Vân Phong cúp điện thoại từ lâu, thấy Mặc Mặc đổi quần
áo xong, “Mặc Mặc, ngày hôm nay chúng ta đi nơi nào chơi đây?”
“Đi pháo đào Prague được không?”
“Được, rất nổi tiếng.”
Lâu đài Prague, lâu đài của Đức tổng giám mục,nằm ở
đồi cao phía tây tháp. Về pháo đài này, bắt đầu từ đời Wenceslaus I. Nghe nói ông là người thiện lương hơn
nữa còn xây dựng vươg triều Premyslid, xây dựng toà lâu này này, từ thế kỷ thứ
9 CN.
Trải qua ngàn năm, hện tại nơi này trở thành “phủ tổng
thống”. Văn phòng Tổng Thống khoá trước đều đặt trong di tích, bởi vậy mới gọi
là “phủ tổng thống”
Vân Phong và Mặc Mặc tiến vào hành lang trưng bày
tranh của lâu đài Prague, thưởng thức những bức tranh có từ thế kỷ 16, hầu hết
là những bức hoạ có từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 18, bao hàm rất nhiều những tác
phẩm của các nghệ sĩ từ nước Đức,Hà Lan, nhìn chung sở hữu hơn 4000 bức tranh.
“Phong, anh nhìn bức boạ này xem, đều rất cổ xưa, lắng
đọng cả một nền lịch sử tang thương.”
“không sai, mỗi một tấm đều toát ra vẻ thần bí, chỉ có
ở trong này mới có thể chứng kiến nhiều bảo vật như vậy.”
“Đi chỗ khác không thể thấy được, đúng không?”
Trong ánh mắt Vân Phong ánh lên tia sáng “ Đúng rồi,
chỉ có đứng ở nơi cao nhất, đứng ở nơi thần thánh nhất, mới có được đồ tốt
nhất, cũng như ở giáo đường kia, nhà thời Đức giám mục, đại môn, đều trang trí
tương đối hoa lệ.”
Mặc Mặc nhìn anh, giọng điệu dịu dàng “Vương triều
thống trị còn có tôn giáo quyền uy đã hình thành tất cả những thứ này, thực ra
ở trong dòng lịch sử này, các quý tộc có trong tay tất cả quyền lợi thống trị,
em không thể tưởng được …”
“Không thể tưởng được cái gì?”
Khẩu khí của Mặc Mặc gần như tự giễu “Không thể tưởng
được cho tới ngày hôm nay, cho dù giai cấp thống trị đã thay đổi, nhưng có rất
nhiều thứ không thể thay đổi.”
Vân Phong đã hiểu “Ý em nói đến thương trường? Tuy
người trong thương giới không có danh nghĩ như hoàng đế, nhưng kỳ thật sức mạnh
hô phong hoán vũ bọn họ nắm trong tay cũng chẳng khác mấy?”
Mặc Mặc mỉm cười “Chuyện trên thương giới không phải
anh hiểu rõ hơn em sao?”
Vân Phong suy nghĩ, thương trường? Tưởng Gia? Ban giám
đốc? Anh?
Anh lại nhìn Mặc Mặc “Mặc Mặc, thực ra em không thích
sinh ra trong Tưởng Gia thì phải? Em rất thiện lương, không thích hợp lừa
người.”
“Trước kia em thất sự không thích, cho dù em có dòng
máu của Tưởng Gia, nhưng lại không được ưu tú mà người Tưởng Gia nên có, em tự
ti, từ nhỏ đã mất đi rất nhiều điều vui vẻ.” Mặc Mặc ảm đạm nỏi.
Nhưng ngay lập tức, ánh mắt Mặc Mặc lại sáng ngời
“Nhưng bây giờ em lại không nghĩ như vậy.” Cô xoay người, chậm rãi mở miệng
“Thực ra, thứ em lấy được từ Tưởng Gia nhiều hơn là mất.”
Vân Phong không hiểu ý của cô, Mặc Mặc cũng không tiếp
tục giải thích.
“Phong, anh thích nơi này không?”
“Thích.”
“Hì hì, đừng gạt em, em biết anh thích nơi hoa lệ và
rộng rãi, thích phủ tổng thống quyền thế, chứ không phải chân thành với nghệ
thuật đâu!”
“Hoa lệ và rộng rãi, xanh vàng rực rỡ, phong thái hiên
ngang có cái gì không tốt sao?”
Mặc Mặc cười, cô nỉ non trong lòng. Anh thích là tốt
rồi, anh chính là có chí lớn như vậy, đây là giấc mộng của anh, nếu anh muốn
đứng trên đình của thương trường, dựa vào Tưởng Gia mới là con đường nhanh gọn
nhất, cho nên, ngàn vạn lần đừng quên giấc mộng anh đang theo đuổi.
Mặc Mặc rủ mắt xuống, trong lòng chua sót.
Cô thất sự là đê tiện mà, cố ý gợi lên vấn đền này,
nhắc nhở anh, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, rời khỏi cô, bước đường say
này của anh sẽ gian nan. Ngàn vạn lần phải quên Tần Quyến, cô ta chỉ làm anh
mất hết danh dự.
Vân Phong, anh biết nên làm thế nào, đúng không?