Tư Thần thấy Lý Linh Châu thì sắc mặt cũng khó coi, cơ thể cũng tránh sang một bên, cũng không biết anh làm thế nào mà được như vậy, Lý Linh Châu cười, cái tay thò ra muốn túm anh cũng đã thò ra rồi, tư thế cũng hơi khó coi.
Lý Linh Châu đỏ mặt, đầy mặt ấm ức nhìn anh, nũng nịu gọi một tiếng: "Anh hai..."
"Đi thôi." Tư Thần nếu đã không muốn cho ai mặt mũi thì biểu hiện nhất định sẽ rất quang minh chính đại, dưới cái nhìn của anh, cô gái này bắt nạt chị dâu anh, thế thì không cần phải để lại mặt mũi gì hết cả, anh nắm tay Sở Nghiễm Ngọc, trực tiếp vòng qua cô ta.
Lý Linh Châu mặt vừa đỏ vừa khó coi, đảo mắt lườm Sở Nghiễm Ngọc có thể quang minh chính đại nắm tay với Tư Thần.
Da mặt Sở Nghiễm Ngọc dày hơn da mặt cô ta nhiều, với loại căm tức này, y có thể hoàn toàn coi là không thấy. Y đối với phụ nữ trước giờ vẫn luôn rất galant, nhưng cũng còn phải xem đối phương có đáng hay không, đối với người luôn mơ tưởng tới người yêu của y, còn mong y có sắc mặt tốt? Không đánh cô ta ngay tại chỗ đã là phong độ galant nhất mà y có thể bày ra rồi.
Ai cũng không để ý tới Lý Linh Châu, để cô ta đứng ở đó một mình.
Vốn xung quanh cô ta còn có mấy cô gái nữa, có điều mấy cô gái này cũng chẳng thích người ngu ngốc như cô ta là bao, ngoài miệng thì nói lời an ủi nhưng trong mắt thì tràn ngập ý cười nhạo.
Vốn nhà họ Lý này ở Bắc Kinh cũng không thể được coi là thế gia ba đời, sau đó Lý Linh Hà đột nhiên được gả vào nhà họ Tư, thì tất cả mọi người đều bất ngờ, mọi người cũng đều phải cho nhà họ Lý một chút thể diện, mà ở đây ai cũng biết Lý Linh Hà chính là vợ của con trai cả nhà họ Tư, vậy mà vừa nãy chưa nói tới vị nhị thiếu nổi tiếng nhà họ Tư mà ngay cả bản thân chị của cô ta còn không cho cô ta chút thể diện nào, mọi người ở đây đều là lõi đời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa liếc mắt đã có thể thấy được rồi.
Trong lòng Lý Linh Châu thực sự hận chết những người này, gã đàn ông không biết xấu hổ kia, còn cả chị gái tốt Lý Linh Hà kia của cô ta!
Hai người ăn cơm với vợ chồng anh cả vẫn rất vui vẻ, chủ yếu là bốn người ăn cơm, ba người còn lại đều là những người nghe chuyện cực kì tốt, chỉ một mình Sở Nghiễm Ngọc nói. Tuy bình thường y không quá coi trọng cái tài ăn nói của mình, nhưng thực ra y vẫn rất thích nói, nhìn ba người ngoan ngoãn nghiêng đầu, nghiêm túc nghe mình nói thì thực ra vẫn là vô cùng sảng khoái...
"... Sau này hai người có cơ hội tới Lan thành, em nhất định sẽ đưa hai người đi xem."
Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nói xong, hai người kia vội gật đầu, đầy mặt mong chờ. Tư Thần thì lại rót cho y cốc nước, sợ y nói nhiều miệng sẽ khô.
Bốn người cơm nước, nói chuyện xong, dù sao tất cả đều cùng ở trong nhà chính nhà họ Tư, ăn cơm xong cũng có thể cùng về nhà.
"Chờ chị dâu có con rồi, đúng lúc có thể làm bạn với Cầu Cầu, tuổi của hai đứa nhỏ xê xích không nhiều, sau này có chuyện thì cũng giúp đỡ nhau được." Trước khi Sở Nghiễm Ngọc vào cửa còn nói chuyện với anh chị dâu, trong lòng y bổ sung thêm một câu, tới lúc đó còn cả bé hai nhà họ nữa, hình ảnh ba đứa nhóc chơi cùng với nhau chắc chắn vô cùng đáng yêu.
Không cần biết có sắp có con được hay không, nhưng trước mắt cuối cùng cũng có hy vọng, nghe được lời này của y, Lý Linh Hà hé môi nở nụ cười, "Ừm." Chị cũng rất mong chờ nhìn thấy hình ảnh bé con nhà mình ở chung hòa thuận với các anh em của nó.
Tư An Hòa thì lại nói: "Chờ con ra đời rồi, nhất định phải nhờ em dâu đặt tên cho nó, để nó không quên công lao của em."
Sở Nghiễm Ngọc trong lòng nói anh cả à tha cho em đi, con lớn nhất của em còn đang để ông nội đặt tên hộ kia kìa, thằng bé còn chưa có tin tức gì đây, anh lại đặt thêm trách nhiệm lên vai em rồi, ngoài miệng thì y vẫn cười nói: "Tên thì thôi, tới lúc đó em tới lấy tên ở nhà đi vậy, có thể làm cho bé càng nhớ kĩ hơn."
