Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 196

Nhan Mục Nhiễm cúp điện thoại rồi đi về bên này, hé miệng cười: "Mọi người đang tán gẫu gì đấy? Sao tôi vừa đi đến thì lại im lặng không một tiếng động thế này?"

Kiều Khải Dương cười như không cười: "Nhan tiểu thư bạn trai vừa mới kiểm tra à?"

Mặt Nhan Mục Nhiễm nhất thời cứng đờ.

Kéo cái ghế ra, cô cười thản nhiên: "Không, là ông chủ kiểm tra."

Câu nói này lộ vẻ mập mờ, Lan Khê nghe vậy càng thấy châm chọc, có chút không dám tin mới vừa rồi người gọi điện thoại cho cô ấy là Mộ Yến Thần.

"Oa, ông chủ kiểm tra à. . . . . ." Viên chức nhỏ giáp đột nhiên nhớ tới người đàn ông anh tuấn đã từng tới công ty, cao lớn rắn rỏi, dáng vẻ thâm thúy, làm cho các cô nhẹ nhàng quét mắt xuống dưới lầu một vòng đã bị câu đi hồn phách, trong lòng vui mừng đến cực điểm, mắt lấp lánh nhìn Nhan Mục Nhiễm, "Nhan tỷ tỷ, chẳng lẽ bạn trai chị chính là ông chủ của DiglandYork?!!"

Điều này thực có sức công phá! ! Đối với sự hiểu biết của hai viên chức nhỏ, phong cách lẳng lơ của cô gái như Nhan Mục Nhiễm mới xứng với người đàn ông kim cương, ưu tú xuất sắc như Mộ Yến Thần!

Sắc mặt của Nhan Mục Nhiễm lại trầm xuống.

Bờ môi đỏ tươi mấp máy, không biết nên nói thế nào, cô cười yếu ớt với mọi người, dịu dàng nói: "Bí mật."

Bất kì một công ty nào đứng đầu trong thương giới cũng không cho phép ông chủ và cấp dưới nói chuyện yêu đương, dù là mập, dù là tình cảm đã sớm tuôn trào.

"A. . . . . ." Trên mặt hai viên chức nhỏ lộ ra cảm xúc vô cùng thất vọng .

Nhan Mục Nhiễm nhếch nhếch khóe miệng, đẩy thực đơn đến trước mặt Lan Khê: "Muốn ăn cái gì, cứ việc gọi đi."

Lan Khê nhẹ nhàng lật quyển thực đơn, ánh mắt yếu ớt nhẹ nhàng lướt qua những cái tên trên đó, suy nghĩ lại không hề đặt trên đó, một lúc lâu cô nhẹ giọng mở miệng, giọng nói ôn như ở trên bàn cơm nghe qua có phần đột ngột:"Hạng mục bờ biển này muốn tôi đại diện cho công ty để làm, chuyện này anh trai tôi biết không?"

Câu hỏi này được đặt ra, trong nháy mắt không khí trên bàn ăn căng thẳng đến cực hạn!

Mi tâm của Nhan Mục Nhiễm nảy lên, sắc mặt tái nhợt, cười hỏi: "Em có ý gì?"

Lan Khê khép thực đơn lại, tiếp tục dịu dàng nói: "Tôi chỉ là muốn biết các hạng mục bên trong Diglandork có được phân công độc lập hay không mà thôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành hạng mục bờ biển, điều này ngài không cần lo lắng."

Móng tay Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng nắm chặt chiếc ly thủy tinh.

"Anh trai em không biết. Là tôi lén lút quyết định." Cô lạnh nhạt liếc mắt, thản nhiên nói ra.

Lan Khê gật đầu một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt, tiếp tục mở thực đơn ra xem.

Sau khúc nhạc đệm, trên bàn cơm lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Cũng không biết tại sao, trong nội tâm Nhan Mục Nhiễm lại cực kỳ buồn bực.

Tính sai rồi.

Hóa ra cô đã xem thường Mộ Lan Khê rồi, bốn năm trước cô ấy thật sự là một cô gái nhỏ có chút đơn thuần thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, mà bây giờ, cô đã học được cách nhẫn nhịn, biết đợi đến lúc chính mình không chịu đựng nổi, còn không bằng nói toạc hết ra.

Cảm giác này thật là tồi tệ.

Kiều Khải Dương ở bên cạnh quan sát, trong tròng mắt cũng thoáng qua một chút tán thưởng, ánh mắt sáng quắc.

"Giúp tôi gọi cá với hạt thông." Anh thản nhiên ra lệnh.

Lan Khê ngước mắt liếc anh ta một cái, dường như tâm tình có vẻ tốt, con ngươi tràn ngập những tia sáng nhỏ vụn: "Không gọi, thật là tầm thường."

