lặng yên tới nỗi cô gần như có thể nghe được cả tiếng thở của mình.



Thứ sáu, vốn dĩ nên là một ngày náo nhiệt. Ít nhất thì khi đi từ phòng làm việc ra, cô đều nhìn thấy những cô gái nhỏ đang đón chờ một cuộc hẹn hò hoặc một đêm chơi khuya. Cô đã qua rồi cái thời đi chơi qua đêm, nên chỉ cùng Lâm Yêu Yêu đi ăn một bữa tối.

Cô nói với Lâm Yêu Yêu rất nhiều chuyện, duy chỉ không nhắc tới Niên Bách Ngạn. Lâm Yêu Yêu cũng tâm sự rất nhiều điều với cô, nhưng trong đó không có hình bóng Đinh Tư Thừa. Sau đó, Tố Diệp nói với Lâm Yêu Yêu: Nếu cậu thật sự muốn lấy Diệp Uyên thì để mình giúp cậu chuẩn bị váy cưới nhé.

Lâm Yêu Yêu cười. Cô ấy cảm thấy đề nghị của Tố Diệp rất lạ lùng.

Nhưng Tố Diệp đã kể lại cho cô ấy nghe lần cô bé ở phòng hành chính thử váy cưới. Chỉ có điều, khi cái tên Niên Bách Ngạn sắp buột ra khỏi miệng, cô đã ghìm giữ kịp. Một lúc lâu sau, cô nói: Lúc đó mình cảm thấy, được chuẩn bị váy cưới cho bạn thân là một chuyện rất hạnh phúc.

Lâm Yêu Yêu nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực.

Tố Diệp kéo tay cô ấy lại, chân thành nói một câu: Bao nhiêu năm qua, cậu vẫn ở bên cạnh mình, thật tốt!

Có quá nhiều người, quá nhiều chuyện sẽ dòng thời gian trôi đi. Cũng may vẫn còn Lâm Yêu Yêu ở bên cạnh cô.

Lúc đó Lâm Yêu Yêu cũng không nói thêm gì nhiều. Cô ấy cũng xoay ngược tay lại, nắm lấy tay cô, khẽ nói: Thế thì mình sẽ yêu cầu loại váy cưới đắt nhất đấy!

Tố Diệp cười, gật đầu rất mạnh.



Bây giờ, nằm trong một căn phòng thinh lặng, cô chỉ biết cô gắng nghĩ về những kỷ niệm vui vẻ mới không cảm thấy cô đơn.

Tối qua Niên Bách Ngạn không về nhà. Sau đó cô không còn nhớ mấy giờ thì mình ngủ thiếp đi.

Cả ngày hôm nay cô cũng không nhìn thấy anh. Hứa Đồng cũng không ở công ty. Thế là cô biết, có lẽ anh vẫn bận rộn ở ngoài, Hứa Đồng chắc chắn phải ở bên cạnh anh.

Cô nghe nói tới chuyện sản phẩm mùa mới ra mắt, Kỷ Thị bị nghi ngờ là có ý đối đầu với Tinh Thạch, đã chọn ra mắt sản phẩm của mình cùng một ngày, thành công cướp được cơ hội độc chiếm của Tinh Thạch.

Rồi gần đây Tinh Thạch dường như cũng bắt đầu quan tâm tới việc làm từ thiện. Thế là Kỷ Thị cũng theo chân, bước vào lĩnh vực này.

Xem ra, Kỷ Đông Nham thật sự có ý chống đối lại Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp khẽ thở dài một hơi. Chuyện trên thương trường thị phi phải trái, tranh đoạt không ngừng, không thể nói rõ đúng sai, cũng chẳng biết đoán định từ đâu.

Cô chỉ mong mình được làm một con ốc sên, chỉ vậy thôi…

Chẳng biết đã ngủ tới lúc nào, Tố Diệp loáng thoáng nghe thấy dưới nhà có tiếng lạch cạch, thế là bất ngờ choàng tỉnh giấc. Cô bật đèn lên xem giờ, đã một rưỡi sáng rồi.

Cô ngồi thừ ra trên giường một lúc, thanh âm dưới nhà mỗi lúc một to hơn.

