Hào Môn Kinh Mộng Iii: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 610

Quản Yên, một người đàn bà không xinh bằng mẹ nhưng lại rất khêu gợi.

Niên Bách Ngạn chỉ từng nhìn mặt bà ta một lần, ấn tượng sâu nhất chính là đôi mắt phương lòe loẹt khủng khiếp, lẳng lơ và mê hoặc, giống hệt một con mỹ nhân xà. Kỳ thật lúc đó anh cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng thầm sợ hãi. Anh sợ bố có người phụ nữ khác sẽ không còn cần hai mẹ con anh nữa.

Vậy mà bố không làm vậy.

Bố đã xin lỗi rồi nói với mẹ, ông đã uống rượu sau đó thì không hiểu sao, chuyện đó lại xảy ra.

Mẹ không nói sẽ tha thứ cho bố, nhưng cũng không khẳng định sẽ không tha thứ cho bố. Cứ như vậy, mối quan hệ của hai người vì có Quản Yên xen vào mà trở nên căng thẳng.

Cứ như thế, Quản Yên trở thành cái gai trong lòng mẹ.

Bố biết rõ mình có lỗi với mẹ nên những ngày tháng sau đó đã dốc lòng yêu thương, chiều chuộng. Chỉ cần thu thập được bảo vật hiếm có, bố lại cố gắng lấy về cho mẹ. Mà cũng vì yêu bố sâu sắc nên thời gian lâu dần, mẹ cũng mềm lòng.

Gia đình họ dường như lại quay về những tháng ngày bình yên.

Cho tới khi Niên Bách Ngạn gặp lại Quản Yên một lần nữa. Năm đó, anh 14 tuổi.

Đó là khi ở trong phòng sách của bố. Qua cánh cửa khép hờ, anh nhìn thấy người đàn bà đó đứng trước mặt bố, cởi lần lượt từng bộ đồ trên người xuống. Ánh mắt bà ta phóng đãng và kiều mị, hoàn toàn không kiêng dè chút nào. Bà ta đi về phía bố, sau đó nép vào lòng bố.

Anh nhìn thấy bố giơ tay lên, vỗ nhẹ nhàng lên người bà ta với vẻ mặt lãnh đạm.

Anh nghe thấy bố khẽ nói với bà ta: Quản Yên! Em đã có chồng con rồi!

Nhưng Quản Yên lại nói: Em đã không còn yêu Thạch Thành từ lâu rồi. Từ sau khi mặt anh ta bị chém, tính tình cũng trở nên nắng mưa thất thường. Em đã chán sống với anh ta rồi. Quý! Em chỉ muốn được ở bên anh thôi!

Anh thấy bố nhíu mày, nói với giọng sốt ruột: Tôi chỉ yêu một mình Tư Tuyết thôi!

Quản Yên bật cười, trông cô ta rất bi thương: Nhưng anh vẫn chẳng thể rời xa em, không phải sao? Cho dù anh chỉ thích cơ thể của em, em cũng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, không cần danh phận gì hết.

Bố không nói gì nữa, chỉ trầm mặc.

Cảnh đó đã khiến Niên Bách Ngạn bị chấn động dữ dội.

Anh không hiểu. Rõ ràng bố yêu mẹ đến thế, tại sao còn dây dưa, nhùng nhằng với một người đàn bà khác?

Vào lúc anh còn đang do dự không biết có nên kể chuyện này với mẹ hay không thì bố đã chủ động nói hết với mẹ. Vẫn trong phòng sách đó. Chỉ có điều, lần này bố ôm mẹ rất chặt, gương mặt ông vùi vào cổ mẹ.

Họ tưởng anh ra ngoài chơi. Nhưng anh không đi đâu mà chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.

Mẹ rất bình tĩnh, dịu dàng hỏi: Anh muốn nói với em chuyện gì?

