Editor: Lam Anh
Loại tâm tình này, cô liên tiếp trải qua, vốn tưởng rằng sẽ vô cảm, nhưng mà, thật không ngờ, lại vẫn tê tâm liệt phế như vậy.
Nếu như, ông cố thật sự rời khỏi cô, cô ở trên thế giới này, còn lại cái gì?
Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, nhịn không được lại gắt gao ôm lấy thân thể của mình.
Có trời mới biết giờ phút này cô, rất hi vọng có người cực kỳ chắc chắn
nói với cô một câu, ông cố của cô sẽ không chết ông ấy sẽ không rời khỏi cô.
Nhưng mà cô biết, đây là chính cô hi vọng xa vời.
Sinh lão bệnh tử chính là chuyện thường tình của con người, ông cố thật sự
đã đến điểm cuối cùng của sinh mệnh cô sớm nên có chỗ chuẩn bị tâm lý,
chỉ là ông cố rời khỏi cô, trên cái thế giới này, cô cái gì cũng không
có.d/đ%l$q'đ
Giờ khắc này chờ đợi, là một loại giày vò, cắn nuốt lòng của cô, có chi chít đau buốt truyền đến.
Lăng Mạt Mạt càng chờ, càng thấy mình cô đơn đáng thương, tâm tình sẽ càng
lúc càng áp lực, càng lúc càng chua xót, ánh mắt cô mang theo vẻ đau
thương, một người bạn tốt để bày tỏ cô cũng không có cho nên, trên thế
giới này, lại có người nào sẽ đi nói với cô những lời an ủi dối trá đó
chứ?
Khóe mắt Lăng Mạt Mạt rơi xuống từng hạt từng hạt chất lỏng trong suốt, đập vào trong bàn tay của cô.
Phụ nữ tại thời điểm yếu đuối, đều sẽ nhớ lại quá khứ, cũng sẽ khát khao
nương tựa, mà cái người nương tựa và nhớ tới kia, thường là người mà đáy lòng cô ấy thích nhất.
Lăng Mạt Mạt cũng không ngoại lệ, thời
gian từng chút từng chút chảy theo dòng qua đi, trong nháy mắt đã đến
mười hai giờ đêm khuya, cửa phòng giải phẫu vẫn chưa mở ra, ông cố sống
chết chưa biết, Lăng Mạt Mạt một giây như một năm, khó khăn vô cùng,
tuổi tác ông bà cố nội cũng rất lớn, sớm đã nghỉ ngơi ở phòng bệnh, bệnh viện lại cực kỳ yên tĩnh, hành lang rộng lớn chỉ có một mình cô, Lăng
Mạt Mạt càng lúc càng khát khao có một người có thể nói chuyện với mình, vì thế, cô ở trong bóng tối, trong đầu liền liên tiếp hiện ra Enson tới đây.
Đã từng, tại thời điểm cô khổ sở chán nản, mỗi lần đều gửi
Wechat với anh, anh sẽ an ủi cô, nghe cô nói hết, lúc cô bởi vì một cái
tát của Lý Tình Thâm ru rú trong lòng anh khóc như đứa trẻ, anh cũng cực kỳ kiên nhẫn dỗ cô.
Khoảng thời gian này, cô vẫn cho là chính
mình có thể quên đi Enson, cũng vẫn cho là bản thân có thể đột nhiên
không thích Enson giống như không thích Lục Niệm Ca vậy, nhưng cô phát
hiện, Enson và Lục Niệm Ca không giống nhau, mặc dù chưa từng thấy qua
một năm, nhưng mà, lần đầu tiên của cô là cho Enson, có lẽ phụ nữ đều là như vậy, đối với người đàn ông đầu tiên của chính mình, luôn có một sự
quan tâm đặc biệt tuy rằng giữa bọn họ là dựa vào Wechat để hiểu biết
lẫn nhau, cô đã sớm tưởng tượng Enson vô cùng hoàn mỹ như vậy.
Quan trọng hơn là Enson thật sự mang lại cho cô rất nhiều cảm động và động lòng.
Trong lúc bất chợt, cô rất nhớ anh!
Nhất là vào giờ khắc này, cô thật sự rất muốn trò chuyện với anh.
Lăng Mạt Mạt nhớ đi nhớ lại, liền giống như mất đi lý trí, lấy ra di động
của chính mình, cô vươn ngón tay ra ấn, lại phát hiện thuộc trạng thái
tắt máy.
Lăng Mạt Mạt nhanh chóng lấy từ trong túi ra sạc pin vẫn luôn mang theo bên mình, cắm nguồn điện, một lát sau, điện thoại tự
động khởi động máy.