Nghe lời.
Anh bảo cô nghe lời?
Ngữ điệu nhẹ nhàng như vậy làm cho Lan Khê không thể nào kháng cự được, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, muốn tránh khỏi bàn tay của anh, tay kia nắm chặt lại. Cả người Lan Khê đều đầy mồ hôi, không nhịn được bấm anh một cái, ánh mắt không cam lòng ngước lên nhìn anh.
Mộ Yến Thần nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa vào tráng cô hưởng thụ bộ dạng lúc này của cô.
Lan Khê cắn môi, anh mắt như chực sẵn nước mắt, hàm răng cắn chặt cánh môi đỏ tươi, làm cho nó trở nên trắng bệt.
. . . . . .
Trong tòa cao ốc rộng lớn xa hoa ở thành phố C, sau nữa năm sửa chữa liền trở nên đẹp đến chói mắt,dường như đây là khu mua sắm và tiêu phí lớn nhất thành phố này, cũng nhờ ánh sáng lộng lẫy, chói lóa đó mà những vị khách vào đây cũng trở nên sang trọng hơn.
- - Chỉ chọn quần áo thôi mà, tại sao lại đến chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê hơi tái nhợt, tiếng giày cao gót dừng lại, không nhịn được liền lật bảng giá của bộ đồ ra xem, khi cô nhìn thấy sáu con số ở trên đó thì tay lập tức bỏ ra cứ như là sợ bị phỏng vậy!
Sáu con số.
cô thật muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, cô cực khổ làm việc cả một năm, không lẽ chỉ bằng một bộ đồ thôi sao?
Cách đó không xa có người quay lại, cau mày nhìn cô: "Em nhìn cái gì vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê liền đỏ lên!
Buông bộ đồ ra, cô cố bình tĩnh lại, ánh mắt trong trẻo: "Nhìn xem nó đẹp hay xấu, quần áo ở đây không đẹp chút nào."
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng cũng đủ để nhân viên bán hàng ở bên cạnh nghe được, đôi mắt đẹp trừng lớn đầy giận dữ nhìn cô!
Ánh mắt của Mộ Yến Thần trở nên dịu dàng, nói thật nhỏ: "Theo anh."
Trong lòng Lan Khê đầy căng thẳng, hơi thở cũng trở nên khó khăn, nhưng vẫn đi theo sau anh, có mấy lần cô muốn quay về, thật muốn kéo anh rời khỏi đây, nhưng hình như anh phát hiện ra ý đồ của cô, lúc ở trong thang máy đi lên lầu ba liền chụp lấy tay cô nắm chặt lại, đi phía trước bảo vệ cô.
"Mộ Yến Thần tôi không muốn...."
cô còn chưa nói xong, thì đã bị anh kéo đi như điên đến một cửa tiệm.
"Em tự chọn hay là muốn anh giúp em?" Hơi thở ấm áp của anh phả ra, giọng nói lãnh đạm vang lên.
Lan Khê chỉ cảm thấy mình không thở nổi nữa rồi!
Nhìn thấy một cặp tình nhân kỳ lạ, nhân viên bán hàng liền nở nụ cười tươi bước lại gần: "Để tôi lựa giúp vị tiểu thư này chọn đồ được không? Đảm bảo tôi sẽ làm cho cô hài lòng! Được không tiên sinh?"
Mộ Yến Thần nhẹ nhàng ôm lấy eo Lan Khê, hôn lên tóc cô một cái, ý bảo cô cứ đi đi...
Làm cho nhân viên bán hàng vô cùng hâm mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê xanh mét.
- - Nếu như bọn họ biết được người đàn ông đang thân mật với cô là anh trai ruột của cô, thì họ sẽ nghĩ gì?
Nhưng cô còn chưa kịp định thần lại thì đã bị nhét quần áo vào trong tay rồi, Lan Khê chỉ biết ngu ngơ đi thay đồ.
Lúc cô ở cửa phòng thử đồ ra, liền cảm thấy ánh sáng bên ngoài thật chói mắt.
Ở trên chiếc ghế sa lon đối diện, Mộ Yến Thần đang xem tạp chí cũng tự nhiên ngẩng đầu lên, một ánh sáng chói mắt liền thoáng qua trong mắt anh.
"Qúa hở hang, đổi cái khác." Anh lạnh lùng ra lệnh.
Sau một hồi lựa chọn, anh đều từ chối hết, đến lúc này tự nhiên Lan Khê phát hiện - - Tại sao cô lại phải thử đồ cho anh xem chứ? Tại sao lại để anh quyết định?
cô ưu sầu đẩy cửa ra, cảnh cáo: "Tôi không thay nữa, chọn cái này đi!"