Anh thấy bố từ từ nâng mặt mẹ lên, nét mặt đau khổ. Ông nói: Xin lỗi em, Tư Tuyết! Anh lại ở cùng với Quản Yên lần nữa.

Tay mẹ run lên, cả giọng mẹ cũng vậy. Mẹ hỏi: Rồi sao nữa?

Bố nhìn vào mắt mẹ và nói: Quản Yên đã mang thai con của anh.


Câu nói ấy vừa bật ra, không những mẹ đứng trong phòng khách thảng thốt mà ngay cả Niên Bách Ngạn nghe lén bên ngoài cũng sửng sốt.

Thời gian như ngừng trôi. Tất cả mọi thứ đều chìm vào tĩnh lặng.

Cho tới khi bố lên tiếng phá vỡ sự yên ắng chết chóc này. Giọng ông khô khốc: Tư Tuyết! Đừng ly hôn với anh! Người anh yêu là em, không phải cô ta!

Từ đầu tới cuối, mẹ không gào thét mà chỉ hỏi: Vậy anh bảo cô ấy phải làm sao?


Bố cúi mái đầu trước nay luôn kiêu ngạo xuống, gần như cầu xin mẹ: Cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lý ổn thỏa.

Mẹ nhìn bố: Xử lý? Một người phụ nữ đang mang thai con của anh, mà anh lại dùng hai chữ “xử lý” ư?

Bố không thốt nên lời.

Mẹ xoa bụng mình, khẽ nói: Niên Quý! Anh biết không? Em cũng có thai rồi.

Niên Bách Ngạn đứng ngoài cửa bỗng giật mình, trong lòng nảy sinh một cảm giác lạ lẫm. Anh có em trai hoặc em gái sao?

Còn trong phòng sách, bố dường như trở nên cực kỳ phấn khích: Tư Tuyết! Em…

Nhưng bố còn chưa nói hết câu đã nghe thấy mẹ nói: Nhưng Niên Quý! Anh đã phạm sai lầm, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Cậu bé Niên Bách Ngạn khi ấy quả thực vô cùng sợ hãi.

Nhưng người lo sợ nhất lại là bố. Ông quát to rằng: Không được! Không cho phép em làm vậy!, rồi một lần nữa ôm chặt mẹ vào lòng, giải thích với mẹ rằng: Em cũng hiểu người đàn bà tên Quản Yên đó mà, không thể tùy tiện đắc tội được. Nhưng xin em hãy tin anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.

Lúc nãy, sự phẫn nộ của mẹ mới bùng phát, có lẽ lúc nãy mẹ chỉ gắng nín nhịn mà thôi.

Mẹ gào khóc, không ngừng đánh bố, mắng ông là khốn nạn.

Bố mặc cho mẹ đánh đập và nhiếc móc vẫn quyết không buông tay.

Mẹ không thể rời xa bố, vì ông đã sai hơn mười vệ sỹ trông chừng mẹ. Mẹ đi tới đâu, đám người ấy theo tới đó. Còn khoảng thời gian ấy, bố cứ xong việc là quay về nhà, nghĩ đủ mọi cách để khiến cho mẹ vui.

Trông mẹ càng ngày càng xuống sắc.

Lần mang thai thứ hai này, mẹ bị nghén rất dữ.

Có một lần, bố không có nhà, chỉ có anh ở bên cạnh mẹ. Tất cả đồ ăn người giúp việc làm đều không hợp khẩu vị của mẹ, anh bèn chủ động xuống bếp, làm cho mẹ một món ăn được học khi ở Nam Phi. Mẹ ăn được không ít, còn khen anh đã khôn lớn, hiểu chuyện rồi.

Sau đó mẹ bảo anh tới.

Anh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ. Bà nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự thanh thản. Bà nói: Ngạn Ngạn à! Con rất giống, rất giống bố con. Lớn lên, không biết gương mặt này sẽ làm bao nhiêu cô gái say đắm đây.


