Ed: Từ chương này t sẽ để Sở Nghiễm Ngọc là "y" thay "cậu" như ở các chương trước nhé. Lí do thì chỉ đơn giản là t thấy nó hợp với tính cách của nhân vật hơn thôi! Các chương trước bao giờ có thời gian rảnh t sẽ sửa lại sau. Chương này dài quá, t thì vốn bận, mỗi hôm làm một tí hôm nay mới xong:p Triệu Chí Tân vừa tiếp tục hợp tác vớ Sở Nghiễm Ngọc, muốn để y đầu tư tiền cho mình, vừa nối quan hệ với Sở Hạo.
Sở Hạo vốn vô cùng sợ rằng hai người thân cận quá, sẽ làm cho bí mật kia bị người ta phát hiện ra manh mối gì đó, làm cho nó lộ ra ngoài ánh sáng, có điều thấy Triệu Chí Tân nịnh bợ mình, trong lòng gã vẫn hơn dễ chịu hơn chút, nghĩ đi nghĩ lại, không bằng kéo Triệu Chí Tân về bên mình, như vậy không cần biết Sở Nghiễm Ngọc có ý đồ gì thì cũng đều không dễ đạt được!
Thực ra gã cũng đã nghĩ tới chuyện có nên giết chết Triệu Chí Tân luôn hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Triệu An Dân cũng không chỉ có một mình Triệu Chí Tân là thân thích, gã cũng không thể giết chết tất cả những người còn lại được.
Quan trọng nhất là, chuyện Sở Nghiễm Ngọc sống lại làm cho gã sinh ra bóng ma trong lòng, nhỡ những người khác cũng chết đi sống lại, gã cảm thấy bản thân chắc sẽ giảm thọ mười năm mất!
Nghĩ tới chuyện Sở Nghiễm Ngọc sống lại cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra kia, dù đã lâu như vậy rồi nhưng Sở Hạo vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái, gã lại một lần nữa làm cho ý nghĩ của mình càng thêm kiên định.
Triệu Chí Tân thì đã suy tính thật kĩ càng, gã không muốn đắc tội cậu em họ đang có quan hệ đang rất tốt là Sở Nghiễm Ngọc này, mặt khác, lại càng muốn câu kết với Sở Hạo, đúng lúc sau khi Sở Hạo nghĩ thông suốt, cũng trở nên thân thiện hơn với gã, trong lòng Triệu Chí Tân vui tới phát điên, không ngờ rằng dễ dàng như vậy đã có thể quen được với một tên thiếu gia nhiều tiền, lập tức nói khoác lên tận trời về số tiền mình vừa thu được sau khi ra được bài hát đơn kia, muốn Sở Hạo bằng lòng bỏ tiền ra để đầu tư vào.
Sở Hạo bị quản chế khắp nơi trong công ty, bởi lão già Sở Gia Đức kia lúc nào cũng quản gã, nên gã không thể tùy tiện nổi nóng, trong lòng đang bị đè nén hết sức, nghe nói có một cơ hội kiếm tiền dễ như vậy, sao có thể không cảm thấy hứng thú, Triệu Chí Tân lại nói khoác lên trời như vậy, cũng không nhịn được mà động lòng bỏ ra một khoản tiền đầu tư vào đại dương mênh mông là làng giải trí này...
...
Trong đầu Sở Hạo nghĩ thế nào, Sở Nghiễm Ngọc dù chưa gặp gã, cũng đã có thể đoán rõ được bảy tám phần, thậm chí chuyện Triệu Chí Tân sẽ câu kết với Sở Hạo, đều nằm trong suy tính sẵn của y, thế nên khi La Phong nói cho y biết tin này, y không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào.
"Chờ bao giờ Triệu Chí Tân quay lại, thì cứ nói với anh ta, gần đây tôi ra ngoài giải sầu, chuyện đầu tư, chờ tôi về rồi lại nói sau."
"Được." La Phong hiểu rõ lòng dạ của vị này, đương nhiên không phải là người mà Sở Hạo có thể sánh với, biết y quyết định như vậy chắc chắn là đã có quyết định của riêng mình.
Cúp máy, chú Tần đúng lúc đi tới, nghe thấy lời y nói, hỏi: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc muốn ra ngoài giải sầu? Có cần tôi đi chuẩn bị gì không?" Bởi gần đây vị thiếu gia này ở nhà động chút là lại ngủ thiếp đi mất nên chú Tần rất để bụng, lúc nào cũng để mắt tới y, chỉ lo y đột nhiên lại ngủ mất, để xảy ra chuyện gì, sẽ đau lòng chết người.