Thật ra tên ở nhà đối với nhiều người chính là lịch sử đen cả đời, Tư An Hòa và Lý Linh Hà đều nhớ tới chuyện này, nhất thời cười phì, tán đồng gật đầu, lịch sử đen các loại của con mình, cứ giao cho thím hai của nó đi.
Tống Lan Phục đang chơi với Tư Cầu Cầu trong vườn hoa, thấy bốn người cười cười nói nói đi tới, trong lòng hết sức vui mừng, mắt nhìn của Tư Thần nhà họ thật không tệ, trước bà còn lo sẽ xảy ra tranh chấp với hai vợ chồng An Hòa, phải biết quan hệ giữa chị em dâu chỉ khó khăn đứng ngay sau quan hệ giữa mẹ chồng con dâu thôi. Người một nhà ở chung, có lúc không cần biết vấn đề có phải do mình hay không, xảy ra náo loạn, mâu thuẫn, trong lòng mọi người sẽ đều không dễ chịu, bây giờ nhìn lại mới thấy quả nhiên mình đã lo xa rồi, lõi đời như Sở Nghiễm Ngọc, muốn làm thân với hai người An Hòa, quả đúng là dễ như ăn cháo.
Bây giờ Tư Cầu Cầu càng lúc càng lớn hơn, có thể tự bò tới bò lui trong xe đẩy trẻ con cực lớn của mình, bắt được thứ gì cũng cho vào mồm, Sở Nghiễm Ngọc đi tới bế lấy con, cười nói: "Con sắp có em trai rồi đấy, sau này Cầu Cầu nhà chúng ta chính là anh cả rồi, phải làm anh cả thật tốt nha."
Đáp lại y chính là ngụm nước miếng hưng phấn của Cầu Cầu.
Tiệc cưới của họ càng lúc càng tới gần hơn, Tống Lan Phục bảo người chuẩn bị lễ phục, bởi người trong nhà càng thích phong cách cổ điển hơn nên kiểu mẫu cho hai người cũng là Đường trang màu đỏ, kiểu dáng giống nhau y đúc, chỉ có số đo là khác.
Đúng lúc hôm nay nhà thiết kế cũng đã mang đồ tới, Tống Lan Phục liền nói chuyện với hai người: "Đồ mẹ đã đặt trong phòng hai đứa, đi mặc thử một chút xem, xem có chỗ nào không vừa thì còn sửa một chút, giờ vẫn còn kịp."
Hai người Sở Nghiễm Ngọc đành về phòng thay quần áo, hôn phục và các loại trang sức cổ điển được đựng trong hộp gỗ đỏ, trên hộp còn khắc hoa văn tinh xảo, Sở Nghiễm Ngọc đưa tay ra sờ, Tư Thần nói: "Mở ra xem thử một chút đi."
Mặc dù không phải là lần đầu kết hôn, mặc hôn phục nhưng trong lòng cả hai lại có chút hồi hộp khó giải thích, Sở Nghiễm Ngọc đẩy nắp ra, bên trong là hai bộ Đường trang gấp chỉnh tề, có hoa văn được thêu bằng loại tơ tinh xảo.
"Đẹp quá." Sở Nghiễm Ngọc cười nói.
Tư Thần gật đầu, đưa tay cầm quần áo ra, có điều bộ anh cầm ra lại là bộ của Sở Nghiễm Ngọc, đưa mắt nhìn Sở Nghiễm Ngọc, anh nhẹ giọng, nói: "Anh mặc giúp em."
Sở Nghiễm Ngọc hơi khựng lại, gật đầu.
Quần áo trên người bị cởi sạch, bắt đầu mặc từ trung y ra tới ngoại y bên ngoài, tuy động tác của Tư Thần vô cùng chính kinh, như làm một nghi lễ phi thường thần thánh, không có chút cợt nhả nào, thế nhưng động tác chậm rãi kia, chỉ có âm thanh vải vóc ma sát nhẹ nhàng, làm cho Sở Nghiễm Ngọc không khỏi đỏ mặt.
Da y rất trắng, hơn nữa còn là màu trắng xanh ngọc, như nửa trong suốt, mang theo ánh sáng nhu hòa dưới ánh đèn, giờ khắc này mặc một bộ trang phục màu đỏ, màu trắng cũng bị biến thành phấn hồng, vô cùng hoa mỹ.
Hôn phục từng đường kim mũi chỉ đều là do một người có tay nghề lâu năm tự mình làm ra, rất vừa. Tư Thần mặc cho y từng món một, rồi lại ngồi xổm xuống, nắm lấy chân y, tự mình đi tất vào cho y, đi đôi ủng cùng bộ lên, lúc này mới đứng dậy thưởng thức kiệt tác của mình.
Sở Nghiễm Ngọc thân cao một mét tám, vóc người thon dài kiên cường, giờ khắc này mặc một bộ hỉ phục màu đỏ đứng ở đó, trong vẻ đẹp trai lại lộ ra chút đáng yêu, nghiễm nhiên chính là một chú rể sắp đi nghênh đón người yêu, vô cùng đắc ý.
"Nghiễm Ngọc, em thật là đẹp." Tư Thần giơ tay nâng mặt y lên, không hề che giấu thưởng thức và ái mộ trong mắt mình.
Sở Nghiễm Ngọc cười với anh, nói: "Anh cũng đã mặc xong cho em rồi, để trả lễ lại, có phải là em cũng nên tự tay mặc cho anh hay không?"
