Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 257.1

Âm thanh cái thìa lách cách đụng vào thành chén, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mạc Như Khanh cố ý tạo nên không khí bi tình lại bị phá hư, ánh mắt ôm hận của bà quét qua, phát hiện âm thanh kia đến từ con trai của mình! !

Trong ánh mắt thâm trầm sâu sắc một tia sắc bén xẹt qua, Mộ Yến Thần ưu nhã tựa vào lưng ghế mở miệng nói: "Ngày đó ở nhà họ Nhan, bác Nhan bị đưa đi điều tra, sau đó Nhan Mục Nhiễm mới lái xe đi gây tai nạn xe cộ. . . . . . Lúc đó mẹ cũng có mặt ở đó, thế mà mẹ không biết cô ta muốn đi làm cái gì sao?"

Nhất thời Mạc Như Khanh cảm thấy khó thở, hô hấp không thông, trong mắt thoáng hiện một sợi tơ máu đỏ tươi.

Mộ Minh Thăng nhíu mày hỏi: "Yến Thần, lời này của con là có ý gì?"

Lan Khê cũng không hiểu nhìn anh.

"Không có gì, con chỉ hỏi vậy thôi," Mộ Yến Thần vẫn nhìn bà chằm chằm, lạnh lùng nói, "Chẳng qua là cảm thấy nếu như ngày đó mẹ biết mà nói trước, thì tất cả mọi chuyện có thể tránh khỏi. Hay là ngày nào đó rãnh rỗi con đến bệnh viện hỏi Nhan Mục Nhiễm, xem thử cô ta có phải cũng nói như vậy hay không?"

Tay Mạc Như Khanh run run, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Sao bà lại có thể quên chứ?

Quên Nhan Mục Nhiễm mới chỉ tàn phế mà không phải chết rồi,giữa hai người còn có chuyện mờ ám kia, cô ta hoàn toàn có thể tiết lộ ra ngoài!

Đưa tay qua cầm tay của bà, trong ánh mắt thâm thúy của anh mang theo một tia nhu hòa: "Mẹ bị sao vậy? Mẹ."

Một tiếng "Mẹ" này của anh, càng làm cho Mạc Như Khanh kinh hồn bạt vía hơn.

"Mẹ cảm thấy không thoải mái, đầu đau nhức choáng váng, bữa cơm này mọi người ăn trước đi, mẹ đi nghỉ một lát." Mạc Như Khanh rút tay về, khoác áo choàng đi lên lầu.

Mộ Yến Thần ưu nhã dựa người trở lại ghế: ". . . . . . Được, khi nào đi đến bệnh viện con sẽ báo cho mẹ biết."

Bóng lưng Mạc Như Khanh lung lay.

Mộ Minh Thăng ngồi một bên trong lòng cũng không thoải mái, ngẫm lại mấy ngày qua quả thật đã lạnh nhạt với bà, hiện tại tinh thần bà uể oải không muốn ăn, cũng do ông là chồng đã lạnh nhạt với bà gây nên.

Cũng tới lúc nên kết thúc chiến tranh lạnh . . . Mộ Minh Thăng nghĩ.

"Tối nay con cũng ở lại đây?" Mộ Minh Thăng bắt được ý tứ trong lời nói con trai.

"Dạ."

Mi tâm khẽ nhíu lên, ông quan sát hai đứa con trước mắt giống như một đôi bích nhân do trời đất tạo nên, càng lúc càng cảm thấy không bình thường: " Anh em tụi con có tình cảm với nhau thì tốt, nhưng mà Yến Thần, con đừng quên khi đó con đã nói với ba, nền tảng đạo đức ở trong nhà này, con vẫn phải giữ."

Mộ Yến Thần siết chặt bàn tay mềm mại khẽ né tránh dưới bàn, lạnh nhạt nói: "Biết."

. . . . . .

Cơm nước xong Mộ Yến Thần đi lên lầu, cũng không trở về phòng ngủ đã lâu không trở lại của mình, mà lại đi tới phòng Lan Khê.

Lan Khê ngẩn ra, nhìn anh đóng cửa lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

"Anh. . . . . . Khóa trái cửa làm gì?"

"Miễn cho bị người quấy rầy, " Mộ Yến Thần trả lời gọn gàng, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi tới một tay ôm lấy cô chặn ngang đi về phía giường, con mắt thâm thúy buông xuống dưới ánh nhìn chăm chú của cô, "Cũng tránh cho trong lòng em run sợ, không dám thân mật với anh ở chỗ này."

Thân mật? Ở chỗ này?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ lên, còn chưa kịp kháng cự liền rơi vào giữa giường mềm mại, bóng dáng to lớn của anh nghiêng xuống, giống như cố ý muốn hù dọa cô, môi mỏng cường thế mà dịu dàng rơi vào da thịt mẫn cảm nhất trên cổ cô. Lan Khê run lên một cái, hai tay chống đỡ ở trên ngực anh, cách áo sơ mi vẫn cảm nhận được cơ bắp cuồn cuộn của anh.

". . . . . ." Một tiếng ưm ngắn ngủi tràn ra miệng, cô muốn kháng cự nhưng rồi lại thôi, chỉ có thể mặc cho anh hôn.

Mộ Yến Thần được khích lệ, nụ hôn ướt át dịu dàng theo một đường từ đường cong cần cổ hôn đến vành tai. Ngậm vào êm ái trêu chọc, thân thể hai người càng dán càng chặt, môi lưỡi cuối cùng cũng giao dung, Lan Khê cảm giác hô hấp cũng bị anh cắn nuốt một cách bá đạo, cả linh hồn như muốn bay theo anh.

Tay của anh thăm dò vào trong y phục của cô, xoa nhẹ vòng eo, chạm tới áo ngực của cô.

Lan Khê muốn nói cái gì, đầu lưỡi lại bị mút chặt, ngón tay thon dài nóng bỏng của anh đẩy áo ngực ra tham tiến vào, bao phủ lên nơi tròn tròn đầy đặn của cô, thương yêu tạo thành các loại hình dáng, một bàn tay nóng bỏng khác từ từ tiến dần xuống bụng dưới, dừng lại chốc lát nơi bộ vị êm ái, lại tiếp tục đi xuống. . . . . . Đáy nguồn. Trong nháy mắt quần bị vén lên, cô kẹp chặt hai chân chống lại, ngón tay dài của anh dịu dàng quét dọc xung quanh nơi rậm rạp, gợi lên lửa dục cả người của cô.

"Mộ Yến Thần. . . . . . Anh đừng mà. . . . . ." Giọng nói Lan Khê ngâm nga, gương mặt đỏ bừng run giọng nói.

Mộ Yến Thần hôn nhẹ lên khóe môi cô, âm thanh trầm thấp từ tính nói: "Anh sẽ không làm quá đáng, cũng sẽ không thương hại tới con, chỉ là muốn chạm vào em một chút. . . . . . Anh muốn em lắm."

Nghĩ muốn? Thời gian này mỗi ngày đều ở chung một chỗ, anh còn có thể nghĩ muốn?
Bình Luận (0)
Comment