Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 119



Bên này Mạt Lị đang lo lắng chồng tương lai cho Thu Bạch Bạch, bên kia ở cửa bệnh viện, An Nhiên cùng Thu Phong hai người "vui vẻ" cáo biệt nhau, Thu Phong đã đi xa, An Nhiên lại thấy đột nhiên xuất hiện một người.

"Tiểu Đường Đường, cậu là đi theo Mạt Lị tới, hay là đặc biệt tới tìm tôi?"

Người tới đúng là Đường Nhiễm Mặc, hắn đứng trước mặt An Nhiên, xa cách cười, "Cả hai."

"Tiểu Mạt Lị tới thăm Tiểu Bạch, cậu tới tìm tôi là vì cái gì?"

"Phía trước có quán cà phê, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện tốt hơn."

An Nhiên ra vẻ kinh ngạc, "Thế nhưng có thể uống cà phê của đường đại tổng tài Thịnh Thế mời, nếu tôi không đi cũng thật quá mệt đi."

Hắn cũng không muốn phối hợp diễn với bà, hơi hơi gật đầu, "Mời."

Quán cà phê sắc điệu ấm áp, âm nhạc trữ tình làm con người thật thư giãn cả thể xác và tinh thần, cả ngày mệt mỏi đến đây cũng như được nhẹ nhàng đi.

An Nhiên uống một ngụm cà phê, gật gật đầu, "Nhiều năm như thế, phẩm vị cậu vẫn là không tồi, nơi này thật tốt. Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"

"Tôi muốn biết mục đích trở về của cô." Đường Nhiễm Mặc ánh mắt lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề, nói trực tiếp.

An Nhiên cười cười, "Mục đích của tôi, đương nhiên là vì đoạt lại con gái của tôi nha. Năm đó chật vật rời đi như vậy, hiện tại vẻ vang quay về, tất cả mọi người nói tôi là một truyền kỳ. Ách, tư vị này thật không tệ."

"Ngoại trừ Thu Bạch Bạch, mục đích khác của cô là gì?"


"Sao......" An Nhiên mặt mày chọn chọn, ra vẻ dụng ý nói: "Tôi còn có mục đích khác sao?"

Ngón tay Đường Nhiễm Mặc thon dài bưng ly cà phê lên, đạm nhiên nói: "Tôi đã tra qua, cô dùng mười bốn năm, thời khắc cuối cùng liều mạng hoàn thành nhiệm vụ của hai mươi năm, mà trùng hợp sau khi vợ chồng Tiêu Viễn qua đời không lâu thì về nước, đây là ngẫu nhiên sao?"

Bà híp mắt cười nói: "Nói không chừng là ngẫu nhiên?"

"Cô hoài nghi tôi."

"Tôi hoài nghi cậu cái gì?"

Đường Nhiễm Mặc mí mắt hơi rũ, "Cô hoài nghi tôi là hại chết vợ chồng Tiêu Viễn."

Nhất thời yên tĩnh.

Một lát, An Nhiên cười lên tiếng, "Tiểu Đường Đường, cậu nói cái gì nha, cậu là cậu bé ngoan như vậy, tôi không thể hoài nghi cậu nha."

"Không thể, không phải là không thể, cô cùng Phương Ý đều rõ ràng, tôi thống hận người Tiêu gia nhất, hiện tại Phương Ý đã chết, còn có mình cô."

"Cậu, vẫn luôn kêu là Phương Ý Phương Ý......" An Nhiên cười càng đẹp, nhưng hai mắt híp lại, thanh âm mỏng lạnh, trong nháy mắt hàn ý cơ hồ có thể đem người đóng băng lại, "Cô ấy là chị dâu của cậu."

Đường Nhiễm Mặc buông ly cà phê, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, như đêm đen làm người không biết đường lạc lối, tiếng nói hắn trầm thấp lạnh lẽo, "Tôi không có anh, như thế nào lại có chị dâu?"

An Nhiên bỗng nhiên bật cười, không khí lạnh băng đột nhiên biến mất vô tung, cô rất là bất đắc dĩ nói: "Ai nha, như thế nhiều năm, Tiểu Đường Đường cậu vẫn là không đem Tiêu Viễn tiểu tử ngốc này coi như ca ca nha, cũng không biết tên đệ khống này có ở trên trời khóc tưởng chết sống lại một lần không."

"Vợ chồng Tiêu Viễn chết, không phải tôi động tay."

Bà tùy ý có lệ. "A, tôi đã biết......"

"Như vậy, cô hiện tại có thể nói cho tôi biết cô đều tra được cái gì?"

"Ai, cậu như thế nào lại muốn hỏi tôi tin tức, tổng tài Thịnh Thế Đường Nhiễm Mặc không phải được xưng là không gì làm không được sao?"