Tới tận bây giờ Tư Thần vẫn chưa được hưởng thụ loại chuyện tốt đẹp là vợ mặc đồ cho thế này, thực ra cũng hơi muốn nhưng vợ còn đang mang thai, hay là thôi đi...
Sở Nghiễm Ngọc đã nói lời này tức là sẽ không cho anh cơ hội phản đối, ấn người ngồi xuống ghế, tay cũng đã cầm lấy một cái hộp còn lại, cười híp mắt nói: "Ngoan ngoãn ngồi đó chờ, chờ chồng anh là em thay quần áo cho anh nè."
Tư Thần người cao dáng lớn, Sở Nghiễm Ngọc muốn cởi đồ rồi mặc đồ cho anh, vẫn còn hơi tốn sức, có điều người kia cũng rất phối hợp nên Sở Nghiễm Ngọc tốn sức chín trâu hai hổ, vẫn có thể miễn cưỡng mặc được vào cho anh, mấu chốt là trên người y cũng đã mặc hôn phục rườm rà, có vạt áo lớn nên động cũng khá mệt.
Thật vất vả mới mặc xong cho Tư Thần, người liền bị Tư Thần bế lên, đặt lên cái ghế lúc nãy mình vừa mới ngồi, anh hôn lên trán y một cái, "Nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Sở Nghiễm Ngọc đúng là đã mệt, cười híp mắt gật đầu. Lúc này y mới thấy cạnh hộp gỗ đỏ còn có một cái hộp nhỏ, y sai Tư Thần lấy giúp mình tới, liền thấy bên trong có một bộ đồ trẻ em, kiểu mẫu không khác của họ lắm, bên trên còn có một cái mũ quả dưa nhỏ màu đen, rất đáng yêu.
"Hai bộ này của chúng ta đều rất hợp, bộ này của Cầu Cầu, mẹ cũng đã thử qua cho con rồi, chúng ta nói cho mẹ một tiếng đi."
Tư Thần gật đầu. Tống Lan Phục sau khi biết thì liền nói: "Cứ vậy đi, quần áo tạm thời các con cứ cầm lấy, tiệc cưới sắp tới rồi, đừng làm bẩn nhé." Bà ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tư Thần một cái.
Lý Linh Hà và Tư An Hòa vẫn còn ngồi cạnh cũng nghe hiểu lời bà nói, sờ môi cười cười. Phải nói tình cảm của hai người cũng thật là tốt, ba ngày hai bận lại thấy hầu gái đi giặt ga giường cho họ, dù nói người trong nhà đều rất chú ý tới sự sạch sẽ nhưng cũng không đến mức thường xuyên như họ, có điều ai mà chẳng là người trưởng thành, đều hiểu cả mà.
Chỉ có Tư Cẩm Trình mới thành niên là không hiểu gì cả, thấy trước phòng của họ lúc nào cũng có ga giường đang phơi nắng thì còn cảm thán, "Hai người anh hai hôm nào cũng cho Cầu Cầu ngủ cùng đấy à? Có điều thằng nhóc này tè dầm lắm nhỉ." Không thì tại sao ngày nào cũng phải giặt ga giường?
Tư Diệu đã không còn kì vọng gì đối với trí thông minh của thằng em này, kim điêu nghe thấy cũng không nhịn được phải dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu.
Tư Thần trước mặt người khác không phải vợ thì da mặt vẫn rất dày, tựa như không thấy ánh mắt trêu cười của hai vợ chồng anh cả, anh gật đầu với mẹ mình, "Con biết rồi."
Thử hôn phục xong, hai người bắt đầu an tâm chờ tiệc cưới tới.
Ngày hôm đó họ nhận được điện thoại của Quý Trọng An, Quý Trọng An thở dài một hơi qua điện thoại, nói: "Xem ra miệng tôi đúng là mỏ quạ."
Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, "Làm sao rồi, có người giúp Sở Gia Đức rồi?"
Quý Trọng An: "... Có phải là cậu đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi không?"
Sở Nghiễm Ngọc thẳng thắn nói: "Đúng, anh cũng biết sau lưng ông ta có núi dựa lớn mà, ông ta cùng đường mạt lộ, chắc chắn sẽ thử xem."
"Xem ra bối cảnh của cái núi dựa này rất lớn, hai mươi mấy năm còn chưa rớt đài." Quý Trọng An buồn bực nói.
Sở Nghiễm Ngọc cười, "Đời này không có cái gọi là bữa cơm miễn phí, người ta chịu đưa tay giúp ông ta lần hai, hẳn là có lợi ích có thể kiếm, bằng không ông ta cũng không tới van cầu tôi trước, chứ không phải là cái núi dựa kia."
Y không nói rõ nhưng trong lòng có ám chỉ, làm cho Quý Trọng An hiểu rõ.
"Thì ra là vậy." Quý Trọng An vui vẻ, nói: "Xem ra tôi vẫn còn nhiều cơ hội."
Cơ hội đương nhiên là có, đối với một kẻ năng lực bản thân có hạn lại thích chết mà nói, một ngày nào đó kiểu gì cũng tự tìm đường chết cho bản thân, cứ chờ là được rồi.
Cúp máy, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang suy tư rốt cuộc ai là núi dựa lớn sau lưng Sở Gia Đức này, chẳng lẽ là... nhà họ Vưu kia sao?
Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng y đang rất nghi hoặc, nhưng đã đồng ý với mẹ Tư sẽ không truy tra nữa thì đương nhiên sẽ không lật lọng. Tống Lan Phục không phải là người không biết suy xét, chờ mọi chuyện phát triển tới một mức độ thì sẽ nói cho y biết thôi, Sở Nghiễm Ngọc cũng không gấp.
