Trong cuộc họp ký giả , đầy những ánh đèn chớp sáng,
toàn bộ cổ đông cũng tập trung lại, Vân Phong ngồi ở giữa, vẻ mặt nghiêm túc.
Tưởng Ngạn Chiêu ngồi bên phải anh, mày nhíu sâu, anh
cũng không biết Vân Phong muốn làm gì, hỏi cũng không nói. Tưởng Hàm ngồi bên
cạnh anh trai, mắt loé sáng, cô mơ hồ cảm thấy bất an, có lẽ cô nên gọi điện
cho Mặc Mặc.
Tần Quyến lặng lẽ ngồi trong đám phóng viên, cô phỏng
đoán, cô cũng không hiểu.
Vân Phong nhìn xuống đồng hồ, nhìn quanh một vòng, mọi
người đều đã đến đủ.
Anh chậm rãi đứng lên, giọng nói trầm thấp mà nghiêm
túc “Bây giờ tôi xin tuyện bố một quyết định quan trọng, ngay bây giờ tôi xin
rời khỏi tập đoàn tài chính Tưởng Gia, tôi từ bỏ mọi chức vụ đảm nhiệm ở tập
đoàn tài chính Tưởng Gia, cũng sẽ không tham gia ban giám đốc cuối năm. Đối với
quyết định này, nguyên nhân đơn thuần là do cá nhân, xin mọi người đừng tuỳ
tiện suy đoán chủ quan, hi vọng sẽ không mang đến ảnh hướng bất lợi đến tập
đoàn. Điều tôi muốn nói chỉ có như vậy.”
Vừa dứt lời, Vân Phong xoay người, chân dài mở ra, rời
khỏi hiện trường. Để lại một loạt xôn xao.
Tưởng Ngạn Chiêu chau mày, ứng phó câu hỏi của các cổ
đông và phóng viên ; Tưởng Hàm cầm lấy điện thoại, gọi cho Mặc Mặc ; Tần Quyến
khiếp sợ đứng tại chỗ, cô không thể ngờ được Vân Phong lại đoạn tuyệt đến thế,
nhất định là anh nghĩ làm như vậy thì cô sẽ không tiếp tục dây dưa tới anh nữa.
Tần Quyến nghĩ, cô nên nói cho Vân Phong ảnh chụp này
cô đã thiêu huỷ, tính cả phim ảnh đã hoá thành tro từ lâu.
Nhưng mà, bây giờ nói ra còn có ý nghĩa gì chứ? Tần
Quyến lặng lẽ rời đi.
Vân Phong không quan tâm đến bất cứ điều gì thong thả
bước ra khỏi hội trường, anh đi khỏi toà nhà cao chọc trời của tập đoàn tài
chính Tưởng Gia, quay đầu liếc mắt nhìn lên một cái, thật cao, lại cúi đầu nhìn
bóng mình in trên mặt đất, cười khổ.
Nhưng mà, thật dễ dàng, thân thể của anh dường như
cũng nhẹ nhàng phiêu đãng, trước lúc rời đi anh không thu dọn đồ gì trong văn
phòng, ngoài ảnh chụp chung với Mặc Mặc đặt trên bàn làm việc.
Anh nhìn khung ảnh trong tay, ngón tay vuốt ve khuôn
mặt của Mặc Mặc trên ảnh, Mặc Mặc, anh làm như vậy, em có thể tha thứ cho anh
không?
Anh đi đến khúc quanh của ngã tư đường, ngạc nhiên
sửng sốt, “Mặc Mặc …”
Cô nhìn anh, không nói lời nào, cả người toả ra hơi
lạnh.
Anh tiến lên muốn nắm tay cô, lại bị cô hất ra, anh mở
to mắt, Mặc Mặc chưa từng cự tuyệt anh, đây là lần đầu tiên.
Mặc Mặc mở miệng, ngữ khí vội vàng “Vì sao không nói
cho em anh muốn ra quyết định này? Vì sao không nói? Anh tính khi nào thì nói
cho em biết? Anh rốt cuộc là nghĩ thế nào? Anh quên rằng tiến vào tầng cao nhất
của ban giám đốc là giấc mộng của anh sao? Anh khổ sở chịu đựng nhiều năm như
vậy không phải vì ngày này sao? Anh lấy em không phải vì có ngày sẽ như thế này
sao?”
Người Vân Phong cứng đờ, anh nghe rất rõ ràng một câu
cuối cùng cô nói. Tim của anh giống như tắc nghẽn, không thể tin được đây là
Mặc Mặc cùng giường chung gối bốn năm với anh, đây tuyệt đối không phải cô.
“…Mặc Mặc … Em hãy nghe anh nói…”
Cô không ngừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn anh.
“Mặc Mặc, em đừng như ậy, em như vậy khiến anh cảm
thấy xa lạ …”
“Xa lạ? Bởi vì em không dịu dàng ngoan ngoãn như trước
sao? Bởi vì em không tin tưởng nghe anh nói cái gì sao? Bởi vì em không giả vờ
ngu ngốc với anh sao?”
Mặc Mặc không thể tự kiềm chế được, nước mắt chảy
xuống, rơi vào trái tim anh, thứ chất lỏng kia thật mát, thật lạnh lẽo.