Cô chợt chột dạ, không phải là Niên Bách Ngạn quay về đấy chứ?

Nghĩ vậy, cô vội vàng xuống giường, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.

Ánh trăng leo cả lên cầu thang, xoay tròn rồi bò ngoằn ngoèo xuống tận dưới nhà.

Cô dỏng tai nghe, giơ tay bật ngọn đèn ở bên dưới.

Ánh sáng vàng nhạt xua đi cái giá lạnh của trăng thanh. Không có ai.

Nhưng chẳng mấy chốc, có tiếng đập cửa.

Đến cả chuông cửa cũng lờ đi.

Tim Tố Diệp chợt thắt lại, hô hấp có phần căng thẳng. Cô bấm bụng đi xuống, tới trước cửa nhà. Cô nhìn qua mắt thần rồi mở cửa.

Ngoài cửa… là Niên Bách Ngạn!

Anh đứng dựa bên cạnh cửa. Cơ thể cao lớn có phần lảo đảo. Áo khoác được vắt tùy tiện lên vai. Một tay anh chống lên tường. Thấy cô ra mở cửa, anh ngước mắt lên nhìn cô không rời, ánh mắt có chút mơ màng, nhưng chỉ càng sâu hút và khó hiểu.

Anh uống rượu rồi!

Suy nghĩ này vừa lướt qua đầu Tố Diệp, cô lập tức đề cao cảnh giác.

Niên Bách Ngạn đứng bên ngoài một lúc, sau đó đi vào. Anh đi vào phòng khách với những bước chân không vững vàng. Anh vứt bừa áo khoác sang một bên, rồi ngồi dựa vào sofa.

Gió lạnh theo cửa ra vào ùa vào trong nhà.

Lúc này Tố Diệp mới nghĩ tới chuyện đóng cửa.

Suy nghĩ một lúc, cô lấy một đôi dép lê của nam từ trong tủ giày, đi tới trước sofa. Cô vứt bộp một cái xuống trước mặt anh: “Thay giày, tối nay tôi vừa lau dọn xong!”

Niên Bách Ngạn uể oải đưa mắt nhìn khắp phòng. Nền nhà sạch bóng đến nỗi có thể soi gương. Anh cười khẽ: “Không gọi nhân viên vệ sinh?”

Tố Diệp lườm anh: “Khỏi cần!”

Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp qua ánh sáng. Mái tóc cô cũng bị nhuộm màu vàng nhạt. Đến cả khóe mắt hàng mi trông cũng dịu dàng và ấm áp. Anh bất giác giơ tay ra, muốn nắm lấy tay cô.

Nhưng cô lùi ra sau một bước, chỉ vào đôi giày da của anh và nói: “Mau thay giày đi!”

Niên Bách Ngạn không tức giận mà bật cười: “Thay cho tôi!”

“Mặc kệ anh!” Tố Diệp ngang bướng.

Niên Bách Ngạn nhìn cô: “To gan rồi phải không?”

Tố Diệp nuốt nước bọt: “Thay giày cho anh là phận sự của người vợ. Tôi chẳng qua chỉ là tình nhân của anh thôi, không phụ trách việc ăn uống đại tiểu tiện của anh.”

“Ý của em là… chỉ phụ trách ngủ?”

Tố Diệp cắn chặt răng, không lên tiếng.

Niên Bách Ngạn bỗng cười bất lực, không ép cô nữa mà bắt đầu tự động thay giày.

Có lẽ thật sự hơi say rồi, động tác của anh cũng không linh hoạt lắm.

Ban đầu Tố Diệp còn ôm vai đứng bên cạnh đợi anh. Thấy anh run rẩy nửa ngày mà vẫn chưa thay xong, cô thầm lẩm bẩm trong bụng đã không về thì thôi, vừa về là chuốc phiền phức cho cô. Cô ngồi xuống quát lên với vẻ khó chịu: “Anh ngồi yên đó!”

Ngu ngốc!

Thay cái giày cũng lề mà lề mề.

Niên Bách Ngạn thật sự không động đậy nữa. Anh nhàn nhã nhìn cô thay giày cho anh.

Nhìn mãi, nhìn mãi, ánh mắt anh mỗi lúc một sâu hơn.