Kiều Khải Dương đang thưởng trà nhíu mày lại, đầu lưỡi bị nước trà làm nóng, "Cô nói gì?"

Nha đầu này, mới cho chút ánh mặt trời là đã kiêu ngạo rồi.

Nhan Mục Nhiễm nhìn bọn họ một chút, cười nói: "Lan Khê yêu đương rồi hả? Tôi biết vị này, con trai độc nhất của Chủ tịch hội đồng quản trị Tống, Kiều Khải Dương đúng không? Anh là bạn trai của Lan Khê?"

Câu nói này, khiến một ngụm nước nghẹn lại trong cổ họng Kiều Khải Dương.

Cầm lấy khăn giấy lau qua loa, anh cười, cánh tay dài giữ chặt thành ghế của Lan Khê giống như đang ôm cô vào trong ngực, mở miệng nói: "Bạn trai cũng không đến nỗi, cô ấy vẫn còn nhỏ, tôi đang đợi cô ấy lớn lên rồi bàn lại."

Anh ta đang nói cái gì vậy?

Lan Khê lạnh lùng quét mắt, đập cùi chỏ vào anh một cái ý bảo anh ta thu cánh tay lại.

Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm run rẩy, dựa vào thành ghế: "Thật ra thì cũng không còn nhỏ, dù sao cũng đã tốt nghiệp, sống một mình ở một thành phố lớn cũng không dễ dàng, hãy tìm một người đàn ông để dựa vào, nếu không anh trai em sẽ lo lắng ."

Kiều Khải Dương cười lạnh: "Vậy Nhan tiểu thư cũng không còn nhỏ nữa nhỉ, tại sao vẫn chưa vội vàng kết hôn vậy?"

Nhan Mục Nhiễm cười cười: "Anh đã từng nghe câu nói này chưa, đã từng gặp biển xanh thì không muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây?"

"Vậy thì thế nào?"

Nhan Mục Nhiễm nghịch sợi tóc trên vành tai, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn: "Tôi đã từng yêu một người đàn ông cực kì tốt, thế nên sau này dù gặp ai, cũng cảm thấy không bằng anh ấy, thua kém hơn anh ấy, cho nên tôi tình nguyện cô độc cả đời cũng không muốn chấp nhận người khác, mặc dù không giống như các người vẫn còn tuổi xuân để mà tiêu phí, nhưng đối với tôi tiêu phí vì anh ấy, cũng rất đáng giá."

Nghe đến đó, trong lòng Lan Khê đã có chút sợ hãi, ngồi thẳng dậy, đúng lúc nhân viên phục vụ đi tới đưa thực đơn cho cô, tính toán phân tán lực chú ý không nghe câu nói kế tiếp của Nhan Mục Nhiễm.

"Cô nói bạn trai cũ của cô?" Kiều Khải Dương nheo mắt lại, tùy ý hỏi.

Nhan Mục Nhiễm cười cười, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng nói một cách dịu dàng: “Tôi nói Mộ Yến Thần.”

Nghe cô ta không hề trì hoãn nói ra tất cả như vậy bàn tay đang đặt trên bàn ăn của Lan Khê trong nháy mắt run lên một cái.

Kiều Khải Dương cũng có phần khiếp sợ, không nghĩ tới cô lại nói thẳng ra như vậy.

“không phải vừa rồi cô còn nói là bí mật cơ mà?” Anh cười lạnh, cảm thấy Nhan Mục Nhiễm nói như vậy là cố ý nói cho hai người bọn họ nghe, chắc chắn là cố ý.

Nhan Mục Nhiễm theo bản năng mò mẫm thuốc là trong túi xách, hộp thuốc lá tinh xỏ dành cho phụ nữ, rất đẹp, thaanh điếu thuốc thon dài tinh tế, cô ta sờ sờ nó rồi lại để xuống.

“Đối với người khác đương nhiên chỉ có thể nói như vậy, nhưng mà đối với các người, tôi còn giấu giếm cái gì.?” Khóe đuôi mày cô ta đều là vẻ quyến rũ, cũng có chút cô đơn đầy lôi cuốn.

Khuôn mặt nhỉ nhắn của Lan Khê dần dần trắng bệch, bắt được trọng điểm, nhẹ giọng nói: “ thật ra thì cũng chỉ là từng ở chung một chỗ, bây giờ đã tách ra, không phải sao?”

Nhan Mục Nhiễm khẽ cười, tràn đầy vẻ mị hoặc, một lúc lâu sau hỏi ngược lại cô: “em nói là tinh thần, hay nói về phương diện tình dục?”

Những câu nói này, khiến đầu óc Lan Khê hoàn toàn nổ tung.

…….

