Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 494

Tố Diệp không chịu nổi phải kháng nghị.

“Mợ! Đám cưới của bọn con trong mắt mợ không đáng tin cậy vậy sao?”

Phương Tiếu Bình không hề ngượng ngập trước sự vạch trần thẳng thắn của Tố Diệp. Bà cười: “Đám cưới của các con đáng tin cậy, nhưng con thì không!”

Tất cả mọi người đều bật cười.

“Mợ!” Tố Diệp xấu hổ. Đây có còn là mợ ruột của cô không?

Sau khi dứt cơn cười, Tố Đông hỏi họ: “Cưới xong, hai đứa ở đâu?”

Niên Bách Ngạn nói cho ông biết họ sẽ dọn về ở trong tứ hợp viện.

Tố Diệp mím môi cười, cố tình nói: “Không thì anh ấy dọn về nhà họ Diệp ở cũng được.”

Niên Bách Ngạn nghe xong sững người rồi nói: “Đừng đùa nữa!” Anh dọn qua đó thì còn ra thể thống gì. Đó còn gọi là cưới vợ không?

Tố Diệp không nhịn được cười.

“Con bé này! Từ nay trở đi Bách Ngạn là chồng con rồi, đừng có suốt ngày mang chồng ra trêu chọc.” Phương Tiếu Bình vội nói.

Cô cũng chỉ đùa một tý thôi mà.

Cuối cùng, cô ngồi xuống giường, kéo tay Tố Đông và nói: “Cậu! Cậu nhất định phải khỏi bệnh nhé! Hôn lễ còn đợi cậu phát biểu đấy.”

Tố Đông nghe xong rất vui, cười khà khà, gật đầu.

Nhìn thấy cảnh ấy, Tố Diệp buồn vô cùng.

Họ lại ngồi thêm một lúc nữa. Niên Bách Ngạn thống kê sơ qua số người Tố Đông và Phương Tiếu Bình mời. Tuy Tố Khải rất bận nhưng đây là đám cưới của chị mình, thế nên dù thế nào cậu cũng phải giúp một tay.

Thuốc lá, bánh gato và các món buffet trước khi đám cưới bắt đầu đều do Tố Khải phụ trách.

Nghe xong Tố Diệp khịt mũi: “Xem chút thành ý của em kìa, chỗ đó thì tốn bao nhiêu tiền của em?”

Tố Khải giơ cao hai tay, phản bác: “Em là một cảnh sát luôn tuân theo pháp luật, tháng nào cũng chỉ có tưng ấy tiền lương. Em làm sao so sánh với chị được. Chị là nhà tư bản rồi, lại lấy một đại gia. Liên kết vững mạnh này gọi là tư bản hùng hậu, đừng có mà nhăm nhe ví tiền của em.”

Niên Bách Ngạn cười lớn rồi nói: “Diệp Diệp! Em làm chị cũng khắt khe quá rồi.” Nói rồi anh quay sang Tố Khải: “Mấy thứ này em không cần chuẩn bị đâu!”

“Mấy thứ như rượu và hoa tươi em nghĩ chắc là anh rể sẽ dùng loại tốt nhất, vận chuyển bằng đường không cũng không thành vấn đề. Mấy thứ còn lại cứ để em chuẩn bị đi, nếu không chị em lại bắt bẻ em, cằn nhằn không thôi.”

Một tiếng “anh rể” làm cho Niên Bách Ngạn nở hoa trong lòng.

Tố Diệp cũng nghe thấy. Cô đỏ mặt, nhưng vẫn cướp lời Tố Khải, nói với Niên Bách Ngạn: “Thuốc lá chắc là khỏi cần nhỉ!”

Niên Bách Ngạn cũng có suy nghĩ này. Một là bây giờ có rất nhiều nhà hàng đã thẳng thừng từ chối việc hút thuốc lá. Hai là anh cũng không muốn đám cưới của mình ngột ngạt mùi khói độc.