Dáng vẻ hơi cúi đầu của cô đẹp như một bông hoa sen trắng. Cái cổ nhỏ ấy thon thả, mịn màng, giống như anh chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bẻ gãy. Không phải anh không nhận ra cằm cô mỗi ngày một nhọn hơn. Ở trên đảo, lúc ôm cô ngủ, anh cảm nhận được rõ ràng cô đã gầy đi.

Suy nghĩ của anh bay đi rất xa.

Cuối cùng dừng lại vào một ngày nào đó.



Đó là khi Tố Diệp vừa mới được đưa lên đảo, lúc dọn dẹp đồ đạc của cô, anh đã tìm thấy trong một chiếc túi một tập tài liệu.

Ban đầu Niên Bách Ngạn cũng không mấy chú tâm, tưởng rằng đó là một bản báo cáo đánh giá tâm lý của khách hàng hay một nhân viên nào đó trong Tinh Thạch. Anh tùy ý lật xem. Ai ngờ, cái tên được viết trên đó lại là Tố Diệp.

Anh không hiểu chứng “rối loạn giải thể nhân cách” mà trên báo cáo viết là loại bệnh gì. Anh bèn lệnh cho Hứa Đồng lùi tất cả mọi công việc lại, rồi tới thẳng phòng tâm lý của Đinh Tư Thừa. Anh không có hẹn trước, nên thư ký chặn anh ngoài cửa.

Niên Bách Ngạn không hơi đâu nói nhiều lời thừa thãi, chỉ báo cho thư ký biết tên mình. Thư ký gọi điện thoại, sau đó cúp máy thì tươi cười nói với anh: Bác sỹ Đinh bảo anh đợi năm phút, anh ấy sẽ xong việc ngay thôi.

Năm phút, đối với người khác có thể chớp mắt là qua đi.

Nhưng đối với Niên Bách Ngạn, năm phút ấy dài đẵng đẵng như năm năm. Khắp đầu anh chỉ toàn là mấy chữ “rối loạn giải thể nhân cách”, gương mặt chợt chau lại.

Đã bao lâu rồi anh không phải chờ đợi người khác?

Năm phút ấy chỉ càng khiến anh thêm bực bội.

Năm phút qua đi, có người đi từ trong phòng trị liệu ra, có lẽ là khách hàng của Đinh Tư Thừa. Chẳng mấy chốc, Đinh Tư Thừa cũng xuất hiện. Sau khi thấy anh, anh ta khẽ thở dài rồi nói: Anh Niên! Mời ngồi!

Niên Bách Ngạn đặt thẳng tập báo cáo lên mặt bàn Đinh Tư Thừa, không nói một câu thừa thãi: Báo cáo tâm lý của cô ấy là thế nào?

Có lẽ Đinh Tư Thừa không ngờ anh lại tìm tới hỏi chuyện này. Anh ta sững sờ giây lát rồi hỏi anh: Tại sao báo cáo lại rơi vào tay anh?

Đương nhiên Niên Bách Ngạn sẽ không lãng phí thời gian để giải thích lý do mình có được nó. Anh mở báo cáo ra, chỉ vào vị trí chẩn đoán cuối cùng rồi hỏi: Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?

Đinh Tư Thừa trầm mặc một lúc, sau đó giải thích cho Niên Bách Ngạn: Trường hợp của Tố Diệp rất đặc biệt. Ký ức của cô ấy dường như có nhiều thêm một số chuyện và một số người, rồi lại ít đi một số chuyện và một số người. Anh ta đã từng làm trị liệu thôi miên cho cô một lần, nhưng tình hình không mấy khả quan. Thế nên, ngay cả anh ta bây giờ cũng chưa thể xác định bệnh tình của Tố Diệp.

Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ: Nếu đã không chắc chắn, tại sao lại viết cô ấy bị rối loạn giải thể nhân cách?

Đinh Tư Thừa giải thích đơn giản cho Niên Bách Ngạn thế nào là rối loạn giải thể nhân cách rồi nói, rất nhiều triệu chứng của Tố Diệp khá tương đồng với căn bệnh này, nhưng anh ta vẫn chưa thể chắc chắn. Thế nên chỉ có thể tạm thời quy về bệnh đa nhân cách. Anh ta phải tiến hành quan sát sâu hơn mới được.