Sở Nghiễm Ngọc nói lời này vốn chỉ là một cái cớ với Triệu Chí Tân mà thôi nhưng nghĩ lại gần đây mình hình như đúng là ngủ hơi nhiều, y cũng không hiểu mình bị làm sao, cứ cảm thấy rất buồn ngủ, có lúc đang nói chuyện cũng thiếp đi, làm hại mọi người trong nhà phải lo lắng, chỉ sợ sức khỏe y xảy ra vấn đề gì, Tư Thần còn vì vậy mà đưa y tới bệnh viện kiểm tra mấy lần, kết quả đương nhiên là không hề kiểm tra ra được bệnh gì.
"Ra ngoài một chút cũng tốt, có điều đây vẫn chỉ là kế hoạch mà thôi, chưa gần phải gấp gáp." Sở Nghiễm Ngọc cũng cảm thấy gần đây lâu rồi mình không ra ngoài, rảnh quá mới luôn thấy mệt rã rời, thế nên ra ngoài đi đâu đó một chuyến cũng rất tốt, đúng lúc y còn muốn tìm thuốc chữa cho Đường Viêm, một mũi tên trúng hai con chim.
Chú Tần rất tán thành với y, "Vậy cũng tốt, thiếu gia Nghiễm Ngọc quyết định xong rồi nói cho tôi biết là được, những chuyện khác tôi sẽ sắp xếp."
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu.
Đường Viêm gần đây bởi quen được với người bạn là Sở Nghiễm Ngọc này nên tâm tình mỗi ngày đều không tệ, nhưng sức khỏe cậu không bởi khí trời càng lúc càng ấm mà chuyển biến tốt, hai ngày nay cậu ngược lại còn bị say nắng, cứ vậy, khiến cho tình hình sức khỏe của cậu càng thêm xấu đi, ngày nào cũng mê man trên giường bệnh, thời gian nằm trên giường còn dài hơn Sở Nghiễm Ngọc.
Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần cùng tới nhà họ Đường thăm cậu, Đường Viêm thấy họ tới thì có vẻ có tinh thần hơn một chút, giãy giụa muốn xuống giường.
"Cẩn thận một chút." Đường Huyền vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu, đau lòng vuốt tóc cậu, nâng giường cậu lên một chút, lại nhét một cái gối sau lưng cậu.
Vừa nãy giãy giụa nên Đường Viêm lại hơi nhẹ giọng ho lên, người trẻ tuổi từ nhỏ đã phải chịu mọi dằn vặt này, ngay cả ho khan cũng không còn chút sức lực gì, khụ đến người run lên bần bật, tiếng ho khan kéo dài không dứt kia làm cho trong lòng người khác cũng trở nên đau lòng theo.
Đường Huyền trầm mặc ngồi nơi đầu giường, thỉnh thoảng lại vuốt lưng cho cậu.
Sở Nghiễm Ngọc khẽ cau mày, Đường Huyền tuy không nói gì, nhưng Sở Nghiễm Ngọc có thể thấy được nỗi đau đớn thống khổ và sự uể oải sâu sắc, đè nén tựa như không để cho người khác nhìn thấy được hy vọng kia.
Đường Viêm ho khan một hồi xong cuối cùng cũng trở lại bình thường, gương mặt tái nhợt vì ho khan nên đã ửng đỏ lên không ít, ngẩng đầu cười cười với hai người, nhẹ giọng nói: "Hai người tới rồi, Nghiễm Ngọc, tôi còn đang muốn tìm cậu đây, anh trai mua cho tôi một con diều hâu, uy phong lắm, chờ tôi khỏe rồi sẽ mang nó tới nhà cậu chơi."
Đường Huyền dùng khăn mặt ấm lau mồ hôi lạnh túa do ho nhiều ra trên trán cậu, vừa làm vừa thấp giọng nói: "Một câu đừng nói quá dài."
Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Được thôi, tôi chờ cậu mang diều hâu tới nhà tôi chơi."
"Cứ quyết định vậy đi." Đường Viêm cười híp cả mắt lại, tuy rằng sức khỏe rất tệ, nhưng tính cách cậu thì vẫn rộng rãi hoạt bát như vậy.
Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần ngồi chơi ở nhà họ một lát, Đường Viêm thấy mệt, Đường Huyền liền cẩn thận đặt cậu nằm xuống giường, rồi tiễn hai người ra ngoài.
"Sức khỏe của Đường Viêm thế nào rồi?" Ra ngoài rồi Tư Thần mới hỏi một câu.
