“Ha ha...” Nhưng mà Giản Thần Hi lại giống như đang nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười, cười khinh bỉ: “Cô tốt đối xử với tôi đến mức đó sao?”
“Cô có biết hay không, tôi ghét nhất chính là cô luôn ra vẻ đối xử rất tốt với tôi?”
“Cô có biết hay không, những điều tốt mà cô đối xử với tôi, luôn giống như muốn đâm vào mắt tôi vậy!”
“Những thứ đó cực kỳ giống khoe khoang!”
“Cô luôn khoe khoang với tôi!”
“Quà tặng, đồ ăn vặt hay mời cơm, đối với tôi mà nói, đều là một loại hành hạ!”
“Cô cho rằng tôi hiếm lạ mấy thứ đó sao? Tôi nhìn mà còn cảm thấy buồn nôn! Những thứ đó chỉ luôn khiến tôi nghĩ rằng Lăng Mạt Mạt cô đang diễu võ dương oai với tôi, thể hiện rằng cô mạnh hơn rất nhiều so với tôi!”
“Lăng Mạt Mạt, chẳng qua chỉ là cô ỷ vào mình mất đi cha mẹ từ nhỏ, giả vờ điềm đạm đáng yêu để hấp dẫn sự đồng tình của những đàn ông kia mà thôi!”
“Lăng Mạt Mạt, thật không dám đấu diếm, cô căn bản không biết, những đồ ăn vặt, quà tặng kia của cô tôi không hề ăn cũng không hề muốn, toàn bộ đều bị tôi ném vào trong thùng rác!”
“Đúng! Lăng Mạt Mạt, tôi thừa nhận tôi không bằng cô, tôi cũng chịu nhận thua, chịu thừa nhận bản thân không tài giỏi gì! Nhưng mà, nếu như bên cạnh tôi không có cô, hiện tại cuộc sống chưa chắc đã thảm hại như vậy!”
“Không có một người phụ nữ nào chấp nhận làm cái bóng cho một người phụ nữa khác. Lăng Mạt Mạt, cô tự hỏi lại lòng mình xem, cô đối xử với tôi là hoàn toàn thật tâm sao? Chẳng lẽ, cô luôn lôi kéo giữ tôi ở bên cạnh, không phải chính là vì muốn tôi làm nền cho cô hay sao?”
Bàn tay của Lăng Mạt Mạt siết thành quyền, cô chưa bao giờ nghĩ rằng đáy lòng Giản Thần Hi lại ẩn chứa nhiều câu oán hận cô đến như vậy.
Cô đối xử với cô ta, từ đầu đến cuối đều là thật lòng.
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ muốn khoe khoang cái gì với cô ta.
Lúc cô còn nhỏ, làm sao lại có thể nghĩ được rằng, tấm lòng đơn thuần muốn đối xử tốt với Giản Thần Hi, lại sẽ tạo thành một loại tổn thương với cô ta chứ?
Thì ra, trên cái thế giới này, một người thật tâm đối xử hết lòng với một người, chưa chắc sẽ nhận lại được một tấm lòng như thế mà thậm chí lại chỉ nhận được sự oán hận cùng ghen tỵ.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, thật may là cô có thể gặp Lý Tình Thâm, thật may là cô còn có thể tin tưởng trên cái thế giới vẫn còn một người sẽ luôn thật tâm đối tốt với cô, nếu không, có lẽ cô cũng sẽ vì những hành động cực đoan của Giản Thần Hi đối với mình, mà có những ý nghĩ tuyệt vọng về cái thế giới này, nếu như cô trả thù cô ta, không phải là cô cũng không khác gì cô ta sao?
Giản Thần Hi nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, nói gằn từng chữ: “Về phần cạnh tranh Lục Niệm Ca với cô ư? Cô cảm thấy tôi có thể có cơ hội thắng được cô hay sao?”
“Nhưng, nếu như cô không hề sử dụng những thứ thủ đoạn kia, có lẽ Lục Niệm Ca sẽ yêu cô.” Trong nháy mắt này, đột nhiên Lăng Mạt Mạt có chút đồng tình với Giản Thần Hi, cô chợt cảm thấy cô ta cũng rất đáng thương, tự vây mình trong một cơn ác mộng không làm sao tránh thoát, cả ngày lẫn đêm đều khổ sở vô cùng, ảnh hưởng người khác, nhưng cũng ảnh hưởng đến chính mình.
Hận, vốn là con dao hai lưỡi, tự thương tổn bản thân ba phần, tổn thương người khác bảy phần!
“Nếu như?” Đột nhiên giọng nói của Giản Thần Hi trở nên bén nhọn hơn mấy phần: “Trên cái thế giới này căn bản không có nếu như, chỉ có kết quả! Sự thật chứng minh, tôi đã đúng! Ít nhất là tôi đã từng có được Lục Niệm Ca!” (Maybe: Bác sĩ, bác sĩ, ở đây có bệnh nhân trốn trại tâm thần!)
“Cô yêu Lục Niệm Ca đúng không? Vừa rồi cô cũng đã thừa nhận mình yêu Lục Niệm Ca, cô nói yêu một người không hề sai, đúng vậy, yêu một người không hề sai, nhưng nếu như cô lấy danh nghĩa vì yêu mà làm ra những chuyện hãm hại người khác, thì người sai chính là cô! Cô tranh đoạt Lục Niệm Ca với tôi không hề sai, nhưng cô vì có được Lục Niệm Ca, hủy thanh danh của tôi, nhẫn tâm đẩy tôi xuống Địa ngục, thì cô đã sai hoàn toàn!”
“Giản Thần Hi, cô cũng đừng trách tại sao tối nay Lý Tình Thâm anh ấy lại tuyệt tình, đây đều là những điều cô đã thiếu nợ tôi, là những điều tôi nên được nhận, cô cướp Lục Niệm Ca từ trong tay tôi, là có lỗi với tôi.”