Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 134



|Hoàng tước: chim sẻ vàng, có câu: hoàng tước hàm thơ = chim sẻ vàng đem thơ, nghĩa là đem đến tin tức, ở đây có nghĩa như tin tức đến lúc sau|

Minh Lại khóe miệng cứng đờ, "Này...... Không cần đem sinh mệnh trân quý của tôi dùng tới từ ghê tởm có được không?"

"Chính là......" Mạt Lị nghiêm túc rối rắm một phen, "Thúc vì lý do như vậy phải đi tìm chết, thật sự rất ghê tởm."

Minh Lại: "......"

"Tuy rằng tôi biết thúc vì thích đàn ông, lại bởi vì người đàn ông này là thẳng nam, thúc đối với tình cảm của chúng tôi này không ôm bất luận hy vọng gì cho nên muốn đi tìm chết, nhưng... thúc thúc của tôi thật ra là người tốt nhất, thúc động tâm với thúc ấy cũng là bình thường, chỉ là nếu chỉ như vậy liền phải đi tìm chết, có phải là quá qua loa hay không?"

"Này, tôi cũng không phải là bởi vì......"

"Còn có, hiện tại cũng càng ngày càng nhiều người không hề kỳ thị đồng tính, thúc không cần bởi vì người bên mình không cởi mở mà đối với chính mình cảm thấy tuyệt vọng."

"Tôi nói đều không phải......"

"Nói cách khác, nói cách khác, thúc cũng không phải dị loại, chỉ là người thúc thích vừa vặn lại là đàn ông thôi, thúc chuẩn bị không có sai chỗ nào, à... ngoại trừ chuyện thúc đã từng thật sự muốn giết tôi."

"Tiểu nha đầu......" Thái dương Minh Lại giật giật, "Tôi đều nói không phải bởi vì lý do đơn giản như thế!"

Có thể để hắn nói hết lời hay không?


"À vậy sao? Đó là bởi vì cái gì?"

Minh Lại: "......"

"Thúc vì cái gì lại không nói?"

"Ừm, nói ra cô cũng không hiểu..."

"Hả?" Hắn nói một nửa liền dừng lại, làm khơi lòng hiếu kỳ càng lớn, Mạt Lị vừa định tiến lên một bước đã bị Đường Nhiễm Mặc bắt lấy tay kéo trở về.

Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

Qua hồi lâu, Đường Nhiễm Mặc không mang theo một tia cảm tình nào, nói: "Rời xa người cậu không nên tới gần, nếu không, tôi sẽ chính tay thỏa mãn nguyện vọng muốn chết của cậu."

Dứt lời, hắn khẩu súng ném xuống đất, cường ngạnh mang theo Mạt Lị xoay người rời đi.

"Chờ một chút nữa, cho cháu xin một chút thời gian thôi..." Mạt Lị ôm cánh tay Đường Nhiễm Mặc, tư thái khẩn cầu đáng thương vô cùng, làm người không đành lòng cự tuyệt.

Đường Nhiễm Mặc buồn bực giơ tay ấn vào giữa lông mày, cuối cùng không kiên nhẫn nói: "Một phút đồng hồ."

Mạt Lị lúc này mới vui vẻ cười, cô quay đầu lại nhìn về phía Minh Lại, "Tuy rằng không biết thúc đối với việc kế thừa Tương Diệp gia rốt cuộc muốn thế nào, nhưng tôi có thể ở đây nói cho thúc biết, mật mã cho cái rương đó là gì."

"Tôi nghiên cứu cả ngày, cô bất quá chỉ xem qua liếc mắt một cái, cư nhiên là có thể biết mật mã cái rương là cái gì?" Minh Lại nhướng mày.

"Mật mã là ba số, 315, thúc có thể đi thử xem."

"Tiểu nha đầu như thế xác......" Hắn đang nói đột nhiên im bặt, đột nhiên lại không dám tin tưởng hơi hơi mở to hai mắt.

Mẹ hắn là ngày 15 tháng 3 rời khỏi Tương Diệp gia, cái đồng hồ quả quýt hỏng cũng vĩnh viễn ngừng ở 3 giờ 15 phút... Sao lại có khả năng này? Tương Diệp Từ Ngộ, cư nhiên còn đối với người con gái ngỗ nghịch lại thâm tình như vậy, sao lại có khả năng này?

Minh Lại một lần nữa tự hỏi chính mình, tay nắm chặt thành quyền, hắn ngẩng mặt lên, chỉ có thể nhìn theo bộ dáng Đường Nhiễm Mặc mang Mạt Lị rời đi.

Hạc Điền Thủ tháo mặt nạ trên mặt xuống, "Minh thiếu gia, cần phải trở về."

"Đúng vậy, cần phải trở về." Minh Lại cười mê người, trong tay của hắn, đúng là cái đồng hồ quả quýt lạnh băng.

.....