...
Trong sự mong đợi của cả nhà, hôn lễ cuối cùng cũng diễn ra như dự định.
Trời còn chưa sáng, người trong nhà đã bận bịu túi bụi. Bởi người không nhiều, sáng sớm bếp trưởng mới bắt đầu chuẩn bị cũng kịp, dù sao nguyên liệu mọi người cũng đều đã cung cấp sẵn cho phòng bếp, menu các bàn thế nào, đến lúc đó chỉ cần bày ra là được rồi.
Bởi cân nhắc là hôm đó sẽ rất bận, Tư Thần sợ Sở Nghiễm Ngọc mang thai sẽ bận tới mệt chết nên tối đó anh chỉ ôm y ngủ một giấc, không hề giày vò y. Khi đi ngủ hai người còn hơi hồi hộp, có điều họ cũng ngủ sớm nên tinh thần sáng hôm sau cũng khá sảng khoái.
Theo thường lệ Tư Thần tự mình mặc hôn phục cho y, Sở Nghiễm Ngọc sửa lại vạt áo một chút, cúi đầu nhìn Tư Thần đang đi tất cho mình, bỗng nói: "Em hơi hồi hộp."
Tư Thần đã có thể nhìn ra rồi, bàn tay nắm lấy chân y của anh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn y nói: "Anh sẽ luôn ở bên em."
Sở Nghiễm Ngọc cười một tiếng, "Ừm." Hôn nhân vốn là chuyện của hai người.
Hai người dậy sớm, các vị khách cũng tới rất sớm, họ dù là chú rể nhưng bởi bỏ qua mấy thủ tục rườm rà kia đi nên cũng không cần nhất nhất làm theo quy củ bất biến, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên Tống Lan Phục bảo họ ra tiếp khách, nói chuyện, đúng lúc cũng chính là giới thiệu cho họ về các thân giao của nhà họ Tư, lót đường cho họ sau này.
Người nhà họ Tư hôm nay có thể về thì đều về cả, chú tư của Tư Thần cũng về rồi, chú tư chính là một người có học, nho nhã giống như ba Tư, hôm nay mới đi máy bay về, sau khi về nhà đưa mắt liền thấy người bên cạnh cháu trai mình, là một người trẻ tuổi mặt mũi như ngọc, ông thấy thì khá là hài lòng với khí chất, bộ dáng của y.
Khi ông còn chưa về, đã từng nhận được điện thoại của anh ba mình, được nghe rất nhiều lời khen ngợi về người trẻ tuổi này, hôm nay gặp mặt, mới biết đúng là anh ba không hề lừa mình, bộ dáng còn có thể lừa người nhưng khí chất, đối với người đã trải qua hoạn lộ như ông mà nói, bản tâm người này rốt cuộc có được không thì ít nhiều ông cũng có thể nhìn ra được một chút.
"Chú tư." Hai đứa cháu ngoan ngoãn chào ông.
Chú Tư cười gật đầu, ôn hòa nói: "Làm vội vàng quá, chú chưa kịp chuẩn bị quà cho hai đứa, hai bao lì xì này hai đứa cầm trước đi vậy, quà sau này chú tư sẽ bù lại cho các con sau." Nói xong ông lấy hai bao lì xì đỏ thẫm ra đặt vào tay họ.
Sở Nghiễm Ngọc biết mấy người chú tư họ đều rất bận, đặc biệt là sau khi ra ngoài làm việc, về Bắc Kinh một chuyến đều không dễ gì, ngày hôm nay có thể về tham gia tiệc cưới của họ, đã là rất khó có được, y vội cười nói: "Cảm ơn tiền lì xì của chú tư, ba nói, con và Tư Thần đang ở lúc gây dựng sự nghiệp, cho tiền lì xì là hữu dụng nhất."
Chú tư cười, giơ tay vỗ vỗ vai y, cười nói: "Vậy được rồi, hai thằng em trai của các con không về được, chú cũng sẽ bảo bọn nó trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản cho các con."
"Ôi thôi, không cần đâu ạ, hai người họ đều chưa kết hôn mà, nào có cái lí em trai chưa lập gia đình đưa tiền cho anh trai đâu ạ, họ có đồng ý đưa thì chúng con cũng đều ngại." Sở Nghiễm Ngọc xua tay liên tục, hai cậu em trai đều là người có được chút ít lương, còn phải tiêu tiền cho bạn gái, y cũng rất ngại nhận tiền.
"Các con đừng nói thế, mấy đứa kia không thiếu tiền, đừng có chiều bọn nó thế."
Mấy người anh em thế hệ ba Tư này đều là người biết nói chuyện, nên tương đối hài lòng về Sở Nghiễm Ngọc, nói chuyện với y rất hợp.
So với tiệc trăm ngày hôm ấy của Tư Cầu Cầu, khách hôm nay không thể coi là nhiều nhưng vị nào cũng đều có phân lượng cả, những người này hoặc có giao tình với ông cụ, hoặc là mấy người anh em có quan hệ sâu sắc với ba Tư, họ đều không dám thất lễ, vị nào tới cũng đều phải bước tới nói chuyện đón tiếp một hồi.
Một hồi như vậy, ai đến cũng đều biết Tư Thần cưới được một người vợ rất biết cách ăn nói, người trẻ tuổi như vậy, đừng nói là con dâu, cho dù là con trai của mình, cũng rất khiến người ta hài lòng trong bụng.