Tố Khải nghe xong lập tức vỗ tay: “Được rồi, lại bớt được một khoản. Nếu không anh chị bảo với thân phận của hai người mà thật sự dùng thuốc, em phải chuẩn bị bao nhiêu cho đủ?”

Niên Bách Ngạn cúi xuống, khẽ cười thầm bên tai Tố Diệp: “Hai người không hổ là chị em đấy!”

Tố Diệp phì cười.

Sau khi Niên Bách Ngạn và Tố Diệp rời khỏi phòng bệnh, Tố Khải ngồi bệt xuống giường bệnh, rút một cốc nước, tu ừng ực hết sạch rồi lau miệng nói: “Được rồi, bây giờ bố mẹ yên tâm rồi chứ?”

Phương Tiếu Bình nói: “Khi nào cả con cũng lấy vợ về nhà thì tim bố mẹ mới thật sự yên ổn được.” Còn lại bà không nói thêm. Bà cũng mới biết chuyện Tố Khải và Diệp Lan chia tay không lâu trước đây.

Thật ra ngay từ ban đầu, Phương Tiếu Bình đã cảm thấy hai đứa nó không hợp nhau. Bỏ qua chuyện Diệp Lan là người nhà họ Diệp, chỉ tính riêng thân phận cô chủ của con bé đã có phần không môn đăng hộ đối rồi. Nếu là một người bình thường, có chút quan hệ với cô hai nhà họ Diệp như Tố Diệp, chắc chắn chỉ mong cho con trai mình có gì đó với Diệp Lan. Nhưng Phương Tiếu Bình và Tố Đông vốn không phải loại người ấy. Họ sống yên ổn đã quen, cũng chẳng nghĩ tới mấy chuyện không đàng hoàng.

Sau này Diệp Lan cũng đã làm một số việc khiến Phương Tiếu Bình thay đổi cái nhìn. Nhưng như vậy thì đã sao? Không có duyên là không có duyên. Bà định bụng đợi cho Tố Khải vượt qua chuyện tình cảm này một thời gian sẽ giới thiệu cho nó một cô gái có gia đình tương đương, bình an sống nốt cuộc đời này. Đó cũng là tâm nguyện lớn nhất của bậc làm cha làm mẹ.

Tố Khải gượng cười: “Thế thì bố mẹ phải nghĩ cách gì khác đi thôi!”

Tố Đông nghe xong, nét mặt ngượng ngập, hắng giọng nói: “Chị và anh rể con đi rồi. Con cũng mau về đi. Sở cảnh sát chẳng phải còn một đống việc sao?”

Tố Khải đang định nói gì thì bên ngoài có ai gõ cửa rồi đẩy cửa ra.

Là bác sỹ điều trị chính.

Vị bác sỹ nói ngay: “Tố Đông phải không? Sao bác vẫn còn ở đây? Hôm qua chẳng phải tôi đã thông báo bác được xuất viện rồi sao?”

Tố Khải dùng ánh mắt “con nói có sai đâu” nhìn Phương Tiếu Bình và Tố Đông.

Phương Tiếu Bình bị con trai nhìn đến mất tự nhiên. Bà lập tức nói: “Bác sỹ à! Ông nhà tôi mấy hôm nay vẫn húng hắng ho, sao có thể ra viện được?”

“Phải đấy bác sỹ, tôi vẫn chưa hết ho!” Tố Đông gấp gáp, lại vờ ho mấy tiếng.

Bác sỹ chẳng biết làm sao, đành đi vào: “Tố Đông à! Bệnh viện chẳng phải đã nói với bác rồi sao. Bác chỉ bị viêm phổi, sau khi điều trị xong, bây giờ bác chỉ cần uống một ít thuốc tiêu viêm và chữa ho là ổn rồi, không cần phải ở lại bệnh viện!”

“Tôi cứ ở đây tiêm thêm vài thêm ngày nữa là hơn!”