Vừa ra khỏi phòng, sự uể oải trên người Đường Huyền lập tức lộ rõ ra, hắn giơ tay xoa xoa hai bên thái dương, giọng nói trở nên khàn khàn, "Không tốt lắm, hai ngày nữa nếu vẫn không tốt lên được, tôi sẽ đưa em ấy quay lại Mỹ."
Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy liền liếc mắt nhìn hắn, nghĩ một chút nhưng vẫn chưa nói gì cả.
Tư Thần gật đầu, vỗ vỗ vai bạn, cùng Sở Nghiễm Ngọc về nhà.
Khi về nhà Tư Thần thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang nhíu mày, liền ôm vai y hồi lâu, an ủi: "Từ nhỏ Đường Viêm đã tiếp thu trị liệu bên Mỹ, bác sĩ bên kia hiểu rõ tình trạng sức khỏe của cậu ấy hơn, sẽ tốt hơn cho bệnh tình của cậu ấy."
Sở Nghiễm Ngọc cau mày suy tư một lúc, quay đầu nhìn anh hỏi: "Nếu như tôi nói tôi có cách có thể trị khỏi bệnh cho cậu ấy, thì Đường Huyền... có bằng lòng tin lời tôi không?" Đây mới là điều khó khăn nhất, dù sao y cũng không phải là bác sĩ, lại càng không phải là cao nhân thế ngoại gì, làm cho người khác tin tưởng quá khó, mà nếu bệnh nhân và người nhà bệnh nhân không tin y, thì cho dù y có linh đan diệu dược gì trong tay thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Tư Thần nhíu mày, trong lòng hơi động, đột nhiên nhớ tới những trái cây có hình đèn lồng quả tim kia, hai mắt anh nhìn y chăm chăm, nói: "Em nói thật ư? Em thật sự có cách chữa khỏi bệnh cho cậu ấy?"
"Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là có lẽ họ sẽ không tin lời tôi." Sở Nghiễm Ngọc giơ tay búng trán anh một cái.
Tư Thần kéo tay y xuống nắm lấy, trong giọng nói chan chứa sự vui mừng, "Nếu như lời em nói là sự thật, vậy thì những việc còn lại cứ để anh lo, Đường Huyền sẽ tin thôi."
Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một lát, cũng cảm thấy đúng là như vậy, Tư Thần với Đường Huyền trông khá thân thiết, còn đều là hội viên của Huyền Sắc, hẳn đã quen biết nhiều năm, lời anh nói, Đường Huyền đúng là dễ tin tưởng hơn.
Khi hai người trở lại biệt thự rồi, y mới nói: "Vậy thì chuyện này cứ quyết định như thế đi, đợi tôi nắm được tin tức chính xác thì chúng ta cùng nhau đi tìm đồ, đừng vội nói cho Đường Huyền biết, lại làm cho cậu ấy mất công vui vẻ một hồi."
Tư Thần gật đầu, chuyện này anh cũng hiểu rõ.
Chú Tần hãy còn chưa ngủ, thấy hai người về rồi liền đi tới, có vẻ như có lời muốn nói.
"Có việc gì sao?" Tư Thần hỏi.
Chú Tần gật đầu, ngậm cười nói: "Là có chuyện vui, thiếu gia, mật ong cậu gửi về nhà, lão gia dạo gần đây có ăn, phu nhân gọi điện về nói sức khỏe của lão gia có vẻ tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng minh mẫn hơn trước."
Tư Thần nhướng mày, Sở Nghiễm Ngọc liền thấy được nụ cười rất ít khi nở trên môi anh, đó là một nụ cười hết sức ưa nhìn, nên y cũng cười theo.
"Cháu biết rồi, đã vậy thì chú hãy gửi thêm một ít mật ong nữa về."
Chú Tần cũng bật cười, nhìn anh một chút, lại nhìn Sở Nghiễm Ngọc đang đứng bên cạnh anh, cười híp mắt nói tiếp: "Phu nhân còn hỏi, cậu định lúc nào mới đưa thiếu gia Nghiễm Ngọc về."
Ngón tay Sở Nghiễm Ngọc đang buông xuống bên người theo phản xạ khẽ nắm lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng trở lại.
Nụ cười của Tư Thần trở nên thật dịu dàng, "Sẽ sớm thôi, chờ tâm tình Nghiễm Ngọc tốt rồi cháu sẽ đưa em ấy về."
Chú Tần gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Hai người quay lại phòng ngủ, Sở Nghiễm Ngọc chưa đi tắm ngay mà ngồi xuống ghế, tựa lưng vào sofa, đôi chân dài vắt chéo, đưa mắt nhìn anh như chế nhạo.
Tư Thần bị đôi mắt kia nhìn, cảm thấy căng thẳng một cách kì lạ, vội ngồi xuống cạnh y, hai mắt nhìn y chăm chú, chờ y ra lệnh cho mình.
