Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 512

Tố Diệp thừa nhận có đôi lúc mình cũng hơi háo sắc. Không sai! Cô chỉ nhận là “hơi” thôi, chứ không phải là “rất” háo sắc. Bởi vì ở một số tình huống bình thường khác, cô tự cho rằng mình vẫn là “cô gái trứng gà”* hiền lương thục đức, không để lộ sắc dục ra ngoài. Nhưng từ sau khi gặp Niên Bách Ngạn, cô cảm thấy lớp vỏ bọc bên ngoài lòng đỏ của mình đã chẳng thể chịu nổi dù là một đả kích nhỏ.

*Cô gái trứng gà: Chỉ những cô gái bề ngoài trông có vẻ rất cứng rắn, giống như sẵn sàng lấy trứng chọi với đá. Nhưng nếu người ta thật sự bóc lớp vỏ ngoài ấy ra thì lập tức lòng đỏ sẽ chảy ra ngoài, chỉ mạnh miệng nhưng yếu lòng.

Sự thật chứng minh, đàn ông mới là loài động vật thị giác.

Nhưng Tố Diệp cảm thấy, phụ nữ đôi lúc cũng như vậy. Đừng trách cô quá thẳng thắn. Có lẽ phụ nữ sau khi qua tuổi hai lăm, bản tính sẽ càng thoải mái hơn một chút. Thế nên, cho dù Niên Bách Ngạn nghiêm chỉnh ngồi ở đó, cô dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên vòm ngực rắn chắc, rộng lớn của anh đằng sau lớp áo vest hào hoa.

Người đàn ông này rất nguy hiểm.

Dù anh đang bình tĩnh, ung dung làm việc, trầm ổn lập từng kế hoạch một cách dễ dàng, nhưng đôi mắt cô lại tưởng tượng ra hình ảnh của anh khi ở trên người cô. Những lúc ấy anh nhiệt tình như lửa, dòng nham thạch cuộn trào nơi đáy mắt quấn quýt cùng nhiệt độ cơ thể cô, chứ chẳng lạnh lùng, nghiêm túc như khi ở trong phòng họp.

Cũng có lần cô đùa ác ý, nhưng ngang nhiên như hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Thậm chí Tố Diệp còn chẳng quan tâm, lỡ như Hứa Đồng đọc tin nhắn giúp anh thì phải làm thế nào.

Thế là, trong bầu không khí đang vô cùng áp lực của phòng họp, Tố Diệp yên lặng chờ đợi hành động hoặc biểu cảm tiếp theo của Niên Bách Ngạn.

Có chút phấn khích.

Cùng rất nhiều chờ đợi.

Cảm giác hồi hộp như chỉ còn năm phút nữa thôi thì chuông báo hết giờ học sẽ vang lên.

Khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn cầm di động lên, vừa nói vừa kiểm tra tin nhắn, mọi tế bào xấu xa trong đầu Tố Diệp cũng hân hoan hẳn lên. Cô cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể đều đang nóng hầm hập.

Vậy mà, đọc xong dòng tin đó, thái độ của Niên Bách Ngạn vẫn chẳng hề thay đổi, thậm chí mấy lời dặn dò cấp dưới của anh cũng không hề dừng lại. Chỉ là, sau khi ánh mắt anh dừng lại trên dòng tin đó, câu chữ trong lời nói có dừng lại trong khoảnh khắc. Nhưng nó quá ngắn ngủi, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra tâm tư của anh bị quấy nhiễu.

Tố Diệp len lét quan sát anh. Thế rồi những tế bào đang nhảy nhót, đợi xem trò vui cũng như một chiếc xe báo hỏng, dần dần mất đi động lực theo nét mặt lạnh te của anh.

Ngón tay Niên Bách Ngạn khẽ cử động, làm một động tác rất khẽ khàng, sau đó đặt chiếc di động trở lại mặt bàn, rồi tiếp tục bàn bạc công việc với cấp dưới. Gương mặt nghiêng góc cạnh tựa hồ không thay đổi một chút cảm xúc nào.