Mới vừa lên xe, Mạt Lị còn chưa ngồi vững đã bị một cái hôn lạnh lẽo ngăn chặn hô hấp, Đường Nhiễm Mặc cơ hồ mang theo trừng phạt gặm cắn làm cô đau, nhưng sẽ không làm cô trần da đổ máu, cô vốn dĩ chột dạ, tự nhiên cũng không dám phản kháng. Đột nhiên lại nghĩ tới thời điểm bị Minh Lại làm hôn mê đã hôn mình, cô trong lòng càng thêm luống cuống, cái gì cũng không dám nói cho hắn biết.

Thật lâu sau, hắn buông cô ra, ở bên tai cô nói: "Chúng ta bây giờ ra sân bay."

"Bây giờ liền về nước sao......"

"Cháu có ý kiến?"


"Không......" Cô rụt rụt cổ, "Cháu chỉ là muốn từ biệt với Tương Diệp tiểu thư, rốt cuộc hai ngày này cô ấy chiếu cố cháu thật nhìều..." Thấy sắc mặt hắn không tốt, cô lại vội nói: "Sẽ không chậm trễ bao lâu đâu, rất nhanh thôi!"

Đã gần 11 giờ đêm, Tương Diệp gia còn đèn đuốc sáng trưng, dĩ nhiên không phải sự bình thường, nhưng có khách mất tích, loại khác thường này thật đương nhiên.

Tương Diệp Ưu Nại ngồi ở trong phòng hoa, Hắc Xuyên Diệu vừa mới rời đi, cô hiện tại chỉ là nhìn đóa hoa trước mặt màu trắng mà không có tâm tình cắm hoa, gia gia nói cắm hoa có thể tu thân dưỡng tính, nhưng cô cũng chỉ học tới da lông mà thôi.

"Tương Diệp tiểu thư." Mạt Lị từ bên ngoài đi vào tới, mặt mỉm cười.

Tương Diệp Ưu Nại kinh ngạc sau đó là vui sướng, cô đứng lên đi đến trước mặt Mạt Lị, "Thật tốt quá, Tiêu tiểu thư đã bình an đã trở lại, tôi nghe được bọn họ nói cô cùng Minh biểu ca biến mất nhưng tôi không giúp được gì, chỉ còn ở nơi này thật lo lắng cho hai người, đúng rồi... Minh biểu ca đâu?"

"Thúc ấy hiện tại hẳn là đi giải cái rương mật mã."

"Vậy là tốt rồi, các người đều không có sự......" Tương Diệp Ưu Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thực mau nghi hoặc, "Minh biểu ca biết mật mã là cái gì?"

"Mật mã không phải 315 sao? Còn may Tương Diệp tiểu thư nhắc nhở, tôi mới biết nguyên lai liền ở bên người Minh... Minh Lại."

"A, chuyện này có quan hệ tới tôi sao?" Tương Diệp Ưu Nại giơ tay che miệng, ánh mắt kinh ngạc.

Mạt Lị hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu nói: "Tương Diệp tiểu thư nói cái gì, ngày đó cô mang tôi tới phòng cắm hoa, còn không phải là cùng tôi nói chuyện quá khứ xưa kia sao? Tương Diệp hội trưởng muốn chọn người thừa kế từ trong ba người, cô là người không được xem trọng, nhưng nói thật, tôi cảm thấy cô ở phương diện này là thông minh nhất."

"A, Tiêu tiểu thư khích lệ tôi như thế...... Tôi thật sự thật ngượng ngùng." Tương Diệp Ưu Nại thẹn thùng cúi đầu, từ khi lớn cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên có người khen cô thông minh.

Mạt Lị tò mò hỏi: "Cô có thể phát hiện mật mã là gì, tôi cảm thấy cũng không kỳ quái, rốt cuộc cô là người hiểu Tương Diệp hội trưởng nhất, nhưng mà tôi đoán không ra ông sẽ để đồ quý gì, Tương Diệp tiểu thư có thể giải đáp cho tôi không?"

"Tiêu tiểu thư chính là vì cái này mới trở lại Tương Diệp gia sao?" Tương Diệp Ưu Nại đoán, đã xảy ra chuyện như vậy, Đường Nhiễm Mặc khẳng định là muốn lập tức mang theo cô rời đi, nhưng là cô đã trở lại.

"Làm người ai cũng có tính hiếu kỳ, tôi cũng không ngoại lệ."

"Là ảnh chụp." Trong ánh mắt Tương Diệp Ưu Nại là một mảnh trong suốt, "Gia gia nhất định là đem ảnh chụp bốn mươi năm trước để vào bên trong, trên ảnh chụp, có bà nội, có cô lớn cùng cô nhỏ, còn có cha tôi, sự hiểu biết của tôi đối với Tương Diệp gia khá rõ, lúc thấy đồ vật trên bàn trong phòng gia gia biến mất, tôi biết gia gia cất giữ là bức ảnh kia."

"Thì ra là thế......" Nghe được đáp án, Mạt Lị trong lòng không ngừng được thổn thức, Tương Diệp Từ Ngộ rõ ràng coi trọng người nhà như thế, nhưng ngoại trừ Tương Diệp Ưu Nại lại không có ai phát hiện được chân tướng.

"Hy vọng sau khi Minh biểu ca biết đáp án cũng có thể buông xuống căm thù với gia gia. Nhiều năm qua, gia gia trước nay đều không quên cô lớn."