"Cô là đội trưởng cấp hai, lại từng là cảnh sát nằm vùng quốc tế, ở phía cảnh sát lực lượng của cô mạnh hơn, đây là điều không thể phủ nhận."

Đường Nhiễm Mặc biết rõ ràng, hắn ở chính giới lực lượng không tồi, nhưng nếu bàn về án hình sự, vẫn là lực lượng của An Nhiên có tác dụng hơn, nói thêm, hắn đã từng phái người điều tra, bất quá chỉ điều tra ra một câu: tuy có điểm đáng ngờ, nhưng cũng không phải không đúng.

An Nhiên lười biếng nói, "Cậu thật đề cao tôi, được rồi, kỳ thật tôi cũng điều tra ra một chút, xe Tiêu Viễn không có người động qua, nhưng người đụng phải xe Tiêu Viễn kia, tuy rằng anh ta cũng bỏ mạng tại đó nhưng thẻ ngân hàng bỗng nhiên tăng lên một ngàn vạn, bởi vì đây là thẻ ngân hàng nước ngoài cho nên rất khó điều tra ra, hơn nữa, người nhà của anh ta trong một đêm cũng dọn đi rồi."

"Mua người giết người."

"Đâu chỉ thế, đây là mua mạng giết người."

Đường Nhiễm Mặc đáy mắt thâm thúy, "Cho tới khi tôi tra ra người khác, cô vẫn sẽ hoài nghi tôi."

"Đương nhiên." An Nhiên lúc này hào phóng thừa nhận, "Tôi là cảnh sát, người bị hiềm nghi lớn nhất tôi sẽ không bỏ qua, tuy rằng cục cảnh sát đã đem tai nạn xe này kết lại như là ngoài ý muốn, nhưng hồ sơ tư liệu còn trong tay tôi, có thể liệt ra mọi loại quan hệ, trừ bỏ địch nhân của công ty Tiêu gia, chỉ còn có một mình cậu."

"Cô nói không sai, tôi đích xác rất có hiềm nghi." Đường Nhiễm Mặc nói: "Nhưng mà cô vẫn quyết định lưu Mạt Lị bên người tôi."

"Nếu cậu động tới Mạt Lị, tuyệt đối là một cách làm ngu xuẩn, chẳng sợ chế tạo ra một ít chứng cứ, tôi sẽ dễ dàng đưa cậu vào tù. Tin tôi đi, loại sự tình này tôi ở Nam Phi làm không ít."


An Nhiên dừng một chút, lại bĩu môi, bất đắc dĩ bồi thêm một câu, "Lại nói thêm, tôi thấy Mạt Lị thích cậu như vậy, nếu đem cô bé đi, tôi chẳng phải thành đại ác nhân hay sao?"

"Mặc kệ cô nghĩ như thế nào......" Đường Nhiễm Mặc nói: "Tôi sẽ không đem Mạt Lị giao cho bất cứ kẻ nào."

An Nhiên ngoài ý muốn nhướng mày, "A? Như thế nào, Tiểu Đường Đường lại coi trọng cô cháu gái không quan hệ huyết thống này như thế?"

"Cô cho là như thế nào thì như thế ấy đi." Hôm nay nói chuyện như vậy mục đích đã đạt được, đối với An Nhiên, hắn cũng không muốn nhiều lời làm gì.

Sắc trời đã dần tối, Mạt Lị ở chơi với Thu Bạch Bạch một ngày cũng tới giờ cáo biệt.

Thu Bạch Bạch lôi kéo tay cô, lưu luyến không rời, "Cậu ngày mai còn sẽ đến thăm tớ sao?"

"Được, ngày mai tớ mang đồ ăn ngon cho cậu." Mạt Lị vui vẻ đồng ý.

Thu Bạch Bạch mắt trông mong nhìn cô, "Được...... Tạm biệt......"

"Bạch Bạch tạm biệt, ngày mai gặp."

Mạt Lị đi ra phòng bệnh, mới vừa đi đến dưới lầu, liền có một đồ vật rơi xuống đầu cô, sau đó rớt xuống cỏ. Cô xoa xoa đỉnh đầu bị đau, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỗ lầu ba đang có một bóng người ở bên cửa sổ thoắt biến mất. Cô cúi đầu nhặt đồ vật lên, thì ra một lá bùa bình an.

Cô cầm bùa bình an phù nghĩ nghĩ, xoay người quay trở lại bệnh viện, đi lên lầu ba, dựa vào trí nhớ gõ lên cửa một phòng bệnh, "Xin chào, tôi nhặt được đồ vật của phòng này làm rớt."

Bên trong truyền ra một giọng người già nhưng đầy đủ khí lực, "Đồ vật kia là tôi cố ý vứt đi, không phải rớt!"

"Phải không...... Chính là tôi nhặt về tới......"

"Ném đi!"

"A...... Được, tôi để ở cửa đây, đợi lát nữa sẽ có nhân viên vệ sinh dọn dẹp."

