【 Ừ. 】Enson chỉ trả lời cô một chữ duy nhất, một lúc sau, anh lại gửi thêm một wechat mới.
【Mạt Mạt, có phải em vẫn không quên được Lục Niệm Ca? 】
Không quên được Lục Niệm Ca?
Lăng Mạt Mạt vừa nhìn thấy câu hỏi anh gửi tới lập tức nhíu mày, theo bản năng trả lời: 【Không có! 】
Vừa nhấn nút gửi xong Lăng Mạt Mạt mới phát hiện ra cô lại có thể trả lời một cách lạnh nhạt và bình tĩnh, không có chút nào do dự.
Lập tức dường như Lăng Mạt Mạt hiểu được tại sao Enson lại hỏi như vậy, cô hơi nghiêng đầu, cắn cắn ngón tay, gửi thêm một tin wechat cho Enson: 【 Lần này quả thật là do anh nghĩ nhiều. 】
【 Em không còn yêu Lục Niệm Ca. 】
Lăng Mạt Mạt gửi xong tin wechat thậm chí còn nghiêm túc tự hỏi lòng mình liệu có phải cô vẫn còn yêu Lục Niệm Ca?
Nhưng Lăng Mạt Mạt phát hiện, lòng của cô, đặc biệt kiên định trả lời, không yêu!
Cô quả thật không còn yêu Lục Niệm Ca.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy cái thế giới này thật kỳ diệu.
Trước đây Lăng Mạt Mạt còn là một cô gái ngây thơ thầm mến Lục Niệm Ca, thế giới của cô chỉ xoay quanh anh ta, thậm chí vì anh ta mà đi học cũng luôn chạy theo anh ta.
Sau đó Lăng Mạt Mạt lấy hết dũng khí thổ lộ, khi đó cô làm như dù chết cũng không chùn bước, đứng trước mặt Lục Niệm Ca tỏ tình, kết quả anh ta gật đầu, cô vui mừng đến nỗi suốt ba ngày ba đêm vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.
Sau này chia tay cô cảm thấy đau lòng muốn chết, hoàn toàn có cảm giác thế giới trước mắt mình sụp đổ ầm ầm, quả thật chết đi sống lại, thậm chí Lăng Mạt Mạt cho rằng ngày tận thế 2012 tới rồi.
Khi đó, Lăng Mạt Mạt cảm thấy mình đau đến không chịu được, cả đời cũng không thể quên Lục Niệm Ca.
Mặc dù Lục Niệm Ca phản bội, Lăng Mạt Mạt vẫn mù quáng cảm thấy anh ta là một người vô cùng hoàn hảo, khiến cô yêu đến chết đi sống lại.
Lăng Mạt Mạt cho rằng vì đoạn tình cảm này mà chết đi cũng không hối tiếc, nhưng bây giờ cô bất chợt phát hiện, tình yêu không khiến con người ta chết đi được.
Tình yêu sẽ chỉ khiến bạn phải sống trong một khoảng thời gian vô cùng đau khổ tăm tối, khiến bạn đau lòng như bị ai đó hung hăng đâm vào, rồi lại đau đến không muốn sống, nó khiến bạn khóc không ra nước mắt, khiến bạn trằn trọc trở mình, khiến trái tim bạn biến thành thép.
Sau đó, Lăng Mạt Mạt vẫn cho rằng cô sẽ nhớ mãi không quên, đến chết cũng không hết yêu Lục Niệm Ca, nhưng cả quá trình đau đớn như vậy giờ đây đã hoàn toàn biến mất không còn gì cả rồi!
Lý Tình Thâm cầm điện thoại di động, thấy Lăng Mạt Mạt liên tục gửi ba tin nhắn, trong lúc bất chợt tâm tình trở nên vô cùng tốt đẹp, nhất thời trong một lúc lâu quên không trả lời tin nhắn của Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt đợi nửa buổi, vẫn chưa thấy Lý Tình Thâm trả lời, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an, hoảng hốt lo âu.
Lăng Mạt Mạt lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng rồi đột nhiên dừng lại.
Tại sao gần đây cô thường xuyên có tâm trạng rối bời như vậy?
Trước đây, Enson cũng từng có mấy lần rất lâu không trả lời tin nhắn của cô nhưng cô không hề nóng nảy như bây giờ.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?
Đột nhiên Lăng Mạt Mạt cứng ngắc lại. Cô tỉ mỉ suy nghĩ lại một lần, sau đó trong lòng Lăng Mạt Mạt từ từ, chậm rãi, lặng lẽ hiện lên một kết quả khác thường.
Đó chính là bây giờ Lăng Mạt Mạt cô đang lo được lo mất, đa sầu đa cảm!
Lăng Mạt Mạt vô thức nắm chặt điện thoại di động, một lúc sau, cô vẫn không thể không thừa nhận bản thân đang lo được lo mất, đa sầu đa cảm cảm, dù trốn tránh như thế nào, cô vẫn không thể không thừa nhận thực tế.
Cô thích Enson.
Lời tác giả: Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục cập nhập, mọi người ngủ ngon ~~~~ vù vù vù ~~~~ Nếu không mọi người đoán thử xem Lăng Mạt Mạt muốn gả cho ai? Dù sao chắc chắn không phải Lục Niệm Ca!