"Chỉ hy vọng như thế." Mạt Lị nói: "Lúc tôi đi vào có đụng phải Hắc Xuyên tiên sinh, anh ấy giống như vội vã đi đâu đó."

Tương Diệp Ưu Nại cười cong khóe mắt, "Đó là bởi vì nếu anh ấy không chạy trở về, người yêu anh ấy sẽ chạy mất."

"Người... yêu?"

"Phải, Diệu ca ca từng có rất nhiều tình nhân, chỉ cần những người phụ nữ đó không vượt rào, anh ấy cũng nguyện ý luôn chiều chuộng các cô. Nhưng gần đây giống như anh ấy rất để tâm đến một người, hiện tại người đó hẳn là ngồi máy bay đi Trung quốc."

Mạt Lị hơi dừng lại, "Tương Diệp tiểu thư...... Cô không phải thích Hắc Xuyên tiên sinh sao?"

"Nguyên nhân chính là vì thích, cho nên mới muốn cổ vũ anh ấy theo đuổi hạnh phúc, có thể gặp được một người phụ nữ không tham luyến quyền tài của anh ấy, đây không phải là sự việc dễ dàng nha."


"Cho nên nói, Hắc Xuyên tiên sinh sẽ xuất ngoại kéo người yêu quay trở lại?"

"Cái này sao...... Tôi cũng không thể xác định." Còn tùy vào người đó địa vị trong lòng Hắc Xuyên Diệu quan trọng như thế nào.

"Tiểu thư." Hạc Điền Thủ đứng ở cửa, "Minh thiếu gia đã giải được mật mã, gia chủ tuyên bố mọi người đi đến họp mặt, tuyên bố người thừa kế đời kế tiếp."

Tương Diệp Ưu Nại vui vẻ nói: "Được, tôi lập tức đi ngay."

Thấy vậy, Mạt Lị nói: "Tôi đây không quấy rầy nữa, còn có người đang đợi tôi, tại đây tối muốn nói lời từ biệt cùng Tương Diệp tiểu thư."

"Tiêu tiểu thư, tôi thực thích cô, hy vọng hai chúng ta có thể trở thành bạn bè."

"Vừa lúc, tôi cũng nghĩ như thế, có cơ hội tôi sẽ viết thư cho Tương Diệp tiểu thư."

"Vậy nhất định như thế!"

"Được, quyết định như thế."

Hai người thiếu nữ giao ước xong đã đến thời điểm tạm biệt, Mạt Lị xoay người rời đi, khi đi xuyên qua đình viện, bỗng nhiên như có cảm giác gì, cô quay đầu lại, Tương Diệp Ưu Nại và Hạc Điền Thủ cùng nhau đứng ở cửa đang nhìn theo cô đi, thiếu nữ cùng thanh niên bóng dáng một cao một thấp, dưới ánh đèn bóng dáng cơ hồ muốn dây dưa quấn lấy nhau.

Thấy Mạt Lị dừng bước chân, Tương Diệp Ưu Nại chớp chớp mắt, "Xảy ra chuyện gì sao, Tiêu tiểu thư, cô quên gì sao?"

"Không có." Mạt Lị cười cười, "Chỉ là đã quên nói một câu, chúc mừng Tương Diệp tiểu thư trở thành gia chủ đời kế tiếp Tương Diệp gia."

"Cảm ơn." Tương Diệp Ưu Nại nhoẻn miệng cười.

Mạt Lị cong lên khóe môi, một lần nữa bước đi, lần này không hề dừng lại.

Hắc Xuyên Diệu ngay lúc này rời Nhật Bản, đồng nghĩa với tự động từ bỏ quyền người thừa kế, cho dù Minh Lại giải được mật mã hay như thế nào, hắn cũng không trở thành người thừa kế. Ngày đó nhắc tới Tương Diệp gia, Đường Nhiễm Mặc đã giảng giải cho Mạt Lị, gia chủ Tương Diệp gia là có quyền lợi nhận mệnh người thừa kế tiếp theo, chỉ cần Minh Lại lên làm người thừa kế, hắn nhất định sẽ chủ động từ bỏ, tiếp theo vì trốn tránh trách nhiệm, cũng chỉ có thể đem vị trí này chuyển cho Tương Diệp Ưu Nại. Tương Diệp gia chưa từng có gia chủ là phụ nữ bởi vì từ trước tới giờ không có người đem thân phận này truyền cho một phụ nữ. Cuối cùng, ở trong mắt Tương Diệp Từ Ngộ người coi trọng truyền thống nhất sẽ là một kết quả mâu thuẫn, nhưng ông không còn lựa chọn nào khác.

"Suy nghĩ cái gì?" Trên phi cơ, Đường Nhiễm Mặc đã nhìn cô bày ra trầm tư bộ dáng một hồi lâu, cô đã nghĩ đến sự tình một hồi lâu, hắn sợ đầu óc cô sẽ cháy hỏng.

"Thúc thúc, cháu không nghĩ ra, vì cái gì Tương Diệp Ưu Nại sẽ nghĩ trở thành người thừa kế Tương Diệp gia?"






Bình Luận (0)
Comment