Anh thậm chí còn chẳng ngước mắt lên nhìn Tố Diệp lấy một cái.

Tố Diệp gần như phát điên.

Khi anh đặt điện thoại xuống, ngay lập tức, chiếc di động trong tay cô cũng rung lên.

Cô cúi đầu nhìn, là một dòng tin nhắn.

Của anh.

Tố Diệp liếc nhìn nội dung, gò má lập tức nóng bừng.

Câu trả lời của Niên Bách Ngạn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Tối về!

Anh đã đáp lại cô hai chữ ấy với vẻ thản nhiên, thậm chí cả những cán bộ ngồi xung quanh anh cũng không hề phát hiện ra anh có bất kỳ động thái nào bất thường, nhưng đủ để quấy nhiễu suy nghĩ muốn xem trò vui của Tố Diệp.

Hai chữ ấy lạc vào mắt cô, khiến cô bỏng rẫy, ngay sau đó hô hấp trở nên dồn dập.

Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn, nhưng anh vẫn chẳng quay về phía cô. Cứ như tin nhắn đó không phải của anh vậy.

Người đàn ông đáng ghét này!

Cả sự xấu xa của anh cũng im lìm như vậy.

Người đồng nghiệp ngồi bên khẽ chạm vào người cô. Thấy mặt cô đỏ bừng, cô ấy tò mò hỏi: “Bác sỹ Tố! Chị không sao chứ?”

Tố Diệp vội vàng cất điện thoại đi, sợ hành vi vừa nãy của mình bị người ta phát hiện, sắc mặt có chút hốt hoảng: “À… không sao!”

Người đồng nghiệp hồ nghi.

Tố Diệp đương nhiên sẽ không giải thích nhiều với cô ta. Cô đang định cụp mắt xuống thì phát hiện Niên Bách Ngạn đang nhìn về phía mình. Có lẽ sau khi nghe thấy mấy lời hỏi han “quan tâm” của người đồng nghiệp, khóe môi anh chợt giật một cái khẽ khàng. Anh hỏi: “Em không khỏe?”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô như vô số tia gamma.

Tố Diệp không ngờ Niên Bách Ngạn lại bất ngờ hỏi như vậy. Cô đè nén con tim đang đập điên cuồng của mình xuống, hắng giọng: “Không có gì!”

Biết rõ còn hỏi, anh rõ ràng là đang trả thù.

Niên Bách Ngạn cong môi, sự nghiêm nghị trên nét dường như cũng dịu đi nhiều. Anh nói với Hứa Đồng: “Giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút. Mặt bác sỹ Tố nóng đến đỏ hồng thế kia, bị cảm nắng là không tốt.”

Ban nãy Hứa Đồng chỉ mải tập trung tinh thần vào cuộc họp, không để ý gì tới những chuyện khác. Nghe Niên Bách Ngạn nói vậy, cô ấy mới ngước lên, phát hiện gương mặt trắng bóc của Tố Diệp giờ đang ửng hồng. Cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều, lập tức thông báo cho bộ phận hành chính giảm nhiệt độ xuống.

Tố Diệp trong lòng đầy phẫn nộ.

Niên Bách Ngạn! Con sói đuôi dài kia, anh còn giả vờ cái gì?

Cô tươi cười, gần như nghiến răng nghiến lợi đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Niên!”

Niên Bách Ngạn mỉm cười, nhưng trông thế nào cũng giống như đang cố tình trêu chọc.

“Sau đó thì sao?”

Trong nhà ăn của nhân viên, sau khi nghe ngồi nghe Tố Diệp tố cáo “tội trạng” của Niên Bách Ngạn trong buổi họp, Lâm Yêu Yêu bèn tò mò hỏi.

Tố Diệp cắn đũa, hằn học đáp: “Sau đó, Hứa Đồng đã nghe lời đi giảm nhiệt độ điều hòa xuống thật!”

Lâm Yêu Yêu không nhịn được, cười phá lên.

Mọi người ai nấy đều lập tức quay ra nhìn hai người họ.