“Thế thì bác có thể tới phòng khám mà.” Bác sỹ thật sự chưa từng gặp bệnh nhân nào thế này. Ai vào viện cũng chỉ muốn ra viện ngay lập tức. Ông ấy thì ngược lại. Chỉ bị viêm phổi thôi nhưng sống chết đòi ở lại bệnh viện: “Với lại, bây giờ giường bệnh đang rất thiếu. Bệnh nhân ngoài kia muốn ở còn không có chỗ. Bác cũng nên suy nghĩ cho những bệnh nhân có bệnh nặng hơn chứ.”

“Chuyện này…”

“Được rồi! Sáng sớm mai bác mau làm thủ tục xuất viện đi. Đây là khoa hô hấp, nhiều vi khuẩn lắm. Bác đừng để đang không có bệnh, bị lây nhiễm thành ra lại mang bệnh.” Bác sỹ đưa ra thông điệp cuối cùng.

Phương Tiếu Bình và Tố Đông đưa mắt nhìn nhau.

Bác sỹ lại động viên mấy câu rồi rời khỏi phòng.

Tố Đông thở dài. Phương Tiếu Bình nhìn Tố Khải. Bà đang định nói thì Tố Khải lập tức hiểu ý: “Hiểu rồi! Sáng sớm mai con sẽ lập tức tới làm thủ tục xuất viện cho bố. Về phía chị con, không nói một chữ!”

“Thế còn nghe được!” Phương Tiếu Bình hài lòng gật đầu.

Tố Khải gượng cười trước mặt mọi người, giữ lại cô đơn cho riêng mình.

Lúc nhìn thấy Diệp Lan đi ra từ tòa nhà văn phòng, ánh mắt anh vừa có sự đau đớn đầy say đắm, vừa có một nỗi đau không thể tỏ bày. Đang là giờ tan ca, những người đi qua đi lại đều là những người đẹp trong bộ quần áo công sở hay những người đàn ông quần Âu áo vest. Vậy mà Diệp Lan nhìn thấy anh rất nhanh. Mắt cô chợt sáng lên, rồi lại tối đi ngay. Cô đi tới.

“Em tưởng anh không bao giờ tới tìm em nữa.” Cô cất giọng khàn khàn.

Tố Khải kìm nén cảm giác bồng bột muốn ôm cô vào lòng. Anh hắng giọng nói: “Anh đến báo em tới dự đám cưới.”

“Anh kết hôn ư?” Diệp Lan ngẩng phắt lên nhìn anh, trong khoảnh khắc khóe mắt chợt ửng đỏ.

Tố Khải thấy vậy liền hốt hoảng, vội vã giải thích: “Không phải anh! Là đám cưới của chị Tố Diệp và anh Niên Bách Ngạn vào ngày 12 này.” Vì hai người họ mới đăng ký chưa lâu, nên những nhân viên trong công ty chắc chắn chưa nhận được thông báo. Thế nên Tố Diệp giao cho anh một nhiệm vụ là báo cho Diệp Lan trước.

Thật ra anh hiểu dụng ý của Tố Diệp, nhưng việc đã tới nước này, anh còn biết làm gì đây? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn không kìm được lòng mình, đến đợi dưới tòa nhà Tinh Thạch, mượn cớ tới thông báo chuyện đám cưới cho Diệp Lan, thực chất là để được gặp cô một lần.

Diệp Lan nghe vậy chợt hiểu ra. Cô nhận thấy hành động của mình có phần vô lý. Cô vội cúi đầu: “Đám cưới bất ngờ quá, nhưng vẫn chúc mừng anh chị ấy. Em nhất định sẽ tới dự!”

Tố Khải gật đầu. Nhưng anh không thể không nhìn cô bằng ánh mắt chan chứa yêu thương. Mặt cô trông có phần nhợt nhạt. Anh bất giác hỏi: “Em không nghỉ ngơi đủ sao? Trông sắc mặt em không tốt lắm!”

Diệp Lan giơ tay ôm mặt, nhìn anh một cái: “Em vẫn nghỉ ngơi tốt!” Nếu cô biết hôm nay anh tới, trước khi đi cô nhất định sẽ dậm thêm một ít phấn che đi sắc mặt tồi tệ thời gian gần đây vì mất ngủ trầm trọng.

