Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 253.2

Lan Khê. . . . . .

"Ầm! !" một tiếng thật lớn, cửa kính phía ngoài phòng chờ của phòng lưu sản đột nhiên bị đẩy ra, cả người đều run rẩy, Mộ Yến Thần cố nén đi tới, một cái nhìn lạnh như băng quét đến phía trước phòng chờ phẩu thuật, liền thấy bóng dáng của cô ở chỗ ngồi xếp hàng thứ nhất. Một người phụ nữ đang đỡ tường cau mày từ trong phòng đi ra, y tá cũng đi theo ra ngoài, lạnh lùng kêu tên người kế tiếp.

"Người kế tiếp, Mộ Lan Khê! !"

Âm thanh này quanh quẩn trong không gian, giống như địa ngục đang kêu gọi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt ngước lên, hàng mi kịch liệt run rẩy, cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt nóng rực đang nhìn mình chăm chú, cô đảo mắt bất chợt thấy bóng dáng của Mộ Yến Thần.

Tờ giấy bốc số cầm trong tay nháy mắt trở nên nóng rực, như muốn phỏng tay, chực chờ rớt xuống.

Mộ Yến Thần từ từ đi tới, ánh mắt sáng rực như có thể đem cô hòa tan.

Hai cánh tay chậm rãi đỡ bên người cô, môi mỏng mở ra, anh nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Anh đã nói với em rồi, anh muốn có đứa bé này, cũng muốn có em. . . . . Em dám tổn thương đứa bé dù một chút xíu, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em."

Một cỗ chua xót gay gắt xông lên chóp mũi, hai mắt Lan Khê rưng rưng, cô nhẹ giọng nói: ". . . . . . Anh muốn có một quái thai làm gì?"

Toàn thân Mộ Yến Thần chấn động.

"Anh trai, nếu em sinh đứa bé ra, em phải giải thích với ba như thế nào? Đứa bé em sinh là con của ai? Đứa bé sao lại là cái dạng kia? . . . . . . Em thật sự không tưởng tượng được, em nghĩ mãi đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra. . . . . . Em không thể cả ngày đối mặt với đứa con này, đứa bé không nên như vậy. . . . . ."

"Mộ Lan Khê, có mặt không? Nếu không có tôi gọi người kế tiếp!" Y tá cau mày nói.

Ánh mắt Lan Khê run lên, giữ chặt tay anh, cảm giác được cả người anh căng thẳng như thế nào, gân xanh trên tay anh nổi lên đáng sợ. Cô nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng rớt xuống: "Anh buông em ra. . . . . . Em bỏ đứa bé này đi thì mọi chuyện không có gì nữa, chỉ cần mấy phút, rất nhanh thôi! !"

Cô muốn đẩy anh ra để đi tới phòng phẩu thuật kia.

Cảm xúc trong lòng Mộ Yến Thần nổ tung, trên gương mặt lạnh lùng dâng lên một tia ẩn nhẫn đau nhức, tiếp đó cánh tay dài vươn ra hung hăng xẹt qua ôm cô vào trong ngực! !

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, anh chỉ có thể nghe cô giấu tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ mình, dùng sức lực mạnh mẽ hóa giải tất cả giãy dụa của cô, cho đến khi y tá kêu người kế tiếp vào phòng phẩu thuật, môi mỏng của anh mới che ở bên tai cô, giọng nói khàn khàn: "Không cần. . . . . ."

"Lan Khê, em có nhớ anh đã nói gì không? Nếu như em có con của chúng ta lần nữa, thì không cần bỏ đứa bé, không được bỏ nó . . ." Nhắm mắt lại, anh run run khẽ nói ra miệng, "Chúng ta không phải anh em ruột. . . . . . Chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, đứa bé sẽ bình thường, con không bị tàn tật cũng không phải quái thai! ! Lan Khê. . . . . . Không cho phép bỏ đứa bé, đó là con của chúng ta."

Đang nức nở nghẹn ngào trong cổ anh, thoáng chốc cả người Lan Khê cứng đờ, giống như nghe chuyện cổ tích, không thể tiếp nhận.

Đứa bé không bị tàn tật cũng không phải quái thai.