Hôm nay ông cụ ra ngoài từ rất sớm, tiếp đãi trò chuyện với các chiến hữu cũ của mình, tinh thần ông rất tốt.
"Lão già này, nhìn ông có vẻ có tinh thần hơn trước nhiều đấy, trẻ ra tới vài tuổi ấy nhỉ, không phải là tôi nhìn nhầm đấy chứ, mọi người cũng thấy thế đúng không nào?" Nói chuyện là một ông cụ có tuổi tác không chênh ông cụ Tư lắm, chớ nhìn ông lão kia đã già, thực ra huân huy chương trong nhà không hề ít hơn ông cụ Tư. Khi ông nói chuyện, lại quay đầu lại nhìn những người khác, ra hiệu cho họ nói một chút xem mình nói có lí không.
Ông cụ Tư liếc ông một cái, không thèm để ý, ông có một đứa cháu dâu ngoan, mỗi lần có vật gì tốt đều hiếu kính ông đầu tiên, chưa nói tới những chuyện khác, chỉ mới Thần Tiên Nhưỡng mang đến tặng ông lần này, làm ông giải cơn nghiện còn chưa nói, càng uống càng cảm thấy cơ thể lanh lẹ hơn, trước đây vừa vào vụ mùa đông hoặc trời mưa là vết thương cũ trên người sẽ tái phát, từ khi uống vật này vào, cơn đau không còn cảm thấy gì nữa, phải biết bây giờ đã là cuối thu, không bao lâu nữa sẽ là vào đông, những năm qua, bác sĩ xoa bóp trong nhà còn không dám rời thân.
"Tôi cũng thấy thế, cũng không biết ông già này ăn linh đan diệu dược gì, còn giấu giấu giếm giếm không nói cho đám lão già chúng ta đây, thật là không thú vị." Một ông cụ tóc đã bạc trắng khác nói chen vào.
Ông cụ Tư vẫn không phản ứng lại như trước.
Người vừa nãy nói đột nhiên thở dài, nói: "Chúng ta như vậy vẫn là tốt, điều dưỡng là có thể sống thêm vài năm, như ông cụ Thẩm Kính Đức kia mới là đáng thương, nuôi ra một đứa con gái tốt như thế lại ăn cây táo rào cây sung chưa tính, còn thông đồng với người nhà họ Vưu... làm cho ông ấy giận tới mức trực tiếp ngã lăn, phải nằm liệt giường, không biết còn sống được mấy ngày nữa không."
Đến cái tuổi này của họ, có thể sống vui vẻ, sống thọ, chết tại nhà chính là kết cục tốt nhất, chỉ sợ con cái không ngoan, già rồi, chết rồi vẫn bị con cái làm tức chết, thì mới là bi ai.
Ông cụ Tư nghe thấy mấy chữ "nhà họ Vưu" này thì nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhà họ Vưu rất có tiếng ở thành Bắc Kinh, gia tộc này có tiếng không chỉ bởi quyền thế mà còn bởi việc họ làm quá độc ác, ác tới mức không chừa thủ đoạn nào, đặc biệt là sau chuyện đã xảy ra hai mươi mấy năm trước, những gia tộc khác vẫn luôn kính sợ mà tránh xa họ, bởi căn cơ trong nước của họ quá thâm hậu, thế lực quá to lớn, giao du với dị nhân, không dễ động vào, đương nhiên chủ yếu vẫn là bởi bên trên cảm thấy thời cơ vẫn còn chưa tới... gia tộc bình thường căn bản không bằng lòng giao du quá sâu đậm với họ, miễn cho ngày nào đó bị họ nuốt ăn còn không biết chết thế nào, năm đó người nhà kia... không phải là ví dụ tốt nhất hay sao?
Ông cụ vừa nói chuyện lúc nãy nghe thấy câu hỏi của ông thì liền đáp: "Con gái út của ông già Thẩm ấy, ông có biết không?"
Ông cụ Tư gật đầu, ông kia lại nói tiếp: "Nó vẫn luôn muốn được gả cho cậu ba nhà họ Vưu kia..." Ông nói tới đây thì hơi ngừng lại một chút, những người khác thì hiển nhiên đang nhớ xem cậu ba mà ông nói là ai, đều nhíu cả mày vào, "Ai, cậu ba nhà họ Vưu là nhân vật thế nào chứ, người đang ngồi ai mà không biết, từ nhỏ đã bị điên, năm đó... xảy ra chuyện kia, người cũng càng lúc càng điên hơn, nhà họ Vưu dù đã đưa kẻ thế mạng ra chịu tội nhưng cũng sợ tên điên này tiếp tục sống sẽ xảy ra chuyện nên mang cậu ta đi, nhốt lại ở một nơi nào đó bên nước ngoài, cô Thẩm mấy năm nay đã kết hôn vài lần, đều li hôn, gần đây nghe nói cậu ba nhà họ Vưu sắp về, thì cũng như điên lên vậy, không phải cậu ta thì không lấy chồng, nhà họ Thẩm năm đó có giao tình thâm hậu nhất với gia tộc kia, gia tộc kia cứ như vậy mà không còn gì, ông cụ Thẩm trọng nghĩa như vậy, nào có thể bằng lòng cho con gái của mình có quan hệ dính líu với người điên? Nhưng mà cô Thẩm này cũng kiên cường lắm, ngay trước mặt ba mình, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, rời khỏi nhà họ Thẩm, chia gia sản..."
