Hào Môn Sủng Hôn

Chương 21

Sở Nghiễm Ngọc vừa dứt lời, bỗng cảm nhận được một tầm mắt nóng rực đặt trên người mình, cậu nhạy bén nhìn sang, liền thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cánh cửa kính trong suốt.

Lúc này sắc trời đã dần đen kịt lại, trong đại sảnh đèn điện sáng ngời, làm cho người ta khó nhìn thấy được sự vật ngoài cửa kính, nhưng Sở Nghiễm Ngọc vẫn thấy rõ được người đang đứng đó là ai.

Người đang đứng đó không nói lời nào, còn cản người phục vụ đang định mở cửa ra cho mình, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cậu, có vẻ đã nghe được rõ ràng cả câu cậu nói. Cũng phải, người kia trên mọi phương diện đều rất mạnh, thính giác chắc chắn cũng sẽ không kém...

Sở Nghiễm Ngọc hơi ảo não trong lòng, mới vừa rồi Tư Thần không có đây, nói chuyện với mấy người khác, có vài lời cậu còn chưa kịp suy nghĩ đã vội bật thốt ra, bây giờ cậu lại thấy hơi hối hận.

Lời dù sao cũng đã nói ra rồi, có ảo não hối hận thì cũng là vô dụng, cậu liền thẳng thắn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vứt chuyện ra sau đầu, cười một cái, nói với người đứng ngoài cửa kính: "Anh định đứng nguyên đó cả đêm luôn hả?"

Màu mắt Tư Thần càng đậm thêm, anh chợt nhớ tới đêm tân hôn hôm ấy, người này cũng nói với anh một câu tương tự —— Anh định ngồi nguyên như vậy cả một đêm hả?

Sau đó, đương nhiên họ không ngồi đó cả đêm rồi.

Họ làm cả đêm luôn.

Anh vừa đẩy cửa đi tới, Đường Viêm thấy anh liền lập tức thất vọng nói: "Sao anh không vào muộn một tí? Quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh đấy!" Không thấy cậu đang cưa anh đẹp trai sao?

Tư Thần liếc mắt nhìn cậu một cái, dùng giọng nói lạnh nhạt đáp: "Anh cậu vừa nãy vừa mới gọi điện cho tôi, cậu ấy bảo không thấy cậu đâu, bảo tôi tìm giúp."

Đường Viêm vừa nghe thấy anh trai mình, nhất thời lạnh hết cả gáy, nhanh chóng kéo Đổng Lương Tuấn tới, nói: "Anh đừng đổ oan cho tôi, vừa nãy tôi vẫn luôn đi theo Đổng Lương Tuấn mà, sao có thể không thấy được chứ?"

Tư Thần đưa mắt nhìn rồi không nói gì cậu nữa, đi tới bên cạnh Sở Nghiễm Ngọc, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cậu nói: "Đến lâu chưa? Sao vẫn còn đứng ở đại sảnh?"

Sở Nghiễm Ngọc bởi vừa nãy mới nói câu nói kia ra, lúc này thấy anh trong lòng vẫn không được thoải mái cho lắm, có điều cậu là người ngang ngạnh, nét mặt không có tí lỗ hổng nào, cười nói: "Đến được một lúc rồi, có điều gặp phải vài tên lưu manh."

Tư Thần nghe vậy, hơi cau mày, quay đầu nhìn về phía Đổng Lương Tuấn.

Ánh mắt anh mơ hồ mang theo áp lực, Đổng Lương Tuấn bị anh lườm cho tê dại cả da đầu, không dám giấu, kể lại rõ ràng chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho anh nghe.

Tư Thần trầm mặt xuống, Sở Nghiễm Ngọc thì lại cười nói: "Thôi, giám đốc Đổng đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa cả rồi, chúng ta cũng không cần phải để mấy tên khốn vô tích sự đó làm ảnh hưởng tới tâm tình, không phải là muốn lên tầng sao? Tôi còn đang tò mò không biết Huyền Sắc có bộ dáng thế nào đây."

Tư Thần thấy cậu đã nói đến vậy rồi, cũng không nói thêm gì nữa, nắm tay cậu đi về phía thang máy chuyên dụng.