"Anh không có lời nào muốn nói với tôi sao?" Hai người nhìn nhau một lúc, Sở Nghiễm Ngọc mới mở lời hỏi.
Tư Thần đương nhiên là hiểu y muốn nói tới chuyện gì, ho khan một tiếng, giọng nói nhu hòa lại, hỏi: "Mẹ anh muốn gặp em, chừng nào thì em mới đồng ý cùng anh về Bắc Kinh đây?"
Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: "Người nhà anh... có thể tiếp nhận chuyện anh cưới đàn ông về sao?"
Tư Thần giơ tay ôm y vào lòng, "Sẽ, anh sẽ làm cho họ tiếp nhận em."
Sở Nghiễm Ngọc còn đang định trêu anh, có điều nghĩ rồi y lại thôi, thuận thế nhích sát vào trong lòng anh, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.
Chờ tới khi Tư Thần phát hiện ra thì y đã ngủ say sưa rồi, Tư Thần có phần bất đắc dĩ, yêu chiều hôn lên trán y một cái, ôm người lên giường ngủ, nhẫn nhịn đi vào phòng tắm bưng chậu nước ấm tới lau người cho y.
Cơ thể Sở Nghiễm Ngọc rất trắng, khác hoàn toàn với làn da trắng tới tái nhợt kia của Đường Viêm, dưới ánh đèn có cảm giác như đang tỏa sáng lấp lánh, đặc biệt là khi được khăn ướt lau qua xong, trông lại càng trắng nõn mịn màng, Tư Thần nhìn tới có chút không dứt nổi mắt ra nổi.
Khi lau tới bụng y, Tư Thần nhìn thấy trên bụng y có một mảng da màu hồng, vào đêm tân hôn của hai người, Tư Thần đã nhìn thấy toàn bộ trên dưới của y, sau đó cũng đã gần gũi vô số lần, đương nhiên cũng đã nhìn thấy vệt hồng này này rồi, anh vốn còn cho rằng đó chỉ là một cái bớt, nhưng bây giờ nhìn lại cảm thấy hình như hình dáng của nó đã thay đổi.
Trí nhớ của Tư Thần cực tốt, vệt màu hồng này anh nhớ rất rõ, trước chỉ có một vệt nhỏ, màu nhạt hơn bây giờ một chút, nhưng cái vệt này bây giờ hình như lại lan rộng ra, duỗi sang hai bên, nhìn như một đóa hoa sen đã - được - khai - bao...
Tư Thần: "..."
Ném liên tưởng khó có thể giải thích này ra sau đầu, anh có phần bận tâm, lo rằng vệt hồng này có vấn đề gì không, không biết việc dạo này Sở Nghiễm Ngọc hay buồn ngủ có liên quan gì tới vệt hồng này không, liền dùng điện thoại chụp ảnh lại, định cho bác sĩ xem.
Sáng hôm sau, Sở Nghiễm Ngọc bị ác mộng đánh thức, tỉnh lại rồi vẫn thấy sợ hãi vô cùng, nhưng lại không nhớ nổi nội dung, vừa mệt vừa đói, vội ngồi dậy.
Tư Thần đã rời giường đi làm từ sớm, nói thật, công ty này anh vốn cũng không để bụng tới mức đó, anh cũng không phải là người có năng khiếu kinh doanh gì, còn định mời một người có năng lực tới làm giám đốc để quản lý công ty thay mình, nhưng sau khi kết hôn với Sở Nghiễm Ngọc rồi, thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn luôn canh cánh về chuyện thân thế của mình, lại thấy y có năng khiếu trong lĩnh vực này, dần dần anh cũng bị cảm hóa theo, dù sao tuổi tác anh cũng không còn nhỏ, cũng nên có một sự nghiệp vững chắc.
Sở Nghiễm Ngọc day day trán, đi xuống dưới tầng, không nhịn được phải ngáp một cái, vẫn còn cảm thấy rất buồn ngủ.
Bữa sáng chú Tần vẫn luôn để sẵn trên bếp tiện hâm nóng cho y, thấy y rời giường ông liền bưng đồ lên ngay, vừa làm vừa nói với y: "Trong vườn hôm nay có một con đại bàng lớn bay tới, cũng là bạn của thiếu gia Nghiễm Ngọc phải không?"
Sở Nghiễm Ngọc thiếu chút nữa đã bị sặc, chẳng lẽ dưới ánh mắt của quản gia, không cần biết trong nhà có động vật gì tới, thì đều là bạn của y sao?