Chúng ta không phải anh em ruột.

Chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống.

". . . . . ." Quá mức khiếp sợ, trong khoảnh khắc giọng nói Lan Khê ngắc ngứ, một chữ cũng không thốt ra được, cô chỉ cảm thấy đây có thể là kế anh tạm thời khuyên giải ngăn cản cô mà thôi.

Ôm chặt người trong ngực thật vất vả mới an tĩnh lại, trong lòng đau nhức đến cực hạn, Mộ Yến Thần vùi đầu thật sâu vào trên cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Muốn đi làm giám định DNA không? Chúng ta đi ngay bây giờ. . . . . . Lúc đó để cho em xem xem chúng ta có quan hệ huyết thống gì hay không! !"

Anh hung hăng cắn một phát vào trong cổ cô, cô run rẩy kịch liệt co vai lại, nhưng vẫn không ngăn cản được cảm giác đau tê dại này!

Phát cắn hung hăng kia để cho cô cảm nhận được.

Anh hận, anh oán, anh tiếc nuối, anh ẩn nhẫn.

Bọn họ không phải anh em ruột. . . . . .

Trong ồn ào hỗn loạn ở phòng lưu sản, cánh tay nhỏ bé của Lan Khê khẽ run leo lên bờ vai anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hai mắt cô mở thật to, không thể tưởng tượng nổi, hai mắt nhìn anh chăm chú, không để ý đến mọi người chung quanh.

"Vì sao?" Mặt cô trắng bệch, trong miệng nhỏ nhắn khàn giọng phun ra mấy chữ.

Vì sao bọn họ không phải anh em ruột?

Trong tròng mắt lạnh lùng thâm thúy của Mộ Yến Thần hằn lên một tia máu đỏ thắm, môi mỏng không còn chút máu, giữ chặt sau cổ cô khàn khàn nói: "Là anh. Anh không phải con trai nhà họ Mộ, đương nhiên không có quan hệ huyết thống gì với em. Đừng quên là anh đi theo mẹ anh đến nhà họ Mộ, hai người họ kết hôn khi đã lớn tuổi rồi, ai có thể bảo đảm trong mấy chục năm qua không xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt run lên một cái, anh nói thản nhiên: " Khi đó Tử Minh và chú Hai nói đúng rồi, anh là tạp chủng không sai, cho nên Lan Khê, chúng ta ở chung một chỗ không sao hết. Em có hiểu không? Bất kể về sau ở chung một chỗ, hay là muốn kết hôn sống chết cũng không quan hệ. . . . . . Huyết thống gì đó cho tới bây giờ không phải là vấn đề của chúng ta."

Lan Khê nghe anh nói, cô hoàn toàn bối rối.

Tiếng huyên náo bên cạnh muốn ù tai, thế nhưng cô lại không nghe được dù là một chút, Mộ Yến Thần nói mấy câu đó thật đơn giản, cô lại nghe giống như là một chuyện xưa rất dài rất dài, phá vỡ toàn bộ nhận thức, thế giới quan của cô, những kiên trì và e ngại từ trước cho tới nay tất cả đều ầm ầm sụp đổ.

Tay nhè nhẹ chạm vào bờ vai anh, không nhịn được, vuốt ve thêm một chút xíu nữa, dường như muốn xác nhận anh thật sự tồn tại.

Mộ Yến Thần cúi đầu che đi ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Em vẫn còn nghi ngờ sao? Nếu như em cảm thấy anh chỉ là dụ dỗ em, thì bây giờ chúng ta đi làm giám định DNA. . . . .."

Một cỗ chua xót mãnh liệt, xông lên chóp mũi.

Lan Khê lắc đầu, nước mắt như chực tràn trong hốc mắt, đôi tay cô leo lên bờ vai anh, ôm lấy cổ của anh, trong giọng nói mang theo nức nở: "Không phải. . . . . . Không phải em không tin tưởng. . . . . . Nhưng mà quá đột ngột, em hoàn toàn cũng không biết là như vậy. . . . . . Mộ Yến Thần anh đừng gạt em, chuyện này anh không được gạt em, anh biết không?"
Bình Luận (0)
Comment