Đổng Lương Tuấn và Đường Viêm đưa mắt nhìn nhau, Đổng Lương Tuấn có hơi cảm kích vì Sở Nghiễm Ngọc đã giải vây cho mình, phải biết Tư Thần cũng không dễ nói chuyện như thoạt nhìn đâu...

Thang máy kia thực ra đặt trong một không gian khác bên cạnh đại sảnh, nơi đó có thể đi vào thông qua một cái cửa nhỏ bên ngoài, thực ra không cần vào từ cửa chính của Đỏ Nhạt làm gì. Tư Thần dắt Sở Nghiễm Ngọc đi tới, trực tiếp nhập tư liệu về thân phận của cậu vào ngoài cửa và bên trong thang máy, lại để cậu quét dấu vân tay, "Lần sau em có thể trực tiếp tới thẳng đây, quét vân tay một chút là có thể lên tầng, có chuyện gì thì cứ bảo với họ."

"Được thôi." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu.

Trong lòng Đổng Lương Tuấn và Đường Viêm đều hơi líu lưỡi, Tư Thần cũng thật để bụng tới Sở Nghiễm Ngọc, phải biết đổi thành bình thường, nào có ai muốn gia nhập Huyền Sắc mà không phải trải qua tầng tầng sàng lọc đâu? Gia nhập thoải mái như vậy, hẳn cũng chỉ có một mình Sở Nghiễm Ngọc này.

Mấy người cùng nhau lên tầng, Đường Viêm vào thang máy xong lại khe khẽ bắt đầu ho khan, Sở Nghiễm Ngọc thấy sắc mặt cậu trắng bệch, có hơi để tâm tới, nhưng bởi họ không quen nhau nên cũng không tiện hỏi ra miệng.

Thang máy nối thẳng tới đại sảnh của Huyền Sắc, đại sảnh Huyền Sắc trang trí giản dị nhưng rất có phong cách, Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn xung quanh đánh giá, suy đoán đại sảnh này hẳn là được nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế nên. Trong đại sảnh cũng không còn ai khác, Tư Thần tự mình đưa cậu tới chỗ máy tính, ghi thông tin của cậu vào trong dữ liệu một lần nữa.

Trong chốc lát, anh trai của Đường Viêm là Đường Huyền cũng tới, Sở Nghiễm Ngọc đã biết tới người tên Đường Huyền này từ trước, trong lòng cậu cũng từng âm thầm suy đoán, nhưng khi thấy được người thật, vẫn hết sức kinh ngạc, không ngờ lại thật sự là người đàn ông kia.

Nhà họ Đường khác với nhà họ Sở vẫn luôn cắm rễ sâu trong nước, sản nghiệp của nhà họ Đường trải rộng khắp nơi trên thế giới, những năm gần đây cũng dần dần đưa sản nghiệp hướng lại gần trung tâm quốc nội, Đường Huyền là con lớn nhất của gia chủ nhà họ Đường, đương nhiên phải gánh vác lấy trọng trách này, được sắp đặt làm người khống chế mọi chuyện trong nước, có thể nói, nguồn thu nhập kếch sù của nhà họ Đường bây giờ chính là giải trí Đường thị và bất động sản Đường thị nổi tiếng nhất, mà Đường Huyền chính là người quản lý đứng đầu.

"Tư Thần." Hắn đi về phía thang máy, khẽ gật đầu với Tư Thần, sau đó chuyển tầm mắt lên người Sở Nghiễm Ngọc.

"Bạn đời của tôi, Sở Nghiễm Ngọc." Tư Thần giơ tay khoác hờ lên vai Sở Nghiễm Ngọc, giới thiệu với hắn.

Đường Huyền trông khá nghiêm túc, trầm ổn, nghe Tư Thần tự mình giới thiệu xong liền chủ động đưa tay ra với cậu, "Xin chào, sau này mong được chỉ giáo nhiều thêm."

Sở Nghiễm Ngọc không ngờ hắn lại cho mình thể diện lớn tới vậy, hay là nên nói cho Tư Thần thể diện nhiều tới vậy, có điều cũng không khác gì nhau cả, cậu giơ tay nắm lấy tay hắn, cười mỉm nói: "Ngưỡng mộ đại danh của Đường tổng đã lâu, không ngờ Đường tổng cũng đang ở Lan thành."