Y không khỏi suy tư một lát, hình như trước đây y cũng không thích mấy con vật nhỏ kia mà nhỉ?
"Cháu cũng không biết, ở đây sao có thể có đại bàng được? Gần nội thành như vậy, đại bàng có thế nào cũng đâu đến đây?" Sở Nghiễm Ngọc nhận khăn tay lau miệng, bản năng tránh xa nguy hiểm của động vật vô cùng mạnh mẽ, hẳn sẽ không tụ tập ở chỗ có nhiều con người ở, loài chim dữ thân to như đại bàng thì càng là như vậy, hơn nữa cũng bởi hình thể của chúng quá to lớn, đối với con người thời đại này thì hệ số nguy hiểm lại càng lớn hơn nữa.
Chú Tần nghe y nói không biết, còn rất thất vọng, "Có lẽ nó sống trên núi Ngọc Lan, cũng không biết có phải là do đồ ăn trên núi ít nên mới xuống núi hay không, vậy để chút nữa tôi cho nó ít thức ăn là được."
Sở Nghiễm Ngọc định nói tốt nhất là đừng để ý tới, dù sao cũng là loài chim dữ, mạo muội tới gần nói không chừng còn bị tấn công lại, nhưng bỗng lại nghĩ tới chuyện con đại bàng này nhỡ cũng là yêu tu mà chim khách quen thì sao? Nghĩ vậy cũng có vẻ khá là có lý, y vội vàng ăn xong bữa sáng, rồi đi vào vườn hỏi thử.
Rắn đen nhỏ vẫn còn đang cuốn lấy thân cây mà ngủ, chim khách thì chăm chỉ hơn, đang bắt sâu bọ trong vườn ăn, từ sau khi nó đến, các loại côn trùng gây hại dưới chân núi đều bị nó bắt sạch sẽ, vườn cũng không cần phải phun thuốc trừ sâu nữa, thế nên chú Tần thích chúng cũng là không lạ.
Chim khách nhỏ thấy Sở Nghiễm Ngọc tới, nhanh chóng bay tới bên cạnh y, nói: "Chuyện lần trước ngài nhờ ta hỏi thăm, ta đã nghe ngóng được rồi, có điều người bạn kia của ta cảm thấy điều kiện nơi này rất tốt, cũng muốn tìm một chỗ ở ở nơi này, có được không?"
Sở Nghiễm Ngọc nhất thời nghĩ tới con đại bàng kia, nhíu mày, "Ngươi nói bạn của ngươi không phải là một con đại bàng đấy chứ?"
Chim khách hơi bất ngờ, gật đầu nói: "Đúng vậy, ngài đã gặp nó rồi sao?"
"Là chú Tần nhìn thấy, cứ để nó muốn tới thì tới đi, dù sao diện tích nhà cũng rất lớn." Sở Nghiễm Ngọc biết thực ra chú Tần rất thích đám động vật này, cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý để con đại bàng kia ở lại.
Chim khách gật đầu ngay, còn nói: "Nó đã từng đi qua rất nhiều nơi, tới lúc đó sẽ đích thân đưa mọi người đi tìm thứ mọi người cần, cứ yên tâm."
Chim khách nhỏ nói xong thì bay vào trong vườn gọi con đại bàng kia tới.
Con đại bàng này chính là một con kim điêu, nó rất to, Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt liếc nhìn, thân nó phải dài hơn một mét trở lên, nó vươn hai cánh bay từ trong vườn cây lại đây, chiều rộng tuyệt phải trên hai mét, hình thể to khổng lồ, nhìn như vậy trong khoảng cách gần, rất áp lực.
Sở Nghiễm Ngọc bỗng nghĩ tới chuyện hôm qua Đường Viêm còn nói với mình, anh trai cậu ấy mua cho cậu một con diều hâu cực kì uy vũ, tự dưng lại nở một nụ cười ranh mãnh, so với con chim đại bàng này, diều hâu của cậu ấy căn bản thật không đáng chú ý tới.
Kim điêu còn ít lời hơn cả chim khách, nó đậu trên một cành cây to trước mặt y, nói: "Xin chào, cảm ơn vì đã đồng ý thu lưu ta."
"Đừng khách khí, ta cũng có yêu cầu, cần ngươi giúp đỡ." Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu.
Lúc này chú Tần đi từ trong nhà ra.
"Thiếu gia Nghiễm Ngọc, Đường tiểu thiếu gia tới." Ông vừa nói vừa đưa mắt nhìn về con đại bàng to lớn cách đó không xa, mỏ nó vừa dài vừa cong, chẳng khác gì một lưỡi dao sắc, nó đứng vững vàng trên cây, ánh mắt sắc bén có thần nhìn sang, khiến người không rét mà run.