Tố Khải trầm mặc một lúc rồi hỏi cô: “Anh ta… tốt với em chứ?” Anh vẫn không thể hỏi được khi nào hai người làm đám cưới. Không thể thốt nên lời vì trái tim quá đau.

“Tốt lắm!” Diệp Lan vẫn cúi gằm. Lúc nói, cổ họng cô nghẹn lại.

Câu chuyện tới đây, chủ đề của hai người dường như đã tới cổ chai. Tố Khải không biết phải nói gì với cô nữa, nhưng anh lại không muốn bỏ đi như thế. Cả Diệp Lan cũng vậy, cũng không nỡ rời đi trước.

Họ đang tham lam hưởng thụ những phút giây được gặp nhau hiếm hoi mà ngắn ngủi giữa sự quyến luyến và không đành lòng. Họ sợ nếu lại chia xa, thì từ nay sẽ đôi người đôi ngả.

Tố Khải muốn hẹn cô ăn tối. Đây là suy nghĩ trực tiếp nhất của anh. Khi ý định này mỗi lúc một tích tụ dần, anh đang định lên tiếng đưa ra lời mời thì thấy một chiếc xe dừng ngay sau xe anh. Cửa xe mở ra, là Cảnh Long.

Ô tô của Cảnh Long là một chiếc xe đua, hào hoa sáng bóng. Còn Tố Khải chỉ đi một chiếc xe kiểu thực dụng, so với chiếc xe của Cảnh Long đúng là chán hơn rất nhiều. Tố Khải lập tức nuốt lời mời của mình ngược trở lại.

Không sai! Những gì anh có thể cho cô, Cảnh Long cũng làm được. Thậm chí những gì anh không thể mang tới cho cô, Cảnh Long vẫn làm được.

“Hi, Tố Khải!” Sau vài giây gượng gạo ngắn ngủi, Cảnh Long cố gắng nở nụ cười. Anh ta đi tới, khẽ ôm lấy Diệp Lan.

Bờ vai Diệp Lan hơi run lên. Cô vô thức nhìn về phía Tố Khải. Nhưng ánh mắt anh đã bị đâm đau bởi đôi tay đang đặt trên vai cô. Một lúc sau, anh cùng dằn lòng cười lấy lệ.

“Đi được chưa em?” Cảnh Long hỏi Diệp Lan.

Nhưng Diệp Lan do dự mãi vẫn không gật đầu.

“Đi thôi! Chẳng phải em vẫn muốn nghe hòa nhạc sao? Ăn cơm muộn sẽ trễ giờ mất.” Giọng Cảnh Long đầy dịu dàng.

Diệp Lan cuộn chặt tay lại, cuối cùng vẫn buông tay, gật đầu.

Cảnh Long đưa Diệp Lan lên xe trước, sau đó quay lại nói với Tố Khải: “Xin lỗi!”

Tố Khải thu lại nụ cười: “Chuyện tình cảm chẳng thể nói ai có lỗi với ai. Nhưng Cảnh Long! Anh phải thề với tôi, cho dù anh rời khỏi sở cảnh sát, anh vẫn phải bảo vệ Diệp Lan, không được để cô ấy có sơ sảy gì.”

“Diệp Lan sắp làm vợ tôi rồi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Nét mặt Cảnh Long nghiêm túc.

Tố Khải cũng không nói nhiều nữa. Ánh mắt anh vô thức lướt về phía Diệp Lan ngồi trong chiếc xe đua. Cô cũng đang lặng lẽ quan sát anh, khóe mắt ửng đỏ, rồi quay đầu lại.

Tim Tố Khải thắt lại. Anh cũng quay người, bỏ đi…

Tố Diệp và Niên Bách Ngạn đã bàn bạc xong xuôi. Sau khi cử hành hôn lễ xong, cô sẽ dọn tới tứ hợp viện. Niên Bách Tiêu vẫn ở trường đua không có ý kiến gì. Cậu ta nói mấy hôm này sẽ về tứ hợp viện dọn đồ, sau đó cười nói với Tố Diệp, cuối cùng cô đã trả lại nhà cho cậu ta rồi.

