Hào Môn Lãnh Thê

Chương 42

Vân Phong xoay người, cố nén nước mắt, lại thấy nước mắt Mặc Mặc ngang dọc, cô nhẹ nhàng khóc, lấy tay che miệng lại, không muốn phát ra tiếng. Chỉ có hai vai run rẩy, biết rằng giờ phút này cô đang bi thương.

Vân Phong lọc cổ họng xong mới nói tiếp “Câu chuyện đằng sau chính là một tên tiểu tử nghèo không có chút thân phận bối cảnh làm thế nào để học, làm thế nào nằm mơ trở thành nhân vật nổi tiếng vượt trội hơn người, sau đó … Anh gặp được em…”

Ánh mắt Mặc Mặc ảm đạm dần, cho nên anh tìm tới cô, cho dù đã biết từ lâu, nhưng vẫn khổ sở đau lòng.

Ánh mắt của Vân Phong cũng ảm đạm như cô “Bữa tiệc lần đó, anh và Sở Khinh Dương cùng đi, bọn anh là bạn học cùng đại học, còn là bạn cùng phòng, anh nói hết tất cả mọi chuyện của anh cho cậu ta, cậu ta là người đầu tiên biết bí mật của anh. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền biết anh muốn em, anh tin tưởng em chính là người con gái giúp anh đi đường tắt.”

Mặc Mặc quay mặt đi, Vân Phong cười khổ.

Anh tự giễu “Anh cho là mình đã nắm chắc, có thể nắm chặt em, lại quên mất mình cũng chỉ là một con người bình thường. lần đầu tiên gặp em, anh nghĩ em chỉ là công cụ của anh, nhưng lại không biết anh đã bị nội tâm bên trong em cuốn hút.”

“Cuốn hút? Em?”

“Đừng kinh ngạc, anh không rõ đó là cảm giác gì, chỉ biết đây là thật, Mặc Mặc, anh nhìn thấy một mình em đứng trên lầu, lẳng lặng nhìn rèm che pha lê, thậm chí anh còn có thể đọc được nội tâm em khi đó, cô gái kia thực yếu ớt, thật đáng thương, cô không nên xuất hiện ở trường hợp như vậy, cô không nên sinh ra ở Tưởng Gia.”

Vân Phong quay đầu, nhìn mặt tường ẩm mốc, nói tiếp “Cho nên, anh tự cho là đúng,là cho cô ấy trở thành vợ của anh. Nhưng, anh cưới cô ấy, lại không cho cô ấy thứ cô ấy muốn nhất … Thậm chí còn nghĩ rời khỏi cô ấy, anh làm tổn thương một người con gái thuần khiết nhất, anh bắt cô ấy học cách đóng kịch giống như mình, tội lỗi của anh quá nặng … Đến khi … không còn cách nào có thể vãn hồi, anh lại nhận ra, anh yêu cô ấy … Anh có thể không cần bất cứ thứ gì, nhưng không muốn mất đi cô ấy …”

Vân Phong nhìn mặt tường, Mặc Mặc nhìn bóng lưng của anh, cả hai không nói gì.

Ở thôn xóm yên tĩnh này, ở trong gian nhà cũ nát, chỉ có tĩnh lặng.

Bọn họ đều không biết điện thoại trong túi mình đã được gọi vô số lần, bọn họ lại không nghe thấy, chẳng qua là bởi vì nơi này quá xa, tín hiệu không tốt.

Ở Tưởng Gia, lúc này đang tấu lên một trường phong ba.

Tưởng Lực Hành ngồi đứng ngồi không yên, ông đốt xì gà lên, hút thuốc, nhưng nhả không hết tức giận trong lòng.

Tưởng Ngạn Chiêu và Tưởng Hàm, Tần Quyến ngồi ở trên ghế salon, giữ im lặng.

Tưởng Lực Hành nhăn mày lại,liên tục nhìn đồng hồ “Vẫn không thể liên lạc với Vân Phong và Mặc Mặc?”

Tưởng Ngạn Chiêu lắc đầu “Con đã gọi rất nhiều lần, đều nói là bọn họ ngoài vùng phủ sóng.”

Tưởng Lực Hành tức giận đập bàn “Rốt cuộc là đang làm cái gì đây?”

Tưởng Hàm nhìn thấy cha tức giận, trong lòng rất nghi hoặc “Cha có chuyện gì sao? Con biết ngày hôm nay đưa ra quyết định từ chức khiến cha tức giận, nhưng mà.. Không đến mức, trừ phi cha còn có nguyên nhân khác.”

Tưởng Lực Hành gật đầu “Đúng vậy, Vân Phong và Mặc Mặc chỉ là chuyện vợ chồng cãi nhau, còn chuyện của ta thì liên quan đến sống chết của Tưởng Gia.”
Bình Luận (0)
Comment