Ông vừa nói vừa thở dài một tiếng, mấy ông cụ đang ngồi đó đều trầm mặc, có một khuê nữ như vậy, người đã hơn bốn mươi vẫn cứ hành động như thế, có là ai cũng sẽ trực tiếp tức chết, đúng là gia môn bất hạnh!
Thần sắc của ông cụ Tư cũng trầm xuống, "Cậu ba nhà họ Vưu kia sẽ quay về?"
Ông cụ vừa nói liếc mắt nhìn ông, khẽ gật đầu, "Ừm."
Ông cụ Tư trầm mặc không lên tiếng, bầu không khí giữa mấy ông cụ cũng trở nên ngưng trọng.
Một người trong đó nhìn một vòng, cười nói với ông cụ Tư: "Nào, hôm nay là ngày lành của cháu trai ông, làm gì phải bực bội như vậy làm gì, vui lên một tí đi, cậu ba họ Vưu năm đó có thể khuấy gió nổi mưa, cũng là bởi năm đó thời cuộc có lợi cho nhà họ Vưu, đã nhiều năm như vậy rồi, bên trên có ý thế nào mọi người nhìn chẳng lẽ còn không hiểu? Ông nghĩ bây giờ họ còn có thể nhảy loi choi như năm đó? Chúng ta đều đã già rồi, việc này cứ để cho người trẻ tuổi đi làm đi, dù sao cũng phải cho chúng nó có không gian trưởng thành."
Ông nói câu này, bầu không khí thành ra dịu lại, ông cụ Tư tuy trong lòng có chuyện nhưng có một câu ông cụ kia nói đúng, hôm nay dù sao cũng là ngày vui của cháu ông, những chuyện nghiêm trọng này, cứ để sau này rồi lại nói đi.
Bên này họ đang nói tới ông Thẩm thì bên kia hai người Tư Thần cũng gặp được cháu trai của ông Thẩm - Thẩm Nguyên Khải.
Gần đây cảm xúc của Thẩm Nguyên Khải vẫn không tốt, trong đại gia tộc của họ, ông cụ nhà ai mà chẳng được coi là một cây định hải thần châm, vậy mà ông cụ nhà mình lại bị người trong nhà làm cho tức tới mức nhập viện, bầu không khí trong nhà khẩn trương tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được, hắn cũng không hiểu trong đầu cô út có cái gì nữa, thật sự cho dù cô ta có rời khỏi nhà họ Thẩm thật thì người ta sẽ coi trọng cô ta hay sao? Quá ngu ngốc, rời khỏi cái cây to nhà họ Thẩm này, cô ta chẳng là cái thá gì cả!
Mà Đổng Thiếu Hoa đi sát hắn lại hoàn toàn ngược lại, vừa xuống xe đã chạy tới, mặt mày hớn hở đi tới chỗ hai người Sở Nghiễm Ngọc nói: "Nghiễm Ngọc, Tư Thần, mợ tôi mang bầu rồi!"
Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày, "Thật sao? Vậy thì chúc mừng họ, cũng chúc mừng anh, sắp có một em họ nhỏ hơn anh hơn hai mươi tuổi."
Đổng Thiếu Hoa cười hì hì, hưng phấn nói: "Họ vui tới phát điên rồi, nghe nói hai người đã tới kinh thành thì đã sớm muốn mời hai người đi qua ăn bữa cơm, có điều biết hai người ở đây cũng có cả núi việc nên họ cũng không tiện quấy rầy, sao rồi, bao giờ hai người về Lan thành, hay là trước khi về mọi người cùng ăn bữa cơm nhé?"
Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đưa mắt nhìn nhau, cười nói: "Được rồi, đúng lúc xem sức khỏe cho mợ, mợ cũng có thể coi là sản phụ lớn tuổi rồi, có nhiều vấn đề cần phải chú ý một chút."
Đổng Thiếu Hoa nghe vậy thì gật đầu liên tục, "Cậu nói đúng, tôi cũng đang có ý đó, tuy cậu út luôn mời bác sĩ chuyên môn tới chăm sóc nhưng tôi cảm thấy vẫn nên để cậu đi xem là tốt nhất." Người này không chỉ muốn y xem sức khỏe của cậu út mà còn muốn y đi xem mợ út, sản phụ lớn tuổi, Đổng Thiếu Hoa tuyệt đối tin phục y.
Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, bây giờ y có thể câu thông với cây hương nhỏ trong ý thức, cây hương nhỏ dù trên phương diện này không bằng Bạch Hạc nhưng chỉ xem sức khỏe thì hoàn toàn không thành vấn đề, tới lúc đó lại thuật lại cho Bạch Hạc nghe thì cũng như vậy thôi.
Thẩm Nguyên Khải đứng bên nghe cũng hơi sửng sốt, kì quái nhìn Đổng Thiếu Hoa nói: "Mợ cậu mang bầu thì liên quan gì tới họ? Chẳng lẽ..." Hắn quay đầu nhìn Sở Nghiễm Ngọc một cái, cười nói, "cậu ấy là bác sĩ phụ sản sao?"
Tư Thần quét một ánh mắt sắc bén qua, Thẩm Nguyên Khải cũng không sợ anh, cười híp mắt chờ Đổng Thiếu Hoa cho mình lời giải đáp bí ẩn.