Ông vừa nói xong, Sở Nghiễm Ngọc đã nghe thấy giọng của Đường Viêm, "Nghiễm Ngọc Nghiễm Ngọc, tôi mang diều hâu của tôi tới cho cậu xem, uy phong lắm nha."
Ngay sau đó, Đường Viêm đi tới, bên cạnh cậu là một vệ sĩ mặc tây trang, trong tay vệ sĩ là một cái lồng, trong lồng có một con diều hâu đang đứng thẳng, cũng không lớn lắm, chân nó còn bị buộc dây xích.
Diều hâu mới đầu còn ưỡn ngực rất uy phong, tư thái bễ nghễ thiên hạ, ai ngờ khi nhìn thấy con kim điêu to hơn nó gần gấp đôi, lại lập tức rụt cổ lại, kêu không ngừng, có vẻ rất e ngại.
Sở Nghiễm Ngọc: "..."
Đường Viêm: "..."
Rất nhanh, Đường Viêm cũng phát hiện thấy con đại bàng kia, dù sao hình thể to lớn như vậy đặt ở đó, muốn không nhìn thấy cũng khó, so với con đại bàng kia, diều hâu của cậu nhất thời bị chèn ép đến không còn một mống.
Đường Viêm: "..."
"À, con kim điêu này là bạn của tôi, hôm nay vừa mới tới, diều hâu của cậu thật không tệ, trông rất đẹp, rất đáng yêu." Sở Nghiễm Ngọc nhịn cười, cảm thấy bắt nạt Đường Viêm như vậy thật là không phúc hậu, có điều ai bảo cái tên này lại đáng yêu như vậy chứ, khiến cho người ta không bắt nạt một chút liền thấy ngứa cả tay.
Đường Viêm oán hận nhìn y, vốn còn muốn dùng diều hâu của mình để áp bức chim khách nhỏ của đối phương, ai ngờ tới đây kết quả lại thành ra như vậy, đúng là tức điên lên mất!
Tuy nói là nói như vậy, nhưng con kim điêu kia quả thực quá ngầu lòi, Đường Viêm chỉ chốc lát sau đã không nhịn được mà tới gần cành cây nó đang đứng, nói liên thanh: "Con chim này ngầu chết mất, Nghiễm Ngọc rốt cuộc tại sao cậu lại quen nhiều động vật vậy, ngay cả đại bàng ngầu vậy mà cũng quen nữa!" Hơn nữa cũng không cần dùng xích, nó cũng không bay mất!
"Nó là bạn của chim khách, sẽ ở lại trong nhà một thời gian ngắn, cậu thích thì có thể sang đây thăm mỗi ngày." Những yêu tu nho nhỏ này đều có tu vi nhất định, tâm tính cũng lãnh đạm hơn những loài chim bình thường nhiều, ít khi tấn công con người, chuyện này có vẻ như sẽ làm giảm đạo hạnh của chúng nên Sở Nghiễm Ngọc cũng không lo rằng chúng sẽ làm Đường Viêm bị thương.
Đường Viêm quả thực cực kì ghen tị, hâm mộ với Sở Nghiễm Ngọc, tại sao lại có người có thể kết bạn được với động vật liên tục như vậy được nhỉ!
Sức khỏe Đường Viêm không tốt, Đường Huyền có vẻ cực kì bận tâm tới chuyện này, ở nhà họ Tư chưa được bao lâu, vệ sĩ đi cùng đã đưa cậu về.
Lúc này Sở Nghiễm Ngọc mới có cơ hội nói chuyện với chim khách và kim điêu kia.
Kim điêu nói rất ít, mà đều chỉ nói những lời trọng điểm, "Cỏ chích dương mọc trong lòng một dòng suối nước ấm tỉnh N, nước suối núi Hoa Quỳnh thì ở thành phố H, hai nơi này không hề gần nhau, nhưng cỏ chích dương vừa rời khỏi nước suối thì dược tính sẽ dần dần yếu đi, thế nên tốt nhất là vừa tìm được nên cho người cần dùng thuốc sử dụng ngay, nấu cỏ ấy thành thuốc để ngâm người, cứ vậy nửa năm, một năm, lại cẩn thận điều trị sức khỏe, sẽ từ từ khỏi hẳn."
"Chuyện này cũng không khó, nhà họ Đường có thể thiếu gì chứ không thiếu tiền được, chỉ cần có tiền, hoàn toàn có thể phái nhiều người đi chuẩn bị." Sở Nghiễm Ngọc cũng không quá lo về chuyện này, phiền toái duy nhất chính là chỉ có một kim điêu, có thể sắp xếp người đi theo hướng tìm vật nhưng kim điêu lại không thể dẫn đường cho cả hai nhóm được.