Mệt mỏi cả ngày, ăn tối xong, Niên Bách Ngạn lại có điện thoại gọi về công ty. Khi trở về Sanlitun, Tố Diệp đã mệt thở không ra hơi. Ngay sau đó, cô nhận được điện thoại của Lâm Yêu Yêu từ châu Âu gọi về. Cô ấy nói với cô, cô ấy sẽ về Bắc Kinh ngay lập tức, bảo Tố Diệp đợi mình cùng đi sắm mấy thứ cho đám cưới.

Đối mặt với sự nhiệt tình của người “chị dâu” này, Tố Diệp nhất thời cảm thấy áy náy. Cô nói: Hay là cậu khỏi phải về, cứ làm một em bé mấy ngày trăng mật này đã.

Cô bị Lâm Yêu Yêu mắng như tát nước vào mặt. Cô ấy nói cô không có lương tâm, không định mời cô ấy dự đám cưới nữa sao.

Tố Diệp cười ngây ngô.

Lâm Yêu Yêu nhớ tới vấn đề sức khỏe của cô, liền hỏi cô đã nói với Niên Bách Ngạn chưa. Tố Diệp trầm mặc giây lát, rồi trả lời Lâm Yêu Yêu: “Mình nói với anh ấy mất đứa con xong mới bị như vậy.”

“Cậu…” Lâm Yêu Yêu điếng người. Cô ấy lập tức hiểu ra nỗi khổ tâm của Tố Diệp, thở dài: “Cậu làm vậy quá thiệt thòi cho mình. Chuyện này ít nhiều gì cũng vì anh ấy mà ra.”

“Kết quả cũng vậy cả thôi, không cần phải nói rõ ràng ra như vậy!”

Lâm Yêu Yêu thở dài não nề, muốn khuyên cô nhưng lại chẳng tìm được lý do phù hợp.

“À đúng rồi. Cậu nói với Niên Bách Ngạn là áo cưới bên mình đã chuẩn bị xong rồi, bảo anh ấy đừng mua nữa.” Cô ấy đổi sang một chủ đề khác, không muốn không khí trở nên nặng nề.

Tố Diệp điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, trêu đùa: “Có phải cậu lại gói bộ mình tặng cậu để đối phó với mình không đấy?”

“Đúng rồi, đúng rồi! Vừa hay bên này mình tìm được một thợ may, sửa số đo một cái là xong.” Lâm Yêu Yêu cố tình hùa theo.

“Số đo cũng phải đổi à? Tới ngày đám cưới cậu béo lên rồi sao?” Tố Diệp trêu cô ấy.

Lâm Yêu Yêu đả kích: “Bạn yêu à! Là vì vòng một của cậu đáng ngưỡng mộ quá!”

Tố Diệp đỏ mặt: “Biến ngay!”

Lâm Yêu Yêu phì cười.

Tuy rằng chuyện đám cưới cô không phải lo, nhưng cô đã đồng ý với Niên Bách Ngạn sẽ làm một danh sách khách mời, thế nên cũng phải nhắn một tin cho mấy người bạn thường ngày hay nói chuyện, thông báo chuyện đám cưới ngày 12. Suy nghĩ của cô là, gọi điện thẳng, buông cho người ta một quả bom đỏ như vậy, lỡ như người ta không muốn tới lại ngại từ chối thì cũng ngượng ngập. Dùng hình thức tin nhắn, một là cô đã thông báo, hai là cũng cho người ta một đường lui nếu không muốn tới. Chỉ cần tới lúc đó, người ta nói đọc tin muộn cũng không vấn đề gì.