“Này! Đang giữa chỗ đông người, cậu giữ thể diện cho mình chút được không?” Tố Diệp đè thấp giọng xuống.

Lâm Yêu Yêu cười đến đau cả bụng: “Ôi mẹ ơi, cậu hài hước thật đấy!”

Tố Diệp trừng mắt lườm cô ấy. Buồn cười đến mức ấy sao?

Cuối cùng, sau khi được trận cười no nê, Lâm Yêu Yêu mới hỏi: “Rốt cuộc cậu gửi nội dung gì cho anh ấy vậy?”

“Cậu tò mò thế làm gì hả? Tóm lại… chỉ hơi ái muội một tý thôi. Mình cũng chỉ định trêu anh ấy một chút thôi. Ai bảo cứ họp hành là bày cái mặt cấp trên ra, làm như tất cả đều nợ tiền anh ấy vậy!” Tố Diệp giữ hình tượng nghiêm túc cho mình.

Lâm Yêu Yêu chẳng tin, bĩu môi nói: “Mình không tin cậu chỉ “hơi” mờ ám một tý đâu! Bây giờ người ta là chồng cậu rồi, chẳng cần mất công là đã tóm được rồi!”

“Mình bỉ ổi đến mức đó à?”

“Mình đâu có nói đấy là bỉ ổi, là sở thích, được chưa?” Lâm Yêu Yêu uống một ngụm trà sữa, cười hì hì: “Chị Niên à! Làm người đừng có khắc nghiệt quá. Khoe cảnh vợ chồng ân ái trước mặt mọi người, cậu bảo mấy người còn độc thân biết sống thế nào?”

“Mình đâu có!” Tố Diệp chống đôi đũa trong tay xuống đĩa, cạch cạch ầm ĩ.

“Tổng giám đốc Niên là người thế nào chứ. Tiểu yêu tinh mới tu luyện mấy năm như cậu có thể khắc chế được anh ấy sao? Người ta mới khẽ ra tay là đã phá vỡ được yêu đạo của cậu rồi.” Lâm Yêu Yêu chọc vào đầu cô: “Cho dù cậu có giỏi về tâm lý đi nữa, nhưng anh ấy là yêu ma, biến hóa khôn lường. Mấy cái trò vặt của cậu thì có là gì, động ngón tay một cái là có thể đẩy cậu xuống vực rồi.”

“Biến hóa khôn lường là phật Thích Ca Mầu Ni, chứ không phải yêu ma.” Tố Diệp vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm.

Lâm Yêu Yêu bật cười: “Anh ấy mà là Phật Thích Ca Mầu Ni thì mình phải bái phục cậu rồi, còn hàng được cả Phật.”

Tố Diệp tảng lờ.

“Lần trước cậu nói Joey suốt ngày bám lấy Niên Bách Ngạn nhà cậu. Bây giờ sao rồi? Có động tĩnh gì không? Hôm đám cưới mình không nhìn thấy cô ta.” Lâm Yêu Yêu hỏi.

Tố Diệp lắc đầu: “Mình thấy chắc là mình nghĩ nhiều thôi, hai người họ thật sự không có chuyện gì.”

“Yo~” Lâm Yêu Yêu dài giọng: “Phụ nữ sau khi cưới và trước khi cưới khác nhau quá nhỉ, mới đó đã tin chồng mình vô điều kiện rồi.”

Tố Diệp giơ cây đũa trong tay lên: “Chuyện này dẫu sao cũng phải bắt tận tay, day tận mặt mới định tội được, phải không? Với lại, chồng mình đẹp trai như thế, có người phụ nữ nhớ nhung cũng là chuyện bình thường. Mình ấy à, từ ngày đăng ký kết hôn với anh ấy đã chính thức trở thành thần giữ cửa. Chỉ cần cái đám ong bướm đó dám vo ve tới cửa nhà mình, Tố Diệp đây, gặp Phật tiễn Phật, gặp ma đánh ma!”

Lâm Yêu Yêu rùng mình: “Ác độc quá!”

“Đó gọi là phòng vệ chính đáng!” Cô sửa lại.

