Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 258

"Thiếu gia, trong phòng bếp nấu canh, tôi mang lên cho tiểu thư một chén." Là giọng nói của thím Trương.

Mộ Yến Thần đứng dậy, Lan Khê mặc quần áo tử tế, trong nháy mắt cửa mở ra, ánh mắt thím Trương đối diện gương mặt trầm tĩnh như nước của Mộ Yến Thần.

"Ngài bưng vào cho tiểu thư uống nhân lúc còn nóng đi." Thím Trương từ ái cười yếu ớt .

"Ba tôi đâu rồi?"

"Ở phòng ngủ chính, " bà đáp, " Buổi tối phu nhân chưa ăn gì, tiên sinh cũng cảm thấy mình quá mức, bây giờ vào phòng dỗ ngọt phu nhân."

Tiếng hừ lạnh từ trong hơi thở tràn ra, Mộ Yến Thần bưng chén qua.

"Thím cũng vất vả rồi." Anh nhìn lướt qua chén canh kia, chắc rằng toàn bộ nguyên liệu đại bổ đều ở cả đây, giọng nói cũng mềm một chút.

Đóng cửa lại, quay đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn đáng yêu của anh đang ngoan ngoãn ở trên giường chờ.

"Uống một chút nhé? Anh nhớ em không thể ngửi được mùi dầu tanh quá nặng, chén canh này không tệ, thím Trương có lòng rồi."

"Tất nhiên," Lan Khê nhận lấy cái muỗng anh đưa tới, "Bà nội em qua đời sớm, khi mẹ mang thai dưỡng thai ở trong tổ trạch, một tay thím Trương chăm sóc."

Nghe lời này lông mày Mộ Yến Thần chợt nhảy lên, lẩm bẩm: "Vậy sao?"

Cái miệng nhỏ của Lan Khê phà hơi thổi cho bớt nóng, sau đó cực kỳ thỏa mãn*lqd* uống từng ngụm, nhìn cô uống Mộ Yến Thần chợt cảm thấy hạnh phúc vô cùng, yêu cô muốn cho cô một bến cảng hay một tòa thành, để cho cô không chút kiêng kỵ ở bên trong làm những gì muốn làm, lên kế hoạch tương lai cho cả hai.

Ngồi xuống mép giường, anh nhẹ nhàng ôm chặt cô vào trong ngực.

Buổi tối anh chạy về phòng mình tắm rửa qua, chờ Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh đã đi ngủ rồi sau đó lại tới phòng cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh vén chăn lên mạnh mẽ mà dịu dàng kéo cô qua, ôm cô đi vào giấc ngủ.

Nhà họ Mộ chìm trong bóng đêm bình yên.

***

Thành phố C bắt đầu mùa đông nhiệt độ chợt giảm xuống, ở trong phòng cũng còn đỡ, khi ra ngoài nhất định phải chú ý giữ cho ấm một chút. Lan Khê quan sát toàn thân mình một chút, rõ ràng thời gian mang thai chưa bao lâu, bụng vẫn hoàn toàn chưa có dấu hiệu đội lên, lại bị Mộ Yến Thần cứng rắn bao kín giống như cái bánh chưng, cô định cởi ra không mặc, bị anh khẽ giọng quát cho một trận đành thành thành thật thật mặc vào.

"Tụi con định ra ngoài?" Mộ Minh Thăng nhìn bọn họ từ trên lầu đi xuống, nheo mắt lại hỏi.

"Minh Hiên mới vừa tiếp nhận sản nghiệp Dạ Vô Cương bên kia, coi như là đi chúc mừng cậu ấy khai trương," Mộ Yến Thần chỉnh lại cổ áo cho Lan Khê, giọng nói chậm rãi, "Buổi tối tụi con sẽ không trở về, mọi người ăn tối trước đi."

"Lại không trở về?" Mộ Minh Thăng lãnh mi cau lên.

Mạc Như Khanh ngồi ở giữa ghế sa lon an tĩnh uống trà, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng khi nghe Mộ Yến Thần nói buổi tối không trở lại trong mắt xẹt qua một tia sáng, căng thẳng trong lòng như dây cung thoáng buông lỏng chút ít.

Mộ Yến Thần khóe miệng ngoắc ngoắc: "Không phải ba mẹ mới vừa hết chiến tranh lạnh sao? Mấy ngày nay tâm tình của mẹ không tốt lắm, buổi tối tụi con không trở lại quấy rầy hai người, tốt nhất ba nên bồi dưỡng tình cảm với mẹ nhiều hơn đi."

Mạc Như Khanh lúc này mới lên tiếng, lành lạnh nói: "Buổi tối tôi hẹn phu nhân Tần cùng đi tiệm châu báu Lysa xem đồ trang sức, ăn cơm xong phải đi liền. Mấy người lo chuyện đi chơi của mấy người, không cần đếm xỉa tới tôi."

Bà nói thản nhiên, dường như không có sơ hở gì.

"Cũng tốt." Mộ Yến Thần không dây dưa nữa, lạnh nhạt nói một câu, kéo tay Lan Khê đi ra ngoài.

Sắc trời âm u lạnh lẽo, nhưng tâm tình Lan Khê ngược lại rất vui vẻ. Ở thành phố A tuyệt đối không thấy được cảnh tượng trong trời đông hà một hơi liền ngưng kết thành sương, bây giờ ở ngay tại quê nhà bên cạnh còn có người yêu sưởi ấm làm cho cô cảm thấy vui sướng vô cùng.

"Không thấy lạnh sao? Còn dám bỏ bao tay ra?." Hai mắt anh nghiêm lại.

"Anh có gặp qua người nào mang bao tay, còn quấn khăn quàng cổ dầy như vậy trong thời tiết như thế này không? Anh nhìn coi em bị bao giống cái bánh chưng quá chừng." Lan Khê phản bác, trên mặt phiếm hồng nhìn mê người, kéo kéo khăn quàng dày cộp trên cổ mình.

"Bảo em mang thì mang đi, cảm lạnh rồi em sẽ thấy hậu quả. . . . . . Thế nào mãi vẫn giống như còn trẻ nhỏ?"

Lan Khê hừ nhẹ, quay mặt qua chỗ khác: "Không phải anh rất thích dáng vẻ còn nhỏ đó của em sao?"

Đôi mắt nguy hiểm của Mộ Yến Thần nheo lại, cúi đầu nhẹ nhàng chống đỡ trán của cô: "Em nói cái gì?"

Lan Khê đỏ bừng cả mặt, ánh mắt trong trẻo không nhúc nhích đáp lễ anh, im lặng nhắc nhở anh những ký ức đã qua kia, dáng vẻ cô khi mười bảy tuổi chưa thành thục cũng có thể khiến cho anh mãnh liệt ham muốn chiếm hữu, huống chi là hiện tại?

Trong nhà để xe ánh sáng mờ mờ, Mộ Yến Thần ôm chầm lấy eo cô, trừng phạt lên khóe miệng của cô. . .bằng một nụ hôn.

Vật nhỏ này, quả thật càng ngày càng hấp dẫn người! !
Bình Luận (0)
Comment