Đổng Thiếu Hoa lườm hắn một cái, nói: "Cậu chưa thấy chuyện hiếm lạ bao giờ à! Nghiễm Ngọc người ta là cao nhân! Cao nhân đấy cậu có hiểu không?"
Thẩm Nguyên Khải hơi mờ mịt, Đổng Thiếu Hoa buồn bực vỗ hắn một cái, nói tiếp: "Cậu út của tôi chính là nhờ có cậu ấy khám sức khỏe cho, bằng không đừng nói tới chuyện đời này họ có thể có con không, cậu út có thể sống tiếp không còn đang là vấn đề, aiz." Hắn nói lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra ở nhà cậu thì trong lòng vô cùng phiền muộn, cũng càng thêm căm hận người bác đã vào trại giam kia.
Lúc này Thẩm Nguyên Khải đã hiểu, trước đó hắn đã mơ hồ nghe nói tới chuyện này, tuy nhà họ Lý không phải là người trong giới nhưng bởi quan hệ của Đổng Thiếu Hoa nên vẫn có nghe vài tin tức, lúc đó hắn nghe xong cũng không nghĩ nhiều, không ngờ cao nhân kia lại là Sở Nghiễm Ngọc? Vợ của bạn thân hắn?
"Vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa mãi thế." Tư Thần bảo hai người vào trong ngồi, còn không quên chê họ một câu, "Chắn đường."
Đổng Thiếu Hoa lườm anh một cái, có điều muốn giữ thể diện cho đối tượng kết hôn của cao nhân ngày hôm nay nên hắn nhịn. Trong lòng Thẩm Nguyên Khải thì lại nổi lên suy nghĩ...
Tuy ông cụ đã nói đừng mời quá nhiều người tới dự tiệc nhưng người vẫn rất đông, hơn nữa bởi mọi người hoặc quan hệ tốt hoặc chí thú hợp nhau nên trò chuyện còn náo nhiệt hơn lần trước nhiều.
Chú tư đang ngồi tán gẫu với anh hai, anh ba, quay đầu liền thấy cháu trai Tư An Hòa và Lý Linh Hà cũng đang đầy mặt ý cười, bận rộn thay em trai em dâu chiêu đãi khách thì cũng hơi kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Hai đứa nó lần này thật là chủ động, sao vậy, rất vừa lòng vợ của Tư Thần hả?" Trước đây mỗi lần ông về, vợ chồng thằng cháu lớn này không có một chút độ tồn tại nào cả, nếu không phải ông cố gắng chú ý tới họ thì còn đang sợ sẽ thật sự bỏ qua họ, hôm nay thành ra lại làm cho ông có chút nhận thức mới mẻ.
Chú ba cũng thuận theo tầm mắt của ông đưa mắt nhìn, cười nói: "Thế nên anh mới nói với em là vợ Tư Thần có bản lĩnh, nếu là người bình thường, dù không đến nỗi có mâu thuẫn gì lớn với hai đứa nó nhưng chắc chắn có va chạm, cũng chính là Nghiễm Ngọc có thể xử lí sự tình tốt, vào cửa chưa được hai tháng đã thu phục được hai vợ chồng nhà này, phải biết muốn thay đổi một người, không dễ thế đâu."
Ông nói như vậy, cũng không phải là cảm thấy hai người Tư An Hòa làm người có vấn đề, chỉ là quan hệ chị em dâu cũng là vấn đề rất nổi cộm, xử lí không tốt, hai anh em có khi trở mặt thành thù, hơn nữa mấu chốt nhất là thân phận của hai người Tư An Hòa có chút lúng túng, không có chỗ dựa cha mẹ, lại là con trưởng, tính cách hai người lại còn nhu nhược, tự ti, người khác muốn ở chung với họ lúc nào cũng phải để ý tới tâm tình của họ, có mấy người trẻ tuổi bây giờ bằng lòng nhìn mặt người khác mà sống? Hơn nữa đám người nhà mẹ đẻ của Lý Linh Hà kia cũng không tầm thường, cả ngày luồn cúi làm mấy chuyện vặt vãnh, một khi Sở Nghiễm Ngọc với chị đã có quan hệ không tốt, mâu thuẫn với nhau, lại thêm người nhà họ Lý đứng giữa gây xích mích thì trong nhà náo nhiệt thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Dù nói mấy người đàn ông như họ không rõ chuyện trong nhà nhưng cũng không có nghĩa là họ ngu ngốc, có vài chuyện chú ý một chút là có thể nhìn thấy sự cố có thể xảy ra.
Chú tư nghe thấy thì cũng thấy vui mừng, trước kia nhìn vợ Tư Thần thỏa mãn bảy phần thì bây giờ cũng trực tiếp biến thành vô cực, người một nhà, không phải là nên hòa thuận chung sống sao? Ông gật đầu thở dài nói: "Xem ra đứa nhỏ Tiểu Thần này tuy có chút hơi thẳng thắn nhưng mắt nhìn của nó cũng không tệ, cưới được một người vợ tốt về."
Tư Hưng Quốc không tham gia vào đối thoại của hai anh em, nhưng một chữ cũng không bỏ qua, trong lòng ít nhiều vẫn đắc ý, ông với Tư Thần có nhiều chỗ không hài lòng nhưng nghe người khác khen thì đương nhiên cảm giác cũng khác.
Mười một rưỡi, Tống Lan Phục đúng giờ khai tiệc.