“Mình nghĩ, còn chưa đợi nghênh đón “vị Phật” Joey đó, thì cậu đã phải đối mặt với “con ma” An Tịnh rồi!” Lâm Yêu Yêu xiên một miếng thịt bò.

Tố Diệp khịt mũi: “Cô ta còn chưa được lọt vào mắt mình đâu. Nhưng mà cũng phải nói, chẳng phải bây giờ cô ta đang ầm ĩ lắm sao, làm gì còn thời gian dòm ngó tới Bách Ngạn nhà mình.”

Lâm Yêu Yêu kinh ngạc: “Trước khi đi ăn cơm với mình, cậu không lên mạng hóng một chút sao?”

Tố Diệp không hiểu: “Chẳng phải chỉ có chuyện cô ta bị đóng băng thôi sao?”

Câu nói ấy bị Lâm Yêu Yêu cười chê: “Quả nhiên, làm bà Niên rồi thì hai tai không cần nghe mấy chuyện vỉa hè nữa. Em ơi! Cái cậu nhìn thấy mới chỉ là quả thôi, nói chán chê rồi. Giờ người ta quan tâm tới nguyên nhân. Có câu nói thế nào nhỉ? À, đúng rồi! Chính là ai ai cũng biết, chỉ có mỗi người trong cuộc như cậu là mơ mơ hồ hồ thôi!”

Tố Diệp nghe ra ý của câu ấy: “Người trong cuộc?” Cô chỉ vào mũi mình: “Mình á?”

Lâm Yêu Yêu mím môi cười: “Xem ra cậu thật sự chỉ biết một mà không biết hai. Cậu có biết tại sao An Tịnh lại bị đóng băng không? Vụ cậu bị cắt váy cưới chắc là chưa quên chứ hả? Thì ra chính An Tịnh đã xúi bẩy một nhân viên khách sạn ăn trộm váy cưới của cậu, sau khi cắt nát còn vứt vào trong nhà vệ sinh. Chuyện này bị người đàn ông của cậu điều tra ra, An Tịnh mới gặp quả báo. Đúng là đáng đời. Cứ nghĩ tới việc chiếc váy cưới quý giá ấy bị cô ta cắt, mình lại chỉ muốn đá cho cô ta mấy cái. Thật là quá đáng!”

Tố Diệp ngây ngốc ngồi nghe.

Lâm Yêu Yêu thì vẫn huyên thuyên không ngừng: “Chuyện này vốn dĩ không bị lộ ra đâu, nhưng đám phóng viên giải trí lúc nào chẳng có tay trong. Nghe nói người nhân viên bị An Tịnh mua chuộc đã bị khách sạn đuổi việc, rồi tới đòi tiền cô ta, kết quả cả hai tranh cãi bị đám phóng viên phát hiện được, nói An Tịnh đã đắc tội ông trùm đá quý. Tựa đề bài báo đó là “Ông trùm đá quý phẫn nộ vì người đẹp” . Người nhân viên đó đã bị giám đốc sa thải ngay trước mặt Niên Bách Ngạn. Mọi người đều suy đoán, An Tịnh trong chốc lát bị mấy công ty tên tuổi từ chối ký hợp đồng, bên trong chắc chắn có công lao của anh nhà cậu!”

Tố Diệp ngẩn ngơ đến nỗi quên cả ăn, miệng cô há hốc tới mức có thể bỏ lọt một quả trứng gà. Lâm Yêu Yêu có lòng tốt giơ tay ra, ấn vào cằm, đóng cái miệng lại giúp cô, rồi bổ sung: “Tổng giám đốc Niên thật là quá đàn ông. Thế nên, cậu đừng có đang yên đang lành lại chòng ghẹo anh ấy!”

“Chuyện này sao có thể liên quan tới Niên Bách Ngạn chứ?” Mãi một lúc sau, Tố Diệp mới thốt ra được một câu.

Lâm Yêu Yêu bật lại: “Tại sao lại không thể?”

Làm Tố Diệp câm nín.