Dưới ánh sáng, khuôn mặt cáu gắt, thẹn thùng của cô vô cùng xinh đẹp.
Mộ Yến Thần ngước mắt lên, nhìn bộ váy lụa dài tới gối ở trên người cô thật lâu, rất dịu dàng, rất quyến rũ, phần da thịt trắng ngần ở cổ lộ ra vô cùng chói mắt.
Ánh mắt của Mộ Yến Thần trở nên vô cùng sắc bén, để chân xuống, lấy cái áo khoát ở bên cạnh, khoát lên người cô, rồi nhanh chóng ôm cô vào lòng: "Trước đây có mặc như thế này lần nào chưa?"
Trong những năm anh rời đi, cô có mặc như thế này cho người đàn ông khác nhìn không?
Lan Khê cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng ngước lên: "Tôi là học sinh!"
không phải cô chỉ mới tốt nghiệp thôi sao?
Hình như Mộ Yến Thần cũng biết là do mình suy nghĩ quá nhiều, nên ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, tự nhiên anh ý thức được, suốt mấy năm qua, cô được thời gian mài dũa nên càng lúc càng xinh đẹp hơn, nhưng không phải chỉ là cho mình anh nhìn, mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều nhìn thấy.
Ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, lấy tay đặt lên cổ cô, khàn giọng hỏi: "Dây chuyền đâu?"
trên cổ cô trống không.
"Tôi ném rồi, không lẽ anh muốn đánh tôi ngay tại đây chứ?" Lan Khê cố ý nói.
"sẽ không" Mộ Yến Thần bát bỏ, trên môi liền xuất hiện một nụ cười lạnh môi mỏng nhích lại gần vành tai nhạy cảm của cô nói: "Anh sẽ lập tức bóp chết em... Sau đó sẽ đi theo em ngay."
Giọng nói đó, làm toàn thân Lan Khê run rẩy.
Mộ Yến Thần ôm cô chặt hơn, cười nhạt nhẽo, đi đến quầy thanh toán.
"cô không cần quẹt thẻ của anh ta, tôi trả!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trở nên quật cường, kéo tay anh lại rồi đưa thẻ của mình ra.
Làm cho nhân viên bán hàng vô cùng kinh ngạc!
Gương mặt anh tuấn của Mộ Yến Thần càng trở nên lạnh lùng hơn, kéo cô lại, rồi tiếp tục đưa thẻ tới, nhân viên bán hàng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cầm đi quẹt.
"Mộ Yến Thần tôi không cần" cô gấp gáp hô to "Ai biết được anh dùng cái thẻ đó mua đồ cho bao nhiêu người phụ nữ, qua tay biết bao nhiêu người rồi!"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh hơn, nhưng lại cố kìm nén sự tức giận ở trong lòng lại, trừng mắt nhìn cô: "Bao nhiêu người phụ nữ"
"Mộ Yến Thần, có phải anh làm như vậy là để chứng minh với tôi, anh đã sớm không còn như xưa? Tôi không biết quý trọng, thì cũng sẽ có biết bao nhiêu người phụ khác quý trọng Anh có phải không ? » Lan Khê ngửa đầu hỏi.
Mộ Yến Thần buồn bực trong lòng, cười lạnh, cúi đầu nói : « Mộ Lan Khê, em cũng vậy thôi. »
Em cũng đã sớm không còn giống như xưa nữa rồi.
Nhiệt độ ở sau lưng càng lúc càng nóng, nhưng cả người cô lại lạnh như băng.
Lan Khê bị câu nói của anh làm cho kích động, chóp mũi chua xót, mắt ngấn nước, sáng trong, rút tay ra khỏi quày, khẽ run rẩy.
Ừ, cô đã thay đổi.
Bốn năm qua, anh vẫn cứ rực rỡ nhu vậy, vô cùng chói mắt, hoàn toàn khác với cô. cô bị mắc chứng sợ bóng tối, cô có khuyết điểm, cô từng sảy thai, thậm chí cô còn không biết làm sao để thích người khác, làm sao để tiếp nhận tình cảm của người khác… cô đã không còn là Mộ Lan Khê của ngày trước nữa rồi.
« Tiểu thư, quần áo của cô. » Nhân viên bán hàng đưa túi đồ cho cô.
Lan Khê cố nén nước mắt đưa tay nhận lấy.
****
trên đường đi, anh gọi cho Nhiếp Minh Hiên để xác nhận số phòng, sau khi cúp điện thoại, Mộ Yến Thần cũng không nói gì thêm nữa.
Anh trở nên lạnh lùng hơn, chẳng phải lúc đầu vẫn còn rất tốt sao, không hiểu sao tự nhiên lại cãi nhau như thế này, có lẽ là do anh quá nóng lòng, nên mới bức cô như vậy.