“Anh nhắc tới ký ức của cô ấy, thế là ý gì?” Niên Bách Ngạn hỏi.

Đinh Tư Thừa suy nghĩ rồi đáp: “Trong kiểm nghiệm lâm sàng, tình trạng này thực ra cũng không hiếm gặp. Nhưng tôi đang nghi ngờ một nguyên nhân khác. Tôi cảm thấy trường hợp của Tố Diệp giống như là đã bị người ta sửa chữa lại ký ức.”

Lúc đó Niên Bách Ngạn đã ngỡ ngàng, gương mặt chợt cứng đờ.

“Đương nhiên, kết luận này không được phép viết vào báo cáo. Anh phải biết, một khi xảy ra vụ án có người bị sửa chữa ký ức, đó sẽ là tai họa ngập đầu cho ngành tâm lý học. Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì sẽ không còn ai tin tưởng bác sỹ tâm lý nữa. Làm trong ngành chúng tôi, quan trọng nhất chính là phải khiến bệnh nhân tin tưởng tuyệt đối vào bác sỹ.” Đinh Tư Thừa lo lắng vô cùng.

Lúc này Niên Bách Ngạn mới thật sự hiểu sự do dự và quyết định đặt bút cuối cùng của Đinh Tư Thừa trên bản báo cáo.

Sau đó anh lại đề nghị Đinh Tư Thừa nhanh chóng trị liệu cho Tố Diệp.

Thật ra anh cũng chẳng có mấy thiện cảm với Đinh Tư Thừa, nói chi tới tin tưởng. Đinh Tư Thừa có ý gì với Tố Diệp anh hiểu quá rõ trong lòng. Nhưng trước mắt mà nói, Đinh Tư Thừa là thầy hướng dẫn của Tố Diệp, lại là người hiểu Tố Diệp nhất. Thế nên, nếu có thể, anh chấp nhận để Đinh Tư Thừa tham gia trị liệu cho cô.

Ai ngờ, nét mặt Đinh Tư Thừa rất khó xử. Anh ta nói với anh rằng, chuyện này cần có sự phối hợp hoàn toàn của Tố Diệp mới được. Một điều tối quan trọng là, ký ức của Tố Diệp chính là một chiếc hộp Pandora, một khi mở nó ra không biết sẽ còn xảy ra những chuyện tồi tệ gì. Thế nên anh ta không dám manh động.

Niên Bách Ngạn không hiểu, không rõ chuyện không tồi tệ mà anh ta nói có nghĩa là gì.

“Có lẽ anh không hiểu lắm. Não bộ của con người có cơ chế tự động bảo vệ. Nó khống chế cho tần suất lãng quên của ký ức, thực chất chính là thể hiện sự tự bảo vệ của mình. Có lẽ Tố Diệp đã quên đi một số chuyện. Mà những chuyện này não bộ không cho phép cô ấy nhớ lại, nhưng tiềm thức thì lại nảy sinh một số hình ảnh có liên quan, làm ảnh hưởng tới cô ấy. Anh nghĩ mà xem, nếu đã là ký ức không cho phép người ta nhớ lại, vậy thì chứng tỏ những ký ức ấy là rất đau khổ, thế nên tôi sợ…”

Niên Bách Ngạn hiểu ý của Đinh Tư Thừa.

Đồng thời, anh cũng lo tình trạng này sẽ làm phiền tới Tố Diệp.

Nhưng Đinh Tư Thừa lắc đầu nói: “Trước mắt có lẽ vẫn còn nằm trong phạm vi kiểm soát của cô ấy. Chí ít tôi có thể bảo đảm, bây giờ cô ấy hoàn toàn bình thường. Chỉ là ký ức của cô ấy có chút vấn đề, chứ tâm lý thì rất ổn. Anh phải biết, làm thầy hướng dẫn của cô ấy, tôi sẽ có trách nhiệm với tình trạng của cô ấy. Nhưng là người phát ngôn của ngành tâm lý học, tôi cũng có quyền giữ kín bí mật này. Thế nên anh cứ lờ những kết luận của tôi đi.” Anh ta chỉ vào dòng cuối cùng trong báo cáo.