Cô không có bằng chứng xác thực chứng minh Niên Bách Ngạn là chủ mưu chuyện này, nhưng cũng lại có chứng cứ gì để nói anh vô can. Cô từng hỏi anh, nhưng câu hỏi của anh rất mập mờ, khiến cô thật sự không thể nắm bắt được chân tướng, tóm lại là không có chút manh mối nào.

“Mình nói cho cậu biết, tuy rằng chuyện này do cánh nhà báo tung ra, tổng giám đốc Niên cũng không thanh minh gì, nhưng mình cảm thấy, nhất định là thật.” Cuối cùng, Lâm Yêu Yêu phát biểu suy nghĩ của bản thân: “Tổng giám đốc Niên là ai cơ chứ? Con bé An Tịnh nhất định là ăn phải gan hùm rồi mới dám cắt váy cưới cô dâu của anh ấy. Như vậy chẳng phải rõ ràng là vuốt râu hổ sao? Cũng may cô ta là phụ nữ, nếu là đàn ông chưa biết chừng còn thê thảm hơn.”

Lời nói của Lâm Yêu Yêu như một chiếc búa nhỏ gõ vào người Tố Diệp một cái. Không hiểu sao, cô chợt nhớ tới gã Kim Đại Trung đó. Lúc đó Niên Bách Ngạn cũng đã lặng lẽ ra tay, ông ta suýt nữa thì phá sản.

So với Kim Đại Trung, An Tịnh quả thực là đã được “giơ cao đánh khẽ” rồi.

Rùng mình, Tố Diệp bỗng cảm thấy hơi lạnh.

“Thấy anh nhà cậu đáng sợ rồi chứ gì?” Lâm Yêu Yêu cười.

Tố Diệp lắc đầu: “Mình thấy An Tịnh đáng sợ thì đúng hơn. Trông thì yếu đuối dè dặt vậy lại có thể làm ra mấy chuyện này. Nhưng cậu bảo sao cô ta lớn đầu rồi mà còn ấu trĩ như vậy? Làm mấy chuyện này có ý nghĩa gì sao?”

“Chuyện lần trước, đứa ngốc cũng biết là cô ta nhắm tới tổng giám đốc Niên. Lúc đó cậu lại hắt cả một xô nước bẩn lên người cô ta, sau đó lại cưới anh ấy, cậu bảo cô ta không nổi cơn tàm bành lên chắc? Các fan mạng cũng nói rồi, lần này An Tịnh nhằm thẳng vào kẻ tình địch là cậu đây. Nếu cô ta mà được vào trong hội trường buổi lễ, chưa biết chừng nhát kéo đó sẽ đâm thẳng vào người cậu ấy.”

“Dựa vào cô ta?” Tố Diệp cười khẩy: “Không phải là mình xem thường cô ta, với cái vóc dáng liễu yếu đào tơ đó, hoàn toàn không thể lại gần mình được. Mình lại mong cô ta cứ đâm kéo vào người mình còn hơn. Váy cưới, ôi trời ơi! Mấy nhát kéo ấy làm tim mình rỉ máu rồi.”

Lâm Yêu Yêu gật đầu: “Mình cũng thương lắm!” Sau đó nhìn Tố Diệp bổ sung một câu: “Váy cưới!”

Tố Diệp lườm nguýt.

“Kìa! Người đàn ông của cậu tới rồi kìa, có cần hỏi anh ấy không?” Lâm Yêu Yêu hất cằm về phía cô.

Tố Diệp quay đầu nhìn. Niên Bách Ngạn cùng mấy quản lý cấp cao đang vừa nói chuyện vừa đi về phía này.

“Haiz, gặp phải người sếp như tổng giám đốc Niên cũng khổ. Anh ấy tự làm khổ mình thì thôi, cả đám binh lính dưới quyền cũng chịu vạ lây.” Lâm Yêu Yêu lắc đầu ngán ngẩm: “Họp cả một buổi sáng, buổi trưa đã không mời nhân viên được một bữa thịnh soạn thì cũng phải cho họ thời gian ăn cơm chứ, mang cả công việc vào trong nhà ăn thế kia.”