Đường Huyền buông tay cậu ra, đưa mắt nhìn về phía em trai mình, trên khuôn mặt nghiêm túc thoáng có chút lo lắng, đáp lại: "Tôi đi cùng Tiểu Viêm tới, điều kiện ở đây rất tốt, nó cũng có thể ở lại trong nước một thời gian ngắn."

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc thực ra cũng rất tò mò không hiểu sức khỏe của Đường Viêm là bị làm sao, nhưng họ không quen nhau lắm nên cậu không tiện hỏi.

Đường Viêm có lẽ đã nhìn ra được sự tò mò của cậu, cười híp mắt nói với cậu: "Khi còn bé tôi rất nghịch, trời mùa đông mà tôi ngâm trong nước lạnh tận một tiếng, sau này sức khỏe vẫn luôn không được tốt, bác sĩ nói, nếu nuôi tốt, sống tới bốn mươi tuổi cũng không có vấn đề."

Cậu nói tới thoải mái tùy tiện, như thể chuyện đang nói tới không phải việc mình sống dài lâu thế nào.

Sở Nghiễm Ngọc để ý thấy sắc mặt của Tư Thần và Đường Huyền đều hơi thay đổi một chút, đặc biệt là Đường Huyền, mặt hắn căng thẳng, trông rất khẩn trương, nhưng cũng không hề lộ ra tâm tình của bản thân. Cậu chợt nhớ tới ông chủ Trịnh và con trai hắn, khi ông chủ Trịnh nói tới con trai mình, thần sắc cũng gần như đã suýt ngất đi... Thực ra trong lòng họ có lẽ đều đau khổ như nhau, chỉ là cố nén không muốn thể hiện ra mà thôi.

Mấy người ngồi trong Huyền Sắc khá lâu, Sở Nghiễm Ngọc làm quen với họ một chút, bởi sức khỏe Đường Viêm cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa nên anh em họ Đường liền đi trước, lúc gần đi còn trao đổi phương thức liên lạc với Sở Nghiêm Ngọc, nói là có việc gì thì cứ nói với họ.

Sở Nghiễm Ngọc thấy Đường Huyền cẩn thận dìu Đường Viêm xuống tầng, mà Đường Viêm thì tựa trên vai hắn, sắc mặt tái nhợt, gần như sắp thiếp đi. Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy nôn nao khó giải thích, trong lòng lại hơi hâm mộ... Tình cảm sâu đậm như vậy, e rằng cả đời cậu cũng không thể có được.

Không, thực ra cũng không hẳn là như vậy, cậu bỗng nghĩ tới Tư Thần... tình cảm nồng nhiệt của người đàn ông này dành cho cậu, tựa như ánh mặt trời chói chang khó có thể che giấu, khó có thể cản lại, cường thế rọi vào thế giới âm u của cậu, cậu cũng là người, sao có thể không có cảm giác gì? Chỉ là theo bản năng, cậu thấy rất sợ, sợ rằng sẽ có một ngày, tình cảm đẹp đẽ ấy lại đột nhiên biến mất...

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc nở một nụ cười tự giễu, trước giờ cậu vẫn luôn mạnh mẽ, không ngờ cũng biết sợ tới một ngày như vậy?

Anh em nhà họ Đường cực kì hào phóng, Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy mình cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, cậu lén hỏi rắn đen nhỏ một chút, không biết có loại thuốc gì tốt cho sắc khỏe của Đường Viêm hay không, nhà họ Đường có tiền, gia tộc cũng đã vươn mọi tua vòi trên khắp toàn cầu, thứ thuốc bình thường nếu có thể chữa khỏi bệnh cho Đường Viêm thì chắc chắn cũng đã dùng tới rồi.

Rắn đen nhỏ nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu ta hẳn là bị hàn khí nhập thể, hơn nữa ứ đọng cũng đã qua nhiều năm, nếu muốn trị tận gốc, tốt nhất là nên dùng cỏ Chích Dương cộng thêm nước suối núi Hoa Quỳnh, vừa dùng vừa ngâm người, chậm rãi điều trị sẽ tốt dần lên." Chúng là người tu hành, gần như đều có thể hiểu được một số loại thuốc, rắn đen nhỏ cũng hiểu một chút, xem bệnh cho người bình thường cũng không tính là khó.

