Lăng Mạt Mạt cảm thấy hô hấp của mình có chút không bình thường, hơn nữa không biết có phải do cô quá nhạy cảm, hay là cảm giác sai chỗ nào rồi, không khí trong phòng ăn cũng vô cùng kỳ lạ.
Lý Tình Thâm chậm chạp không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt vẫn lạnh nhạt xa cách như trước còn có sự thâm thúy mà lúc nãy bởi vì mất khống chế mà phát ra.
Anh cầm lấy ly trà, chậm rãi uống.
Lăng Mạt Mạt len lén ngước mắt lên, nhìn anh một chút, dáng vẻ thanh thản, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay thon dài thỉnh thoảng nâng ly trà lên, động tác không nhanh không chậm, thong thả cho thấy người đó thanh cao, ưu nhã và còn có một chút cao ngạo.
Lăng Mạt Mạt tự nhiên cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, thậm chí lòng bàn tay của cô còn chảy ra chút mồ hôi.
Cô biết anh rất tuấn tú, đẹp trai đến mức người và tiên đều căm phẫn, khiến cho cô là đại mỹ nữ được mọi người công nhận lúc nhìn thấy anh củng hết sức tự ti.
Nhưng mà, cô không biết là tại sao nữa, lúc này, cô cảm thấy anh rất đẹp trai.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy bọn họ cứ trầm mặc như vậy tiếp thì chắc cô sẽ vì không thở được mà chết mất, cô liền vắt hết óc để suy nghĩ một chút, nhớ tới vấn đề mà lúc nãy mình đang nói với anh, vì vậy mở đầu phá tan không khí này: “Thật là không biết là người nào làm ra cái video này, thật là một thiên tài!”
Cô mở miệng, khiến cho Lý Tình Thâm vốn đang cảm thấy căng thẳng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, anh thản nhiên quay đầu, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, lạnh nhạt hỏi: “Rất quan trọng sao?”
“Dĩ nhiên rất quan trọng, anh ấy giúp em một việc lớn ! Em thật sự là yêu chết anh ấy rồi!” Giọng nói của Lăng Mạt Mạt lộ ra một chút kích động.
Em thật sự là yêu chết anh ấy rồi !
Lúc câu này nói ra, ngón tay của Lý Tình Thâm đột nhiên run rẩy, biên độ rất lớn, nước ở trong ly trà bắn tung tóe ra ngoài, bởi vì nước nóng, nên rơi lên tay thì có chút đau.
Nhưng mà, anh lại không cảm thấy đau chút nào.
Anh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Lăng Mạt Mạt, trong đầu vẫn như cũ vọng lại câu nói của cô ấy, em thật sự là yêu chết anh ấy rồi !
Mặc dù, anh biết, cô chỉ là nhất thời kích động nên nói mà không suy nghĩ!
Nhưng mà anh vất vả một đêm không ngủ, để làm ra cái video đó, lại có thể đổi lấy một câu như vậy, anh vẫn không kìm chế được, trong lòng bỗng dưng run rẩy.
Lăng Mạt Mạt không có chú ý tới những biến hóa nhỏ đó của Lý Tình Thâm, vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, nói không ngừng.
“Anh ấy là người ta tạo nên bước ngoặt trong cuộc đời của em, nếu như sau này em có cơ hội biết được là ai làm ra nó, em nhất định sẽ báo đáp co anh ấy thật tốt!”
“Vậy em muốn báo đáp thế nào?” Lý Tình Thâm cứng ngắc để ly trà xuống, lấy một tờ khăn giấy, từ từ lau nước dính trên trên tay, rõ ràng là đã lau sạch, nhưng động tác của anh vẫn cứ lặp lại như cũ, giống như là để che giấu kích động và khẩn trương mà anh không thể kìm chế được.
“Mời anh ấy ăn cơm, tặng cho anh ấy một món quà có giá trị, thật chân thành nói cảm ơn anh ấy một tiếng, nếu như anh ấy có cần giúp gì, em có thể thực hiện được thì nhất định sẽ giúp anh ấy! Ừ” Lăng Mạt Mạt ngẹo đầu lại, đếm từng cái một rồi nói.
Lý Tình Thâm ngừng lại động tác của mình, nhìn thấy cánh môi mềm mại của cô khẽ khép mở, giống như là một bông hoa đang nở liên tục, cô có một đôi mắt to trong suốt đen trắng rõ ràng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, Lý Tình Thâm nhìn một lúc, liền quay đầu, chỉ là trên mặt lại xuất hiện một chút cô đơn.
Cô không biết, những thứ báo đáp mà cô nói đó, anh đều không cần.
Nếu như thật sự nói là anh làm những việc đó cho cô, thì thứ mà cô nên báo đáp lại cho anh, đó chính là, tình cảm.