Tố Diệp liếc nhìn bóng dáng của Niên Bách Ngạn. Hình như anh không nhìn về phía này mà dẫn đám nhân viên đi thẳng vào một góc nhà ăn. Thế là, Tố Diệp lại nhìn thấy ánh mắt của rất nhiều cô gái hướng về phía anh, như ong mật bắt được hoa vậy.

“Anh ấy cứ làm việc là say sưa vậy đấy!” Cô quay đầu lại, tiếp tục ăn phần cơm trong đĩa của mình.

“Về nhà anh ấy cũng bận rộn làm việc à?” Lâm Yêu Yêu hiếu kỳ.

Chẳng hiểu sao mặt Tố Diệp lại đỏ lên: “Sao cậu nhiều chuyện thế hả?”

“Hì, mình nói gì mà cậu lại xấu hổ rồi?” Lâm Yêu Yêu cười xấu xa.

Tố Diệp vội vớ lấy quả táo nhét vào mồm cô ấy.

Vừa buông tay, bỗng có một bàn tay xoa đầu cô, hơi thở quen thuộc ùa vào khoang mũi.

Lâm Yêu Yêu cố nín cười, cắm cúi ăn, coi như không thấy gì.

Tố Diệp giật mình, quay phắt lại. Niên Bách Ngạn đang đứng phía sau cô. Sau khi xoa đầu cô, anh thu tay về. Thấy cô quay lại, khóe môi anh nở một nụ cười khẽ.

Cô đứng dậy, nhanh nhạy phát hiện ra có rất nhiều người đang nhìn về phía họ.

Tố Diệp có phần phản cảm mấy ánh mắt này. Cô nói chuyện với chồng mình thì ảnh hưởng gì tới họ?

“Sao anh lại tới đây ăn cơm?”

Niên Bách Ngạn chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay: “Tiết kiệm thời gian!”

“Ồ!” Dưới con mắt theo dõi của mọi người, cô hơi ngượng ngập.

Ai cũng biết họ là vợ chồng, bây giờ cũng không phải giờ làm việc, nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ cục. Nếu không có mấy người đó, cô đã khoác tay anh lâu rồi.

“Tối nay đợi anh về cùng ăn cơm nhé!” Anh nói một câu, rồi nhìn Lâm Yêu Yêu: “Yêu Yêu! Chị gọi cả Diệp Uyên đi!”

Lâm Yêu Yêu vội đáp: “Anh ấy chưa về nước. Hai người mới cưới, tôi không dám làm phiền đâu.”

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười.

“Anh không tiếp khách sao?”

Anh khẽ cười: “Hôm nay tan ca bình thường!”

“Nhưng em không được tan ca bình thường.”

Niên Bách Ngạn nhướng mày.

“Nhờ anh cả đấy, anh Niên ạ!” Tố Diệp trừng mắt: “Trong vòng ba ngày, anh muốn xem toàn bộ kế hoạch mới, em có thể không tăng ca làm thêm giờ sao? Gần tới giờ tan ca em còn phải quay về Liêm Chúng một chuyến, lấy một số tài liệu rồi lại quay về Tinh Thạch tăng ca.”

Niên Bách Ngạn nhận ra cô giận dỗi, nụ cười càng thêm đậm: “Thế anh đợi em!”

Tố Diệp chán nản. Cô còn tưởng anh sẽ nói: Thế thì hoãn cho em mấy hôm!


“Vô nhân tính!” Cô lẩm bẩm trong miệng.

Niên Bách Ngạn tươi cười sát lại gần cô: “Nói gì anh đấy?”

“Nói anh là người chồng tuyệt vời, được chưa?” Tố Diệp khẽ đẩy anh một cái, đổi giọng.

Chỉ có điều cô không ngờ trước mặt các nhân viên, anh lại ôm cô vào lòng, giơ tay vén tóc cô ra sau tai. Động tác rất tự nhiên, chẳng hề né tránh chút nào.

“Được rồi! Đừng giận dỗi trẻ con nữa! Ăn cơm đi! Xong việc thì gọi điện cho anh, cùng về nhà.” Nói xong anh mới buông cô ra.