Hai thứ này thật khó tìm, tạm thời không có thời gian đâu mà đi tìm được, Sở Nghiễm Ngọc cũng chỉ đành nén lại trong lòng.

Sau khi từ Huyền Sắc trở về, Tư Thần càng thêm bận rộn, Sở Nghiễm Ngọc hiểu chính là bởi chuyện nhà máy sản xuất phần cứng điện thoại di động xảy ra vấn đề. Thủ đoạn của Sở Gia Đức, bên ngoài không mảy may tỏ vẻ gì, còn hào phóng tỏ vẻ coi trọng sản phẩm mới của công ty Tư Thần với mọi người bên ngoài nhưng dưới đáy ngầm lại uy hiếp các nhà máy sản xuất phần cứng to to nhỏ nhỏ trong nghề không nơi nào được hợp tác với họ, Tư Thần tuy rằng giao thiệp rộng, nhưng trong nghề này, anh cũng không quen biết nhiều, muốn tìm được nhà máy sản xuất thích hợp cũng không dễ.

Trong lúc Sở Nghiễm Ngọc đang suy tư về vấn đề này, tối đó Sở Gia Đức lại gọi điện thoại tới, thái độ vô cùng hòa ái nói: "Tư Thần bên kia có phải là đã gặp phiền toái gì rồi không? Nghiễm Ngọc, không phải ba nói con chứ, gặp phiền phức ở bên ngoài, sao không về nhà nói với ba một tiếng? Các con tìm người ngoài hỗ trợ, những người kia sao có thể để bụng tới chuyện này bằng ba của mình, phải không?"

Lời như vậy mà Sở Gia Đức cũng nói ra được, Sở Nghiễm Ngọc cũng không phản ứng gì nhiều, mà lại cực kì giật mình hỏi lại: "Có thật không? Ba bằng lòng cho chúng con mượn nhà máy nhà họ Sở dùng?"

Hai người đã ở cùng nhau hơn hai mươi năm, Sở Gia Đức vẫn khá thấu hiểu đứa con trai được tiện nghi này, biết cậu quá nửa chỉ đang giả ngu nhưng lão cũng không có ý định thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Được chứ, chỉ là con cũng biết nhà máy của chúng ta cũng cần chi tiêu, cho dù con có là con trai của ba thì cũng không thể mượn không được."

"Vậy ba có điều kiện gì?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi.

Sở Gia Đức cũng cười, nhưng vẫn rất hòa ái mà đáp: "Ba là bậc trên, lấy tiền của các con cũng kì, không bằng thế này đi, các con dùng nhà máy của nhà họ Sở, vật liệu cũng có thể dùng nguồn cung của chúng ta, tiền cũng không cần đưa cho ba đâu, cứ trực tiếp để ba nhập cổ phần thì thế nào?"

Sở Nghiễm Ngọc quả thực đã bị sự vô liêm sỉ của lão làm cho khiếp sợ, cậu cười nói: "Vậy không tốt đâu ba, tuy chúng ta là cha con nhưng cũng không tiện chiếm món hời của ba như vậy."

Sở Gia Đức cười đáp lại ngay: "Sao khách khí với ba con thế?"

Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, lời nói bỗng xoay chuyển một trăm tám mươi độ, nói: "Có chuyện này hẳn là ba vẫn chưa biết đâu nhỉ, ba."

"Chuyện gì?" Sở Gia Đức hỏi.

Sở Nghiễm Ngọc cười càng thêm tươi, dùng giọng nói càng thêm ôn hòa mà đáp: "Nghe nói chuyện Tống Chí Hiên xảy ra chuyện, nhà họ Tống này, còn cả mấy nhà cùng làm ăn với họ đều đã bị đuổi ra khỏi Lan thành, gần đây Sở Hạo qua lại với họ rất thân, không phải là đã cùng nhau làm ra chuyện gì đó chứ? Ba cẩn thận, đừng để người ta nắm được nhược điểm của mình nhé."

Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Sở Gia Đức trở nên khó coi ngay lập tức.
Bình Luận (0)
Comment