Lục Niệm Ca ...
“Niệm Ca, anh có bận việc gì không?”
Giọng nói Giản Thần Hi mang theo một chút nghẹn ngào, một chút run run, ôm chặt lấy Lục Niệm Ca.
Lục Niệm Ca không có né tránh, chính là tùy ý để Giản Thần Hi ôm lấy mình như vậy.
Lục Niệm Ca gọi điện thoại tới người lái xe tải, nhịn không được nói nhỏ:
”Ở đây thật sự là rất nguy hiểm, suýt chút nữa anh đã lao xe xuống núi,
giờ này đã chết rồi.''
Lục Niệm Ca nghiêng đầu, nhìn về phía hiện trường, đường vòng bảo hộ bị đâm cho bảy uốn tám éo lệch ra hẳn, bánh
xe trước của nah đã trượt đi ra ngoài, đúng như những gì mà những người
đó nói, suýt chút nữa là đã chết người rồi.
Giản Thần Hi nhìn
thấy một màn như vậy, khóc càng dữ dội hơn, toàn thân bắt đầu lạnh run
run lên: “Niệm Ca, may mắn là anh không bị làm sao, sao anh lại lái xe
không cẩn thận như vậy? Anh nói đi, nếu nhưu anh lao xuống thì em phải
làm sao đây?”
Lục Niệm Ca quay đầu, nhìn thấy gương mặt lê hoa
đẫm mưa của Giản Thần Hi, cong cong khóe môi, mở miệng: “Em còn chưa
chết, sao anh có thể chết trước em được.” (Editor: ta nghĩ là ông Lục
muốn bà Giản chết. hắc hắc)
Giản Thần Hi thật không ngờ Lục Niệm Ca sẽ nói những lời như vậy, đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Đèn đường mờ vàng chiếu xuống, khuôn mặt Lục Niệm Ca vẫn như cũ, đôi con
ngươidịu dàng nhưng hiện rõ sự rối rắm, nhưng trên mặt lạicười lạnh, khiến cho Giản Thần Hi quên cả rơi lệ, kinh ngạc mở miệng: “Niệm Ca.”
Lục Niệm Ca “Ừ” một tiếng, liền cong môi cười cười, nụ cười kia cực kỳ ảm
đạm, giống như là sương mù buổi sớm mang theo mùi vị của ẩm ướt mà lượn
lờ, anh mở miệng, “Không phải em muốn cùng anh kết hôn sao? Vậy thì kết
hôn đi.”
Nói xong, Lục Niệm Ca liền vươn tay, đem Giản Thần Hi từ trong ngực của mình đẩy ra.
Cả người Giản Thần Hi đứng ở nơi đó, đứng yên không động đậy, bối rối đến cực điểm.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm cầm lên quần áo của Lục Niệm Ca đưa tới trở về biệt thự, lại
đi đến lầu hai, lúc đi qua cửa phòng ngủ của Lăng Mạt Mạt, anh hơi dừng
lại bước chân, một đôi mắt lập lòe bất địnhnhìn chằm chằm cửa phòng
của cô.
Sau đó, anh liền nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, đi vào.
Lăng Mạt Mạt nằm ở trên giường lớn, đã ngủ say, thân thể trắng nõn co ro,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng nhuận cánhmôi khẽ giương, có hơi thở đều đặn tràn đầy trong không gian.
Lý Tình Thâm không nhịn được phải dựa vào tủ treo quần áo trong phòng ngủ của cô, dựa lưng vào đó rồi yên lặng đưa mắt nhìn.
Lăng Mạt Mạt ngủ rất ngon, đầu nhỏ thỉnh thoảng sẽ cọ cọ ga giường, nhìn
giống như là con mèo nhỏ bướng bỉnh, đáng yêu và lười biếng.
Trước sau như một cô rất nghịch ngợm, trong lúc ngủ mơ, cũng sửa không được
như vậy, cánh môi mềm mại nho nhỏ thỉnh thoảng sẽ cong lên.
Ánh
mắt của anh, khi anh không chút nào biết dưới tình huống, thả bộc phát
dịu dàng như nước rồi, trước sau như một lạnh nhạt khóe môi, hiện lên
một nụ cười yếu ớt.
Anh cảm thấy, đây giống như là một cảnh tượng an an ổn ổn đi ngang qua cuộc đời mình.
Cô cứ thế mà tiếp tục ngủ, anh lại nhẹ nhàng cười, như thế ấm áp cả đời,
hôm nay dường như là ngày tốt ngày đep nhất mà anh có thể nghĩ đến.
Một khắc này, anh thật hi vọng, thời gian có thể dừng lại, mãi mãi.