Trái tim Tố Diệp lại nhảy nhót một cách vô dụng. Cô khẽ “ừm” một tiếng.

Nhìn dáng vẻ của cô, Niên Bách Ngạn rất vui. Anh lại bất giác giơ tay lên vò đầu cô một cái rồi mới quay người rời đi. Tố Diệp thấy Lâm Yêu Yêu “ừ hứ” một tiếng. Chợt nhớ tới chuyện An Tịnh, cô vội giữ cánh tay anh lại.

Anh dừng bước, quay lại nhìn cô.

Tố Diệp tiến sát lại gần anh, thấp giọng hỏi: “Anh biết… chuyện của An Tịnh chứ?”

Niên Bách Ngạn chỉ nhìn cô, không nói gì.

Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh chỉ mỉm cười, vòng tay ra sau, vỗ nhè nhẹ lên đầu cô rồi đáp: “Bớt xem mấy tin lá cải bên ngoài thôi. Giờ em là vợ anh rồi, phải tập trung mọi sự chú ý vào anh, hiểu không?”

Tố Diệp không biết đây có được coi là một câu trả lời không, cô sững sờ rồi gật đầu.

Niên Bách Ngạn nhìn cô hài lòng rồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục thảo luận công việc với cấp dưới.

Sau khi đợi Tố Diệp ngây ngô ngồi lại xuống ghế, Lâm Yêu Yêu chép miệng: “Mình nói không sai chứ!”

Tố Diệp không trả lời.

Với thái độ và câu trả lời vừa rồi của Niên Bách Ngạn, chắc chắn là có liên quan tới anh rồi…

Buổi chiều, chuyện của An Tịnh càng thêm xôn xao.

Nói thế nào mình cũng là người trong cuộc, Tố Diệp cũng dành thời gian ra liếc qua. Thôi rồi, cô đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, có vẻ như sắp đánh đổ “nữ thần trạch nam”.

Có fan mạng còn vẽ ra sơ đồ ân oán của cô và An Tịnh, nhân vật mấu chốt chính là: Doanh nhân Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp đọc mấy lời bình luận có cả công kích, có cả bênh vực cô trên mạng, lại bình tĩnh một cách bất ngờ. Trước đây cô bị chọc tức gần chết vì mấy tin về An Tịnh, đồng thời còn chủ động đáp trả. Nhưng hôm nay, quá nửa bình luận cũng khá công kích, nhưng cô lại cảm thấy, mấy lời xỉa xói đó chẳng ảnh hưởng chút nào tới mình.

Có lẽ vì cô đã chắc chắn với cảm giác trong lòng mình.

Sự khẳng định này chính Niên Bách Ngạn đã mang lại cho cô.

Có điện thoại gọi tới.

Tố Diệp nhấc máy lên ngay.

Không ngờ đó lại là một phóng viên.

Khi Tố Diệp còn đang thẫn thờ thì người đó đã nói tên rồi hỏi cô, liên quan tới chuyện An Tịnh thuê người cắt váy cưới của cô, cô có suy nghĩ gì?

Phóng viên bây giờ chỗ nào cũng chõ mũi vào, cô có quá quen thì dẫu sao cũng không phải người của công chúng, chưa rèn luyện được tới trình độ mặt không biến sắc, tim không hồi hộp. Cô nhíu mày, câu đầu tiên đáp lại là: Tôi không cần phải trả lời.


“Bác sỹ Tố! Khi trước đúng là An Tịnh rất gần gũi với anh Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, cũng tức là chồng chị, tôi nghĩ chị không thể không biết!” Người phóng viên có vẻ như muốn hỏi tận gốc, trốc tận rễ: “Hơn nữa An Tịnh không chỉ một lần khen ngợi anh Niên Bách Ngạn trước công chúng, nói anh ấy là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất.”

Mấy lời đó đúng là Tố Diệp từng nghe. An Tịnh này hoàn toàn là một Bạch Băng thứ hai.