Niên Bách Ngạn những tưởng mẹ sẽ kể cho anh nghe những chuyện trước đây của bố. Trước đây khi bố không có nhà, mẹ lại kể rất nhiều chuyện khi bố còn trẻ. Từ trong mắt mẹ, anh luôn nhận ra một tình yêu say đắm và một sự quyến luyến bà dành cho bố.

Nhưng lần này mẹ không kể chuyện của bố nữa.

Mẹ chỉ nhìn anh, dốc hết lòng mình nói với anh: Ngạn Ngạn! Con phải ghi nhớ. Làm một người đàn ông, có những chuyện con nên làm và không nên làm. Trong sự nghiệp, con phải học tập bố con, học bố biết cần cù, chịu khó, học bố sự gan dạ, biết nhìn xa trông rộng. Nhưng trong chuyện hôn nhân, con không được học bố con. Hoặc là không lấy vợ, một khi đã lấy vợ, thì con nhất định phải có trách nhiệm với cô ấy. Không được phụ lòng cô ấy. Càng không được làm những chuyện phản bội cô ấy, tổn thương cô ấy. Nếu không cô ấy sẽ sống không bằng chết.

Câu nói này vẫn luôn được khắc ghi tận đáy lòng Niên Bách Ngạn.

Chồng của Quản Yên cuối cùng đã tới tìm bố với vẻ tức giận tột cùng.

Đó là khi ở công xưởng của bố, khi đó anh cũng đang giúp việc.

Thạch Thành, chồng của Quản Yên, là người anh đã biết từ lâu. Ông ta sinh ra đã rất dũng mãnh. Điều khiến người ta khó quên nhất chính là vết sẹo trên mặt ông ta. Nhưng nghe nói khi trước Thạch Thành cũng rất điển trai. Vì một lần đánh nhau bị thương ở mặt mà từ đó gương mặt ông ta trở nên tàn lụi, xấu xí.

Ông ta cảnh cáo bố đừng có quấy rầy Quản Yên nữa, còn bố thì hỏi ông ta đã làm gì Quản Yên rồi.

Thạch Thành nói đó là chuyện của hai vợ chồng họ, không liên quan tới bố.

Ông ta còn nói với bố, từ nay về sau nước sau không phạm nước giếng, bảo bố đừng có làm phiền Quản Yên nữa. Bố hỏi về đứa con của mình. Thạch Thành cười khẩy nói, ông ta đã ép Quản Yên phá bỏ rồi. Lúc ấy sắc mặt của bố rất khó coi.

Khoảnh khắc đó, Niên Bách Ngạn bất chợt hiểu ra quyết định của bố. Bố anh chỉ yêu mẹ anh, nhưng không có nghĩa là ông sẽ cho phép đứa con của mình mồ côi, không nơi nương tựa. Nói cách khác, bố không cần Quản Yên nhưng lại cần đứa con trong bụng bà ta.

Lúc ấy Thạch Thành sống cùng họ trong một thành phố. Sau khi Thạch Thành rời đi, Niên Bách Ngạn càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường nên đã lén lút đi theo.

Muốn xông vào biệt thự của Thạch Thành không phải chuyện dễ, phải né tránh camera, còn phải né tránh hệ thống cảnh báo. Nhưng Niên Bách Ngạn biết cách làm nhiễu loạn hệ thống cảnh báo nên cũng đã chuồn vào thuận lợi.

Kết quả, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng không nên nhìn.

Người đàn bà đó rất yên lặng, yên lặng một cách kỳ lạ. Bà ta ngồi trong một góc phòng ngủ, gương mặt nhợt nhạt. Anh tận mắt chứng kiến Thạch Thành cho một gói một màu trắng vào bát canh sau đó cho người đàn bà kia uống.

Sau này, Niên Bách Ngạn vẫn cảm thấy bứt rứt, lên đã lén lút vào thêm mấy lần nữa. Anh phát hiện tình trạng của người đàn bà kia mỗi lúc một tệ. Bà ta co quắp, co giật. Và lần này, Thạch Thành đã tiêm thẳng thứ đó vào cơ thể bà ta.