Nghĩ như vậy, lúc xe dừng lại trước khi giải trí, tim anh cũng mầm lại, anh đưa tay ôm lấy cô.
Lan Khê cũng không thèm để ý tới, mở cửa xe đi xuống.
Đến trước quầy cô trực tiếp nói tên của Nhiếp Minh Hiên ra, liền có hầu bàn dẫn cô đi vào phía trong.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần theo ở phía sau, nheo mắt lại nhìn cô, cảm thấy cô thật giống với bốn năm trước, lời nói lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, làm người khác cứ tưởng rằng cô không sao cả, cô vô cùng kiên cường, nhưng anh lại không yên tâm để cho cô kiên cường như vậy.
« Nhiếp thiếu gia, khách của ngài đã tới. » Người hầu bàn cười lễ phép nói.
Lân Khê đi tới trong ánh sáng mơ hồ cô chỉ nghe được tiếng hoan hô.
cô mở mắt ra, liền thấy một gương mặt bỡ ngỡ ở trước mặt mình, mặt liền trở nên ngượng ngùng giống như đóa hoa đào nở rộ, làm cho người ta không khỏi si mê.
« Anh trai em đâu ? » Nhiếp Minh Hiên phát giác có cái gì đó không đúng, nhíu mày mà hỏi.
Lan Khê lắc đầu, nhận lấy ly rượu từ người bên cạnh, ngồi xuống uống gần một nửa, không để ý đến anh nữa.
Nhiếp Minh Hiên đang muốn đứng dậy liền nhìn thấy Mộ Yến Thần đi tới, ánh mắt sáng quắc của anh rơi vào ly rượu trên tay người nào đó, Nhiếp Minh Hiên đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, kéo tay áo của người bên cạnh ý muốn người đó đổi chỗ khác.
Ngồi bên cạnh là cô gái tóc xoăn dài đến eo, đang chơi với cái bật lửa, bất đắc dĩ đi qua chỗ khác, đổi chỗ cho anh.
« Xin chào, tôi là Tô Noãn, là vị hôn thê của Nhiếp Minh Hiên. » Tô Noãn nhìn cô gái đang cầm ly rượu ở bên cạnh, cau mày nói.
Lan Khê cười nhạt, nhìn nửa ly rượu trên tay tỏ vẻ không hài lòng, rồi lại rót thêm một ly nữa : « Là cô dâu mới sao ? Vậy tôi mời cô một ly, chúc cô hạnh phúc, sớm sinh quý tử ! »
Thấy cô tự nhiên lại rót một ly rượu đầy, Tô Noãn cau mày chặt hơn, rồi lớn tiếng nói : « Cái gì mà cô dâu mới chứ, chúng tôi chỉ mới đính hôn chứ chưa có kết hôn, có quỷ mới lấy anh ta ! »
Lan Khê uống đến vui vẻ, cô chóng mặt nên cũng không muốn quản nhiều nữa.
Nhiếp Minh Hiên nhìn người đàn ông bên cạnh đang xoa mi tâm, cười nói : « Hai người lại cãi nhau ? »
Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím chặt lại, hồi lâu sau mới phiền não mở miệng : « không biết cô ấy nháo cái gì… » Lúc mở mắt ra, ánh mắt của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, Tô Noãn sáp lại gần nhưng không biết phải nói gì, nên muốn kéo cô ấy sang đây, nhưng lại bị Nhiếp Minh Hiên ngăn cản.
« Vậy rốt cuộc lần này cậu quay về là để làm cái quái gì vậy ? » Nhiếp Minh Hiên câu cười câu nghiêm túc hỏi anh, « Mình cứ tưởng là sau bốn năm cậu sẽ hiểu được, không nhất thiết phải dây dưa với người phụ nữ mà cậu không thể sống chung cả đời được, cho dù cậu không thích Mục Nhiễm, nhưng ít nhất cũng phải có một người ở bên cạnh cậu chứ… Cậu hãy nhớ tới những sai lầm trước kia đi, chẳng lẽ cậu còn không bỏ được cô ấy ? Đừng quên cho dù có trải qua bốn năm đi chăng nữa thì cô ấy vẫn là em gái của cậu. »
Mộ Yến Thần tỉnh táo lại, lẳng lặng bóp một cái ly suy nghĩ, hồi lâu mới nói : « …. cô ấy không phải. »
Nhiếp Minh Hiên bị những lời này chọc tức làm cho mi mắt giật giật không ngừng !!
Tiếng nhạc quá lớn, anh còn cho là mình nghe lầm.
Nụ cười vẫn còn móc tại khóe miệng, nhưng không còn tự nhiên như trước nữa, Nhiếp Minh Hiên hỏi lại lần nữa: “Cậu đang nói cái gì vậy?”