Lý Tình Thâm cũng cười, không nói gì, chỉ là bưng ly trà lên, uống hết tách trà.
Du Dật liền tiếp tục tìm đề tài thẳng thắn mà nói cùng Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên, chỉ là nghe, không có chen vào nói, thỉnh thoảng cầm điện thoại di động, nhìn một chút Enson có trả lời wechat cho mình hay không.
Thỉnh thoảng còn có người tiến lên chào hỏi, Lý Tình Thâm nhưng thường lệ uống thay Lăng Mạt Mạt, Du Dật đứng ở một bên, hơi có chút khẩn trương nhìn Lý Tình Thâm, nhiều lần muốn mở miệng nói những gì, lại bị một ánh mắt lạnh lẽo của Lý Tình Thâm ngăn trở.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng bữa tiệc sắp đến hồi kết thúc.
Vốn Lý Tình Thâm đang tựa trên ghế sa lon, nhắm mắt dưỡng thần thì bất chợt mở mắt, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, mở miệng: "Tôi đưa cô về nhà."
Du Dật nghe được lời Lý Tình Thâm nói, nhíu mày, không nói lời nào mở miệng nói: "Anh uống rượu, tôi tìm người đưa cô ấy về nhà."
Lý Tình Thâm trầm tư một chút, liền gật đầu, Du Dật lập tức đứng lên, gọi một nhân viên phục vụ, "Sắp xếp một người tài xế, đưa Lăng tiểu thư về nhà."
Nhân viên phục vụ gật đầu liên tục, nhìn Lăng Mạt Mạt mở miệng: "Lăng tiểu thư, mời đi theo tôi."
Lăng Mạt Mạt cười nói một tiếng với Du Dật: "Cám ơn", sau đó đứng lên.
Lý Tình Thâm ngồi ở bên ngoài cô, thấy cô đứng dậy, cũng đứng lên theo, động tác của anh có chút cứng ngắc.
Lăng Mạt Mạt đi ra ngoài, hơi chỉnh sửa quần áo của mình một chút, sau đó quay về phía Lý Tình Thâm và Du Dật cười nói: "Thầy hẹn gặp lại, Du tổng hẹn gặp lại!"
Du Dật gật đầu cười một cái, "Hẹn gặp lại."
Lý Tình Thâm tựa vào trên ghế sa lon, nhìn Lăng Mạt Mạt, nói: "Đi đường cẩn thận."
Không biết là ánh đèn, hay là vì Lăng Mạt Mạt mệt, cô luôn cảm thấy sắc mặt Lý Tình Thâm trắng nõn có chút không bình thường.
Vậy mà, cô lại không có suy nghĩ nhiều, đi theo nhân viên phục vụ, quay người đi.
Lý Tình Thâm bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Mạt Mạt rời xa từng chút từng chút, lúc này cơ thể hơi lảo đảo, Du Dật tay mắt lanh lẹ đi tới bên người Lý Tình Thâm, đỡ lấy anh: "Anhcòn có thể chống đỡ hơn so với tôi tưởng tượng!"
Lý Tình Thâm nhếch môi, miễn cưỡng cười, sắc môi dần dần trở nên có chút tái nhợt.
"Bây giờ tôi đưa anh đi bệnh viện, rõ ràng dị ứng cồn rượu, còn uống rượu cái gì? Có phải anh không muốn sống nữa hay không?" Du dật vừa không vui trách cứ Lý Tình Thâm, vừa chống thân thể của anh, đi tới bên thàng máy: "Tôi nhớ một lần sau khi anh uống rượu, khó chịu một hồi, lần này không biết uống nhiều hơn so với lần trước bao nhiêu lần, xem xem tiếp theo anh định sống thế nào!"
Lý Tình Thâm nghiêng đầu, trừng mắt liếc Du Dật: "Cậu nói nhảm thật nhiều!"
Du Dật lại làm như không thấy, tiếp tục nói: "Đừng cho là tôi không biết trong lòng anh nghĩ như thế nào, không phải là sợ cô ấy uống nhiều quá khó chịu sao? Nhưng mà cô ấy chỉ là khó chịu, mà anh không không giống như vậy, anh có thể nguy hiểm tới tính mạng!"
Lý Tình Thâm nhíu mày, cánh môi giật giật, nhưng không có lên tiếng, chỉ là mặc cho Du Dật đỡ anh đi tới bãi đỗ xe.
Lên xe, Du Dật vội vàng chạy xe, mà Lý Tình Thâm vốn đã khó chịu nhắm mắt lại, toàn thân vô lực co quắp, nhưng còn chống gượng móc điện thoại di động di động từ trong áo ra, ngón tay run rẩy mở wechat Lăng Mạt Mạt gởi tới, dùng khí lực thật lớn, trả lời wechat, 【 ở đây. 】
Lăng Mạt Mạt ngồi ở trên xe Du Dật sắp xếp, nhìn ngoài cửa sổ, có chút buồn buồn không vui, trong lúc bất chợt nghe được tiếng điện thoại di động, lập tức cầm lên, thấy là Enson gởi tới, nhất thời mặt mày vui sướng hớn hở.