Tưởng Ngạn Chiêu trầm mặc một hồi “Cha, tài liệu đã
mất đi, con nghĩ tìm về cũng chẳng có giá trị gì mấy, bí mật đã tiết lộ ra
ngoài, bây giờ điều chúng ta có thể làm chính là làm thế nào để ổn định vị
trí.”
Tưởng Hàm gật đầu “Con cũng nghĩ như vậy, cha, nếu
người có thể ngồi ở đây thì chứng tỏ chỉ một phần tài liệu đấy còn chưa đủ để
đưa Tương Gia vào chỗ chết, tiếp theo chúng ta cần phải làm như thế nào?”
Vân Phong thực
sự bội phục Tưởng Hàm, suy nghĩ và sức quan sát của cô đều không tầm thường.
Vân Phong lập tức mở miệng “Cha, người nói thẳng đi,
chúng con sẽ đoàn kết nhất trí.”
Tưởng Lực Hành suy tư một chút “Tưởng Hàm nói rất
đúng,phần văn kiện kia không đủ để làm cho Tưởng Gia thay đổi hoàn toàn, nhưng
từ bây giờ chúng ta phải hết sức cẩn thận. Hiện tại Tưởng Gia cần ổn định công
ty, chuyện này bây giờ không có người ngoài biết, chúng ta phải làm như không
có việc gì, duy trì hoạt động của Tập đoàn tài chính Tưởng Gia bình thường,
nhưng mà ta muốn nói cho các con biết là chúng ta tạm thời không thể tiếp tục
giao dịch ngầm, cho nên tài chính của chúng ta không còn sung túc như trước.
Đầu tư của Tưởng Gia ở châu Mỹ và châu Âu đã triển khai được bảy phần, muốn thu
hồi lại là không thể nào, chỉ có tiếp tục, nhưng còn đừng này rất gian nan,
chúng ta cần có tiền xuất vốn tài chính, hiện tại Tưởng Gia cần nhất chính là
tiền.”
Tưởng Ngạn Chiêu bổ sung thêm “Không chỉ là vốn đầu tư
trước kia, mà đối với cơ hội mới Tập đoàn tài chính Tưởng Gia cũng không thể
lùi bước, nếu không sẽ dẫn tới nghi kỵ, đến lúc đó thì phiền toái.”
Vân Phong nhớ tới một việc, dường như càng thêm nguy
cấp “Trong tay tôi hiện tại có một hạng mục, cần lập tức hoạch định, sẽ vận
dụng rất nhiều tài chính.”
Mặc Mặc không hiểu nhiều lắm chuyện của công ty, nhưng
mà chuyện Vân Phong nói cô cũng biết “Phong, anh nói đến chuyện hợp tác của
Tưởng Gia và Sở Gia?”
Vân Phong gật đầu “Đúng, lúc trước anh và Sở Khinh
Dương đã bàn qua, cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng Sở Gia không phải Sở
Khinh Dương một mình làm chủ, ngộ nhỡ trong quá trình đầu tư xuất hiện sơ xuất
gì, Tưởng Gia và Sở Gia đề phiền phức, Sở Khinh Dương cũng khó thoát tội.”
Tưởng Ngạn Chiêu đang nhớ lại người tên Sở Khinh Dương
này “Vân Phong, quan hệ của cậu và Sở Khinh Dương không phải tốt lắm sao? Hắn
ta là người thế nào?”
“Cá nhân cậu ta đương nhiên không thàn vấn đề, chỉ là
chuyện Sở Gia bây giờ không phải tự hắn là chủ, hắn là đứa con được coi trọng
nhất, nhưng mấy đứa em của hắn luôn ham muốn vị trí của hắn, hắn cũng rất khó làm,
tôi nghĩ tôi mở miệng, hắn sẽ không cự tuyệt, nhưng mà, Sở Khinh Dương thiếu
một lý do thuyết phục những người khác trong Sở Gia. Chỉ bằng vào việc chùng
tôi là bạn bè thì không đủ trọng lượng.”
Tưởng Hàm thấu hiểu một chút đạo lý “Vân Phong, cậu
xác định Sở Khinh Dương chịu giúp chúng ta?”
Vân Phong gật đầu “Chỉ cần tôi mở miệng, cậu ta nhất
định sẽ làm.”
Tưởng Ngạn Chiêu đã hiểu “Tôi hiểu ý của cậu, hai
người mặc dù là bạn tốt, nhưng cậu ta chịu hỗ trợ những người khác trong Sở Gia
cũng chưa chắc chịu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cậu ta không những không giúp
được chúng ta mà còn bị liên luỵ theo.”
Mặc Mặc nhìn Vân Phong, “Phong, phải là lý do gì mới
có thể để Sở Khinh Dương thuyết phục những người khác trong Sở Gia? Nhưng vẫn
phải giữ bí mật của Tưởng Gia?”
Tưởng Hàm không đợi Vân Phong mở miệng, nói ra biện
pháp “Biện pháp tốt nhất đương nhiên là liên hôn.”
“Liên hôn?”
Khoé miệng Tưởng Hàm hiện lên nụ cười lạnh “Vân Phong,
có thể cho tôi số điện thoại của Sở Khinh Dương không?”
Mặc Mặc kinh ngạc “Chị, chị muốn làm gì?”
Tưởng
Hàm nhíu mày “Hỏi xem hắn có đồng ý lấy chị hay không!”