Lúc trở về Lan Kê dưới chân hơi chao đảo, rõ ràng chỉ uống một ly, đã bắt đầu choáng váng, hoa mắt chóng mặt rồi.

Kiều Hải Dương đỡ lấy cô, nhíu mày nói, “Rốt cuộc cô có thể đi hay không?”

Trong dại dày Lan Khê khó chịu muốn chết, cắn răng chịu đựng cảm giác cuộn trào như dời núi lắp biển, từ trong ngực anh uốn éo đứng thẳng dậy, tay vụng về, mò mẫm điện thoại di dộng ở trong túi, cô muốn gọi điện thoại cho Mộ Yến Thần.

Kiều Hải Dương cầm lấy túi xách của cô một lần nữa, cười lạnh hỏi: “cô muốn làm cái gì? Chẳng lẽ trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi anh ta có lên giường với Nhan Mục Nhiễm hay không à? Mộ Lan Khê, cô thực tế gọi điện thoại đến hỏi anh ta có lên giường với Nhan Mục Nhiễm hay không à? Mộ Lan Khê, cô thực tế một chút đi, anh là đàn ông chứ không phải thánh nhân, bên cạnh nhất định phải cấm dục à?! Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

Trái tim đột nhiên đau đớn, Lan Khê kìm nén sự nóng ẩm trong hốc mắt gào to với anh ta: “ anh biến mất, Mộ Yến Thần cũng không phải là anh! Anh là ngựa đực còn anh ấy không phải!”

cô nói xong liền giành lấy cái túi xách.

Kiều Khải Dương đưa cái túi xách lên cao, cười lạnh nói nhỏ: “cô đang làm cái gì vậy? thật sự coi các người như tình nhân sao? Hai người vốn chỉ ở chung một chỗ chơi đùa một chút, chẳng lẽ sau này còn xin đối phương trung trinh bất khuất, có đáng cười không cơ chứ?!”

Lan Khê khập khiễng đi tới, làm thế nào cũng không với tới cuối cùng trong lòng cô đau xót cũng tiêu hao hết sức lực toàn thân.

Những tia sáng nhỏ vụn lắp lánh trong đáy mắt cô, cô không tranh giành nữa.

Branda đang đứng bên cạnh xe, nhíu mày: “Rốt cuộc hai người có định lên xe không? Xe sắp khởi hành rồi.”

Kiều Khải Dương kéo cổ tay của cô, dỡ lấy cô, ngoái đầu sang, lạnh nhạt nhìn Branda: “cô ấy không thoải mái nên xin nghĩ buổi chiều, tôi đưa cô ấy trở về trước.”

Branda cũng hơi lo lắng, nhưng có Kiều Khải Dương nênh cạnh cô ấy nên cũng yên tâm một chút, tự mình lên xe.

“cô nói cho tôi biết cô ở đâu để tôi đưa cô về.” trong lòng Kiều Khải Dương đau đớn từng đợt, ôm lấy cô khẽ nói: “Đó là nhà của tôi và anh ấy, tại sao anh muốn đến? anh tránh xa một chút đi.”

Sắc mặt Kiều Khải Dương biến thành đen xì, trực tiếp vứt túi xách của cô xuống đất. “Được, cô gỏi lắm, cô chạy nhà của các người đi.”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Kiều Khải Dương tức giận xoay người rời đi, chặn một chiếc tãi vội vàng mở cửa ngồi vào.

Lan Khê cắn cắn môi, hốc mắt bị những giọt nước mắt ẩm ướt chiếm giữ, trong lồng ngực cực kì đau đớn.

Nhà.

cô và Mộ Yến Thần có nhà ở đâu?

Sau một hồi lâu cô mới cố kiềm nén sự chua xót đang dâng lên trong lòng, vén sợi tóc ra sau tai, nhặt túi xách bị vứt ở trên đường lên nhìn thoáng qua, tìm được phương hướng liền đứng dậy rời đi.

Xe Taxi chyaj nhanh như gió về phía trước, tay Kiều Khải Dương chống lên trán kìm nén cơn đau nhức, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, anh thật sự không thể nhịn được nữa, khan giọng nói với tài xế: “Dừng xe, dừng xe.”

Anh không thể ném cô một mình cô ở đó.

Ném tiền cho tài xế, Kiều Khải Dương xuống xe nhanh chóng chạy về chỗ vừa nã, mắt thấy phía dưới bảng chỉ đường đã không có bóng dáng của cô, anh vẫn chạy như điên đến đó, thở hổn hển nhìn xung quanh, nghĩ đến cô phương hướng có thể đi.

Nhưng trên dường xe cộ qua lại không dứt, thế nhưng anh lại không tìm thấy cô nữa.

Hết chương 196.
Bình Luận (0)
Comment