Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 104



Hai người vừa mới đứng vững dậy, liền nghe bên cạnh truyền đến một tiếng kêu rên thống khổ, may mà Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị đứng khá xa không chịu thương tổn lớn, nhưng Trình Nhân thì không may như vậy. Hắn từ đầu đến cuối đứng gần kho hàng hơn, cho dù hắn phản ứng nhanh cũng không tránh được lửa lan đến, tay trái máu tươi đầm đìa, trên người quần áo bị rách cũng không ít vết bỏng, nhưng hắn lại còn có thể cắn răng đứng lên, tay phải cầm súng chĩa vào Đường Nhiễm Mặc.

"Không nghĩ tới...... Bom là thật sự, Đường tổng tài, lúc này đây cậu đã đoán sai."

Đường Nhiễm Mặc lại đem Mạt Lị che ở sau lưng mình, nhìn đến bóng người dần dần tiếp cận Trình Nhân, hắn bất động thanh sắc, cười lạnh một tiếng, "Tôi đã đoán sai, đó là bởi vì ông cũng không biết hóa ra bom là thật."

Không sai, Trình Nhân cũng không đoán được, nếu không hắn chắc chắn sẽ tránh xa kho hàng kia. Nói vậy, nếu Trình Nhân cũng không biết, cũng chỉ có thể minh chứng, còn một người khác lừa hắn, trên thực tế, giờ phút này Trình Nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi đã chứng minh hắn cũng bị người khác lừa.

Trình Nhân nắm chặt súng lục, âm ngoan cười nói: "Đường Nhiễm Mặc, trái bom kia chính là vì người sau lưng chuẩn bị cho Tiêu đại tiểu thư, cậu không nghĩ tới, là có người muốn mượn tay tôi giết cô ấy sao?"


Hắn cuối cùng nhìn về phía Mạt Lị, khóe miệng đầy ý cười, lộ ra hắn tựa hồ thập phần chờ mong một màn này.

Mạt Lị sửng sốt, không khỏi bắt lấy góc áo Đường Nhiễm Mặc, lưng phát lạnh, có người...... có người muốn giết cô sao?

Đường Nhiễm Mặc che ở trước người Mạt Lị, hắn nhìn Trình Nhân, ánh mắt lạnh băng, quanh thân tản ra hàn khí, có thể thấy được lúc thấy bom là thật, hắn đã nghĩ tới việc này, có người đối với Mạt Lị bất lợi. Trình Nhân nhằm vào chính là mình, nhưng người cung cấp cơ hội cho Trình Nhân là nhằm vào Mạt Lị mà đến.

"Người kia là ai?"

Trình Nhân cười, "Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu sao? Người kia dám đem tôi tính kế, cho dù hiện tại hắn cũng là kẻ thù của tôi nhưng nhìn bộ dáng cậu nghĩ không ra, thật đúng là một loại hưởng thụ. Đường Nhiễm Mặc, tôi trước tiễn cậu về Tây thiên, cậu đi ngầm hỏi Diêm vương xem người kia là ai đi, dù sao tôi cũng sẽ đi tìm người kia tính sổ!"

Trình Nhân khởi động cò súng, Mạt Lị cái gì cũng không nghĩ, theo bản năng liền vọt tới trước người Đường Nhiễm Mặc, Đường Nhiễm Mặc đồng tử co rụt lại, hắn còn chưa kịp có động tác gì, một viên đạn xoẹt qua cánh tay Mạt Lị nhắm vào thân cây bên cạnh.

Trình Nhân đương nhiên không có khả năng bắn ra ngoài, ngoài ý liệu chính là hắn đột nhiên bị người sau lưng tập kích. Phương Dự xuất hiện như vậy, Trình Nhân còn đang bị thương, Phương Dự hai ba chiêu liền đem hắn chế trụ lại, thuận tiện đem súng trong tay hắn đá đi, sau đó đè nặng Trình Nhân trên mặt đất, làm hắn không thể động đậy.

Tất cả sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt.

"Này! Có sao không, hai người nói chuyện đi chứ!" Phương Dự ngẩng đầu hỏi.