Mấy đồng nghiệp phía Tinh Thạch cũng không cần cô thông báo, đó là việc của Niên Bách Ngạn. Cô chỉ nói với giáo sư Đinh chuyện mình làm đám cưới, nhưng người khác thì thôi. Phía trường học, cô cũng chỉ báo cho lãnh đạo riêng, chủ yếu là để xin nghỉ phép. Quan trọng hơn là cô nhất định phải mời thầy giáo của mình. Thầy của cô chính là giáo sư Lão, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, có học trò vang danh khắp nơi. Vừa nghe tin cô kết hôn, thầy đã kích động phát khóc trong điện thoại. Thầy không ngừng chúc mừng, nói nhất định sẽ tới dự.

Tố Diệp là học trò thầy yêu quý. Giáo sư Lão thân thiết với cô hơn cả con gái ruột. Tố Diệp được quay về trường dạy học cũng nhờ có giáo sư Lão, giáo sư Đinh và Đinh Tư Thừa hết lòng giới thiệu. Những người có ơn với cô, Tố Diệp không bao giờ dám quên.

Còn đối với một người thầy có ơn khác là Đinh Tư Thừa, Tố Diệp hít sâu một hơi. Cô thấy chuyện này nên gặp mặt trực tiếp nói là hơn. Thực tế là cũng chưa cần cô chủ động hẹn gặp Đinh Tư Thừa. Năm phút sau khi giáo sư Đinh biết chuyện cô làm đám cưới, Đinh Tư Thừa đã gọi điện tới, hẹn gặp mặt cô. Tố Diệp đồng ý.

Điện thoại vừa kết thúc, lại có liên tục mấy cuộc gọi khác tới. Chính là những người bạn cô vừa nhắn tin. Tất cả đều gọi tới chúc mừng cô, không thiếu một ai. Họ nói nhất định sẽ tới dự, rồi lại buôn dưa lê về chuyện của Niên Bách Ngạn. Ai nấy đều ngưỡng mộ cô lấy được người đàn ông xuất sắc.

Tố Diệp bĩu môi. Thôi rồi, chắc chắn là mấy người bạn này của cô đều đã phản bội lại cô rồi.

Sau khi bận rộn xong mấy việc ấy, Tố Diệp mới lấy lại tinh thần dọn dẹp đồ đạc. Từ nay không còn ở trong căn nhà này nữa, nghĩ lại cô vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc.

Gần tới mười giờ, Niên Bách dùng số di động cá nhân của anh gọi cho cô.

Cô nhấc máy trong hơi thở hổn hển.

“Em sao thế?” Niên Bách Ngạn khẽ hỏi. Bên phía anh rất yên ắng, càng khiến giọng anh thêm dễ nghe.

Tố Diệp thở một hơi: “Em dọn đồ!”

“Thật hả?” Anh nửa đùa nửa thật.

Tố Diệp mím môi: “Giả đấy! Ở nhà còn một người đàn ông, hai người đang “tập thể dục”!”

Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Dám ăn nói với anh như thế hả, lớn mật rồi!”

“Biết đâu em nói thật thì sao. Đây gọi là kế khích tướng đấy, ông Niên ạ!” Tố Diệp nằm vật ra sofa, uể oải ôm lấy gối vào lòng.

Đầu kia thản nhiên tiếp lời: “Bà Niên! Tôi nghĩ vẫn chưa có người đàn ông nào dám ngủ với vợ của Niên Bách Ngạn này!”

Một tiếng “bà Niên” làm mặt mũi Tố Diệp đỏ hồng. Cô hắng giọng: “Anh tự xem lại giờ là mấy giờ rồi? Anh gọi điện về không phải định nói là tối nay anh không về đấy chứ? Không thể để anh nuôi dưỡng thói quen này được!” Thật ra trong lòng cô hiểu Niên Bách Ngạn bận rộn cỡ nào, về muộn hoặc không về có lẽ sẽ thường xuyên như cơm bữa. Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao cô bỗng nhớ anh cồn cào. Quan trọng hơn là, cô không biết tối nay có được tính là đêm tân hôn không. Có lẽ, cử hành hôn lễ xong mới được tính chính thức nhỉ?

“Bắt đầu quản chồng rồi đấy à?” Anh vẫn cười suốt.