Lúc ấy Niên Bách Ngạn không biết đó là gì. Sau này anh mới biết, Thạch Thành đã làm cho vợ mình nghiện ma túy.

Về sau, anh đã nghe thấy một chuyện.

Quản Yên lên cơn điên, ôm theo con trai của Thạch Thành nhảy lầu tự sát, còn Thạch Thành thì bị người ta đánh tới chết.

Dĩ nhiên, đó chỉ là chuyện Niên Bách Ngạn nghe nói. Anh chỉ nhìn thấy một vũng máu. Chẳng mấy chốc nó đã bị cơn mưa ào ào quét sạch. Rồi cả gia đình họ cũng dần dần bị người ta quên lãng. Cho tới khi nhà họ Niên đối mặt với khủng hoảng kinh tế. Cho tới khi bố mẹ anh lần lượt qua đời. Và cho tới tận bây giờ.

“Thạch Thành! Chính ông là kẻ táng tận lương tâm. Nếu không phải ông cho vợ mình hít ma túy, sao bà ta có thể không chịu nổi giày vò mà nhảy lầu tự sát?” Hồi ức của Niên Bách Ngạn dừng đứng lại. Anh lại châm một điếu thuốc, gương mặt chìm trong màn sương lạnh.

Xét về báo thù, anh mới là người càng muốn giết cả gia đình Thạch Thành. Nếu không có Quản Yên, mẹ anh cũng không phải đau buồn, u sầu.

Thù hận hiện rõ trong đôi mắt của Thạch Thành: “Tao chỉ có thể dùng cách này mới có thể ngăn cô ấy tới gặp bố mày!”

“Kết quả, chính ông đã hại chết bà ta, còn cả con trai của hai người nữa!” Niên Bách Ngạn tin rằng Thạch Thành sẽ không để Quản Yên giữ lại đứa con của bố. Ép bà ta phá thai là chuyện chắc chắn.

Sau này thật ra anh cũng nghi ngờ người đuổi giết Thạch Thành là người của bố. Bố cả đời cao ngạo. Tuy không yêu người đàn bà đó nhưng con của mình bị giết chết như vậy, e là ông cảm thấy không còn thể diện chút nào.

“Tất cả những gì tao chịu đựng tới ngày hôm nay đều do nhà họ Niên chúng mày gây ra. Không có bố mày, tao và Quản Yên cũng không đến nỗi hết cách cứu vãn!” Thạch Thành phẫn nộ nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn: “Tao vốn dĩ có thể hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý, vốn dĩ có thể có được nhiều hơn. Nhưng bao năm qua tao phải sống một cuộc sống thế nào? Chui lủi như một con chuột. Đầu tiên là bị bố mày đuổi cùng diệt tận, sau đó lại tới mày!”

Niên Bách Ngạn lãnh đạm lắng nghe. Anh nhả một vòng khói, sau đó vứt nửa điếu thuốc đang hút dở đi. Anh ra hiệu cho những người xung quanh ra ngoài. Đại ca Khôn thấy vậy bèn lệnh cho đám đàn em rời đi. Khi chỉ còn hai người họ, Niên Bách Ngạn đi gần tới Thạch Thành, từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Không sai! Tôi không những phải thanh lý sạch sẽ người của bố tôi, còn cả người của Chessia, thậm chí là người của Samle. Năm đó, chín thế lực hợp thành tổ chức thiên thần Samele, cuối cùng đánh đánh giết giết chỉ còn lại ba người.”

Dứt lời, anh giơ tay, túm chặt lấy đầu của Thạch Thành, ép hắn không thể không nhìn mình. Nụ cười lạnh của Niên Bách Ngạn lan tận khóe môi. Anh dằn mạnh từng chữ: “Bây giờ, ông nói đi, Samle là ai?”
Bình Luận (0)
Comment