Lăng Mạt Mạt mới vừa ăn xong, không đói bụng, liền cắn môi dưới, cô chỉ đĩa trái cây ở trước mặt Lý Tình Thâm. Ôn phu nhân lập tức thúc giục con trai bóc trái cây cho Lăng Mạt Mạt. Lý Tình Thâm phụng chỉ bóc trái cây không một chút kháng cự. Lăng Mạt Mạt rảnh rỗi ngồi đó, ngắm nhìn đại thần bóc trái cây cho mình.
Lăng Mạt Mạt ăn xong trái cây, không quên tặng cho mỹ nhân ngoại quốc bên cạnh ánh mắt dương dương, tự đắc.
Vị mỹ nhân kia nhìn dáng điệu Lăng Mạt Mạt, đáy mắt thoáng ánh lên một chút suy ngẫm.
Rất nhanh, canh bổ mà Lý Niệm gọi được nhân viên phục vụ mang lên. Ôn phu nhân ân cần tự mình múc canh cho Lăng Mạt Mạt: “ Có thai, con phải bồi bổ nhiều đó. Mạt Mạt, dì thấy con quá gầy.”
Lăng Mạt Mạt nghĩ thầm, ai ai cũng nói mẫu bằng tử quý, quả thật là như thế. Cô vốn đã dùng bữa rồi. Nhưng vẫn cố ý để mỹ nhân ngoại quốc kia nhìn thấy mình hạnh phúc, vì vậy liền nhanh chóng nhận lấy, khéo léo uống một bát. Ôn phu nhân thấy vậy, lại nghĩ cô rất thích ăn liền lấy thêm một bát nữa. Lăng Mạt Mạt no bụng, nhưng vẫn gắng gượng uống thêm. Thỉnh thoảng Ôn phu nhân quay sang vui vẻ trò chuyện cùng Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nghĩ thầm, cô được đại thần lo lắng như vậy, mẹ chồng ….. à, ý là dì Ôn cũng rất thương cô. Mỹ nhân ngoại quốc kia, không cần nói cũng phải tự mà rút lui.
Lăng Mạt Mạt không nhịn được liền âm thầm cười một tiếng, thân người hơi rung rung khiến cho chiếc thìa trong tay không cẩn thận bị rơi xuống, vỡ tan.
Lý Tình Thâm chưa kịp đưa thìa khác, thì mỹ nhân ngoại quốc đã nhanh hơn đưa cho Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt kiêu ngạo nhìn cái thìa, nghĩ bản thân đang ở trong phòng ăn với rất nhiều người, nếu không nhận, như vậy là không biết lễ phép rồi. Vi thế, cô liền mỉm cười nhận lấy, còn nói một câu vô cùng ấm áp: “ cảm ơn.”
Sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý, nhanh chóng liếc sang mỹ nhân kia, khẽ hất cằm, “Hừ” một tiếng.
Mọi người đều không để ý đến việc này, nhưng mỹ nhân kia đáy mắt cảm nhận được tất cả. Nhưng mỹ nhân lại không hề có bất kỳ dấu hiệu lúng túng, chỉ khẽ giơ tay lên, che khóe môi, cười hết sức lẳng lơ.
Hai vị vợ chồng trung niên ngoại quốc sau một hồi xem nhiều màn đặc sắc như vậy, lúc này đã lấy lại tinh thần, cười cười, hướng về phía Lý Tình Thâm mở miệng: “ Vị này là “
Lý Tình Thâm nghiêng đầu, nhìn về phía Lăng Mạt Mạt, đáy mắt đầy những tia sáng lung linh, không một chút tránh né. Giọng nói anh vô cùng thanh nhã: “ Cô ấy chính là người yêu của tôi.”
Sau đó, Lý Tình Thâm giới thiệu họ với Lăng Mạt Mạt.
“Mạt Mạt, giới thiệu cho em, hai vị này là vợ chồng ngài Abbot. Là người Pháp gốc hoa.”
Họ lập tức hướng về phía Lăng Mạt Mạt nở nụ cười, “Rất vui được gặp cô”
Lăng Mạt Mạt không nghĩ rằng Lý Tình Thâm sẽ giới thiệu mình với họ, đáy lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào và vui sướng. Liền vui vẻ hướng về hai người đó, khẽ mỉm cười, nói: “ tôi cũng rất vui vì được gặp hai vị”
Đôi vợ chồng đó, mặc dù là người Trung Quốc, nhưng tiếng trung không được trôi chảy cho lắm, vì thế họ liền chuyển sang nói tiếng Pháp. Họ hướng về phía Lý Tình Thâm nói một tràng pháp ngữ. Lăng Mạt Mạt ngơ ngác nhìn sang Lý Tình Thâm. Lý Tình Thâm nghiêng đầu, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: “ họ đang khen người yêu của anh xinh quá.”
Lăng Mạt Mạt cong môi cười một tiếng, hướng về phía họ nhàn nhạt nói một câu tiếng Anh: “Cám ơn!”
Sau khi nói xong, không quên liếc sang mỹ nhân đáng ghét bên cạnh. Nghĩ thầm, cô ta chắc chắn là tướng bại trận rồi.
Lăng Mạt Mạt đang vùng vẫy trong niềm vui chiến thắng, thì mỹ nhân bên cạnh vốn tiết kiệm lời nói bỗng dưng cất tiếng: “ Tình Thâm, bạn gái của cậu khiến tôi rất bất ngờ.”
Lăng Mạt Mạt nghe được âm thanh này, bỗng trợn to hai mắt, không thể tin được.Đây rõ ràng là một người phụ nữ mà? Tại sao giọng nói, là là giọng đàn ông?