Chỉ như một câu nói đùa nhưng lại cảnh tỉnh Tố Diệp. Đúng thế! Cô bắt đầu quản anh rồi sao? Thật ra đây không phải ý định ban đầu của cô. Rất nhiều người đàn ông ban đầu thấy hứng thú khi có sự ràng buộc với một nửa của mình. Nhưng thời gian trôi đi, đàn ông càng ngày càng cần không gian riêng, còn phụ nữ thì càng ngày càng muốn tấn công vào thế giới riêng ấy của người đàn ông. Thế là mâu thuẫn nảy sinh.

Cô bắt đầu sợ rằng mình cũng giống như những người phụ nữ khác, tai mắt mũi chỉ muốn bám dính lấy chồng mình hai tư trên hai tư, theo dõi xem anh ấy ở công ty ăn cơm với ai, họp hành thật hay lấy cớ hẹn hò, rồi nhân lúc chồng không để ý lén xem di động, máy tính của anh ấy, lén ngửi xem trên người anh ấy có mùi nước hoa của người phụ nữ khác hay không, xem có tìm được sợi tóc nào khả nghi trên quần áo hay không, hoặc là lấy cớ mang cơm tới công ty để giám sát nhất cử nhất động của chồng mình…

Cô nghĩ thôi đã thấy sợ.

Nhưng cô biết rõ, thật ra cô có thể làm ra mấy hành động đó.

Vì Niên Bách Ngạn quá xuất sắc. Vị trí của anh, ngành nghề anh đang tiếp xúc đều hấp dẫn đủ mọi loại phụ nữ. Cô sợ sự chiếm hữu, ghen ghét sau này sẽ lấy danh nghĩa tình yêu bó buộc mọi thứ của anh, xâm phạm tới thế giới riêng của anh. Anh đâu phải một người đàn ông để mặc cho phụ nữ dắt đi? Cô sợ sau này anh sẽ chán ghét mình.

“Diệp Diệp?” Niên Bách Ngạn thấy cô mãi chẳng nói năng gì, bèn dịu dàng gọi tên cô.

Lúc này Tố Diệp mới bàng hoàng tỉnh lại. Cô đằng hắng: “Ai quản anh, đừng có mơ tưởng!”

Niên Bách Ngạn cất giọng cưng chiều: “Xem ra lấy vợ về cũng chẳng khác gì độc thân. Công việc còn khá nhiều, tối nay anh cố gắng về nhà. Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi anh, có lẽ sẽ rất muộn đấy!”

“Ồ~” Cô dài giọng.

Cuộc sống liệu có giống như trước đây cô chẳng biết nữa, nhưng có một điểm cô có thể cảm nhận được rõ ràng. Giọng điệu gọi điện thoại của Niên Bách Ngạn càng ngày càng giống một người chồng. Tuy rằng trước đây anh cũng dặn dò cô như thế, nhưng cảm giác tối nay khi được nghe mấy lời ấy lại hoàn toàn khác biệt.

Lúc này cô mới ý thức được, tuy chỉ là một tờ giấy thôi nhưng đã trao cho họ những trách nhiệm mang tính pháp lý. Mà dưới sự bảo hộ và uy quyền của pháp luật, tự nhiên khiến cho cả nam và nữ đều nảy sinh một cảm giác dựa dẫm và an toàn đặc biệt. Từ nay về sau, cô và Niên Bách Ngạn chính là hai người thân thiết nhất trên cuộc đời này.

Thân thiết, không đơn thuần chỉ nói về thân thể.

Một đôi nam nữ chỉ yêu nhau so với một đôi nam nữ đã kết hôn, cảm giác vững chãi và thân thiết chắc chắn sẽ không giống nhau. Phía trước chỉ có sự quyến luyến về mặt thể xác. Còn phía sau, ngoài thể xác còn có tâm lý, trách nhiệm và rất nhiều nghĩa vụ gắn bó cùng họ.

Nghĩ lại cũng thật thần kỳ.

