Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 249.2

Môi mỏng lạnh lùng của Mộ Yến Thần mím lại, trong đầu "ong" một tiếng.

Anh chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác này, hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng quá đỗi nhưng cũng lan tràn khẩn trương, trong ngực anh ôm lấy không chỉ là người đàn bà mà anh yêu thương nhất, mà giờ đây còn thêm một sinh mạng nhỏ bé nữa.

Cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào cái trán của cô, anh khàn giọng hỏi: "Đã chẩn đoán chính xác rồi hả? Đây là con của chúng ta?"

Lan Khê nói không ra lời.

Trong lòng Mộ Yến Thần tràn đầy nhu tình, trong nháy mắt nổ tung.

Cánh tay to lớn khẽ run, một tay ôm cô thật chặt vào trong ngực, ghì cô thật sát vào trong cổ mình, thật không dám tin bên trong thân thể mỏng manh này đang thai nghén một sinh mệnh thuộc về bọn họ. Thế nhưng người trong ngực anh hai mắt lại ngấn lệ, chân đứng sắp không vững.

Mấy năm trước đã trải qua loại chuyện này..., cô không muốn lại thêm lần nữa.

Mộ Yến Thần dường như có thể cảm nhận cô đang suy nghĩ gì, ngón tay dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt sâu thẳm nồng đậm thâm tình chăm chú nhìn biểu tình trên mặt cô, Lan Khê không dám nghênh nhìn ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, nụ hôn nóng bỏng của anh ùn ùn kéo đến, trằn trọc bao phủ cô, tiếng nức nở của cô bị nuốt mất giữa môi lưỡi của anh, hàm răng bị buộc mở ra cùng múa với anh, hai cánh tay anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.

Nụ hôn khao khát này, có thâm tình, có tuyệt vọng, cũng có muốn cùng với cô hoàn toàn giao hòa với nhau.

"Đừng khóc. . .

. . . Lan Khê, đừng khóc. . . . . ." Anh khàn khàn an ủi, dụi mặt cô vào sát trong cơ thể mình.

Nhưng lời nói vừa dứt, một giọt nước mắt nóng bỏng liền nhỏ giọt xuống, lọt vào bên trong sợi tóc.

Tô Nhiễm Tâm dọc theo hành lang bệnh viện tìm tới, từ đại sảnh cách khoảng hơn mười thước đến đây liền nhìn thấy hình ảnh và cảnh tượng này! !

Hơi thở thoáng chốc bị chặn ngang trong cổ họng, Tô Nhiễm Tâm run rẩy, ngay cả chân cũng không thể di chuyển! !

Khi trước ở Manchester nghe Mộ Yến Thần nói đến chuyện này, lúc đó bà chỉ cảm giác không thể tin được, chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc như thế nào khi chuyện tình loạn luân này xảy ra, nhưng một khắc tận mắt thấy này, cái loại khiếp sợ đó ập tới đánh thẳng vào, không gì sánh được.

Mộ Yến Thần mút lấy đầu lưỡi cô thật sâu, bí mật trong lòng kia cũng sắp không thể giữ được.

"Lan Khê, em biết không hiện tại anh thật vui. . . . . Anh không nghĩ có một ngày em có thể mang thai con của chúng ta lần nữa. . . . . ." Giọng nói khàn khàn lộ ra mị hoặc không cách nào kháng cự của anh, bởi vì kích động, trong ánh mắt thâm thúy lại dâng lên một tia đỏ tươi, hận không được nhập cô vào ngực mình.

Lan Khê bị nước mắt làm cho hai mắt mơ hồ, tim đột nhiên giống như bị một tảng đá lớn chận lại không cách nào phát tiết, cô níu chặt áo của anh, trên nền gạch men màu trắng lạnh lẽo chợt phản chiếu một bóng dáng, bóng dáng kia vô cùng quen thuộc, nhất thời cô nhớ không ra, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt như điện quang hỏa thạch dâng từ trong tim lên miệng cô!

Lan Khê đột nhiên chấn động! !

Cô ở trong ngực Mộ Yến Thần co lại một chút, tiếp đến đột nhiên tỉnh ngộ, theo bản năng đẩy người đàn ông đang ôm chặt mình ra! Nhưng cô đẩy không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhiễm Tâm từ phía xa lạnh lùng đi về phía này . . .

