Điện thoại di động reo, Lăng Mạt Mạt thấy hiển thị người gọi đến, chăm chú nhìn một lúc lâu, nhưng không có nghe, điện thoại reo xong, lại vang lên, Lăng Mạt Mạt do dự có nên nghe máy hay không, lại có một chiếc áo khoác lên trên người mình, còn kèm theo một câu nói: "Tại sao không nhận điện thoại?"
Cái giọng nói này, Lăng Mạt Mạt rất quen thuộc, toàn thế giới trừ Lý Tình Thâm, không có người thứ hai có được giọng nói quý khí tốt như vậy.
Lăng Mạt Mạt đột nhiên xoay người, liền nhìn thấy Lý Tình Thâm đứng ở phía sau mình, cô nhất thời trợn to hai mắt, bật thốt lên theo bản năng: "Thầy"
Lời của cô vẫn chưa nói hết, Lý Tình Thâm lại vươn tay, chỉnh lại chiếc áo khoác ở trên người cô, che đi tất cả khí lạnh, thân thể Lăng Mạt Mạt vốn đã lạnh run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chung quanh cô, được bao quanh hơi thở và mùi vị của anh, để cho cô có chút ngây ngất, không nhịn được cắn môi dưới, giương mắt, nhìn đến gương mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc, chẳng qua là cảm thấy như mộng như ảo, không phải Lý Tình Thâm đang tiếp cô gái từ Mỹ sang sao? Hơn nữa bọn họ trò chuyện với nhau rất vui, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Một hồi lâu, Lăng Mạt Mạt mới khe khẽ hỏi một câu: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Lý Tình Thâm cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Lăng Mạt Mạt, ngược lại, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Lăng Mạt Mạt, tự nhiên hỏi: "Tại sao em lại rời đi?"
Lăng Mạt Mạt có chút nhất thời chột dạ, mắt liếc loạn xạ chung quanh, nói lung tung một lý do với Lý Tình Thâm: "Em có chút không thoải mái, cho nên muốn về nhà."
Nhất thời Lý Tình Thâm không lên tiếng, thân thể cao lớn nghĩ muốn nhích tới gần cô mấy phần, vẻ mặt mang theo vài phần lo lắng, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán cô, dịu dàng hỏi: "Sào vậy? Khó chịu ở đâu?"
Lăng Mạt Mạt lập tức không biết trả lời như thế nào, cô cũng chỉ bịa một vấn đề, muốn qua loa lấy lệ, ai ngờ anh lại khẩn trương như vậy.
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ hồi lâu, mới ấp úng nghĩ ra được một lý do: "Em có chút nhức đầu, có thể là ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc, cho nên, muốn về nhà ngủ."
Lý Tình Thâm sờ lên trán cô, phát hiện cũng không có nóng lên, bây giờ lại nghe cô nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều: "Anh đưa em trở về."
Lăng Mạt Mạt mở miệng cự tuyệt theo bản năng, "Thầy, cái này không được đâu, hôm nay là sinh nhật dì Ôn, hơn nữa"
Bất chợt Lăng Mạt Mạt lại ngậm miệng, lời còn sót lại, không có nói ra ngoài nữa.
Thật ra thì cô muốn nói lắm, hơn nữa cô gái anh thích, còn đang chờ anh.
Lý Tình Thâm lại thản nhiên nói một câu: "Không có việc gì." Sau đó không chút giải thích mang cô tới bãi đậu xe.
Đợi đến khi Lăng Mạt Mạt lên xe, cô mới bất tri bất giác nghĩ đến, Lý Tình Thâm bỏ lại cô gái kia đưa cô về nhà, như vậy cô ấy sẽ nghĩ bậy
Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, nhìn Lý Tình Thâm chuyên chú lái xe, thủy chung chưa từng mở miệng nói chuyện.
Mà hình như nhìn qua tâm tình của Lý Tình Thâm có vẻ rất tốt, Lăng Mạt Mạt nhìn anh chằm chằm một lúc, vẫn là không nhịn được hỏi lên băn khoăn trong lòng: "Thầy, mới vừa Du tiên sinh nói với em, anh không thể uống rượu."
"À." Lý Tình Thâm nghe được Lăng Mạt Mạt nói như vậy, nhưng chỉ đáp lại một tiếng gió thoảng mây bay, chọc cho Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, do dự một hồi, rồi lại nói tiếp: "Nhưng mà, tại sao thầy còn muốn uống rượu?"