Niên Bách Ngạn lại dặn cô đồ đạc cứ tạm để đó, đợi anh về thu dọn.

Lòng Tố Diệp chợt ấm áp. Cô khẽ “ừm” một tiếng đáp lại.

Ngắt máy rồi, Tố Diệp nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Nó vẫn nhảy đều đặn từng nhịp. Cô nghĩ bụng, giá mà nó chạy nhanh hơn một chút thì tốt biết bao.

Chẳng biết cô đã thiếp đi từ lúc nào.

Trong mơ hồ, cô cảm thấy ngực mình ngưa ngứa.

Như có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô.

Cảm giác này như thật như giả.

Thế là, Tố Diệp đã mơ thấy một giấc mơ như vậy. Trong mơ chỉ có Niên Bách Ngạn. Anh đưa cô tới một nơi ngập trời hoa tuyết cầu. Giống như một biển hoa rộng ngút tầm mắt.

Quần áo của cô cũng trắng như trong suốt, hòa cùng với cánh hoa, xinh đẹp vô cùng.

Niên Bách Ngạn tháo tung chiếc váy của cô ra, hôn cô đầy trân trọng.

Cô và anh ngã xuống biển hoa. Anh dịu dàng, quấn lấy cơ thể cô.

Bên tai vang lên tiếng thở khản đục của anh, phả vào tai cô, nóng rẫy.

Sức mạnh của anh như lửa. Thân hình cao lớn gần như nuốt chửng lấy cô.

Bỗng nhiên, sự khó chịu khiến Tố Diệp giật mình. Dải tuyết cầu trong mơ nhanh chóng tan biến, biến mất không một dấu vết. Cô mở mắt ra, nhưng chẳng mấy chốc đã lại chìm đắm trong nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông.

Cô tưởng chỉ là một giấc mơ.

Nhưng anh đã dùng hành động thể hiện với cô sự chiếm hữu nhiệt tình của mình.

“Bách Ngạn!” Tố Diệp vô thức khẽ gọi tên anh.

Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt người đàn ông như lửa đốt. Đến cả bờ vai anh, lồng ngực rộng lớn đều gần như làm cô tan chảy.

Anh say mê hôn lên tóc cô, rồi men dần xuống làn môi, cùng cô trao nụ hôn nồng nàn tình cảm.

Anh như một con báo trong bóng tối, tích tụ vô vàn nhiệt huyết và sức mạnh, giành giật về mình một cách bá đạo và mạnh mẽ.

Bao nhiêu lâu, Tố Diệp đã chẳng còn khái niệm về thời gian nữa.

Cô chỉ biết khi Niên Bách Ngạn khẽ gầm lên bên tai cô, khoảnh khắc hoang dại ấy khiến cô quyến luyến sâu sắc. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ hoàn chỉnh đến thế.

Cô chỉ còn sức để thở. Cả người mềm oặt nằm trong vòng tay đầy mồ hôi của anh. Tóc cô cũng dính chặt vào trán. Mồ hôi nhòe ra cả gối và đệm.

Rất lâu sau, Tố Diệp mới có sức giơ tay lên, chọc vào lồng ngực rắn chắc cùa anh: “Anh “đánh úp” em!”

“Vậy sao?” Niên Bách Ngạn nắm lấy tay cô, đặt lên môi, khẽ cười: “Vừa rồi em phối hợp rất tốt mà.”

Gương mặt Tố Diệp đỏ rần, chẳng biết là vì sự nhiệt tình vẫn còn hay vì những lời anh nói. Cô muốn rút tay về nhưng lại bị anh ôm chặt. Cánh tay người đàn ông ngập tràn sức mạnh. Cả người cô mềm nhũn, lập tức nằm im.

Niên Bách Ngạn thở một hơi thỏa mãn trên đỉnh đầu, rồi cất giọng trầm ấm mà quyến rũ: “Được ôm em thế này, thật hạnh phúc!”

Đúng vậy! Cô cũng cảm thấy… thật hạnh phúc...
Bình Luận (0)
Comment