Niên Bách Ngạn ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm hơn.



Anh thừa nhận hành vi của mình rất bỉ ổi.

Đinh Tư Thừa chỉ dùng những kết luận người ngoài có thể đọc được để bảo vệ cho địa vị của ngành. Còn anh lại lợi dụng bút tích của Đinh Tư Thừa để ép cô về bên cạnh mình.

Anh biết rõ, với lai lịch chuyên nghiệp của Tố Diệp, cô ấy hiểu mình tuyệt đối không thể mắc bệnh đa nhân cách. Nhưng báo cáo đã ra, để không tự hủy hoại uy quyền của mình, chắc chắn cô sẽ đồng ý với yêu cầu của anh.

Có lẽ cô sẽ tới hỏi thẳng Đinh Tư Thừa. Nhưng không sao cả. Anh cũng hiểu rất rõ, Đinh Tư Thừa sẽ chỉ giải thích với Tố Diệp, chứ tuyệt đối không thể thanh minh với bên ngoài.

Đó chính là nhân tính.

Nhìn người con gái trước mặt mình, Niên Bách Ngạn có phần mơ hồ. Cái đầu nhỏ của cô rốt cuộc chứa đựng bí mật gì?

Ký ức bị sửa chữa ư?

Mấy chữ này nói với người ngoài, có thể có người còn khó tin, nhưng với Niên Bách Ngạn thì…

Đôi mắt anh chợt co lại. Đợi cho Tố Diệp đứng dậy, anh lại khôi phục nét mặt bình thản.

Anh đứng lên, cơ thể có phần loạng choạng.

Tố Diệp không còn cách nào khác, đành bước tới dìu anh.

Ai ngờ khi say rượu anh khá nặng, người cô vốn đã nhỏ bé, bị cả cơ thể của anh đè xuống càng đứng không vững. Thế là cả hai người ngã xuống sofa.

Cô hoàn toàn bị Niên Bách Ngạn đè lên.

Xung quanh ngập tràn mùi rượu nhàn nhạt và mùi cơ thể anh.

“Này! Anh…”

Niên Bách Ngạn chợt giơ tay, vuốt lên đôi mày cô, nhẹ nhàng cọ qua sát lại, rồi nhìn cô khẽ “suỵt” một tiếng.

Cô im lặng, trừng mắt nhìn anh đầy cảnh giác.

“Em phải ghét tôi đến mức nào?” Niên Bách Ngạn cúi thấp, phả hơi thở xuống trán cô. Giọng nói trầm trầm của anh như tiếng đàn dương cầm nặng nề rót vào tai.

Trái tim Tố Diệp chợt thắt lại một cách vô dụng. Cô cắn môi: “Niên Bách Ngạn! Tôi phải đi ngủ rồi, rất buồn ngủ!”

Cô nên thẳng thắn đáp lại câu hỏi của anh, nhưng không hiểu sao cô chẳng thể thốt nên lời. Tuy rằng cứ nhớ lại những gì anh đã làm trên đảo cô lại rất căm phẫn.

Có lẽ tại đêm quá khuya rồi.

Hay có thể vì… anh đã say.

Cô thừa nhận mình là kẻ mạnh miệng yếu lòng.

Dường như Niên Bách Ngạn cũng không muốn đợi câu trả lời của cô. Bàn tay thô ráp của anh men theo hàng mi cô đi xuống. Gương mặt anh tuấn áp sát, gần như dính vào mặt cô. Bờ môi mỏng hờ hững lướt qua sống mũi cô, sau đó dịu dàng chạm vào môi cô. Anh khẽ nói: “Nhưng… Dù em có ghét tôi thế nào đi nữa… Em… vẫn là của tôi…”

Dứt lời, nụ hôn của anh đổ ập xuống.

Không tàn bạo, không cuồng dã như trong tưởng tượng của cô. Sau khi say anh dịu dàng một cách bất ngờ. Anh va chạm vào từng phần trên đôi môi cô, dẫn dắt, mê hoặc để cô vì anh mà mở cửa khóe môi mình. Nụ hôn của anh từ chỗ nhạt nhòa ban đầu dần tiến sâu hơn, cuối cùng trở nên tham lam chiếm hữu…
Bình Luận (0)
Comment