Khoa phụ khoa.

Bước chân Tô Nhiễm Tâm thoáng dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt liếc mắt nhìn bảng tên của khoa này.

Mấy năm không thấy cháu gái duy nhất mình, cũng là đứa con duy nhất của chị, trong lòng bà bách vị tạp trần (ý như là khó nói nên lời), cũng không nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt lại nhìn thấy một màn này! Hơn nữa còn ở trước cửa phòng phụ khoa!

Bọn họ tới phòng phụ khoa làm gì? !

"Dì nhỏ. . . . . ." Lan Khê không tránh ra được đành lúng túng đứng yên đó, khuôn mặt bởi vì khẩn trương luống cuống mà đỏ bừng lên, giọng nói run run.

Ngay sau khi Mộ Yến Thần nghe cô kêu lên, giọng nói giống như tiếng nức nở, con mắt sâu thẳm thoáng chốc căng thẳng, nhất thời hiểu ra tại sao mới vừa rồi cô lại gấp gáp đẩy mình ra, một tia sáng lạnh thoáng qua con mắt hẹp dài, môi mỏng mân chặt, anh ngước mắt nhìn lướt qua Tô Nhiễm Tâm đang đến gần.

Bàn tay vỗ nhè nhẹ sau đầu cô trấn an, lúc này mới buông ra, một cánh tay buông xuống nắm chặt tay của cô.

"Dì tới thật là nhanh." Mộ Yến Thần thản nhiên nói.

Mới vừa rồi cảm xúc kích động dâng trào mênh mông còn chưa tan hết, anh hơi dùng sức nắm lấy tay Lan Khê, giống như sợ tổn thương cô hoặc đánh mất cô.

Tô Nhiễm Tâm cười lạnh: "Cậu trách tôi tới không phải lúc? Mộ Yến Thần, nếu cậu đã dám làm chẳng lẽ còn sợ bị tôi nhìn thấy được? Một màn này tôi thấy hay không thấy, có gì khác nhau?"

Lan Khê đứng bên cạnh vốn mờ mịt không hiểu chuyện gì, giờ phút này trong lòng liền bị kích động sâu sắc!

"Dì nhỏ. . . . . ."

Tô Nhiễm Tâm hít một hơi thật sâu: "Lan Khê, nhiều năm rồi dì nhỏ không trở về nước, cháu mau tới đây trò chuyện với dì nhỏ. Đồng nghiệp của cháu nằm ở phòng bệnh nào? Dẫn dì đi thăm một chút."

"Dì nhỏ, cháu mới vừa. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt, hết sức muốn giải thích với bà.

Chân Mộ Yến Thần bước quay lại, bóng dáng lạnh lùng mạnh mẽ rắn rỏi đã chuyển qua chỗ khác chắn trước mặt cô, chắn đi hơn phân nửa bóng dáng của Tô Nhiễm Tâm, bàn tay vuốt ve gương mặt cô, cúi người in một nụ hôn lên tai cô.

"Đừng sợ." Anh thấp giọng dặn dò.

" Phòng bệnh đồng nghiệp em ấy ở lầu bảy, nhưng mà người nhà anh ta đã đến trông coi, tạm thời chúng ta không cần thiết ở lại chỗ này. . . " Mộ Yến Thần nhàn nhạt nói xong, trên trán lộ ra tất cả năng lực, nhìn như nhún nhường kì thực rất kiên cường nói, "Dì nhỏ, dì đang ở đâu? Trước tiên tôi đưa dì về, có chuyện gì ngày mai hãy nói. Hôm nay Lan Khê cũng mệt mỏi rồi."

Sắc mặt Tô Nhiễm Tâm thoáng chốc tái đi, hàm răng nghiến chặt kêu kẽo kẹt.

"Tôi vội đi tới đây, còn chưa đặt chỗ, " bà lạnh lùng cười một tiếng, "Tôi nghe nói nhà cậu ở khu chung cư Vân Sơn bên kia rất lớn, cậu có ngại không. . . . . . Nếu tôi đến chỗ cậu làm phiền mấy đêm?"
Bình Luận (0)
Comment