"Cậu! Cậu tới thật kịp thời." Mạt Lị vui vẻ nở nụ cười, "Chúng ta không có việc gì!"


"Tiêu Mạt Lị!" Đường Nhiễm Mặc bắt lấy cổ tay cô, xoay người cô đối diện với chính mình, tay hắn đặt trên cổ tay cô không thể ức chế run rẩy, thanh âm hắn giận tới át cả lạnh lùng: "Ai cho cháu che phía trước tôi!"

Còn may... Còn may, nếu không có Phương Dự, hắn không dám tưởng tượng màn kia cô mà trúng đạn, chính mình sẽ tuyệt vọng biết bao nhiêu!

Mạt Lị nhíu mày lại, nhỏ giọng nói: "Đau......"

Cánh tay cô bị trầy da còn đổ máu, tuy rằng miệng vết thương không lớn, đau còn không bằng lúc bị Trình Nhân dẫm lên tay, nhưng cô lần đầu tiên thấy hắn phát giận như vậy, cô biêt giờ phút này mềm mỏng mới là cách làm chính xác.

Đường Nhiễm Mặc hơi khựng lại, lực đạo trên tay không tự giác giảm xuống, trên người cô huyết sắc đỏ tươi như vậy thật đâm vào mắt hắn, lan đến trái tim hắn, không ngừng nhắc nhở hắn, là do hắn không bảo vệ tốt cô gái trước mặt, đầu óc hắn bức thiết kêu gào, hắn vì sự tự tin ngu xuẩn của mình mà làm cho Mạt Lị phải chịu thương tổn.

Mạt Lị thấy hắn lâm vào trầm ngâm suy nghĩ, hơi thở quanh thân cũng phập phập phồng phồng, trong mắt giống như có sóng biển cuồn cuộn, cô bắt đầu sợ hãi có phải mình khiến cho hắn tự trách hay không, "Thúc thúc... cháu lừa gạt thúc, cháu không đau! Thúc không cần nghĩ nhiều!"

"...... Chúng ta đi bệnh viện." Đường Nhiễm Mặc thanh âm bình tĩnh một cách kỳ cục, hắn chặn ngang bế cô lên, hôn lên ấn đường, không biết làm sao lại lặp lại một lần, "Chúng ta đi bệnh viện......"

Mạt Lị ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn, không dám phát ra âm thanh, cô sợ hãi nếu mình tùy tiện nói thêm câu nữa, lời nói liền sẽ kích thích đến hắn.

Đường Nhiễm Mặc ôm Mạt Lị đi chưa được vài bước, bước chân hắn dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, đường cong lãnh ngạnh phác hoạ sườn mặt hoàn mỹ, ánh mắt hắn lạnh lẽo khiến người cảm thấy như gió tuyết lạnh băng, không khí phảng phất như là ngưng lại, áp lực không khí đạt tới cực điểm.


"Mạng người này là của tôi." Lưu lại một cảnh cáo vô pháp phản kháng, hắn ôm Mạt Lị rời đi.

Phương Dự vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc như vậy, tuy rằng bình thường hắn cũng luôn cường thế bá đạo như vậy, làm người nhìn thôi đã thấy sợ, nhưng Đường Nhiễm Mặc mới vừa rồi, một ánh mắt đơn giản là có thể làm người từ trong lòng sinh ra một cảm giác như rơi xuống địa ngục.

Trình Nhân nhìn bộ dáng Đường Nhiễm Mặc rời đi, hai mắt giống như dã thú không cam lòng, sát ý hiện lên.

Phương Dự cười lạnh đá cánh tay hắn, Trình Nhân cam chịu không thét ra tiếng, nhưng trên trán đã nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.

Phương Dự lại cười nói: "Trình Nhân đúng không, tiểu gia ta sẽ làm ngươi hối hận, dám động tay với người không nên chạm vào."

Đường Nhiễm Mặc muốn hắn giữ lại mạng Trình Nhân, như vậy ngoại trừ cái mạng, mọi thứ khác hắn không cần bảo đảm.






Bình Luận (0)
Comment