Hôm nay tâm tình ông cụ vẫn rất không tệ, liền bảo quản gia của mình lấy một chút Thần Tiên Nhưỡng của mình ra, cháu dâu lúc trước đã nói rằng y luôn nghĩ cách cất mấy thứ đồ chơi này đi, tới lúc đó chắc chắn sẽ đưa cho ông thứ tốt nhất, nên trong lòng ông cụ vui vẻ, vui vẻ một hồi liền muốn hả hê trước mặt các chiến hữu của mình một chút.
Quản gia chỉ đem ra một bình rượu, đây cũng là suy tính trước đó của ông cụ, nhỡ lấy ra hết, bị đám bạn già này uống không chừa lại một giọt thì phải làm sao? Vậy không phải là ông ăn thiệt thòi?
Quả nhiên chén rượu này bưng tới trước mặt họ, mấy lão già thèm rượu ngon sáng cả mắt lên, trường kì bị bác sĩ gia đình áp chế không được uống nhiều rượu nên họ không thể chờ đợi nhiều thêm, bưng rượu đổ vào trong miệng mình, chỉ lo có người cướp mất.
Ai ngờ rượu này vừa xuống bụng, mấy ông già đều ngây ngẩn cả người, đây, đây là rượu gì?! Vị lại thuần hậu trọn vẹn như vậy?!
Vì vậy mấy ông cụ liền lập tức sáng mắt lên nhìn về bình rượu trong tay quản gia, cái chén trong tay cũng chìa cả ra, "Thêm chén nữa đi, rượu này không tệ, này ông già, lấy đâu ra vậy? Chút nữa cho chúng tôi một bình uống đi!"
Ông cụ Tư bị họ chọc tức tới nở nụ cười, mấy lão già này cũng không biết ngượng! Một bình, ông cũng chỉ còn lại một bình rượu ngon như vậy thôi! Là cháu dâu cố ý giữ lại cho ông! Mấy lão này nghĩ cũng hay lắm!
Tư Hưng Quốc an vị ở bàn sát bên đang uống rượu với bạn bè, anh em của mình, ngửi được mùi Thần Tiên Nhưỡng thì cũng lập tức không nhịn được, có điều chú ba còn khó nhịn hơn cả ông, ông còn chưa động thì chú ba đã mặt dày tới đòi rượu, trong lòng Tư Hưng Quốc giận hờn, sợ cha bất công cho em mình hết phần rượu còn dư thì cũng vội vàng đi theo.
Chú tư tò mò nhìn hai người anh trai, cũng đi qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bình rượu mà ông cụ Tư lấy ra kia quá ít, rót một vòng trên bàn không còn lại bao nhiêu, lão quản gia thấy anh em ba người này, thấy vô cùng làm khó nhau, chỉ còn lại một chút cuối cùng, nên đưa cho ai đây?
"Ba, lần trước Nghiễm Ngọc tới đưa rượu con mới được uống một lần, còn lại chút rượu ấy, ba cho con đi?" Chú ba da mặt dày hơn một chút, đã ưỡn người nghiêm mặt mở miệng xin trước. Có điều ông cũng chỉ là đang nói điêu, bởi sau đó rõ ràng Tư Thần đã mang một bình sang cho ông rồi, thỉnh thoảng ông cũng sẽ lén rót cho mình một chén nhỏ, cũng sảng khoái hơn nhiều.
Tư Hưng Quốc cũng không cam lòng yếu thế, dùng lời nói tương tự để đòi rượu từ ông cụ. Đang ngồi dù sao cũng đều là các bậc trưởng bối nhìn ông lớn lên, hôm nay là ngày mọi người đều vui, hơi mất mặt một chút cũng đâu có sao nhỉ?
"Ba, rượu này ngon như vậy sao? Vị thế nào?" Chú tư tò mò hỏi.
Ông cụ Tư nhìn ba anh em một chút, một chén rượu này của ông cầm vẫn rất bình tĩnh, ông liền nói: "Thằng tư còn chưa được hưởng qua, cho nó uống đi."
Chú tư không khỏi vui vẻ, để lão quản gia cầm chén rót rượu vào trong. Tư Hưng Quốc và chú ba không uống được rượu, trong lòng hơi buồn bực nhưng nghĩ là em trai còn chưa được uống, cho nó uống thử cũng được, dù sao trong phòng họ còn có cả một bình chưa uống hết.
Dưới cái nhìn tha thiết mong đợi của mọi người, chú tư uống rượu vào, mắt nhất thời híp lại, nửa ngày sau mới thở dài nói: "Rượu ngon!" Ngay sau đó sáng cả mắt lên hỏi ông cụ: "Ba, rượu này ba lấy từ đâu ra vậy?! Chờ tới lúc con đi cũng cho con một bình nhé?"
Ông cụ Tư: "..." Đáng lẽ mình không nên lấy ra!
Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần nghe chuyện trên bàn rượu thì đều cười, Thẩm Nguyên Khải và Đổng Thiếu Hoa đều thật tò mò, đây là vật tốt gì, làm cho mấy người lớn đều tranh cướp giành giật muốn có?
Sở Nghiễm Ngọc lén nhỏ giọng nói với Tư Thần: "Em còn để lại một bình cho chú tư, chút nữa anh nhớ mang đồ tới phòng chú ấy, có điều tuyệt đừng để mấy người ba, chú ba nhìn thấy, cứ làm theo lần trước em dặn, nhớ chưa?"
Tư Thần nghe lời gật đầu, "Nhớ rồi."
Tư Thần làm việc y vẫn tương đối tin tưởng, Sở Nghiễm Ngọc gật đầu.