Không ngờ kim điêu vừa nghe xong lời y nói lại lắc đầu, đáp: "Không dễ như ngươi nghĩ đâu, dù là cỏ chích dương hay là nước suối núi Hoa Quỳnh thì đều là linh vật cả, có sự giúp đỡ cực kì lớn cho một số yêu tu, xung quanh chắc chắn đều có yêu tu mai phục bảo vệ, chuyện có liên quan tới linh vật, một là không thể để quá nhiều người bình thường bị cuốn vào, hai là yêu tu không phải ai cũng là người lương thiện, có tính tình ôn hòa dễ nói chuyện, thế nên đa phần chúng sẽ tấn công mọi người."
Trước đây Sở Nghiễm Ngọc chưa từng tiếp xúc với phương diện này, kim điêu nói như vậy xong, mới cảm thấy mình quả là đã thiếu thận trọng quá mức, y suy tư một lúc rồi mới nói: "Vậy chúng ta thương lượng một chút rồi lại nói tiếp, cám ơn ngươi."
"Đừng khách khí." Kim điêu khẽ gật đầu.
Tối đó Tư Thần về nhà, Sở Nghiễm Ngọc kể chuyện này cho anh nghe, Tư Thần nghe nói có thể trị hết được bệnh cho Đường Viêm, trong lòng đương nhiên là cực kì hưng phấn, "Vậy cũng không khó, chúng ta có thể đi lấy nước suối núi Hoa Quỳnh, sau đó lại đi hái cỏ chích dương, khi về sẽ lập tức đưa cho Đường Viêm dùng."
Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy đây cũng chỉ là cách duy nhất rồi, Tư Thần thương lượng với y xong, thì gọi điện thoại cho Đường Huyền ngay lập tức, báo tin cho hắn nghe.
Đường Huyền nghe Tư Thần nói xong thì ngẩn ra, rồi lập tức đáp: "Tôi tới ngay đây."
Sở Nghiễm Ngọc mơ hồ còn nghe thấy tiếng hỏi thăm của Đường Viêm từ đầu bên kia điện thoại.
Đường Huyền quả nhiên đã tới ngay lập tức, khuôn mặt vẫn duy trì bình tĩnh trầm ổn, nhưng lại cực kì mong chờ nhìn hai người, hỏi, "Phương pháp hai người nói thực sự hữu hiệu?!"
Tư Thần gật đầu, "Tôi tin Nghiễm Ngọc."
Trong lòng Đường Huyền có chút hỗn loạn, đã bao nhiêu năm chờ đợi, đột nhiên có khả năng chuyển biến tốt, thực không dám tin nổi, toàn thân đều có chút bối rối.
"Cứ để cho cậu ấy bình tĩnh một chút đã." Tư Thần vỗ vỗ tay Sở Nghiễm Ngọc, anh và Đường Huyền cũng không phải là kiểu người dễ vui sướng tới choáng váng cả đầu óc, những lúc như thế này lại càng là lúc cần bình tĩnh lại nhất.
Đường Huyền ngồi ngẩn ra một lúc, khi ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt đã lắng đọng lại, trầm giọng nói: "Đã như vậy rồi thì tôi cũng sẽ tin tưởng hai người, chúng ta khi nào xuất phát, cần chuẩn bị gì thì hai người cứ nói với tôi."
"Anh cũng sẽ đi cùng với chúng tôi?"
"Ừ, có được không?" Đường Huyền nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc.
Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một chút rồi mới nói: "Vậy thì ba người chúng ta cùng đi, có điều anh phải chuẩn bị tâm lí thật tốt, có một số việc có thể sẽ vượt quá nhận thức hơn hai mươi năm nay của hai người, hơn nữa chuyện này cũng không thích hợp để quá nhiều người biết được, cơ mà anh để người dưới chân núi tiếp ứng cũng được."
Trong lòng Đường Huyền thực ra đã có sự chuẩn bị sẵn, trước mắt, phương pháp chữa bệnh tốt nhất trên thế giới này đều chỉ có thể tận lực kéo dài sinh mạng của Đường Viêm một chút, Sở Nghiễm Ngọc lại nói có cách riêng để chữa khỏi bệnh cho cậu, nếu y không phải là nói hươu nói vượn, vậy thì chắc chắn sẽ là phương thức không hề tầm thường, mà hắn thì lựa chọn tin vào người bạn tốt Tư Thần, người Tư Thần có thể tin tưởng, hắn đương nhiên cũng bằng lòng tin.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp."
