Tần Quyến.
Cô là con gái của Tưởng Lực Hành.
Vậy cũng là chị của Tưởng Mặc. Còn anh, là chồng của
Tưởng Mặc.
Cho nên, anh có thể có ý muốn không an phận với cô
sao? Dám có ý muốn không an phận với cô sao?
Vân Phong chấn động vì sự thật trước mắt.
Cho dù ban nãy vừa kinh động thoáng qua, điện hoa loé
ra, giờ phút này cũng nên bình tĩnh đi.
Giới thiệu với người bên trong Tưởng Gia biết sau rồi
ngăn ngủi chấm dứt.
Nhưng trái tim của Vân Phong không thể bình tĩnh. Anh
vẫn khó có thể tiêu hoá sự thật kỳ lạ này.
Bóng lưng phong tư lay động của Tần Quyến, xuyên qua
toàn trường. Ánh mắt Vân Phong không tự chủ được đuổi theo cô.
“Phong? Chúng ta đi chào hỏi với những người khách
khác đi?” Tưởng Mặc nói nhẹ bên tai anh, ôn nhu giống như tiếng đàn violin của cô.
Thân thể của Vân Phong khẽ run lên, thu hồi tâm thần
từ trong hoang mang, anh kéo tay vợ tạm thời vứt bỏ suy nghĩ nhiễu người.
Sau đêm sinh nhật của cha xong, Tưởng Mặc phát hiện sự
thay đổi của Vân Phong.
A, thực ra cô luôn luôn hiểu anh, mỗi một tâm tư dù
rất nhỏ của anh hầu như cô đều có thể cảm ứng được, huống chi là ánh mắt truy
đuổi rõ rành rành của anh đặt lên Tần Quyến kia.
Nói thật, một bóng dáng màu vàng mê hoặc kia, giống như một quả bom bỏ vào Tưởng Gia, cũng
như mồi lửa chôn xuống nguy hiểm trong hôn nhân của cô với Vân Phong.
Tưởng Mặc ngồi ở phòng đàn,đàn violin trong tay chậm
chạp không kéo ra, bởi vì tâm trạng cô không ổn định.
Cô đã nghĩ đến từ lâu, Vân Phong không phải người đàn
ông cô có thể bắt lấy, Vân Phong thích một người con gái đẹp hơn, một người con
gái không gì sánh kịp xứng đôi với anh.
Mà ở bốn năm nay, sự dịu dàng với cô, có lẽ chính là
xuất phát từ đồng tình. Ngoài việc cô có dòng máu của Tưởng Gia, cái gì cũng
không có.
Cô buông đàn, đi trở về phòng ngủ.
Bên trong một mảnh tối tăm, bởi vì hiện tại đã mười
giờ tối.
Anh còn chưa về nhà, mấy giờ trước cô nhận được điện
thoại của Vân Phong, anh nói với cô đêm nay sẽ về muộn.
Nhưng không nói rõ nguyên nhân.
Tưởng Mặc cũng không hỏi anh nguyên nhân. Bởi vì cô
không muốn biết, cũng sợ biết.
Tưởng Mặc ở trong lòng thầm đếm số lần về muộn của anh
trong thời gian gần đây. Tuần trước anh cũng quên cuộc hẹn với cô, bọn họ từng
hẹn sẽ đi tới cô nhi viện thăm bọn nhỏ. Thậm chí, gần đây lúc nghe điện thoại
thường xuyên tránh né cô.
Cô chưa từng truy hỏi anh lần nào, bốn năm nay cô đã
có thói quen anh chủ động nói rõ lộ trình của mình, anh rất ít khi sai hẹn, mà
mỗi lần bất ngờ có việc đều báo cho cô nguyên nhân cụ thể, nhưng mà bây giờ,
anh sẽ không, anh bắt đầu lừa dối cô.
Có lẽ nói như vậy không đủ chuẩn xác, anh đã bắt đầu
lừa dối cô từ lâu, từ ngay lúc mới quen biết.
Anh lừa cô, để cho cô nghĩ anh là một người thanh niên
không có tâm cơ, anh lừa cô, để cô ngây ngốc tin tưởng lần thứ hai gặp nhau là
do duyên phận kéo đến, anh lừa cô, để cô tưởng rằng mình thật sự có điểm mê
người giống như anh nói, chí ít là mê hoặc anh.
Anh lừa cô …. Rất nhiều.
Còn cô thì một mực lừa mình dối người, hôn nhân của
cô, có nhiều sự lừa dối tồn tại như vậy, nhưng ít nhất Vân Phong vẫn thương cô,
tuy rằng không phải yêu, cô cũng biết thoả mãn, anh gần như là bưng cô trong
lòng bàn tay mà quý trọng, sắm vai một người chồng mẫu mực.
Còn bây giờ, anh không muốn tiếp tục sắm vai nữa sao?