Cô càng nhăn mặt dữ hơn, rồi bực dọc đáp: “Nếu bệnh hoang tưởng của An Tịnh lại phát tác, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô ta tới tìm tôi trị liệu.” Dứt lời, cô cúp điện thoại.

Khi di động vang lên, cô tắt luôn cả di động.

Nhưng một tiếng đồng hồ sau, trên mạng càng lúc càng như chảo lửa.

Ngay cả câu nói đó của Tố Diệp: Nếu bệnh hoang tưởng của An Tịnh lại phát tác, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô ta tới tìm tôi trị liệu cũng được lên trang nhất, càng thêm khích bác sự tự mình đa tình của An Tịnh.

Tố Diệp thật lòng cảm thấy sức mạnh của truyền thông quả là đáng sợ. Cô tắt luôn cả máy tính, thu dọn đồ đạc rồi quay về Liêm Chúng.

Vừa về tới nơi, Lý Thánh Đản đã nhét một đống thông tin của các khách hàng hẹn gặp vào tay cô. Cô lần lượt xem hết, sắp xếp thời gian gặp mặt rồi bắt đầu lấy một số tài liệu ra.

Vì bận rộn sắp xếp lịch hẹn cho khách hàng, Lý Thánh Đản ra khỏi văn phòng trước.

Tố Diệp đang bận bù đầu thì cửa phòng làm việc bật mở. Người đi vào không hề gõ cửa khiến Tố Diệp tưởng nhầm là Lý Thánh Đản. Cô còn chẳng ngẩng đầu lên: “Cái ổ cứng rời tuần trước đặt chung cho cả phòng tâm lý em để đâu rồi?”

Không có động tĩnh gì.

Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ bèn ngước lên rồi bất ngờ.

Người đó là An Tịnh.

Trên đời này quả thực là có người không mời cũng tự vác xác tới.

“Xin hỏi cô An đã có hẹn trước chưa?” Thái độ của Tố Diệp có phần hờ hững.

An Tịnh đứng trước bàn làm việc, đút chiếc kính râm vào trong túi xách hiệu Hermès, nhìn chằm chằm Tố Diệp rồi giở giọng chất vấn: “Cô là cái thá gì mà được nói tôi như thế?”

Tố Diệp vốn đã thấy phiền cô ta, lại công thêm công việc đang chất như núi. Nhìn dáng vẻ như muốn tới hỏi tội của cô ta, cô chau mày: “Muốn la lối om sòm, phiền ra cô ra ngoài cho!”

Sắc mặt An Tịnh càng khó coi hơn. Cô ta nghiến răng: “Tố Diệp! Cô chẳng qua chỉ là đồ hèn hạ, giẫm lên người khác để trèo cao, cô có tư cách gì để nói tôi?”

Tố Diệp dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô, lạnh lùng đáp: “An Tịnh! Cái mồm cô tốt nhất ăn nói sạch sẽ một chút cho tôi!”

“Cô làm mấy chuyện bẩn thỉu còn sợ phải nghe những lời không sạch sẽ sao?” An Tịnh vẫn già mồm: “Ai không biết cô là em vợ của Niên Bách Ngạn. Ban đầu vì muốn quyến rũ anh ấy, cô hết đập xe rồi lại tung ảnh nóng. Sao? Bây giờ được lên làm chính thất rồi lại bắt đầu học đòi làm tiểu thư khuê các à?”

Tố Diệp gập chiếc laptop lại, ngồi dựa vào ghế, thản nhiên đáp lại một câu: “Tôi bắt đầu học làm tiểu thư đấy, thì đã sao? So với hạng ngôi sao quèn chỉ xứng bị đàn ông chơi qua đường rồi vứt đi như cô An đây, thì học được đến mức độ như tôi đã là tốt lắm rồi, cũng còn hơn có người muốn học cũng không học được, phải không?”

“Đồ tiện nhân!” An Tịnh giận dữ, vớ ngay lấy cốc nước trên mặt bàn, hất thẳng chỗ nước còn lại trong cốc vào mặt Tố Diệp…
Bình Luận (0)
Comment