Ngày đó chia tay cô đã tới biệt thự của Lục Niệm Ca để nói chia tay với Lục Niệm Ca, trong lòng Lý Tình Thâm tràn đầy các loại cảm xúc.
Anh vốn có chút mất mát, trong nháy mắt tâm tình khá hơn, khóe môi cũng nhếch một chút ý cười.
Sau khi Lăng Mạt Mạt ở đó phát tiết xong, mới rầu rĩ gửi ra một câu,【 Anh nói tôi có phải là rất thất bại không? 】
Lý Tình Thâm miễn cưỡng kiềm lại tâm tình kích động và vui sướng của mình, hỏi ngược lại,【 tại sao nói như vậy? 】
【 Tôi lại có thể yêu qua một người đàn ông như vậy, sau đó, những thứ này không nói, người đàn ông lại có thể bị người khác cướp đi, anh nói xem chẳng lẽ tôi còn không đủ thất bại sao? 】 Lăng Mạt Mạt vô lực đành chịu, 【 tôi muốn kiểm điểm bản thân thật tốt một chút, sau đó nỗ lực thay đổi mình một chút! 】
【 Cô đã là cô gái mà tôi thấy tốt nhất rồi, cô rất tốt, không cần thay đổi mình. 】 Vẻ mặt Lý Tình Thâm cực kỳ chăm chú nghiêm túc gửi tới một câu nói như vậy.
Lăng Mạt Mạt cách điện thoại di động, mới vừa nhìn một câu nói này, Enson lại gửi tới một tin nhắn, 【 Tôi rất nghiêm túc, cô thật sự rất tốt, không cần thay đổi. 】
Bỗng nhiên Lăng Mạt Mạt liền cảm động, đáy lòng hiện lên cảm giác ấm áp, khiến cho cô hoàn toàn quên mất mới vừa rồi bởi vì không nhận được wechat của Enson mà mất mát hoảng hốt.
Hình như tâm tình Enson rất tốt, hàn huyên với Lăng Mạt Mạt thật lâu, mãi cho đến cuối cùng Lăng Mạt Mạt thật sự không mở được mắt ra, mới mở miệng nói hẹn gặp lại với Enson.
Enson trước sau như một gửi tới một câu đơn giản, 【 ngủ ngon, đắp kín mền, chớ lạnh. 】
Lăng Mạt Mạt nhìn câu nói kia, đáy lòng mềm nhũn, liền siết điện thoại di động, nằm ở trên giường, như kỳ tích nhắm mắt lại, đã ngủ.
Hơn nữa ngủ rất say sưa, khóe môi cũng dẫn hiện vẻ mỉm cười.
Lý Tình Thâm đặt điện thoại di động ở một bên trên bàn, tựa vào giường, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhớ tới những nội dung tối nay nói chuyện với Lăng Mạt Mạt, không nhịn được lại cong khóe môi cười.
Cô lại có thể nói chia tay với Lục Niệm Ca sao?
Lý Tình Thâm nghĩ đi nghĩ lại, liền bật cười, tâm tình cực kỳ tốt, không nhịn được hưng phấn nâng tay phải lên, sau đó, anh cũng cảm thấy một hồi đau nhói, nghiêng đầu nhìn, thế nhưng máu đã chảy ngược vô bình nước biển, vội vàng hốt hoảng buông tay xuống, âm thầm nắm thành nắm đấm, đáy lòng vẫn kích động không thôi như cũ.
Lý Tình Thâm một mình cười ngây ngô nửa giờ, trong lúc bất chợt của bị đẩy ra, là cô y tá.
Lý Tình Thâm lập tức dừng việc cười lại, duy trì thái độ lạnh lùng xa cách, mặt lạnh ngồi ở chỗ đó, nhìn cô y tá đang đến gần mình.
Cô y tá nhìn bình nước biển, còn có một chút, cứ ở đó chờ.
Lý Tình Thâm mím chặt môi, nghiêm mặt, cười đến nghẹn.
Thật vất vả chất lỏng trong bình nước biển chảy xong rồi, Cô y tá rút kim ra cho anh, “Lý Thiếu Gia, ngài vừa tỉnh lại, phải sớm nghỉ ngơi.”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, ngoài ý muốn nói một câu: “Cám ơn!”
Cô y tá trợn to hai mắt, được sủng mà kinh, vậy mà Lý Tình Thâm nằm viện lâu nên vậy, đã chịu nói một câu đầu tiên với cô.
Phải biết trước kia, anh không chỉ mang một khuôn mặt có thể chết rét người, chính là thái độ chẳng thèm ngó tới ai, chống cự người ngoài ngàn dặm!
Tiểu y tá liên tục gật đầu, ôm bình, đi ra phòng bệnh, ngay lúc cô nhẹ nhàng đóng cửa, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng cười khẽ.