Sau đó, họ thương lượng rất nhiều chi tiết nhỏ trong vấn đề, mãi cho tới tận nửa đêm, Đường Huyền mới ra khỏi cửa nhà họ Tư.
Sở Nghiễm Ngọc gần đây vốn rất buồn ngủ, vừa nãy nếu không có Đường Huyền ở đây, có lẽ y đã đi ngủ từ sớm rồi, lúc này mắt đã sắp không mở ra nổi.
"Sức khỏe của em bây giờ không tốt, ra ngoài cùng bọn anh không đáng lo chứ?" Tư Thần ôm y vào lòng, bộ dáng này của vợ mình làm trong lòng anh lo muốn chết, chỉ sợ sức khỏe của Sở Nghiễm Ngọc có vấn đề, đó là điều làm cho anh lo sợ không muốn thấy nhất.
"Không sao đâu, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi, đã muộn vậy rồi, anh không mệt sao?" Sở Nghiễm Ngọc vừa nói vừa ngáp một cái, y cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, thế nên cũng không hề để trong lòng một chút nào.
Tư Thần thấy y ngáp liên tục, cũng không nỡ quấy rầy y, ôm y vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho y rồi mới bế lên giường. Cũng bởi nguyên nhân này nên khi tắm cho Sở Nghiễm Ngọc, anh đều vô cùng quy củ, không sờ loạn cũng không có hành động mờ ám nào.
Nhưng Sở Nghiễm Ngọc tới lúc được anh bế lên giường rồi lại tự dưng không ngủ được nữa, cũng không hiểu tại sao, rõ ràng lúc nãy còn cảm thấy không tỉnh táo nổi, bây giờ lại cảm thấy trong cơ thể như có lửa nóng bốc lên trên, vọt thẳng lên miệng làm cho y có chút miệng khô lưỡi khô.
Thân là một người đàn ông nóng máu, sao y có thể không hiểu được đây là có chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ một hồi, nhịn không được gãi gãi đầu vài cái, buổi tối cũng không ăn món gì quá bổ, sao lại đột nhiên thấy khó chịu vậy nhỉ.
Tư Thần đắp chăn kín cho y, thấy y vẫn còn đang mở mắt, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Có phải là có chỗ nào khó chịu không?"
Sở Nghiễm Ngọc khó nói, im lặng nhìn Tư Thần một chút, ngay lúc Tư Thần đã có chút sốt ruột, lại giơ tay lên choàng lấy cổ anh, áp anh xuống giường.
Theo phản xạ, Tư Thần giảm lực độ cơ thể ngay lại, tránh làm y bị thương, chỉ đưa tay ôm thật chặt eo y, làm cái đệm đỡ lấy y, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Sở Nghiễm Ngọc cũng không thấy buồn ngủ, vươn mình ngồi bên hông anh, cụp mắt nhìn anh một lúc, bỗng nhẹ giọng cười.
Tư Thần có phần mờ mịt, không hiểu y lại muốn làm gì.
Sở Nghiễm Ngọc đưa tay vỗ vỗ mặt anh vài cái, khẽ cười nói: "Trước kia cũng không để ý, giờ nhìn kĩ một chút, dung mạo của anh cũng rất ưa nhìn."
Tư Thần lớn lên tuyệt đối chính là kiểu người vô cùng ưa nhìn, nhưng có lẽ là do khí chất trầm ổn của anh đã che bớt mất dung mạo của anh, nếu không nhìn kĩ, thực ra có khi còn rất dễ làm cho người ta quên mất rằng ngũ quan của anh rất có nét. Anh nghe Sở Nghiễm Ngọc nói lời này xong, lại cảm nhận được cơ thể nóng như lửa dưới tay mình, hơi thở trở nên nặng nề, lập tức muốn vươn thân áp người này xuống giường.
"Đừng nhúc nhích." Sở Nghiễm Ngọc hiểu được ý định của anh, giơ tay đè ngực anh xuống, Tư Thần quả nhiên nghe lời nằm lại xuống giường, Sở Nghiễm Ngọc vô cùng thỏa mãn, giơ tay cởi từng nút áo sơ mi của anh ra, khóe miệng cong cong nở nụ cười, "Hôm nay phải nghe lời tôi."
Yết hầu Tư Thần khẽ trượt qua trượt lại, nụ cười của người phía trên này đây đối với anh mà nói quả thực chính là độc dược mạnh nhất, làm cho anh hoàn toàn không chống cự lại nổi, anh đột nhiên ôm thật chặt lấy eo y...
Editor: Mị vẫn đang trong quá trình ôn thi đại học, mọi người đọc được dòng này xin đừng giục mị ra chương mới T.T