Trong phòng một ông già ngồi trên giường, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt uy nghiêm, đây thoạt nhìn là người không dễ sống chung. Nghe được ngoài cửa không còn động tĩnh gì, ông đứng lên đi đến cạnh cửa, lại nằm bò xuống xác định bên ngoài không có người, sau đó mới mở cửa, nghênh đón chính là một thiếu nữ tươi cười ôn hòa.

Mặt ông tối sầm, đóng cửa nhanh lại, nhưng Mạt Lị lại duỗi tay chống cửa làm ông không thể như nguyện.

"Cái này...... Lão gia gia thật sự muốn bỏ sao?" Cô nâng tay kia lên, trong tay cầm đúng là cái bùa bình an kia.

Ông già mắt nhìn thẳng, hừ một tiếng, "Nói không cần chính là bỏ, tiểu nha đầu sao nhiều chuyện như thế?"

"Vậy được rồi, tôi ném thùng rác." Mạt Lị giơ lên tay.

"Từ từ!" Ông già hô to, gọi lại cô.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

Dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, ông quẫn bách ho khan vài tiếng, xụ mặt nói: "Đưa đồ vật cho tôi, tôi tự mình ném."

Mạt Lị nghe lời đem bùa bình an đặt ở trên tay ông, rồi mới lẳng lặng mà nhìn ông, bất động.

Một giây, hai giây, ba giây......


Cuối cùng, ông nhịn không được hỏi một câu, "Cô như thế nào còn không đi?"

"Ông không phải muốn ném nó sao? Vì cái gì bây giờ còn chưa động thủ?"

Ông thổi thổi phù phù, trừng mắt, "Tôi trở về phòng lại quăng đi không được sao?"

"Đương nhiên có thể, chỉ là ông không cần lại ném qua cửa sổ, không nói tới phá hư hoàn cảnh, còn dễ dàng bị người nhặt trở lại, tôi xem không bằng vẫn là nên ném vào thùng rác."

"Cô tiểu nha đầu này từ nơi nào tới, cứ xen vào việc người khác, tôi ném đồ còn muốn tới dạy!" Ông dường như tức đến sùi bọt mép, thanh âm thật lớn muốn vang tận mây xanh.

Bộ dáng tức giận của ông già thật sự có lực uy hiếp đến tận xương cốt người nghe, nhưng Mạt Lị tựa hồ cái gì cũng không cảm nhận được, cô nhẹ nhàng cười, "Tôi không có ý giáo huấn gì... Chỉ là, đề ra kiến nghị mà thôi, bây giờ tôi phải đi, ông đừng lại ném đồ vào tôi, rất đau."

"Cô!"

"Được được, tôi đi đây, tạm biệt ông." Cô vẫy vẫy tay, xoay người rời đi thật mau.

Ông lão nhìn theo bộ dáng cô biến mất ra khỏi tầm nhìn rồi đi trở về phòng, ông ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào bùa bình an trong tay, đôi mắt đã vẩn đục không còn minh mẫn.

Lúc này Phương Dự đi đến, trên tay hắn đem theo hộp giữ ấm, "Ba, đây là mẹ làm canh gà cho ba, đừng thấy mẹ có vẻ xa cách với ba, thực tế mẹ rất quan tâm ba đó... Ba, xảy ra chuyện gì?"

Hắn nhìn ông lão không nhúc nhích gì, thật nghi hoặc, nhưng sau đó thấy được đồ vật trong tay ông, trong nháy mắt rõ ràng, "Ba mấy bữa trước không phải nói muốn ném đi sao? Sao bây giờ vẫn còn giữ đây?"

"Hừ, ba nói muốn ném đi hồi nào?" Ông lão ngẩng đầu nhìn Phương Dự, sắc mặt không có gì tốt, "Không đi xem cái tiểu nha đầu Thu gia kia, chạy tới quản việc của lão, con có phải quá nhàn hay không?"

Phương Dự trề khóe miệng, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu không phải là ba bị bệnh..."

"Cái tên tiểu tử thúi này nói cái gì!"

"Không, nói ba sớm ngày phục hồi, nhanh nhanh xuất viện."

Ông lão châm chọc mỉa mai, "Cậu không phải là không muốn chiếu cố tôi sao? Trước giường bệnh, tên bất hiếu này nói cũng thật không tồi."

Phương Dự bất đắc dĩ, cố tình cha hắn bị bệnh thì đến hầu hạ, đây chỉ sợ bệnh tim của ông bị nặng lên, "Ba, ba hiểu lầm rồi, con như thế nào lại không nghĩ đến chăm sóc cho ba?"

"Tôi xem cậu chiếu cốcái nha đầu Thu gia kia còn hứng thú lớn hơn nữa, cậu là con tôi, đừng tưởng làtôi không biết cậu nghĩ gì."






Bình Luận (0)
Comment