Lục Niệm Ca thao thao bất tuyệt dỗ dành hơn nửa ngày thì Giản Thần Hi mới từ từ nở nụ cười một hồi.
Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi cười lên thì mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má của cô một chút, giọng nói dịu dàng : "Ngoan, nhanh đi chụp cho MTV đi."
Giản Thần Hi gật gật đầu, lại ôm lấy Lục Niệm Ca rồi mới yên tâm xoay người rời đi.
Lục Niệm Ca đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của Giản Thần Hi mà có chút ngây ngẩn cả người, sau đó lại nghiêng đầu sang bên rồi nhìn bục nhảy cao trên đó, một hồi suy nghĩ sâu xa.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt, vội vội vàng vàng chạy về phía xe của mình.
Sự ung dung trước sau như một của anh lại bị phá vỡ, rất ít khi anh lo lắng như vậy qua, thậm chí trong lúc đi trên đường, không biết là vì lo lắng hay là vì sợ hãi mà chân nhiều lần như nhũn ra, suýt nữa ôm Lăng Mạt Mạt té lăn trên đất.
Lăng Mạt Mạt nhắm mặt lại, cảm thấy được người đàn ông đang ôm cô lảo đảo một chút, lòng của cô cũng run lên, theo bản năng liền vươn tay một phen nắm lấy cánh tay của Lý Tình Thâm.
Quần áo của hai người đều ướt sũng, đầu ngón tay Lăng Mạt Mạt có thể cảm nhận được rõ ràng ấm áp truyền đến từ trên người đàn ông này.
Lý Tình Thâm rất nhanh liền đứng vững cơ thể, ôm Lăng Mạt Mạt mà tiếp tục đi đến phía xe, nhưng mà bước chân của anh lại đột nhiên thả chậm lại.
Khuôn mặt vốn kích động lo lắng lại từng chút từng chút trở nên lạnh xuống.
Đạo diễn mở cửa xe, nhìn thấy Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt đã tới thì lập tức chú ý mở miệng : "Lý tiên sinh, tôi tới giúp anh."
Lý Tình Thâm nhàn nhạt liếc qua đạo diễn một cái rồi nói : "Không cần, tự mình tôi tới là được."
Giọng nói của anh có chút trong trẻo, nhưng mà lại làm cho người ta nghe thấy được một loại hơi thở nguy hiểm, đạo diễn lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Tình Thâm đặt Lăng Mạt Mạt vào trong xe, nghiêng đầu nhìn đến gương mặt của cô gái ấy, cô vẫn như cũ nhắm hai mắt, đôi môi hơi hơi nhếch lên, làn da trắng nõn như gốm sứ, mềm mại như là của trẻ sơ sinh.
Lăng Mạt Mạt làm cho bản thân vẫn duy trì yên lặng ngồi ở chỗ kia, cô có thể cảm giác được Lý Tình Thâm đang nhìn chính mình, tốc độ tim đập nhịn không được mà nhanh hơn, hô hấp cũng theo đó mà dần dần có chút hỗn loạn, cả người hơi có chút căng thẳng.
Một giây, hai giây, ba giây rồi 15 giây.
Lăng Mạt Mạt lặng lẽ đếm số trong lòng, cảm thấy bên ngoài vẫn không có bất cứ động tĩnh gì như cũ nhưng cô mơ hồ vẫn có thể cảm giác được ánh mắt dừng lại trên người mình, cô nhịn không được có chút lo lắng, lông mi theo bản năng liền run rẩy một phen.
Lúc này Lý Tình Thâm mới hơi hơi chuyển đi tầm mắt, ngón tay thon dài kéo dây an toàn ra rồi thay Lăng Mạt Mạt thắt lại, sau đó mới đóng cửa xe lại.
"Lý tiên sinh, anh có muốn tôi cùng hai người đi bệnh viên hay không ?" Đạo diễn qua cửa sổ ngăn cách mà nhìn Lăng Mạt Mạt bên trong xe.
"Không cần đâu !" Lý Tình Thâm đơn giản ném lại ba chữ rồi liền vòng qua xe, mở cửa xe rồi khom người ngồi xuống, sau đó cũng không chờ đạo diễn nói gặp lại thì liền nhấn ga, chạy nhanh đi luôn.
Lý Tình Thâm tăng tốc độ xe đi rất nhanh, đôi mắt của anh thì chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, nhìn dáng vẻ giống như cực kỳ chuyên tâm.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, trong lòng lại do dự, hiện tại chính mình có nên mở mắt hay không, nói cho Lý Tình Thâm biết là cô đã không có sao rồi ?
Chẳng may thật sự đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lúc mà không có chuyện gì, đó không phải là quá xấu hổ rồi hay sao.
Nghĩ tới đây thì Lăng Mạt Mạt liền yên lặng sắp xếp lời nói một chút, vừa muốn mở miệng thì ai ngờ xe lại bỗng nhiên dừng lại.